NHẾCH MIỆNG BI THƯƠNG
Một lần tiến công mang tính thăm dò, đã dồn năm ngàn nhân mã, đây còn chưa đủ sao? Hơn nữa đã tử thương hơn ngàn người, cũng không phải thật sự muốn đánh hạ thành Thương Châu, người chết vẫn chưa đủ nhiều sao?
Hoắc Ngạn đã tìm thấy đáp án từ ánh mắt lạnh lùng ném tới của Da Luật Cực ở phía xa, chưa đủ! Hoắc Ngạn biết Nam Diện Cung Đại vương tính toán điều gì, mình không phải là U Châu đích hệ, hơn nữa sau khi đại quân vừa đến Thương Châu Nam Diện Cung Đại vương liền phái người đưa tới cho gã một rương đầy vàng bạc châu báu, còn có một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh nghe nói đến từ Tây Vực. Hoắc Ngạn không phải một mãng phu ngu ngốc, tất nhiên là gã biết tại sao Da Luật Cực muốn lôi kéo mình. Đáng tiếc, gã không nhìn thấy một chút hy vọng quang minh nào trên người Da Luật Cực, không thể chiến thắng Da Luật Hùng Cơ bệ hạ vĩ đại.
Cho nên, gã lịch sự đưa thuyết khách đó ra khỏi lều lớn của mình, sau đó phái thân binh vác rương, khiêng mỹ nữ, trả lại nguyên vị cho Da Luật Cực. Đêm đó, Da Luật Cực đích thân tới lều lớn của gã. Điều rất bất ngờ, Da Luật Cực lại không khuyên nhủ uyển chuyển, mà nói thẳng ra tính toán của y. Đối với lời đại nghịch bất đạo như vậy của Da Luật Cực, Hoắc Ngạn thực sự bị hoảng sợ.
Hoắc Ngạn cam đoan sẽ không tố giác hành vi phản bội này của Da Luật Cực, nhưng cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu hạ thấp thân phận của Da Luật Cực. Nguyên nhân này, là bởi vì gã biết Da Luật Cực tuyệt đối sẽ không thành công. Không hề nghi ngờ, Da Luật Cực đã phác họa một kết cục gần như hoàn mỹ, một quốc độ mới tràn đầy hy vọng, rất hấp dẫn, rất khiến người khác phấn chấn, nhưng không thực tế.
Cho nên, mặc dù Hoắc Ngạn đã đưa ra bảo chứng, nhưng gã biết Da Luật Cực nhất định sẽ ghi hận gã. Mấy lần thăm dò hoặc là nói tiến công kiểu tự sát này, đều là nhân mã dưới trướng gã tiến hành. Gã hiểu mục đích Da Luật Cực làm như vậy là gì, Da Luật Cực muốn nhân mã dưới trướng gã đều chết hết, khiến gã trở thành cô gia quả nhân, khiến gã trở thành nỗi sỉ nhục.
Nhưng Hoắc Ngạn có thể làm thế nào?
Da Luật Cực là đại nguyên soái nam chinh, hành động quân sự Da Luật Cực một lời mà quyết. Gã chẳng qua là một lang tướng, tuy rằng dưới trướng hai vạn hùng binh, nhưng gã không thể phản kháng.
Gã nhìn Da Luật Cực, sau đó hít một hơi thật sâu.
Chậm rãi xoay người, Hoắc Ngạn căn dặn thân binh: - Hạ lệnh, toàn quân ép lên!
- Tướng quân! Doanh chúng ta chỉ còn lại chưa đến một vạn nhân mã, đã ép lên năm ngàn, còn lại có hơn bốn ngàn huynh đệ, chẳng lẽ Nam Diện Cung Đại vương là muốn đuổi tận giết tuyệt doanh chúng ta sao?
Thân binh phẫn hận nói.
- Câm miệng! Còn ngông luận thị phi nữa, kẻ dao động quân tâm, trảm!
Gã quay người lạnh lùng nhìn thoáng qua hậu đội một vạn nhân mã kia, đó là bộ hạ của đại tướng Da Luật Diên Kỳ, lần công thành này, bởi vì binh mã dưới trướng doanh của gã đã tổn thất quá nửa, Da Luật Diên Kỳ phát một vạn người từ bộ hạ của gã giao cho Hoắc Ngạn chỉ huy. Hoắc Ngạn biết Da Luật Diên Kỳ không có lòng tốt đó, một vạn người này, so với nói là đến hỗ trợ công thành, còn không bằng nói là giám sát và đốc xúc gã. Quan hệ giữa Da Luật Diên Kỳ và Da Luật Cực, trong lòng gã biết rõ.
- Các ngươi đều là hùng ưng trên thảo nguyên, đều là bộ hạ đắc lực nhất của ta, không phải Nam Diện Cung Đại vương muốn hạ Thương Châu sao? Vậy hôm nay hãy cho Đại vương thấy, các con dưới trướng của ta có năng lực hay không! Cắm đại kỳ đầu sói trên thành Thương Châu, cho bọn họ xem, cái gì gọi là nam nhân!
- Vâng!
Thân binh cắn chặt răng, nhảy lên lưng ngựa, phóng ngựa tuyên lệnh: - Tướng quân có lệnh, toàn quân ép lên!
Binh dưới trướng lính Hoắc Ngạn tuy rằng đều có cảm xúc mâu thuẫn, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn phục tùng mệnh lệnh. Quân quy của người Khiết Đan hết sức nghiêm khắc, người không nghe theo hiệu lệnh, chẳng những giết không tha, còn liên luỵ đến người nhà. Vốn dĩ người Khiết Đan hiếu chiến, mà tính tình lỗ mãng, nhưng dưới sự chỉnh đốn thiết huyết của Da Luật Hùng Cơ, quân kỷ của người Khiết Đan rất tốt, rất nghiêm túc.
Bốn ngàn người còn lại đều là kỵ binh, dùng kỵ binh đi công thành, đây quả là đi chịu chết.
- Xuống ngựa!
Hoắc Ngạn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lớn tiếng ra lệnh.
Bốn ngàn kỵ binh đồng loạt nhảy xuống lưng ngựa, đứng thành đội ngũ chỉnh tề.
- Các con! Nam Diện Cung Đại vương nói hôm nay muốn hạ Thương Châu làm lễ vật tặng cho bệ hạ, lễ vật dâng cho bệ hạ vĩ đại này, sẽ do các ngươi tự tay tạo ra! Mạng của các ngươi, mạng của ta, đều là bệ hạ ban cho, cho dù chiến tử, cũng không một câu oán hận. Các ngươi đều là binh sĩ tốt của Đại Liêu ta, các ngươi e ngại tên nỏ mềm mại vô lực của những người Hán trên tường thành kia bắn ra không?
- Không sợ!
- Giết sạch bọn họ!
Hoắc Ngạn vung cánh tay hô lên: - Lấy thành Thương Châu, tiền vàng, nữ nhân, đều là của các ngươi!
- Giết sạch bọn họ!
Bốn ngàn kỵ binh bỏ đi chiến mã, một tay cầm loan đao, một tay cầm khiên tròn, dưới sự đích thân suất lĩnh của Hoắc Ngạn xông tới thành Thương Châu. Lúc này, mấy ngàn nhân mã trước đó ép qua kia đã đang leo lên thang rồi, nhưng quân Thương Châu chuẩn bị đầy đủ, thang mới dựng lên đã bị bọn họ dùng câu liêm dài đẩy ngã, đá không ngừng ném xuống, Lang yên phách từng lượt từng lượt rơi xuống, tử thi dưới thành đã càng chất càng cao, máu thấm vào trong đất, nhuộm đất thành màu đen.
Người Khiết Đan không am hiểu công thành chiến, hơn nữa lần xuôi nam này chuẩn bị cũng không hết sức đầy đủ, tất cả khí giới công thành đều là sau khi tới Thương Châu rồi mới tạo ra, nhất là, bọn họ thiếu vũ khí công thành hạng nặng, xe ném đá. Nhưng đây chỉ là thấy ở mặt ngoài mà thôi, có lẽ binh lính không biết, nhưng Hoắc Ngạn biết, quân nhu trong doanh có xe bắn đá, hơn nữa, còn là một loại vũ khí uy lực cực lớn tên là Phao thạch cơ pháo do người Ba Tư phát minh. Loại Phao thạch cơ pháo này, có thể bắn tảng đá lớn ba trăm cân ra xa 500m, đối với công thành mà nói tuyệt đối là sát khí uy lực cực lớn.
Nghiên cứu trên xe bắn đá của người Ba Tư quả thật rất tân tiến, Phao thạch cơ pháo bọn họ chế tạo, so với xe bắn đá bằng sức người hiện tại Trung Nguyên đang sử dụng uy lực lớn hơn nhiều.
Nhưng Hoắc Ngạn cũng biết, Da Luật Cực sẽ không giao loại Phao thạch cơ pháo uy lực cực lớn này cho gã sử dụng. Chính trong hậu doanh, những người Ba Tư phải mất nhiều tiền mời tới kia đang uống rượu mua vui trong đại trướng, nữ nhân xinh đẹp đến từ bộ lạc Hề Nhân, đang cẩn thận hầu hạ những tên đáng ghét này.
Hoắc Ngạn không thể kháng cự mệnh lệnh của Da Luật Cực, gã chỉ có thể dùng phương thức thảm thiết nhất, để tuyên cáo sự kiêu ngạo và lửa giận của mình.
Quân nhân, đương nhiên là chiến tử sa trường.
Nhưng, trong lòng gã cũng là nghẹn khuất.
Hoắc Ngạn rút loan đao ra, chỉ vào thành hô Thương Châu: - Giết sạch bọn họ!
Bốn ngàn kỵ binh Khiết Đan, đã từ bỏ chiến mã, dùng hai chân của mình chạy, xông tới thành Thương Châu. Nam Diện Cung Tổng hán nhi Ti sự Hàn Tri Cổ thản nhiên nhìn Da Luật Cực, cơ thịt trên mặt khẽ động một cái, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói. Kỳ thật hắn ta muốn nói với Da Luật Cực, làm như vậy, là không đúng. Hắn ta muốn nói với Da Luật Cực, đối với hạng người trung nghĩa như Hoắc Ngạn, không thể dễ dàng lôi kéo thì càng phải lấy ân tình ra, biểu đạt tấm lòng khoan dung độ lượng của mình, chứ không phải như vậy, bức gã vào đường chết. Hàn Tri Cổ là Tể tướng người Hán của Nam Diện Cung, vận mệnh của hắn ta đã sớm cùng Da Luật Cực buộc lại với nhau, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Hắn ta biết Da Luật Cực thật ra là một người lòng dạ hẹp hòi bảo thủ, cũng biết, người như vậy là không dễ dàng bị khuyên bảo. Chỉ có để Da Luật Cực chịu một chút thiệt thòi, y mới ghi nhớ.
Hàn Tri Cổ tuy rằng không đồng ý cách làm của Da Luật Cực, nhưng cũng không cho rằng việc đẩy bộ hạ của Hoắc Ngạn đi đến chỗ chết là một chuyện quá khiến cho người khác không thể tiếp nhận. Hơn nữa, là một người Hán, tuy rằng hắn ta đều có địa vị nhất định ở chỗ Da Luật Hùng Cơ và Da Luật Cực, nhưng hắn ta rất rõ, kỳ thật trong lòng hoàng tộc Khiết Đan vẫn là khinh thường hắn ta.
Cuối cùng, có một cây thang dựng lên vững vàng, binh lính Khiết Đan từ cây thang đi lên trên thành. Nhìn thấy hy vọng thắng lợi, binh lính Khiết Đan gào thét, leo lên thang giống như điên. Nhưng, rất nhanh, võ sĩ Khiết Đan lên tường thành đầu tiên, đã bị các quận binh Trác Thanh Chiến phái tới chi viện hợp lực giết chết. Thi thể đẩy xuống từ trên tường thành, đập chết một binh lính Khiết Đan ngẩng đầu nhìn lên.
Rất nhanh, chiếc thang thứ hai cũng dựng lên, một võ sĩ Khiết Đan thân thủ cao cường sau khi đi lên tường thành, dùng loan đao giết mở một đường máu, bảo hộ gắt gao cây thang ở phía sau lưng. Ngay sau đó, một tên, hai tên, ba tên, càng ngày càng nhiều binh lính Khiết Đan leo lên, quơ loan đao gia nhập chiến đoàn.
Thành lũy trên tường thành vẫn chưa đắp xong, cho nên một khi người Khiết Đan chiếm cứ tường thành xong, rất nhanh đã có thể đánh tới cửa thành phụ cận theo đường cái giết xuống, nếu như cửa thành thất thủ, dựa vào mấy ngàn tàn binh trong thành này, Thương Châu bất kể như thế nào cũng không thủ được.
Trác Thanh Chiến vẫy cờ lệnh, một Lữ Suất đội binh lính thứ hai, dẫn theo một trăm quân tràn trề hăng hái giết tới chỗ hổng kia, may mắn chỉ có một cây thang này đứng vững, binh lính Khiết Đan xông lên thành cũng không nhiều. Dưới sự tiêu diệt của một trăm quận binh này, mười mấy võ sĩ Khiết Đan đã bị giết chết rất nhanh. Tên Lữ Suất kia xông lên một cước đạp lên thang, thang kia lắc lư một trận nhưng không có đổ xuống. Tên Lữ Suất kia lớn tiếng hô hào binh lính cùng nhau đẩy thang, một gã binh lính Khiết Đan vừa vặn bò lên, một đao đâm vào trong lồng ngực Lữ Suất kia. Lữ Suất kia cúi đầu nhìn loan đao lộ ra bên ngoài ngực, ngẩng đầu liếc nhìn tên binh lính Khiết Đan cầm đao kia, bỗng nhiên hô to một tiếng, nhảy về phía trước, ôm tên binh lính Khiết Đan kia từ trên thành lao thẳng xuống. Hai người ôm nhau rơi trên mặt đất, một đám binh lính Khiết Đan vây quanh, cũng mặc kệ phía dưới còn có một đồng bạn của mình, vài chục thanh loan đao điên cuồng chém xuống, không bao lâu, hai kẻ thù ôm lấy nhau đã biến thành một đống thịt nát lớn, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Kỵ binh người Khiết Đan vẫn đang chạy qua lại như bay, không ngừng dùng cung tiễn áp chế quân Thương Châu trên tường thành. Quận binh của đội thủ thành thứ nhất thương vong đã hơn bốn trăm, rất nhiều chỗ đã xuất hiện lỗ thủng. Trác Thanh Chiến bình tĩnh quan sát chiến cuộc, nhưng không vẫy cờ triệu tập đội binh lính thứ hai thêm nữa. Gã biết, nếu người đội thứ hai lên quá nhanh, cái chết cũng sẽ rất nhanh. Gã còn đang đợi, đợi thêm nhiều người Khiết Đan giết lên nữa mới có thể đưa người đội thứ hai lên.
Lưu Lăng thở dài nói: - Văn nhân dụng binh, luôn kém chút hỏa hầu.
Hắn đứng lên, rút ra thanh loan đao sắc bén cực lớn có chuôi màu xanh của mình, khom người, cúi đầu, cơ thịt trên hai chân căng lên trong nháy mắt, sau đó, người của hắn giống như một con báo nhìn chăm chú vào con mồi, liền xông ra ngoài nhanh như chớp.
Hoắc Ngạn đã vọt tới phía dưới tường thành, gã chỉ lên tường thành hô: - Giết lên, bầy dê hai chân này không chịu nổi một kích.
Gã quay người gọi thân binh phía sau cùng tiến lên thành với gã, khi quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy đội trưởng thân binh của mình thân mình mềm oặt chậm rãi ngã xuống. Ở trên lồng ngực của hắn ta, lộ ra mũi đao của một thanh loan đao ngắn. Đúng vậy, là loan đao.
Hoắc Ngạn ý thức được điều gì đó, gã vừa mới giơ loan đao lên, một thanh loan đao cũng sắc bén như vậy đâm vào gã từ phía sau, dễ dàng cắt tim của gã ra. Hoắc Ngạn ngơ ngẩn, chậm rãi quay người lại nhìn, gã nhận ra, từ người đánh lén phía sau lưng mình kia, là hộ vệ của Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực.
Phốc, hộ vệ phía trước một đao cắt đứt cổ họng của Hoắc Ngạn, sau đó quay người lại tiến vào trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.
Tình hình chiến đấu dưới thành trên thành vẫn thảm liệt, Lưu Lăng cầm đao sát nhập chiến đoàn, trong lúc một thanh ma đao bay lượn, mười mấy người Khiết Đan lên tường thành đã rất nhanh chóng bị hắn giết sạch sẽ.
Chính trong lúc đó, một người Khiết Đan trên người nhuốm máu lặng lẽ xuất hiện phía sau Da Luật Cực, cúi người nói vài câu gì đó bên tai Da Luật Cực.
Da Luật Cực nhíu lông mày lại, trên mặt lập tức hiện ra một kiểu bi thương thân thiết: - Mệnh lệnh nhân mã của Đại tướng quân Da Luật Diên Kỳ xuất kích, bất kể như thế nào cũng phải cướp thi thể của tướng quân Hoắc Ngạn về. Hắn ta là quân nhân của Đại Liêu, cũng không thể để thi thể của hắn bị lũ dê hai chân này làm nhục.
Giọng điệu đều mang theo sự bi thương, tha thiết mà thâm tình, chỉ là, tại sao, khóe miệng của y, hơi hơi nhếch lên?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận