Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 277: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
NGƯƠI LÀ AI?
Sườn núi vốn khá thoải, một ngàn kỵ binh cách chân núi mấy trăm mét đã gia tăng tốc độ, thời điểm vọt lên sườn núi tốc độ chiến mã cũng không bị giảm bớt quá nhiều.
Nguyên bản binh lính nội doanh Hắc Kỳ Quân đang chiếm thế thượng phong, đột nhiên bị kỵ binh Tả Úy Vệ đánh tới nhất thời trở tay không kịp. Binh lính nội doanh tuy rằng dũng mãnh, nhưng bàn về trang bị vẫn không bằng Tả Úy Vệ đấy. Mà mười hai Vệ chiến binh Đại Chu, ngoại trừ Hữu Uy Vệ biến thái, mỗi một Vệ không sai biệt lắm có khoảng hai ngàn kỵ binh, bởi vậy có thể thấy trang bị của những kỵ binh này hoàn mỹ tới mức nào. Tuy rằng còn kém xa Hổ Bí Tinh Giáp, nhưng so với Hắc Kỳ Quân thượng vàng hạ cám lẫn lộn này, kỵ binh Tả Úy Vệ đâu chỉ hùng mạnh gấp đôi.
Tuy rằng tốc độ chậm lại, nhưng binh khí dài trong tay kỵ binh cũng tạo thành những vết thương trí mệnh cho binh lính nội doanh. Lập tức, Phác Đao Thủ Tả Úy Vệ quay trở lại, vẫn là vài người một tổ, giống như cái máy xay gió không ngừng quay tròn để giết người.
Khoảng cách năm mươi mấy bước, kỵ binh chậm dần, tiến lên cũng không cần mất bao lâu. Rất nhanh có mấy con chiến mã dẫn đầu đi lên sườn núi, tuy rằng rất nhanh bị Hắc Kỳ Quân vây quanh giết chết, nhưng chỗ hổng một khi bị mở ra, thật giống như hồng thủy phá đê, càng lúc càng lớn.
Sau khi tổn thất hơn trăm kỵ binh rốt cuộc đã hoàn toàn đánh mở con đê trên sườn núi. Lập tức Phác Đao Thủ Tả Úy Vệ đã đánh giết tới đỏ mắt nhào tới.
- Hứa Lãng, ngươi mang theo ba nghìn nhân mã đi lên trợ giúp hai vị tướng quân Lý Dịch, Lý Phổ.
Trịnh Siêu theo tiếng trống lớn tiếng ra lệnh.
Lang tướng Hứa Lãng lên tiếng, mang theo hai ngàn nhân mã vọt lên đỉnh núi. Binh lực Tả Úy Vệ ngày càng nhiều, Hắc Kỳ Quân trên sườn núi rốt cuộc đứng không vững chân rồi. Lúc đầu vốn tưởng có thể một trận thành danh, bây giờ Lê Viễn Triều đã cảm nhận được đại thế đã mất, gã mang theo thân binh của mình lui xuống sườn núi phía Bắc. Ở dưới sườn núi phía Bắc, Lê Viễn Triều trông cậy vào kỵ binh bảo hộ mình. Lúc ấy gã để lại kỵ binh dưới chân núi chính là phòng khi bại trận bị địch đuổi giết.
Kỳ thật, khi hai bên đang ở thời điểm chiến đấu ác liệt, Hắc Kỳ Quân vốn có hai vạn nhân mã thủ núi, ở sườn núi chỉ dùng bốn ngàn người đang phân cao thấp cùng Tả Úy Vệ, người ở phía sau trơ mắt nhìn, mặc dù sốt ruột cũng không chen chúc đi lên. Nếu Lê Viễn Triều có thể điều một đội quân tập kích từ bên sườn Tả Úy Vệ sang, không cần nhiều lời, một ngàn nhân mã đủ thay đổi chiến cuộc, mặc dù không thể đánh bại Tả Úy Vệ nhưng đem đối phương đè xuống vẫn có thể thành công.
Nhưng Lê Viễn Triều lại bỏ chạy, chạy rất gọn gàng không một chút dây dưa. Gã còn hơn một vạn binh lính chưa dùng đến, hai trăm ngàn mũi tên lông vũ theo quân đội đến mới sử dụng một phần mười, suốt đêm qua chế tạo ra xe bắn đá có thể duy trì tiếp nửa ngày chiến cuộc, nhưng gã lại bỏ chạy.
Vừa mới hô to khẩu hiệu đánh bại Tả Úy Vệ, nhưng sau đó lại xoay người bỏ chạy, Lê Viễn Triều kẻ này vô sỉ đến độ làm cho người ta không biết nói gì. Nếu gã có thể dũng cảm một chút, mang theo thân binh của mình lên đối đầu, dũng khí của binh lính Hắc Kỳ Quân chỉ sợ còn bộc phát kinh khủng hơn nữa. Nếu gã có thể điềm tĩnh một chút, nhìn thấu việc bộ binh Tả Úy Vệ yểm hộ kỵ binh tấn công núi không có tác dụng gì lớn, biết bắt lấy thời cơ chiến đấu bao vây nghiền chết hơn ngàn kỵ binh.
Nhưng gã chỉ suy nghĩ tới một chuyện, chính là nhất định phải trước lúc đại đội nhân mã chạy toán loạn xuống dưới núi, tìm được đội kỵ binh của mình, sau đó dưới sự bảo vệ cật lực của kỵ binh mà chạy trốn để không quá chật vật.
Từ lúc Lê Viễn Triều chạy trốn, cán cờ mang tên tự của gã đã hoàn toàn sụp đổ, Hắc Kỳ Quân thất bại thảm hại. Nhân mã Tả Úy Vệ tấn công núi có chưa tới năm ngàn người, hơn nữa tấn công thành nhiều đợt, lúc Hắc Kỳ Quân tan tác, năm nghìn nhân mã Tả Úy Vệ phân ra hành động, triển khai đuổi tận giết cùng.
Đem phía sau lưng giao cho địch nhân thì kết cục chỉ có một, chính là đền mạng.
Tố chất binh lính Hắc Kỳ Quân không cao bởi vì bọn họ chủ yếu là nông phu, chỉ biết đánh kiểu thuận theo chiều gió, một khi khủng hoảng lan tràn thì thần tiên cũng không cản được vận mệnh phải thất bại của bọn họ. Trên chiến trường, thất bại có ba loại ý nghĩ, thứ nhất, thất bại nhưng trốn, thứ hai, thất bại bị bắt làm tù binh, thứ ba, thất bại rồi bị giết.
Khi thấy quá nhiều đồng đội của mình bị bọn lính Tả Úy Vệ chém giết, nghiền nát, binh lính Hắc Kỳ Quân bắt đầu ngã quỵ xuống đất cầu xin tha mạng. Nhưng đáp lại những lời cầu xin ấy chỉ là từng nhát đao lạnh lùng. Quan quân Đại Chu tiêu diệt thổ phỉ, từ trước đến nay rất ít khi lưu lại tù binh. Thứ nhất bọn họ cho rằng, tất cà những kẻ tạo phản đều đáng chết. Thứ hai, bọn họ sẽ không đem lương thực của mình đi nuôi giặc cỏ. Thứ ba, bọn họ hiếu sát.
Những người đầu hang nhưng không nhìn thấy đường sống lại cầm binh khí lên đánh trả, nhưng binh bại như núi đổ, những phản kháng lẻ loi rất nhanh bị tiêu diệt. Hắc Kỳ Quân bây giờ như nước triều đang rút, đại kỳ ngạo nghễ bọn họ vẫn tôn thờ giờ đây bị giẫm dưới chân, giẫm tới nát bươm không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Sườn núi phía Bắc máu vương lại rất nhiều, khí trời rét lạnh làm cho máu rất nhanh đã đông lại, đem sườn núi nhuộm thành một màu đỏ, trông giống như một rừng hoa đỗ quyên nở rộ, trong mùa đông lạnh giá thê lương, bung nở sắc đẹp kiều diễm.
Lê Viễn Triều dưới sự bảo vệ của hơn một ngàn kỵ binh bắt đầu hành trình chạy trốn chối chết, gã không dám chạy hướng thành Giáng Châu, gã nhận quân lệnh từ đấy, không thể bảo vệ núi Thanh Phong cho đến khi thành Giáng Châu bị công phá, gã có trở về cũng khó thoát chết. Vì thế gã lựa chọn phương hướng thứ hai, cũng là phương hướng duy nhất gã có thể chọn.
Sông Đại Thương, nơi đó có kẻ đối đầu cùng gã, cũng là đồng bạn của gã, hai vạn đại quân của Trình Kiệt. Gã biết mục tiêu của Tả Úy Vệ là đại soái Tiêu Phá Quân đóng ngoài thành Giáng Châu, bản thân gã chỉ cần đừng chạy theo hướng đó là có thể sống sót. Nhưng lúc này dưới trướng gã chỉ có một ngàn kỵ binh, gã nhất định phải tìm nơi nương tựa. Trình Kiệt, độc lĩnh hai vạn nhân mã trấn thủ sông Đại Thương, tuy rằng trước kia hai người bất hòa, nhưng gã tin quen biết đã mấy năm Trình Kiệt sẽ thu nhận và giúp đỡ mình. Có Trình Kiệt nói một hai câu tốt đẹp, nói không chừng Đại soái còn có thể lưu lại cho gã một cái mạng.
Sở dĩ gã tin chắc Trình Kiệt sẽ không ném đá xuống giếng vì lần này gã bại trận thương tích đầy mình. Từ nay về sau, ở trong Hắc Kỳ Quân, gã rốt cuộc không ngóc đầu lên được, không uy hiếp được địa vị của Trình Kiệt, cho nên, gã tin tưởng vững chắc rằng Trình Kiệt sẽ nguyện ý bố thí cho mình một con đường sống. Mà còn một nguyên nhân khác chính là, gã không dám xác định, khi Tả Úy Vệ tấn công thành Giáng Châu, Đại soái Tiêu Phá Quân có thể chiến thắng hay không?
Nếu chẳng may Tiêu Phá Quân đại bại, nếu chẳng may Tiêu Phá Quân tử trận, gã còn sợ cái gì?
Gã tận mắt thấy sức chiến đấu của Tả Úy Vệ, gã không cho rằng Tiêu Phá Quân có phần thắng.
Một đường chạy về hướng Bắc, quãng đường hai trăm dặm, gã chỉ dùng một ngày một đêm.
Xa xa trông thấy bên kia sông Đại Thuơng quân doanh liên miên bất tận, cái mông ngồi trên lưng ngựa đã chết lặng, Lê Viễn Triều rốt cuộc lặng lẽ thở ra.
Lúc này mặt trời mới mọc, trong quân doanh còn có từng hồi khói bếp bay lên, bụng Lê Viễn Triều cũng rất hăng hái kêu vài tiếng, lập tức, một trận đau đớn đánh úp tới khiến gã suýt thì lăn từ trên lưng ngựa xuống. Đây là bệnh cũ của gã, không thể bị đói, chỉ cần bị đói bụng, bụng sẽ vặn vẹo đau đớn. Dạ dày gã cũng không quý giá, hơn nữa rất dễ đối phó, lúc trước tạo phản hai ba ngày không có gì vào bụng là bình thường, cho nên có một tật xấu như này mới khiến người ta bực bội. May mắn, từ sau khi theo Đại soái Tiêu Phá Quân làm phản, gã chưa từng bị đói bụng.
Đem phần nước chua nuốt xuống, Lê Viễn Triều thở dài.
Cứ như vậy buông xuôi? Về sau trong Lục Lâm, mình còn có thể ngẩng đầu lên sao?
Gã hung hăng lắc đầu, kệ con mẹ nó đi, còn sống so với bất cứ cái gì cũng quan trọng hơn. Lúc đầu đi theo Đại soái cùng khởi sự, gã quả thật không sợ chết. Nhưng hiện tại, có lẽ được sống trong vinh hoa phú quý ăn ngon mặc đẹp, gã ngược lại rất sợ chết. Kỳ thật gã cũng biết, lúc trước không sợ chết là vì cái chết cả ngày kề cận, cái chết lúc nào cũng có thể tìm đến, ngược lại bây giờ đã khác. Hiện tại, gã lại luyến tiếc phải chết rồi.
Vì không muốn làm cho Trình Kiệt hiểu lầm, Lê Viễn Triều mang theo kỵ binh dừng lại ở bên ngoài quân doanh một dặm, phái vài thân binh đi tới đại doanh thông báo với Trình Kiệt. Bản thân gã thì xuống ngựa đi đến bờ sông, dùng hoành đao đập vỡ lớp băng, múc nước sông lạnh băng lên rửa mặt. Băng tan dính vào mặt, lập tức khiến gã rùng mình một cái.
Trong chốc lát, vài người đi ra cửa đại doanh đối với gã bên này ngoắc ngoắc. Lê Viễn Triều mắng thầm Trình Kiệt một tiếng, làm tám đời tổ tông nhà ngươi! Lão tử gặp nạn, ngươi không ra đón thì thôi, không ngờ phái hai người ra tiếp cũng không! Mẹ chim đấy, lão tử nhịn!
Sau khi xuống ngựa, cái mông càng đau lợi hại hơn, Lê Viễn Triều không muốn cưỡi ngựa, dù sao đã đến nơi này cũng không cần phải sốt ruột. Dắt ngựa một đường đến đại doanh bên cạnh, gặp mấy tên lính quèn đang xoa tay giậm chân đứng đợi gã.
- Lê tướng quân, tướng quân nhà ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu, đang chờ trong đại trướng.
Binh lính chịu lạnh chảy nước mũi cố lấy giọng thanh thanh nói, ánh mắt nhìn về phía Lê Viễn Triều lại không có chút tôn kính nào. Trong lòng Lê Viễn Triều bừng bừng lửa giận, nhưng lúc này gã đang ăn nhờ ở đậu, cũng không thể giáo dục tên lính quèn đáng chết mắt chó nhìn người thấp này được.
Ở trong lòng dùng sức mắng vài câu, Lê Viễn Triều mang mặt cười đi vào đại doanh.
Lê Viễn Triều để cho kỵ binh dưới trướng đi tìm chỗ nghỉ ngơi, bản thân chỉ dẫn theo vài thân binh cùng mấy tên tiểu binh đó đi về phía lều lớn của Trình Kiệt. Vừa đi gã vừa đánh giá, trong lòng bắt đầu cười lạnh.
Trình Kiệt, thường thôi! Hừ!
Sở dĩ gã như vậy là bởi vì phát hiện trong đại doanh không có binh lính tuần tra, thậm chí toàn bộ đại doanh cũng không thấy có mấy người. Bên ngoài đại doanh không có du kỵ, trên tháp quan sát có vài người, lại co rụt ở một bên sưởi ấm. Mặt trời đã lên cao rồi, trong đại doanh vẫn còn nghe được tiếng ngáy, đây làm sao có thể gọi là dụng binh?
Lê Viễn Triều có chút đố kỵ, Trình Kiệt này vận khí thật tốt, núp ở trong đại trướng bên bờ sông Đại Thương ngủ, mà bản thân mình lại phải chạy tới núi Thanh Phong đánh nhau cùng đám người điên Tả Úy Vệ. Với thái độ mang binh như vậy, nếu thay đổi Trình Kiệt thành nguời thủ núi Thanh Phong..., thảm bại so với mình chỉ sợ còn gấp bội.
Đang nghĩ ngợi, tiểu binh dẫn đường phía trước đột ngột dừng lại.
- Mời Lê tướng quân vào, tướng quân nhà ta đợi đã lâu.
Tiểu binh kia nói xong, không để ý tới Lê Viễn Triều, ngáp một cái, lắc người tiêu sái rời đi.
Lê Viễn Triều đem cơn tức nuốt xuống, cố gắng thay đổi khuôn mặt tươi cười, vén vải bông rất nặng ở cửa lều đi vào.
- Trình Kiệt lão đệ, ca ca ta tới nương nhờ ngươi... Ngươi là ai?

Bình Luận

0 Thảo luận