TINH VÕ.
Lưu Lăng nói:
- Nhiệm vụ của ngươi mặc dù là giữ nghiêm Đại Châu, nhưng quyết không thể làm ra bộ dáng quyết thủ không ra. Thời cơ thích hợp, nên xuất kích liền xuất kích, đừng cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhìn ra sự bố trí của ta. Càng là mạnh mẽ, cứng rắn, Ngôi Danh Nẵng Tiêu ngược lại sẽ không hoài nghi.
- Giai đoạn sau, sau khi Vương lão tướng quân bắt được Thiên Nga thành, phá hỏng đường về của Ngôi Danh Nẵng Tiêu, ngươi phải tùy thời rời đi. Người Đảng Hạng thế yếu, ngươi phải xuất kích, người Đảng Hạng thế cường ngươi liền thủ vững. Đắn đo mức độ như thế nào toàn bộ do ngươi làm chủ. Ta đã hạ lệnh đem toàn bộ lương thảo trong thành Thái Nguyên đều chở tới đây, số đó cũng đủ cho nhân mã của ngươi ở Đại Châu thủ vững hơn... Ba năm.
Hắn tự tin cười cười nói:
- Cho dù tấn công U Châu có chút gian nan, Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng kiên trì không được ba năm, bốn trăm ngàn đại quân của y có thể mang theo được bao nhiêu lương thảo nào?
Lạc Phó quỳ một gối xuống, đặt tay lên ngực, trịnh trọng nói:
- Thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của Vương gia!
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Từ Tuyên, ngươi mang mười ngàn nhân mã làm tiên phong tới U Châu trước, trên đường nếu như gặp được quân Khiết Đan thì nếu địch ít thì đều tiêu diệt, địch nhiều thì cứ giằng co, đợi đại quân của ta theo sau đuổi tới. Ta nghĩ dọc đoạn đường này cũng không có trở ngại gì đâu, đội quân người Khiết Đan đều đã lui về giữ Đại Đồng, không dám tùy tiện đi ra.
Từ Tuyên khom người nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Lưu Lăng lại phân phó tiếp:
- Hoa Linh, đại quân xuất phát, tất cả mọi chuyện đều giao cả cho ngươi. Lương thảo, quân giới đều phải đủ.
Hoa Linh nói:
- Vương gia yên tâm, sáng sớm ngày mai thuộc hạ sẽ bắt đầu chuẩn bị.
Lưu Lăng khoát tay áo nói:
- Cứ như vậy đi, đều tự quay về chuẩn bị, ba ngày sau, đại quân xuất phát đi tới U Châu.
...
La Húc đứng ở trên một sườn núi cao cao, nhìn chằm chằm chiến cuộc tại phía trước.
- Tề Quân, mang ba nghìn kỵ binh tấn công cánh trái của người Khiết Đan, thế công của Triệu Trung bị người chặn lại rồi, xông qua đi! Khiến cho cánh trái của bọn chúng loạn hết lên!
Lang tướng Tề Quân lớn tiếng đáp:
- Ty chức tuân mệnh!
Điểm danh ba nghìn kị binh, Tề Quân mang đám người lao thẳng tới cánh trái của đám quân người Khiết Đan. Vó ngựa đạp vỡ tuyết đọng, đằng đằng sát khí. Quân Hán tuy rằng binh ít, nhưng sĩ khí như hồng. Người Khiết Đan thầm nghĩ lui giữ U Châu, lại bị La Húc mang binh gắt gao dính chặt. Một ngày một đêm, song phương đã huyết chiến với nhau bảy trận, người Khiết Đan vừa đánh vừa lui, kết trận chậm rãi lui bước. La Húc không ngừng phái binh đột kích trung quân của người Khiết Đan, ý đồ đánh tan hậu đội của bọn chúng.
Chỉ có điều Da Luật Sở Tài dụng binh vô cùng chu đáo, các quân luân phiên lui lại, La Húc cũng là tìm không thấy cơ hội rất tốt nào để mà xuống tay.
- Cát Thanh!
La Húc kêu lên:
- Bảo người của Tinh Võ doanh chuẩn bị, trong chốc lát ta muốn phái bọn họ ra trận!
Lang tướng tên Cát Thanh lớn tiếng đáp ứng, lập tức đi xuống chuẩn bị. Tinh Võ doanh dưới trướng y chỉ có một ngàn hai trăm người, thiếu rất nhiều mới đủ biên chế cho một doanh. Quân chế của Đại Hán thì binh mã một doanh phải có mười ngàn chiến binh, hai ngàn phụ binh, cứ mười tên lính thì trang bị năm con ngựa thồ đảm nhiệm bốc xếp và vận chuyển khí giới. Tinh Võ doanh cũng chỉ có một ngàn hai trăm hai mươi người, mà chiến mã đã có hai ngàn bốn trăm con, ngựa thồ sáu trăm con, phụ binh có hơn hai ngàn bốn trăm người. Tương đương với mỗi người có hai gã hỗ trợ, hai con chiến mã. Loại đãi ngộ này, trong quân đội Đại Hán cũng chỉ có trọng kị của Tu La doanh và bộ binh trọng giáp Cuồng Đồ mới có được.
Về phần tại sao Tinh Võ doanh có đãi ngộ như vậy, cũng không phải vì bọn họ cũng là quân lính tinh nhuệ chính quy như trọng giáp Tu La doanh. Xét về một mặt nào đó thì hơn một ngàn hai trăm người này kì thật cũng không được tính là binh lính.
Nhân mã của Tinh Võ doanh là do La Húc chọn lựa kĩ trong số những lục lâm hào kiệt từ các nơi tới trợ giúp quân Hán phòng ngự Ký Châu Thương Châu mà ra. Lúc trước hơn mười vạn hào kiệt các nơi đi lên hướng bắc chống đỡ người Khiết Đan xuôi nam, lập được chiến công hiển hách trong trận huyết chiến tại Thương Châu, Ký Châu. Sau khi La Húc quy hàng Đại Hán, luyến tiếc đem những người này đều phân phát. Đa số họ đều được huấn luyện thật nghiêm sau khi trở thành binh lính chính quy của Đại Hán, tiếp đó lại chọn ra những kẻ hung hãn, vũ dũng nhất, hợp thành Tinh Võ doanh.
Nói một cách khác, hơn một ngàn hai trăm người của Tinh Võ doanh này là hơn một ngàn hai trăm tên liều mạng.
Cát Thanh là Lang tướng của Tinh Võ doanh, võ nghệ cá nhân y cũng nổi tiếng trong quân đội tại toàn Ký Châu. Người này tuy rằng dáng người cũng không vô cùng khôi ngô khoẻ mạnh, thậm chí thoạt nhìn có chút gầy, nhưng vũ khí y dùng lại là một thanh đại đao hai tay to lớn dị thường. Không giống với mạch đao, thanh đao này chính là bản phóng đại lớn hơn hai lần của hoàn đầu đao. Chuôi đao và thân đao của mạch đao gần như dài bằng nhau, kẻ vũ dũng cầm mạch đao có uy thế ai cũng đều sợ. Mà hoàn đầu đao và hoành đao lại hơi giống nhau về mặt kiểu dáng, chỉ có điều sống đao của hoàn đầu đao dày hơn, nên cũng càng nặng hơn.
Hoàn đầu đại đao của Cát Thanh nặng chừng năm mươi cân, nếu là người bình thường thì căn bản không nhấc nó nổi!
Cát Thanh có thói quen đặt tên đại đao của mình là Trảm mã đao. Một đao đi xuống, quả thật có uy lực giống như mạch đao, chỉ có điều chuôi đao của y chỉ dài bằng một phần tư thân đao, vũ động càng khó khăn hơn.
Không bao lâu sau, Cát Thanh đã tập kết Tinh Võ doanh xong, về tới bên cạnh La Húc. La Húc mang theo các tướng lĩnh đi đến trước mặt các binh lính của Tinh Võ doanh. Sau khi đứng lại, hắn chậm rãi nhìn quét một lần những võ lâm hào kiệt bị bản thân nuông chiều vào ngày thường này, trong lòng sinh ra vài phần cảm giác tự hào
Hắn biết, nghiêm chỉnh mà nói, Tinh Võ doanh căn bản không tính là binh lính.
Bọn họ là một đám ma vương giết người.
Binh khí lung tung lộn xộn, phục sức lung tung lộn xộn, thậm chí đội ngũ cũng lung tung lộn xộn. Nhưng nếu đem bọn họ thả ra thì chính mà một ngàn hai trăm con ác lang!
La Húc chậm rãi đi qua, cầm lấy túi rượu lớn trong tay binh lính Tinh Võ doanh đứng đầu kia, uống một ngụm. Rượu cay độc chảy vào cổ họng, tựa như ngọn lửa lan tràn xuống dưới.
- Rượu ngon!
La Húc xoa xoa cằm cười lớn hỏi :
- Sau khi uống rượu còn có thể giết người không?
Người binh lính kia vỗ vỗ bộ ngực lớn tiếng nói:
- Sau khi uống xong, giết người càng lợi hại!
- Tốt!
La Húc quay người, chỉ vào cây đại kì cao chừng bốn mét trong đại quân của quân Khiết Đan, nói:
- Có thấy không? Đó chính là đại kì của Da Luật Sở Tài! Các ngươi có dám đi chém nó xuống cho ta không?
- Dám!
- Có cái gì không dám? Không phải là chém một cây cọc gỗ sao!
- Đại tướng quân yên tâm, ta sẽ chém luôn cả cái đầu của Da Luật Sở Tài xuống cho ngài làm cái bô!
- Tốt!
La Húc la lớn:
- Lát nữa ta sẽ phái kị binh đánh sâu vào trước để mở ra một con đường cho các ngươi, sau đó các ngươi giết đi qua, chém cây soái kì của Da Luật Sở Tài xuống cho ta! Đợi sau khi công phá được U Châu, lão tử sẽ bao toàn bộ nữ tử thanh lâu bên trong thành U Châu cho các ngươi, đem toàn bộ rượu ngon trong thành U Châu đều mang đến cho các ngươi, mặc các ngươi muốn làm gì thì làm!
- Nhưng có một điều!
Sau khi uống thêm một ngụm rượu mạnh, La Húc lớn tiếng nói:
- Đều con mẹ nó đừng làm cho lão tử mất mặt, nếu như là ngân sáp đầu thương trông thì ngon mà không dùng được, thì sớm cút về tự tìm một khối đậu hủ đâm đầu tự sát cho xong đi! Ta ở ngay phía sau các ngươi, chỉ cần soái kì của Da Luật Sở Tài vừa ngã, ta lập tức suất quân đánh lén! Trận chiến này, có thể thành công hay không, toàn bộ đều nhờ vào các ngươi!
- Đại tướng quân yên tâm!
Cát Thanh ôm quyền nói:
- Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ, Đại tướng quân liền nhìn các huynh đệ Tinh Võ doanh kiến công lập nghiệp đi!
Y mạnh mẽ vẫy tay một cái nói:
- Sợ chết lưu lại, không sợ chết theo ta giết đi qua!
- Giết!
----------oOo----------
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận