NGƯƠI SAI RỒI
Trong nháy mắt người đàn ông mặc áo trắng đó đi tới trước cửa, bỗng nhiên cửa sau đại sảnh bành một tiếng vỡ vụn ra. Tên tiểu nhị mà trước đó Cơ Vô Danh phái đến hậu viện, va nát cánh cửa gỗ này bay ra. Thân thể của hắn lại đụng vào một cây cột, còng xuống giống như con tôm không thể đứng thẳng được nữa.
Cơ Vô Danh sắc mặt rất kém, nhưng lúc này, hắn đã kịp thu hồi sự khiếp sợ, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, một chút biểu hiện đều không có. Hắn cũng không né tránh hướng vụn gỗ bay tới, cũng không biết có phải do hắn rất mập nên hành động trở nên khó khăn hơn hay không. Một nam tử nhan sắc rất diễm lệ mặc áo bào gấm chậm rãi từ cửa sau bước đến, áo bào gấm này thoạt nhìn rất đặc biệt, cũng không thông dụng. Nhìn giống như là quan phục, nhưng ở Đại Chu từ quan chính nhất phẩm đến tòng cửu phẩm bất kể là quan văn hay quan võ, đều không có kiểu quần áo như vậy.
Nam tử mặc áo bào gấm phá nát cửa gỗ từ bên ngoài đi đến, giơ tay búng búng những vụn gỗ trên mũ. Cơ Vô Danh nhìn theo mũ hắn, lập tức chấn động trong lòng. Là mũ quan, nhưng lại giống như, không phải mũ quan thần trong triều. Ngay sau đó, Cơ Vô Danh bị thu hút bởi ánh mắt của nam tử mặc áo bào kia, đây là một đôi mắt quỷ dị ánh mắt tà dị. Mắt phải của hắn giống như bình thường, nhưng mắt bên trái lại không có lòng đen, toàn bộ đều trắng, thoạt nhìn khiến lòng người nảy sinh kiêng kị.
Trong đại sảnh những vị khách đến ăn cơm bị biến cố bất thình lình làm cho hoảng sợ, ở cái bàn tương đối gần cửa sau, trên người khách và đồ ăn trên bàn cũng bị không ít vụn gỗ rơi vào. Người khách của bàn này đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức có người đứng lên chửi ầm: - Tên khốn kiếp ở chỗ nào, dám đến đây quấy rối, không muốn sống nữa phải không!
Đám người này Cơ Vô Danh biết, là mấy tên tùy tùng của Nhị công tử Quận thủ Khai Phong phủ đại nhân. Đứng lên nói những lời này, là một quản gia trong nhà Quận thủ Khai Phong. Chủ tử bọn họ ở lầu hai mời khách ăn cơm, bọn họ thân phận tùy tùng ngồi ăn cơm ở bàn ngay trong đại sảnh. Vị nhị công tử kia từ trước đến nay đối xử với tùy tùng rất tốt, cho nên tôi tớ bọn họ ở đó cũng từng chút từng chút uống rượu mà chủ nhân cũng không trách móc.
Ở Khai Phong này chỗ nào cũng là nơi của quan lại quyền quý, chức quan Quận thủ Khai Phong thế nào cũng không phải lớn. Chính Tam phẩm mà thôi, tuy rằng so với Quận thủ của những châu phủ khác cao hơn nửa bậc, nhưng ở Khai Phong quan viên tam phẩm tứ phẩm có nhiều lắm, chính là đại quan nhất nhị phẩm cũng có ba mươi năm mươi người, trên lý luận gia đinh của một quan chính tam phẩm, ở Khai Phong này cũng không dám ương ngạnh. Nhưng Quận thủ Khai Phong chính tam phẩm, vẫn là mạnh hơn mấy cái hư chức như Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu gì đó nhiều, cũng có được thực quyền rất lớn. Cùng là chính tam phẩm, nhưng trong tay có quyền và không có quyền, chênh lệch là rất lớn. Ví như, ở kiếp trước của Lưu Lăng, viên chức của Hội đồng Tham vấn Chính trị, Giám đốc cấp sở cùng với Giám đốc sở Công an cấp tỉnh so với nhau có bao nhiều phần kém?
Nam tử mặc áo bào kia đi vào phía sau đại sảnh, vốn không để ý đến mấy lời chất vấn của bọn gia nô nhà Quận thủ Khai Phong phủ, mà rất cung kính đối với nam tử mặc áo trắng đứng ở cửa nói: - Hầu gia, người... Đã lấy được.
Nam tử mặc áo trắng nhíu mày, hạ giọng nói: - Là mời, không phải là lấy, vả miệng.
Người mặc áo quan kia lập tức giơ tay lên vả vào mặt mình, từng cái từng cái cực kỳ dùng sức. Không biết bao nhiêu cái, khóe miệng hắn liền rịn ra vết máu. Chỉ là, trên mặt hắn lại không có chút oán hận nào, có chỉ là sự kính sợ phát ra từ đáy lòng. Đợi khi hắn đánh vài chục cái, nam tử mặc áo trắng kia mới khoát tay áo nói: - Đủ rồi, đập bể cửa nhà người ta, rốt cục cũng phải nói lời xin lỗi.
Y đứng ở cửa, sau đó làm ra một động tác ngồi xuống, phải biết rằng phía sau hắn không có ghế tựa, hắn như vậy ngồi xuống nhất định là sẽ ngã một cái thật đau. Nhưng nhất định là không thể ngã được, bởi vì, ngay một khắc hắn ngồi xuống, một người cũng mặc áo gấm giống như quan phục từ cửa lóe đến, lập tức quỳ trên mặt đất. Nam tử áo trắng kia vừa đúng lúc ngồi trên lưng hắn, rất ổn. Không biết khi nào bên ngoài lại nổi gió, có hai người mặc áo bào gấm giống quan phục đi đến phía sau nam tử áo trắng kia, mang một bộ áo khoác hoa lệ ung dung khoác lên cho y. Hai người mang dù ra che, che khuất đỉnh đầu nam tử mặc áo trắng.
Nam nhân có một con mắt không có tròng đen nhếch miệng cười cười với Cơ Vô Danh, lộ ra một miệng máu: - Thật xin lỗi, làm hỏng cửa của ngươi rồi, tuy nhiên... Có lẽ không cần phải sửa.
Hắn nói chuyện lời nói có chút the thé, trên mặt trắng có chút biến thái.
- Hầu... Hầu gia?
Quản gia của Quận thủ Khai Phong phủ kia nuốt khan nước miếng, rụt cổ một cái, muốn ngồi trở lại. Ở Đại Chu, quan văn là không thể phong hầu. Võ tướng được phong hầu, cũng đương nhiên là đã lập được đại chiến công, hơn nữa trong tay còn nắm trọng binh. Mặc dù lão gia nhà gã là Quận thủ đại nhân có thực quyền, nhưng so sánh với một vị võ tướng có thực quyền, còn không bằng được. Bọn họ là người dưới nếu có thể lăn lộn làm đến vị trí quản gia, kẻ nào không có sự nhạy bén? Đã biết không thể động vào, làm một con rùa đen rút đầu như kia cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Cơ Vô Danh kéo kéo khóe miệng, hừ một tiếng: - Giả vờ giả vịt, còn không phải là một hoạn quan thôi sao.
Sắc mặt của người đàn ông mặc áo bào gấm có một con mắt trắng kia ngay lập tức phát ra tia sắc lạnh, nam tử áo trắng ở cửa hạ giọng nói: - Cẩm Thành, người ta nói không sai. Làm chuyện ngươi nên làm, đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ một chút, không cần tổn thương dân chúng vô tội.
Cơ Vô Danh cười lạnh nói: - Coi như có chút nhân tính.
Tên thái giám tên Lâm Cẩm Thành âm trầm cười cười nói: - Ý của Hầu gia nhà ta là không cần tổn thương tới dân chúng vô tội. Không để bị thương, vậy đều giết hết.
Hắn khoát tay áo, bỗng dưng từ cửa sau tràn vào một đội quân rất đông mặc áo tơi đội nón tre, trong tay quân tốt đều cầm liên nỏ của quân đội Đại Chu giá trị rất lớn. Trên nóc nhà cũng là một trận hỗn loạn, không ít quân tốt từ trên đỉnh mái nhà phá mái nhà lao xuống phía dưới, bao vây lầu hai. Những người này hiển nhiên đều là binh lính được huấn luyện chuyên nghiệp, vừa xông vào đã bắt đầu dùng liên nỏ giết người. Giết người một cách triệt để, một người cũng không để lại.
Không ít binh lính mặc áo tơi xông vào trong phòng trên lầu hai, rất nhanh sau đó trong các gian phòng trang nhã liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Quản gia trong phủ Quận thủ đại nhân kia vừa mới hô một câu:
- Ta là người của phủ Quận thủ! Đã bị tên nỏ phong kín yết hầu, gã ôm chặt cổ họng mình, đôi mắt mở thật to, không cam lòng ngã xuống. Trước khi chết hình ảnh cuối cùng mà hắn thấy chính là, nhị công tử nhà gã, bị người từ trong gian phòng trang nhã kéo ra một đao chém đứt đầu.
Nam tử áo trắng hướng Cơ Vô Danh cười cười mang theo chút xin lỗi nói: - Không thể xác định người nào là người của ngươi, cho nên đành phải giết hết, bỏ qua cho.
Y ở đây giết người, còn nói bỏ qua cho?
Cơ Vô Danh lúc này lại hoàn toàn buông lỏng xuống, nếu người ta đã đem tòa lầu vây chặt như nêm cối, như vậy đã nói lên cơ sở ngầm mà viện bố trí bên ngoài đều đã bị người ta kéo ra rồi. Mật điệp của viện Giám sát được huấn luyện rất chặt chẽ, còn chưa từng gặp qua đả kích khổng lồ như vậy. Mật điệp được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, ít nhất bố trí hai mươi mấy người bên ngoài lầu, nhưng lại không ai phát ra tín hiệu cảnh báo, như vậy có thể thấy được, tên thái giám này đến là đã có chuẩn bị trước rồi. Chỉ có điều, chưa từng nghe nói, Chu quốc từ khi nào lại có tên thái giám lợi hại như vậy?
Nam tử mặc áo trắng ngồi ở cửa chính được xưng là Hầu gia, bộ dạng tuấn mỹ thanh tú, trên cằm sạch sẽ ngay cả một cọng râu cũng không nhìn thấy. Như vậy có thể thấy được, người này cũng là một thái giám. Cơ Vô Danh có chút ảo não, hẳn là chính mình sớm đã bị phát hiện rồi. Hầu gia? Chu quốc khi nào lại có thể phong hầu cho thái giám vậy?
Bỗng nhiên, một cái tên hiện ra trong đầu Cơ Vô Danh.
- Ngươi là Vũ Tiểu Lâu.
Cơ Vô Danh hỏi.
Nam tử áo trắng khẽ vuốt cằm: - Viện giám sát của Hán quốc quả nhiên lợi hại, có thể đoán ra thân phận của ta, điều này rất khó. Dù sao... Ta cũng đã ở trong thiên lao năm năm. Thực muốn mở mang một chút kiến thức với Chỉ huy sứ đại nhân kia của các ngươi, là loại người kinh thái tuyệt diễm cỡ nào. Người thường, sao có thể huấn luyện ra nhiều mật báo hoàn hảo như vậy? Cũng muốn mở mang một chút kiến thức về chủ tử của ngươi Hán Vương Lưu Lăng, hắn... Là người như thế nào?
Cơ Vô Danh cười cười: - Vương gia nhà ta sao? Nếu ngươi sống đủ lâu, đến khi Khai Phong bị sư tử Đại Hán chúng ta mạnh mẽ công phá, ngày đó, có lẽ ngươi sẽ được gặp đấy.
Vũ Tiểu Lâu nói: - Ta tán thưởng sự tự tin của ngươi, như vậy cũng có thể đoán ra được, Chỉ huy sứ viện Giám sát đại nhân của các ngươi cũng là một người cực kỳ tự tin. Thủ lĩnh dạng gì, tự nhiên sẽ có thuộc hạ dạng nấy. Chỉ có điều... Người nếu như quá tự tin, luôn sẽ bộc lộ ra nhiều sơ hở. Trừ phi, có sức mạnh thực sự có thể xem nhẹ tất cả, nếu không thất bại là kết cục tất yếu. Rất hiển nhiên, tối thiểu ngươi cũng không phải là loại có sức mạnh loại bỏ tất cả mọi thứ.
Trong tửu lâu những tiếng kêu rên cầu xin của thực khách rất nhanh đều biến mất, ở Tú Nguyệt lâu ăn cơm đâu chỉ có trăm người, lại bị lính áo tơi dùng hoành đao, liên nỏ giết sạch sẽ. Bởi vì đỉnh lâu bị phá, mưa rơi vào trong lầu, làm nhạt bớt máu loang trên mặt đất, lại cũng từ từ nhuộm đỏ sàn nhà bằng gỗ. Hơn trăm người, cứ như vậy bị giết sạch sẽ, trong đó, có cả mấy tình báo của Giám sát viện thân thủ không hề tầm thường cải trang thành tiểu nhị.
Từ khi viện Giám sát Đại Hán thành lập đến nay, lần đầu tiên bị người khác đánh cho chật vật như vậy, trở tay không kịp. Kỳ thật rất lâu trước đây Lưu Lăng còn quá lo lắng về phương diện này, viện Giám sát từ lúc thành lập đến nay, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng có bất kỳ một thế lực nào có thể so sánh với sự chặt chẽ của mật báo viện Giám sát. Nhóm mật báo này từ khi bước chân vào Viện đã nhất định phải học được sự cẩn thận, nhưng sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ là thâm căn cố đế. Bọn họ thấy rằng, trên thế giới này, bất kỳ quốc gia nào cũng không có một tổ chức đặc vụ nào là đối thủ của bọn họ.
Kiêu ngạo sẽ khinh địch, khinh địch thì sẽ thất bại, thất bại, thì sẽ là tử vong.
Trong Tú Nguyệt lâu tử thi đầy đất, còn có khoảng năm mươi sáu mươi binh lính mặc áo tơi. Ở cửa sau, có tên thái giám tên Lâm Cẩm Thành trông coi. Cửa chính, là Vũ Tiểu Lâu và bao nhiêu người Cơ Vô Danh không thể xác định được, hắn có thể xác định được chính là, bất kể là tên thái giám tên Lâm Cẩm Thành hay là mấy tên thái giám mặc áo gấm bên cạnh Vũ Tiểu Lâu kia bản lĩnh đều rất cao. Hiện giờ trong Tú Nguyệt lâu, chỉ còn lại sáu người trong viện, tính cả chính hắn. Bốn người giả làm tiểu nhị đứng phía sau Cơ Vô Danh giúp hắn bảo vệ khoảng không, trong đó bao gồm cả tiểu nhị tiếp khách đã cầm hai mươi lượng bạc của Vũ Tiểu Lâu, còn có một lão tiên sinh mắt mờ tính toán sổ sách mà từ khi đến chưa từng có sai sót, lúc này, lưng của lão lại rất thẳng.
Cơ Vô Danh đột nhiên hỏi Vũ Tiểu Lâu: - Vì sao ngươi cho rằng, ta không có năng lực xem nhẹ tất cả mọi thứ?
Vũ Tiểu Lâu không nói gì, người nói chuyện chính là cái tên có ánh mắt yêu dị Lâm Cẩm Thành: - Bởi vì ngươi là một tên béo, mập mạp, phản ứng sẽ luôn chậm hơn một chút, động tác cũng chậm chạp hơn chút.
Cơ Vô Danh nghiêm túc, đã sớm nghiêm giọng nói: - Kỳ thật... Ngươi sai rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận