TẬN DỤNG THỜI CƠ
Kênh Phúc Duyên, con kênh dẫn nước đầu tiên của sông Đại Thanh, chảy một đường theo hướng bắc, bắt đầu từ Hoạt Châu chảy qua Ngụy Châu, Bối Châu, Đức Châu, là một tuyến kênh lưu thông trọng yếu 2 miền Nam Bắc. Lưu Lăng chặn đoạn kênh ở Hoạt Châu, chặt đứt đường kiếm ăn của không ít thương nhân, không bị người ta mắng là chuyện không thể nào. Cũng may Lưu Lăng hạ lệnh, phàm là thương nhân kinh doanh buôn bán trên lãnh thổ Đại Hán, thuế má đều cùng giảm bớt ba phần. Đây thực sự là một ân huệ lớn, làm oán khí của đám thương nhân kia tiêu tan không ít. Dù sao, Đại Hán bây giờ cũng không phải là một nước nhỏ yếu chỉ có mỗi mười hai châu. Diện tích quốc thổ Đại Hán bây giờ so với nước Đại Chu còn mỗi hơi tàn kia có khi còn lớn hơn vài phần. Lãnh thổ Đại Chu có chín mươi tám châu, thì có tới sáu mươi mấy châu đã cắm lên Hỏa long kỳ của Đại Hán. So với Tây Hạ và Đại Liêu thì có lẽ vẫn còn thua kém, nhưng so với Nam Đường mà nói thì đã vượt qua đệ nhất đại quốc vùng Giang Nam này rồi.
Ngày hôm sau khi Trần Tử Ngư đi đến Khai Phong, Lưu Lăng bỗng nhiên triệu tập đám người Triệu Nhị, Hoa Linh, Dương Nghiệp đến. Sau khi mật nghị tầm nửa ngày, quân Hán nghỉ ngơi và chỉnh đốn hơn một tháng bắt đầu có động tĩnh.
Ngày chín tháng bảy Đại Thống Đại Hán năm thứ ba, đại kì của Hán Vương Lưu Lăng còn đang tung bay trên hành cung hồ Xuân Phong, nhưng Hán Vương Lưu Lăng đã yên lặng rời đi, sử dụng chiêu trò y như Tiết độ sứ Định An quân, Chu vương Bùi Chiến. Đa số quân Hán vẫn đóng quân tại Hoạt Châu như cũ, Dương Nghiệp và Hoa Linh suất lĩnh bốn vạn đại quân tiến lên phía Bắc, một mạch hướng thẳng về hướng Ngụy Châu.
Lúc này, Bùi Chiến suất lĩnh đại quân Định An quân trở về phương nam đã đến Ngụy Châu nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày. Bùi Chiến ra lệnh bổ sung quân nhu cho đại quân xong, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa rồi đại quân lại tiếp tục ra đi. Với hai ngày hiển nhiên là không đủ để quân Hán xuất phát từ Hoạt Châu đuổi đến được Ngụy Châu. Bất quá, thực hiển nhiên, Lưu Lăng cũng không thể để cho bốn vạn quân Hán tấn công mười lăm vạn đại quân đóng ở Ngụy Châu được. Điều hắn muốn chính là cùng Định An quân dã chiến, Ngụy Châu chiếm một mảnh bình nguyên rộng lớn phía nam, đúng là địa điểm tốt để quyết chiến.
Khai Phong
Vũ Tiểu Lâu phái người càn quét sạch sẽ mật điệp Giám sát viện của Đại Hán ở trong thành Khai Phong, thủ đoạn tàn nhẫn, trong vòng ba ngày gã đã giết hơn ngàn người, bao gồm cả dân chúng bình thường. Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, tại Khai Phong không nhìn thấy bóng một con bồ câu nào. Tông Trạch quỳ một gối xuống trước mặt Vũ Tiểu Lâu, sắc mặt hổ thẹn nói:
- Hầu gia, thuộc hạ bất tài, không tìm được Cơ Vô Danh, chủ nhân của Tú Nguyệt lâu.
Vũ Tiểu Lâu đôi mắt khẽ nhắm, sau khi nghe Tông Trạch báo cáo xong, gã tươi cười thản nhiên nói:
- Không tìm được thì không tìm được, cũng không phải chuyện quá quan trọng. Hành động vừa rồi đối với Giám sát viện của nước Hán tại Khai Phong, chẳng qua là nhắc nhở bọn chúng không nên quá xem thường thực lực Đại Chu ta mà thôi. Khai Phong, đối với chúng ta mà nói cũng không trọng yếu.
Bộ Phi Kinh sau khi nghe Vũ Tiểu Lâu nói như vậy, liền nhíu mày. Động tác này của hắn rất nhỏ, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của Vũ Tiểu Lâu. Gã phất phất tay, thị nữ và tôi tớ trong phòng lập tức cúi người lui ra ngoài. Tông Trạch và Bộ Phi Kinh đúng là hơi ngạc nhiên về điểm này, rõ ràng Hầu gia lim dim chợp mắt, vì sao động tác nhỏ xíu của bọn họ cũng trốn không thoát tầm mắt Hầu gia? Đúng ra là, tại sao trong lòng mình có ý nghĩ gì, cũng không giấu giếm được Hầu gia?
- Phi Kinh, ngươi cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Vũ Tiểu Lâu vẫn chẳng hề mở mắt.
Bộ Phi Kinh khom người hành lễ nói:
- Xin thứ lỗi thuộc hạ nói thẳng, tuy rằng mật điệp của Giám sát viện Hán quốc tại thành Khai Phong đã bị Hầu gia thanh trừng sạch sẽ, nhưng dù sao chúng ta nhân sự có hạn, cho dù có cưỡng ép chiếm giữ năm trăm tinh binh do Lý Thiên Phương phái tới, nhưng so với Giám sát viện của Hán quốc thì chúng ta vẫn bị vây ở thế yếu như cũ. Thuộc hạ nghĩ rằng, một khi Giám sát viện Hán quốc điều tra ra chúng ta diệt quân bọn chúng, bọn chúng tổn thất nhiều nhân thủ như vậy sẽ điên cuồng trả thù chúng ta đi?
Vũ Tiểu Lâu rốt cục cũng hé mắt mở ra một khe hở nhỏ, thản nhiên liếc Bộ Phi Kinh một cái rồi nói:
- Ngươi đã đoán được điều gì rồi, cứ trực tiếp nói đi.
Bộ Phi Kinh bị ánh mắt của Vũ Tiểu Lâu hù dọa thoáng run một chút, lập tức nói:
- Thuộc hạ cũng chỉ là phỏng đoán, không lẽ ý tứ của Hầu gia là, chúng ta phải bỏ qua Khai Phong hay sao?
Khóe miệng Vũ Tiểu Lâu lộ ra một chút ý cười tán thưởng, gật nhẹ đầu, ra hiệu cho Bộ Phi Kinh nói tiếp.
Bộ Phi Kinh tỉ mỉ đem ý tưởng trong đầu sửa sang lại một lần rồi mới nói:
- Suy tưởng của Hầu gia, theo như thuộc hạ đoán chính là, chúng ta đem thế lực của Giám sát viện Hán quốc ở Khai Phong quét sạch, sau đó đem nó giá họa lên đầu Lý Thiên Phương. Tiếp đó Hầu gia mang theo thuộc hạ rút lui khỏi Khai Phong, chọn một nơi tốt hơn để đóng quân. Sau đó chờ đợi thời cơ... Lật đổ Bùi Chiến.
Hắn nói rất trực tiếp, cũng có chút không cung kính, thế nhưng dưới cái nhìn kia của Vũ Tiểu Lâu, hắn cũng không dám giấu giếm một chút nào.
Vũ Tiểu Lâu bật cười, điều này làm cho thần kinh đang căng thẳng của Bộ Phi Kinh chợt thả lỏng một chút.
- Chỉ có một điểm ngươi nói không đúng.
Vũ Tiểu Lâu nâng chung trà lên nhấp một miếng trà thơm rồi nói:
- Khai Phong đúng là nhất định phải rời đi rồi, chọn một địa điểm tốt làm nơi đóng quân cũng là điều tất nhiên. Còn việc lật đổ Bùi Chiến, ta chưa từng có cái suy nghĩ ấy. Về phần tại sao thì, hẳn là hai người các ngươi đều rất rõ ràng.
Hai người Bộ Phi Kinh và Tông Trạch đồng thời cúi đầu khuất phục, có chút sợ hãi, có chút bất đắc dĩ, còn có chút bi ai. Đúng vậy, về phần tại sao, bọn họ đều biết rõ. Hầu gia cùng bọn họ cũng như nhau, đều là thái giám. Cho dù có thể lật đổ Bùi Chiến thì sao chứ? Cho dù có thể nhận một đứa bé nuôi làm con nuôi thì sao chứ? Bọn họ đều là không phải người hoàn chỉnh, ngay từ khi mới bắt đầu, bọn họ đã mất đi tư cách tranh bá thiên hạ rồi. Điều này làm cho bọn họ rất đau xót, cũng rất phẫn nộ. Lúc trước vào cung là bất đắc dĩ vì sinh tồn mà thôi, nhưng sau khi gặp Vũ Tiểu Lâu, từ đó con người họ bắt đầu có sự thay đổi rất lớn. Tầm nhìn của bọn họ càng ngày càng trở nên khoáng đạt, tham vọng của bọn họ cũng trở nên càng lúc càng lớn, nhưng lại đã chậm. Bọn họ đã là kẻ không hoàn chỉnh, do đó cũng có một nhân sinh không trọn vẹn.
Nhưng mà lòng tham của bọn hắn đã quá lớn rồi. Có một loại lòng tham tên là dục vọng, một khi mọc rễ nảy mầm thì sẽ rất khó héo tàn.
Tông Trạch ngẩng đầu nhìn nhìn sắc mặt của Vũ Tiểu Lâu, hỏi dò:
- Hầu gia, tại sao chúng ta phải rút khỏi Khai Phong? Tiểu Hoàng đế ở trong tay chúng ta, tường thành Khai Phong cũng chắc chắn, có tìm khắp thiên hạ Đại Chu này, cũng tìm không ra nơi nào vững chắc hơn Khai Phong. Hiện giờ có ba thế lực lớn nhất Đại Chu, đó là, Chu vương Bùi Chiến, Hán Vương Lưu Lăng, Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ Nhạc Lạc cùng Mi Hoang. Bùi Chiến chiếm giữ Khai Phong, ba người còn lại đều nhìn chằm chằm vị trí đó. Kẻ có được Khai Phong mới là Trung Nguyên chính thống. Vì sao, Chúng ta phải rời khỏi nơi đây?
Vũ Tiểu Lâu thưởng thức trà thơm, nói với Bộ Phi Kinh:
- Ngươi giải thích nguyên nhân cho Tông Trạch nghe đi, hắn quá thiện lương.
Tông Trạch đỏ mặt lên, ngượng ngùng không dám nói lời nào.
Bộ Phi Kinh nói:
- Chính là bởi vì Khai Phong là vùng giao tranh của nhà binh, cho nên chúng ta mới phải rời khỏi. Bất kể là Chu vương Bùi Chiến, Hán Vương Lưu Lăng, hay là bên Tả Lĩnh Hữu Quân Vệ Nhạc Lạc và Mi Hoang, Chúng ta hiện giờ cũng không thể chính diện chống lại chúng được. Nếu như cứ lưu lại ở Khai Phong, một khi thành bị phá, chúng ta sẽ không thể chịu nổi cái loại đả kích vô cùng thê thảm kia. Còn nữa chính là, Hán quốc Giám sát viện nhất định sẽ trả thù rất mãnh liệt, chúng ta thực lực không đủ, khó có thể chống lại.
Tông Trạch nói:
- Vừa rồi ngươi không phải nói, đem chuyện này giá họa cho Lý Thiên Phương đấy sao? Hán quốc Giám sát viện muốn trả thù, cũng là trả thù Lý Thiên Phương mới đúng chứ.
Bộ Phi Kinh thở dài:
- Ngươi cho là Lý Thiên Phương là loại người dễ đối phó hay sao?
Vũ Tiểu Lâu lắc đầu nói:
- Điều ngươi nói, cũng không phải trọng điểm. Bùi Chiến không cần phải quản, người này bảo thủ lại hay tự cho là đúng. Dù bây giờ hắn nắm sáu mươi vạn hùng binh nhưng từ ngày hắn tiến lên phía bắc cũng đã nhất định phải thất bại rồi. Mà hai người Nhạc Lạc và Mi Hoang kia, đảm lược không đủ, do dự không quả quyết, bọn chúng chỉ có thể làm tới chư hầu một phương mà thôi. Về phần tranh bá thiên hạ, bọn họ không có năng lực ấy, sớm muộn gì cũng bị người khác tiêu diệt. Các ngươi chỉ cần nhìn một người, đó chính là Hán Vương Lưu Lăng. Về phần Lý Thiên Phương, nếu hắn mà không phản lại Bùi Chiến, thì đó mới là chuyện lạ đấy.
Lần này đến lượt Bộ Phi Kinh không hiểu:
- Hầu gia, vì sao người lại đánh giá Hán Vương Lưu Lăng kia cao như thế?
Vũ Tiểu Lâu lắc đầu nói:
- Không phải ta đánh giá cao, mà là ta quan sát tương đối cẩn thận mà thôi. Ta không nói cho các ngươi biết đi, Hoàng Hàn đã đi Hoạt Châu.
Bộ Phi Kinh và Tông Trạch đồng thời cả kinh, trong lòng tự nhủ, chả trách không nhìn thấy Hoàng Hàn đã mấy ngày nay rồi.
Vũ Tiểu Lâu giải thích:
- Hôm qua nhận được thư do phi nô của Hoàng Hàn mang tới, bốn vạn quân Hán đã rời khỏi Hoạt Châu di chuyển lên phía Bắc. Đại kỳ của Hán Vương Lưu Lăng còn bay trên hành cung hồ Xuân Phong, kênh Phúc Duyên còn đóng, thoạt nhìn giống như quân Hán cũng không thèm lưu tâm tới đại quân quay về Nam của Bùi Chiến. Nhưng... Con người tên Lưu Lăng này, luôn có thể mang lại kinh hỉ rất lớn cho người ta.
Tông Trạch khó hiểu nói:
- Đại quân Nam phản có mười vạn quân, vả lại hành quân cũng không vội vã, binh lính cũng không bị quá mệt, quân Hán lấy bốn vạn người đấu với mười vạn Định An quân sĩ khí đang thịnh, có phải có chút sơ suất hay không?
Vũ Tiểu Lâu cười cười nói:
- Cứ mỏi mắt trông chờ đi, Định An quân nhất định sẽ thất bại.
Gã đi tới cửa, nhìn bầu trời có chút âm u mờ mịt nói:
- Nếu như đại quân Định An quân bị đánh bại, Lý Thiên Phương nhất định sẽ làm phản. Nếu hắn làm phản rồi, người thứ nhất muốn giết chính là ta. Đây mới là lý do mấu chốt ta phải rời khỏi Khai Phong, đổi lấy một địa phương tốt hơn làm nơi căn cơ. Cái gì kế hoạch, mưu lược bá nghiệp vĩ đại gì đó, bất quá đều là ngụy trang mà thôi. Các ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, thứ quan trọng nhất chỉ có một, đó là bảo vệ tính mạng của chính mình.
Gã khoát tay áo nói:
- Hai người các ngươi hãy đi xuống chuẩn bị đi, ba ngày sau, bất kể chiến cuộc phương bắc truyền đến tin tức gì, chúng ta đều phải rời khỏi Khai Phong.
Bộ Phi Kinh và Tông Trạch khom người đáp một tiếng, xin phép cáo lui.
Vũ Tiểu Lâu nhìn lên bầu trời, nhìn vầng thái dương bị mây bay che phủ có chút xám trắng kia, khoanh tay mà đứng.
Phủ đại tướng quân ở Khai Phong.
Lý Thiên Phương đang uống rượu, cùng hắn uống rượu chỉ có một người, chính là vị quân sư hắn tín nhiệm nhất, Tào Khâm ngọc.
- Nguyên Mưu, ngươi cảm thấy lần này Chu Vương điện hạ phái tướng quân Khúc Thắng suất lĩnh một trăm ngàn đại quân nam phản, kết quả sẽ như thế nào?
Tào Khâm Ngọc đặt chén rượu xuống, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Khúc Thắng chắc chắn sẽ thất bại.
- Hả?
Lý Thiên Phương cảm thấy hào hứng, mỉm cười mà hỏi:
- Nguyên Mưu dựa vào cái gì mà khẳng định được?
- Bằng sự hiểu biết của thuộc hạ đối với Chu vương, đại quân nam phản lần này do Khúc Thắng chỉ huy chỉ là một ngụy trang, Chu vương điện hạ cũng tại trong quân là không thể nghi ngờ. Hắn tự cho là đã đánh một nước cờ hay, kì thực đó là một chiêu cờ bại hôi thối vô cùng. Quân Hán đã ở Hoạt Châu nghỉ ngơi và chỉnh đốn hơn tháng nay, thể lực dư thừa, ý chí chiến đấu sục sôi, tuy rằng chỉ có bốn vạn người ngựa tiến lên phía Bắc, nhưng nếu không có phần thắng, Lưu Lăng làm sao có thể phái bốn vạn lính tinh nhuệ đi chịu chết? Thuộc hạ xem, điều mấu chốt giúp quân Hán thủ thắng, kỳ thật không nằm ở trên đất bằng, mà ở trên nước.
Y nhìn thoáng qua Lý Thiên Phương rồi nói:
- Lưu Lăng chặn kênh Phúc Duyên nhiều ngày như thế, mặc dù hắn chặn trước lúc đại quân của Khúc Thắng nam phản, nhưng chắc chắn hắn làm vậy là để chuẩn bị cho đại quân nghênh chiến với đại quân Định An quân hồi nam. Cách dụng binh của Lưu Lăng chính là nếu hắn không tuyệt đối nắm chắc thì hắn sẽ không hành động tùy tiện.
Lý Thiên Phương cười nói:
- Nguyên Mưu nói như vậy, quả thật có chút đề cao chí khí người ta mất rồi.
Tào Khâm Ngọc bỗng nhiên đứng lên, chắp tay vái thẳng xuống đất:
- Hầu gia, thời cơ đã đến, nhất thiết không được bỏ lỡ cơ hội tốt này!
Lý Thiên Phương sững lại, lập tức bật cười ha hả, cuồng thái tẫn hiển.
----------oOo----------
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận