KHẤT NỢ.
- Bệ hạ đang trong tình trạng hôn mê... chúng vi thần vài người chẩn đoán tỉ mỉ, bệ hạ là bị trúng độc... Hơn nữa, đã rất nặng, vi thần... vi thần tạm thời vẫn chưa tìm ra được là độc gì.
Mấy vị ngự y theo đại quân Khiết Đan nam hạ sau khi chẩn đoán cho Da Luật Hùng Cơ, thảo luận một chút, để y chính của ngự y viện hồi báo với Da Luật Đức Quang cùng Tiêu Túc Tốn đang canh ở bên ngoài.
- Trúng độc!
Bình thường Tiêu Túc Tốn rất đậm khí chất trí thức bây giờ không khống chế nổi cảm xúc của mình, nắm lấy tay áo của y chính vội vàng hỏi:
- Làm sao có thể trúng độc? Ngươi có chẩn đoán kỹ càng chưa?
Mà sắc mặt của Da Luật Đức Quang không ngừng thay đổi, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, kéo ống tay áo của Tiêu Túc Tốn:
- Quân sư, không thể gấp, không thể loạn.
Tiêu Túc Tốn ngẩn ra, thân mình lay động một cái:
- Ngươi nói rõ một chút, bệ hạ làm sao trúng độc!
Y chính sáu mươi tuổi tóc bạc trắng bị dọa đến trắng cả mặt, lão run rẩy nói:
- Bệ hạ như thế nào trúng độc, vi thần... vi thần cũng không biết. Nhưng độc này độc tính tuy mạnh nhưng không nhanh, chậm rãi phát tán, cho tới bây giờ bệ hạ nôn ra máu đã là màu đen, có thể thấy trúng độc đã rất nặng. Bởi vì không biết điện hạ đã trúng độc dược gì, cho nên vi thần cũng chỉ có thể tạm thời dùng chút canh giải độc. Cho nên kính xin điện hạ điều tra một chút, mười mấy ngày gần đây bệ hạ đã tiếp xúc thứ gì. Hoặc là... hoặc là tiếp xúc qua người nào.
- Có người hạ độc?
Tiêu Túc Tốn sắc mặt biến đổi, theo bản năng liếc nhìn Da Luật Đức Quang một cái.
Da Luật Đức Quang bị ánh mắt của Tiêu Túc Tốn dọa một cái, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt. Y biết ánh mắt của Tiêu Túc Tốn nhìn y thể hiện hàm ý gì, cho nên y bị ánh mắt của Tiêu Túc Tốn dọa hoảng sợ. Chỉ là việc này quả thật không có chút quan hệ nào đến y, y cho dù muốn, cũng thực sự không có gan này.
- Quân sư... Đại quân nam chinh, đang là thời điểm mấu chốt.
Da Luật Đức Quang nói một câu dường như không liên quan gì.
Nộ ý trong ánh mắt của Tiêu Túc Tốn bị câu nói này dập tắt, lập tức, Tiêu Túc Tốn giống như đã già đi hai mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu.
Đúng vậy, đang là thời điểm mấu chốt đại quân nam chinh, cho dù Thái tử có lòng phản nghịch cũng sẽ không ở lúc này hạ độc bệ hạ. Thái tử tuy rằng hành sự rất tàn nhẫn, nhưng là người biết nhìn đến đại cuộc. Nếu như bây giờ hạ độc bệ hạ, năm mươi vạn đại quân sẽ táng thân ở đây, thậm chí tiền tuyến U Châu cũng sẽ lập tức tan tác. Đại Liêu sẽ không gượng dậy nổi, thậm chí có thể bị diệt quốc! Thái tử không phải kẻ ngu, không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không chọn lúc này làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.
Lão áy náy nhìn Da Luật Đức Quang một cái, tay đang nắm vạt áo của y chính cũng buông ra.
- Ngươi cứ nói thật, có cách nào giải độc cho bệ hạ?
Da Luật Đức Quang hỏi ngự y kia.
Lão ngự y do dự một chút, ngẩng đầu nói:
- Nếu như có thể nội trong hai ngày tra ra bệ hạ trúng độc gì, tùy bệnh hốt thuộc có lẽ còn kịp. Nhưng, sau khi mấy người vi thần chẩn đoán tỉ mỉ cũng không phát hiện loại độc này là gì, tuy rằng canh giải độc được xưng là có thể giải trăm độc, nhưng bệ hạ trúng độc nặng, canh giải độc chỉ có thể khống chế tốc độ phát tán của độc tố, không thể trừ tận gốc. Cho nên, vẫn là xin điện hạ mau chóng tra ra bệ hạ đã trúng độc gì, vi thần cùng mấy vị ngự y thảo luận một chút, cũng nghĩ cách nhanh chóng tìm ra cách giải độc.
Da Luật Đức Quang gật gật đầu nói:
- Ngươi lui xuống đi, chuẩn đoán chính xác vào.
Lão ngự y vội vàng thi lễ cáo lui, mới đi ra ngoài vài bước, thì nghe thấy Da Luật Đức Quang giọng điệu bình thản lại lộ ra một lời lạnh lùng:
- Bệ hạ chẳng qua bệnh nhẹ, ngươi nhớ kỹ chưa? Nếu như trong đại quân có ai bàn luận đôi ba câu về bệnh tình của bệ hạ, phàm là có người nhắc đến chữ "độc", ta chu di cửu tộc của bọn ngự y các ngươi.
Lão ngự y cả người hoảng hốt, run như cây sậy:
- Vi thần... đã rõ.
Sau khi đợi ngự y đi, Da Luật Đức Quang đột nhiên khom người hành đại lễ với Tiêu Túc Tốn:
- Quân sư, phụ hoàng lâm trọng bệnh, đại sự trong quân, toàn bộ nhờ quân sư rồi.
Tiêu Túc Tốn vội vàng vươn tay dìu Da Luật Đức Quang đứng dậy nói:
- Điện hạ chớ nói như vậy, bệ hạ nhất định có thể gặp dữ hóa lành. Bây giờ... bây giờ, mấy ngày này bệ hạ không thể xử lý công vụ, lão thần... lão thần sẽ dốc hết sức phò trợ Thái tử.
Da Luật Đức Quang nghiêm nghị nói:
- Quân sư, tuy rằng ta cũng đánh qua không ít trận chiến nhỏ, nhưng kinh nghiệm lâm địch vẫn còn quá non nớt. Vả lại... không lâu trước trận chiến ở Thái Nguyên, ta có trách nhiệm rất lớn, các binh sĩ đối với ta không phục, lòng quân sẽ bất ổn. Kẻ làm tướng, chỉ huy quân đội nếu không thể chỉ huy, thì sao có thể cầu thắng? Quân sư dụng binh nhiều năm, ta đối với quân sư trước giờ kính trọng và ngưỡng mộ, trong quân còn nhiều việc, còn phải phiền quân sư lo lắng nhiều hơn.
Tiêu Túc Tốn thở dài nói:
- Điện hạ yên tâm, lão thần không dám lười biếng.
Lão dừng một chút nói:
- Điện hạ hay là về đại trướng trấn an các vị tướng quân trước, mấy thị nữ kia tối qua la to gọi nhỏ đã kinh động không ít người, nếu như không ổn định tướng lĩnh, các binh sĩ rất nhanh sẽ loạn lên. Điện hạ, việc này trọng đại, cần xử lý cẩn thận. Lão thần trước đi điều tra các thị vệ luân trực mấy ngày nay, xem xem có manh mối gì không.
Da Luật Đức Quang nói:
- Mấy thị nữ đó ta đã phái người giết hết rồi, sẽ không tiết lộ gì được. Ta trở về, chỉ nói bệ hạ lao lực quá độ, nhiều đêm đã không an giấc cho nên mới bị ngất, nói với các tướng lĩnh bệ hạ đã tỉnh lại, tinh thần cũng còn tốt, chỉ cần điều dưỡng vài ngày sẽ bình phục.
Tiêu Túc Tốn nói:
- Nếu có thể, điện hạ không được có biểu hiện hoảng hốt, phải điềm tĩnh.
Da Luật Đức Quang nói:
- Quân sư yên tâm, ta hiểu. Lát nữa ta sẽ phái thân tín đắc lực hiệp trợ quân sư tra rõ việc này.
Tiêu Túc Tốn khom người nói:
- Thái tử vào trước, lão thần sẽ vào thăm bệ hạ sau.
Da Luật Đức Quang gật gật đầu, xoay người đi về hướng đại trướng. Tiêu Túc Tốn nhìn bóng lưng rời đi của Da Luật Đức Quang, không khỏi thở dài. Lão biết, vừa rồi mình cố ý không giải thích cái gì với Da Luật Đức Quang, Da Luật Đức Quang cũng không thể hiện bất kính gì với mình. Nhưng ánh mắt hoài nghi trước đó của mình, đã gieo vào lòng Da Luật Đức Quang một hạt giống thù hận. Hiện tại cục diện cấp bách, Da Luật Đức Quang tự nhiên sẽ không làm gì mình, nhưng ngày sau, không nói trước được rằng bản thân sẽ có kết cục thê lương như thế nào.
Chỉ mong rằng, bệ hạ có thể khỏe lại.
Tiêu Túc Tốn lắc lắc đầu, xoay người đi vào trong trướng của Da Luật Hùng Cơ.
...
- Trên thư có độc?
Thần kiếm nào đó ngồi thẳng người, miệng cũng mở to ra.
- Có độc, độc dược của viện giám sát ngũ xử mật chế, độc tính rất mạnh lại không lập tức lấy mạng người khác. Giấy viết thư bị độc dược ngâm qua, nếu Da Luật Hùng Cơ không có thói quen khi đọc thư liếm ngón tay để lật, độc dược chỉ có thể từ ngón tay của y theo lỗ chân lông xâm nhập, cho dù độc tính của độc dược mạnh hơn, muốn lấy mạng cũng rất khó, phải biết rằng tiếp xúc ngắn sẽ không khiến quá nhiều độc tố xâm nhập vào cơ thể, cho nên ta mới liên tiếp viết mười phong thư. Da Luật Hùng Cơ nếu không xem thư, thì thủ đoạn nhỏ này của ta tự nhiên không có tác dụng, nhưng ông ta không nhịn được sự tò mò, cho nên thủ đoạn nhỏ này cuối cùng có thể thành đại sự.
Nhiếp Niếp ngồi trên chiếc ghế đối diện Lưu Lăng, có chút khó tin nhìn Lưu Lăng.
- Chỉ đơn giản như vây?
- Chỉ đơn giản như vậy.
Lưu Lăng dang tay ra, biểu thị quả thật chỉ đơn giản như vậy.
- Ngươi đã có thể nghĩ đến cách này để độc chết Da Luật Hùng Cơ, vậy tại sao trước đó không làm như vậy? Ta biết trong cái viện kia của ngươi nhất định có người được phái đến Liêu Quốc, nói không chừng đã đạt được tín nhiệm của Da Luật Hùng Cơ. Thủ đoạn hạ độc nếu đã ẩn mật như vậy, nói như vậy nếu như ngươi muốn, sớm đã có thể độc chết Da Luật Hùng Cơ rồi chứ?
Nhiếp Niếp truy vấn.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Trước đó không độc chết y, là vì cơ hội không tốt, cho dù độc chết Da Luật Hùng Cơ Liêu Quốc cũng sẽ không loạn đến không thể cứu vãn. Ta cũng không nỡ để Tiểu Triều lộ ra mà hi sinh, Tiểu Triều chính là kim y mà trong viện phái đến Khiết Đan.
- Hiểu rồi.
Nhiếp Niếp nhíu mày, sắp xếp lại mạch suy nghĩ nói:
- Sở dĩ lựa chọn lúc này độc chết Da Luật Hùng Cơ, là vì ngươi khẳng định đã nhận được tin tức gì đó, trong lòng Da Luật Đức Quang đã có mưu tính soán vị, cho nên có thể giá họa cho y. Nhưng cho dù là vậy, Da Luật Đức Quang vẫn sẽ đạt được ngôi vua, Liêu Quốc tuy rằng sẽ loạn, nhưng sẽ không tới mức loạn đến không cứu vãn được. Chọn lúc này hạ độc, độc chết Da Luật Hùng Cơ rồi, cho dù Da Luật Đức Quang kế thừa ngôi Hoàng đế đại quân Khiết Đan cũng sẽ lòng quân đại loạn, Da Luật Đức Quang vì ổn định cục diện sẽ không có tâm tư tiếp tục chinh chiến, chỉ có thể chậm rãi rút về Liêu Quốc. Nhưng cho dù là thế, y cũng sẽ không nhất định có thể hoàn toàn khống chế quân quyền. Một khi đại quân Khiết Đan loạn lên, ngươi liền suất binh truy kích, đem năm mươi vạn đại quân Liêu Quốc này hoàn toàn tiêu diệt.
Lưu Lăng cười gật đầu nói:
- Đại khái chính là như vậy, thời cơ bây giờ vừa đúng, độc chết y, Liêu Quốc cũng xong luôn. Mà trước đó nếu như độc chết y, Liêu Quốc cùng lắm chỉ loạn một trận. Hơn nữa, người Khiết Đan tra đi tra lại, cuối cùng vẫn sẽ tra tới mười bức thư của ta viết, Tiểu Triều cũng sẽ không bị lộ.
Hắn cười cười, có chút bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cũng biết, ta không ngại người Khiết Đan hận ta nhiều thêm.
Nhiếp Niếp gật gật đầu;
- Đúng vậy, dù sao ngươi cũng định đem người Khiết Đan giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, người Khiết Đan sớm đã hận ngươi đến tận xương tủy rồi. Cho dù thêm việc độc chết Da Luật Hùng Cơ này nữa, bọn họ đối với ngươi hận càng nhiều thì cũng chỉ hận tới tận xương tủy thôi. Vừa đạt được mục đích giết người, cũng không để người trong viện bị bại lộ, mà ngươi chẳng qua chịu chút hận thù không đáng ngại, cho nên ngươi không sao cả.
Y bĩu bĩu môi:
- Cho dù người Khiết Đan mắng ngươi tiểu nhân vô sỉ cũng không có gì, chuyện mắng chửi... cũng không có hiệu quả gì.
Lưu Lăng liếc Nhiếp Niếp một cái nói:
- Sao mà nghe như, ngươi đang chửi xéo ta?
Nhiếp Niếp cười cười, đôi mắt xinh đẹp híp lại thành hình lưỡi liềm:
- Chửi xéo ngươi? Ngươi cảm thấy vậy sao?
Lưu Lăng lắc lắc đầu:
- Chửi đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của ta.
Nhiếp Niếp phù một tiếng đem ngụm trà thơm trong miệng phun ra:
- Ngươi cái người này... đã vô địch rồi.
Lưu Lăng cười cười:
- Cơ hội xuất hiện trước mặt người có chuẩn bị luôn nhiều một chút, ta vì có thể đem phía bắc Đại Hán giải trừ tai họa ngầm từ năm năm trước đã bắt đầu bố trí. Nếu như vẫn không thể đem người Khiết Đan đánh tới không gượng dậy nổi, chẳng phải là rất có lỗi với tâm tư đã tiêu tốn mấy năm nay của ta sao?
Nhiếp Niếp gật gật đầu:
- Cho nên, ta đang nghĩ, Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng phải gặp xui rồi.
Lưu Lăng tán thưởng nhìn Nhiếp Niếp hỏi:
- Ngươi đối với quyền mưu nhạy cảm như vậy, có muốn tới giúp ta không? Ta đem viện giao cho ngươi, hai viện cùng nhau làm.
Nhiếp Niếp ngạc nhiên:
- Một nội viện đã khiến ta đau đầu, hơn nữa cho đến bây giờ một đồng bổng lộc ngươi cũng chưa cho ta, ta dựa vào cái gì còn muốn giúp ngươi?
Lưu Lăng sửng sốt, ngượng ngùng cười cười:
- Ta quên mất, không thể tùy ý khất nợ tiền lương của công nông dân lâm thời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận