Mùng một tháng mười hai năm thứ nhất Đại Trị.
Từ vùng đồng trống phía chân trời dần dần xuất hiện một đám thám báo người Khiết Đan chừng ba mươi tên, đội thám báo này mỗi người hai ngựa, mang theo thân thể phong trần mệt mỏi, bộ dạng xem ra là lặn lội đường xa đến. Vó ngựa giẫm lên trên lúa mạch non mới mọc phát ra tiếng vang chát chát, vó ngựa nâng lên mang theo bụi đất và lúa non bay lên giữa không trung.
Các thôn xóm trong vòng trăm dặm phía bắc Thái Nguyên đều đã trống không, một bộ phận dân chúng đến Hãn Châu tị nạn, đại bộ phận đưa gia đình rời vào trong thành Thái Nguyên. Từ Đại Châu bắt đầu châm ngòi hỏa chiến, quan viên khắp các quận huyện đều kêu gọi dân chúng rời nhà đến thành Thái Nguyên hoặc đến Long Châu Khâm Châu phía nam tránh nạn. Nửa tháng trước mấy chục vạn dân chúng mang theo gia sản dê bò rời nhà tản đi, cho nên đội thám báo này một đường chạy từ Đại Châu đến cũng không phát hiện một người Hán nào.
Chẳng bao lâu, những chấm đen nhỏ từ phía đường chân trời dần dần phóng đại. Thủ lĩnh đội thám báo này hạ lệnh ngừng lại, thủ lĩnh là một người đàn ông Khiết Đan đã hơn ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, để râu ngắn, trên khuôn mặt phủ một tầng bụi thật dày, trong ánh mắt lộ ra một tia mệt mỏi bị hắn cố ý che giấu. Từ Đại Châu đến Thái Nguyên vài trăm dặm đường vó ngựa chạy không ngừng nghỉ, cho dù bọn họ là kỵ binh tinh nhuệ của Liêu Quốc cũng có chút không chịu nổi.
Thủ lĩnh này tên là Cách Lăng Thái, là một người tộc Khiết Đan điển hình. Năm đó hắn nam chinh Tây Hạ là một lão binh may mắn còn sống, nói về kinh nghiệm điều tra và chiến đấu thì những tân binh mới được chiêu mộ nửa năm kia sao có thể so sánh với hắn được. Đây là nguyên do đầu tiên mà Đại tướng quân Ly Yêu Na Nhan có thể chọn ra mấy chục lão binh như Cách Lăng Thái, mang theo một đội thám báo đi trước dò đường. Đội thám báo của Cách Lăng Thái là đội đi được xa nhất, tuy rằng chính Cách Lăng Thái cũng không biết, tiếp tục đi về phía trước ba mươi dặm là có thể nhìn thấy được tường thành cao lớn của Thái Nguyên rồi.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của đám thủ hạ, tức giận trong lòng của Cách Lăng Thái cũng đành nén lại. Hắn thở dài một tiếng trong lòng, tự nhủ nếu như mấy chục lão binh trước đây vẫn còn sống, cũng sẽ không đến lượt mấy đứa trẻ mặt búng ra sữa râu còn chưa mọc này ra trận đánh giặc. Nhìn từng khuôn mặt ngây ngô mệt mỏi kia, trong lòng Cách Lăng Thái khó chịu giống như có một tảng đá lớn vậy. Đánh nhau với Tây Hạ bốn năm, trước sau có hai mươi mấy vạn quân Cung Trướng tinh nhuệ chết trận ở Hạ Lan Sơn, lại đánh Bột Hải, đánh Đan Đông, đánh Đại Hán, năm sáu năm này đồng bạn ở bên cạnh mình thay đổi từng đợt từng đợt, chẳng có mấy người có thể đồng hành cùng mình vượt qua nửa năm.
Cách Lăng Thái cũng từ chính những gương mặt non nớt này thấy được chính mình năm đó, còn nhớ rõ năm ấy khi mới bước chân vào đội quân áo giáp đen Đại Liêu Lang Kỵ, lúc trên tay cầm loan đao đặc chế nhảy lên lưng ngựa có bao nhiêu phần hăng hái? Khi Đại Liêu là quốc gia hùng mạnh nhất thiên hạ, bách chiến bách thắng. Năm đó Lang Kỵ thật giống như một cơn lốc xoáy màu đen, thổi đến đâu nơi ấy sẽ không còn ngay cả một ngọn cỏ. Các bộ lạc Liêu Đông, người Thất Vi, người Mạt Hạt, người Hề, thậm chí xa hơn là Cao Ly cũng đều phủ phục run sợ trước móng ngựa Lang Kỵ Khiết Đan.
Năm đó Bắc Hán vẫn còn là một nước nhỏ yếu Lang Kỵ Khiết Đan căn bản là không có hứng thú chinh phục. Nhưng sau mười mấy năm, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Thu lại cảm xúc của mình, Cách Lăng Thái đưa tay chỉ một thôn nhỏ trống trải cách đó mấy trăm mét nói: - Ba người đi xem trong thôn có người hay không, sau đó đánh dấu vị trí thôn này lên trên bản đồ đi.
- Những người khác xuống ngựa nghỉ ngơi, lát nữa còn phải đi lên phía trước, khi nào nhìn thấy được tường thành Thái Nguyên thì chúng ta quay trở lại, Ly Yêu Na Nhan tướng quân còn đang đợi chúng ta mang bản đồ chỉ dẫn đường đi về.
Hắn lớn tiếng hô.
Nhảy từ trên lưng ngựa xuống, hắn tự tay âu yếm con ngựa bờm vàng, vỗ một cái lên mông của nó, biết ý của chủ nhân chiến mã tự mình đi ra ngoài ăn, gặm những cây lúa mạch non trên mặt đất.
Ba tân binh mới chiêu mộ phóng ngựa tiến vào trong thôn, Cách Lăng Thái đối với sự lỗ mãng của mấy người trẻ tuổi này có vài phần phẫn nộ. Đã dạy bảo rất nhiều lần rồi, khi đi điều tra không được ngồi thẳng trên lưng ngựa như vậy, cũng không được chạy thẳng như vậy, trừ phi muốn tên nỏ mai phục của kẻ thù bắn cho thành con nhím.
May mắn, từ Đại Châu đi về phía nam trăm dặm đã không có người ở rồi. Một bộ phận quân Hán bị Hỏa Kiêu Linh Hồ tướng quân ngăn ở Lam Châu, một bộ phận bị Đề Á Qua tướng quân chặn ở Đại Châu, binh lực quân Hán ở Thái Nguyên không đủ chỉ có thể rút vào trong thành đợi quân cứu viện, cho nên thật ra cũng không cần lo lắng lần đi dò đường này có nhiều nguy hiểm.
Cách Lăng Thái nhìn thoáng qua ba tên thủ hạ đi vào trong thôn, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một bọc giấy nhẵn bóng, từ bên trong lấy ra một miếng thịt nướng đã đông cứng đặt vào trong miệng, dùng răng cắn vỡ lớp băng ở trên bề mặt ra. Khí trời lạnh băng khiến cho miếng thịt dê bóng nhẫy đông cứng, đồng thời cũng làm mất đi cái hương vị của thịt dê. Ăn vào thật giống như nhai mẩu gỗ chẳng có chút hương vị nào cả, bất quá là nuốt vào bụng để bổ sung thể lực thôi.
Bỗng nhiên, khóe mắt Cách Lăng Thái nhìn thấy thủ hạ của mình đang ở trên lưng ngựa ở cửa thôn dường như có chút lay động. Hắn ngẩng đầu thật mạnh, vừa đúng lúc nhìn thấy đám thám báo Khiết Đan kia một tay che ngực từ từ từ từ rơi xuống từ trên lưng ngựa.
- Lên ngựa! Lên ngựa! Có mai phục!
Cách Lăng Thái vứt miếng thịt dê trên mặt đất, bước nhanh đến chỗ con ngựa bờm vàng của mình. Nghe thấy tiếng hô của chủ nhân, bờm vàng cũng vung bốn vó chạy đến phía Cách Lăng Thái. Đột nhiên, một chiếc chùy phá giáp cắm thẳng vào trong cổ con ngựa bờm vàng, máu lập tức bắn tung tóe ra. Vừa mới chạy đến cạnh con ngựa bờm vàng Cách Lăng Thái liền bị máu tươi của nó bắn đầy lên mặt, máu nóng hầm hập kia lập tức khiến cho tâm trí của hắn trở nên mơ hồ.
- A!
Cách Lăng Thái gầm lên một tiếng, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy mấy chục chiến mã từ trong thôn lao ra, chiến giáp màu đen và áo choàng màu đỏ chót kia đã tố cáo thân phận của kỵ sĩ.
- Quân Hán!
- Là quân Hán!
Đám thám báo Khiết Đan bối rối hô lên, rối rít chạy đến kéo tọa kỵ của mình.
Số lượng người tương đương!
Đây là phản ứng đầu tiên của Cách Lăng Thái, hắn lập tức kéo một con ngựa khác tự mình nhảy lên lớn tiếng la lên: - Tất cả đừng hoảng hốt! Số lượng kẻ thù không nhiều hơn so với chúng ta! Các ngươi đều là dũng sĩ được lang thần chúc phúc, sợ cái gì! Lên ngựa! Theo ta tiến lên giết sạch bọn chúng! Đừng ném mặt mũi người Khiết Đan đi! Nhanh, tất cả lên ngựa cho ta!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận