Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 421: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
ĐỀU CÓ MÂU THUẪN
Ngay sau khi Lưu Lăng tiến vào Thương Châu hơn hai canh giờ, người Khiết Đan đã phát động một lần công kích mang tính quấy rối đối với Thương Châu, cũng có thể nói, công kích mang tính thăm dò. Người Khiết Đan biết có người vào Thương Châu, tuy rằng nhân số không nhiều, cũng không có giương cờ, nhưng dù sao cũng phải thử một chút xem phản kháng của Thương Châu như thế nào, nếu thật sự có đại nhân vật đã đến, chắc sẽ có lộ ra dấu vết gì đó.
Vẫn là phương pháp cũ, người Khiết Đan bao vây ba cửa đông, tây, bắc, nhưng chỉ tấn công một chỗ bắc môn. Thấy trên cửa thành không có nhiều cờ hiệu gì, hơn nữa theo quan sát, lực lượng phòng ngự của ba cửa gần như không có biến động, người Khiết Đan không phát hiện ra sơ hở gì, cho nên vẫn lấy bắc môn làm trọng điểm triển khai công kích.
Đúng như phân tích của Lưu Lăng, Da Luật Cực một người cực kỳ tự tin, tự tin đến mức có chút lệch lạc. Đừng nói vây công tam môn, cho dù vây công tứ môn thì quân đội Khiết Đan cũng có thực lực này, nhưng chính là vì sự chênh lệch quá lớn, chính bởi vì người Khiết Đan có thực lực phá thành, tuy rằng địa vị thái tử của Da Luật Cực đã không còn, tuy rằng vị Nam Diện Cung Đại vương này đã dần dần mất đi sự sủng ái của Da Luật Hùng Cơ, nhưng y vẫn kiêu ngạo.
Hiện giờ mà nói, Da Luật Cực vẫn là người thứ hai ở nước Đại Liêu. Ngoại trừ bệ hạ Da Luật Hùng Cơ cao cao tại thượng, anh minh thần võ kia, chính là thân phận của y quý trọng nhất. Đương nhiên, có lẽ không bao lâu nữa, vị trí thái tử của y sẽ phải nhượng cho đệ đệ Da Luật Đức Quang. Nếu Da Luật Hùng Cơ thân thể không xảy ra chuyện gì bất trắc, Da Luật Cực cũng tin tưởng, lại qua mười năm nữa, địa vị thái tử của Da Luật Đức Quang có lẽ lại phải đổi người rồi. Xét đến cùng, không phải Da Luật Cực y không đủ xuất sắc, cũng không phải Da Luật Đức Quang không đủ xuất sắc, chỉ là bởi vì, phụ thân của bọn họ vẫn chưa có ý định lui xuống khỏi vị trí hoàng đế. Bây giờ bon họ đã có thêm một tam đệ, có lẽ qua vài năm nữa sẽ còn có một tứ đệ, ai biết tương lai ngôi vị hoàng đế truyền cho ai? Y cũng vậy, Da Luật Đức Quang cũng vậy, kỳ thật chẳng qua đều là một tốt thí mà thôi. Bởi vì phụ thân của bọn họ vẫn không chịu già, vẫn không muốn lui, cho nên bọn họ chỉ có thể lui.
Đây chính là nỗi đau có một người cha hào quang chói mắt.
Da Luật Cực là trước đó không lâu mới hiểu đạo lý này, bởi vì trước đó không lâu, y vừa mới có một tam đệ. Mà tiểu tử vừa mới đầy tháng kia, vừa ra đời đã được phong Vương. Vừa ra đời đã là Vương, vậy lớn thêm một chút xem chừng phong thái tử cũng không phải thái quá chứ? Mà lúc đó, mình và nhị đệ, có lẽ đã ngươi chết ta mất mạng lưỡng bại câu thương rồi, trong mắt phụ thân, cho dù mình và nhị đệ đều chiến đấu chết, người cũng sẽ không cảm thấy bi thương chứ? Nếu như... Nếu như thật sự là lựa chọn lão tam, ngôi vị Hoàng đế của phụ thân, còn có thể ngồi vài thập niên nữa.
Mỗi lần Da Luật Cực nghĩ đến đây, đều cười chua xót.
Thoạt nhìn bề ngoài, lần này là y đến tranh công. Lần này y lĩnh quân xuôi nam, là để cố sức giữ lại địa vị thái tử của mình, để chống lại thế ép người gây sự của nhị đệ Da Luật Đức Quang, là để có quyền lợi cuối cùng ngồi trên cái ghế kế thừa kia. Nhưng, chỉ có bản thân Da Luật Cực biết, y chẳng qua là vì trốn tránh, y không muốn nhìn thấy người kia, cái người cao cao tại thượng kia, người ham luyến cái ghế kia... Phụ hoàng.
Y sợ, nếu như nhìn thấy người đó thêm nữa, nếu là cặp mắt kia, y sẽ điên mất.
Kỳ thật... Sở dĩ y không vội vã công phá Thương Châu, không chỉ là vì muốn bắt một con cá lớn, mà là vì, y vẫn chưa đủ sức khống chế đối với ba trăm ngàn hùng binh dưới tay này! Khó khăn lắm y mới nắm được binh quyền, không dễ gì một mình lãnh binh xuôi nam, y sẽ vẫn còn trở về hàng ngày sống thấp thỏm lo âu dưới bóng của người kia sao? Y sẽ không, ngay cả đã đánh hạ giang sơn phồn hoa gấm vóc phía nam, y cũng sẽ không trở về. Y phải chạy ra ngoài, sau đó tự mình xây dựng một thế giới thuộc về y, tôn thờ y.
Y muốn khống chế quân đội, thì cần có thời gian. Đại quân ba trăm ngàn này, có hai mươi lăm vạn là phụ thân vĩ đại Da Luật Hùng Cơ bệ hạ của y đưa cho y. Một là đến đánh giặc, hai, cũng là đến giám sát y. Y muốn tiêu hóa hết đại quân hai mươi lăm vạn này, phải cần rất nhiều thời gian. Lần nam chinh này, y cũng không cần phải tốc chiến tốc thắng. Lôi kéo các tướng quân phụ thân phái tới kia, Da Luật Cực có thủ đoạn cũng có lòng tin. Thứ con người muốn cũng chỉ mấy thứ đồ, tiền vàng, quyền thế, mỹ nữ như vậy thôi.
Da Luật Cực đã kinh doanh ở U Châu nhiều năm như vậy, trong tay y có đủ tiền vàng, cũng có mỹ nhân vơ vét về từ khắp nơi, bao gồm cả nữ nhân Tây Vực tóc vàng mắt xanh, thậm chí, còn có xà nữ mua được từ trong tay Nam Man tử. Còn về quyền lợi, y tin tưởng mình có thể cho những tướng quân kia, tuyệt đối cho nhiêu hơn so với phụ thân. Một khi thật sự đã thành lập nên một quốc gia mới, như vậy thì thứ trong tay y có là phong thưởng có thể tùy ý mà vung. Y có thể phong vương, có thể phong công hầu, có thể cho những tướng quân kia vinh quang cao nhất. Đối với võ tướng mà nói, sức hấp dẫn của bốn chữ "khai quốc công thần" này là rất lớn. Nhất là, mục tiêu vẫn là cả một vùng giang sơn Trung Nguyên phồn hoa như tranh gấm kia.
Điều đáng mừng là, dưới sức hấp dẫn của tiền vàng mỹ nữ và lời hứa đầu môi của y, các tướng quân Da Luật Hùng Cơ phái tới, ở trong khoảng thời gian này đã có mấy người lựa chọn đứng về phía y. Y khuyên những tướng quân này rất khẩn thiết, cũng thể hiện ra cho tới nay y vẫn giữ danh hiệu người nhân nghĩa. Y nói, ta không muốn đối kháng phụ thân, cũng không muốn huynh đệ tương tàn, nhưng ta cũng không muốn chết, cho nên ta chỉ có thể đi tha hương, đi xây dựng một quốc gia thuộc về mình. Hiện giờ, có đại quân ba trăm ngàn thực lực hùng mạnh như vậy, thực hiện giấc mộng kiến quốc cũng không xa vời. Một khi đã thành lập quốc gia rồi, các ngươi, sẽ đạt được địa vị như thế nào? Tự mình nghĩ đi, thứ đó bệ hạ vĩnh viễn không thể cho các ngươi.
Rất nhiều người đã động lòng, cũng có một số người giữ thái độ bảo thủ.
Dù sao, địa vị của nam nhân tên Da Luật Hùng Cơ kia đã quá cao trọng trong suy nghĩ của người Khiết Đan. Ông ta giống như một ngọn núi hùng vĩ, từ trước tới nay đều đè nặng trong lòng từng người Khiết Đan. Đó là một ngọn núi cao không thể vượt qua, không ai có thể trốn xuống từ ngọn núi kia.
Nhưng, rất hiển nhiên, Da Luật Cực lại không cho là như vậy.
Y không cho rằng nam nhân kia là thần, mà chỉ là một lão bất tử nắm chặt quyền trượng không chịu buông tay mà thôi. Chẳng qua, lão bất tử này hiện tại cũng không già, hơn nữa rất có sức mạnh.
Da Luật Cực biết trong những tướng quân này, tất nhiên có người phụ thân phái tới, nhưng y không sợ, bởi vì y hiểu được cái gì gọi là phân hoá. Chỉ cần lôi kéo một người trong đó, những người khác, còn có thể gian nan sao?
Đợt công kích hôm nay kỳ thật không có tính tiến công thật sự, mà là một lần làm cho có thôi. Đại quân ba trăm ngàn xuôi nam lần này, có một bộ phận rất lớn là tân binh. Mặc dù người thảo nguyên không có cái gọi là tân binh, nhưng bởi vì cuộc sống định cư lâu dài, rất nhiều người Khiết Đan đã không phải là trời sinh quen thuộc lưng ngựa nữa rồi. Y cần luyện binh, để những tân binh kia đi cảm thụ cái gọi là chiến trường, cái gọi là máu tanh. Còn nữa, người thảo nguyên không thích ứng chiến công thành, bọn họ là kỵ thủ thành thạo, vua dã chiến, nhưng chiến công kiên đối với bọn họ mà nói vẫn phải học tập và thích ứng.
Thương Châu, theo Da Luật Cực thấy, sân luyện binh mà thôi.
Nhân mã tiến công Thương Châu hôm nay trên dưới hai vạn người, nhưng dẫn đầu phát động công kích chỉ là ba ngàn bộ binh Khiết Đan. Bộ binh người Khiết Đan, cũng không hùng mạnh lắm. Dân tộc thảo nguyên trọng kỵ binh hơn bộ binh hạng nhẹ, bọn họ thích cảm giác đi lại như gió, không có chiến mã, bọn họ không quen.
Lãnh binh tác chiến là lang tướng Khiết Đan Hoắc Ngạn, người này, là trợ thủ đắc lực Da Luật Hùng Cơ phái cho Da Luật Cực.
Người này tuy rằng cũng không phải Thượng tướng Liêu Quốc, nhưng đó chẳng qua là bởi vì người này kinh nghiệm còn thấp, năng lực của người này rất được Da Luật Hùng Cơ yêu thích. Hung hãn không sợ chết, người thảo nguyên thích đàn ông như vậy.
Người đứng bên cạnh cùng xem cuộc chiến với Da Luật Cực, còn có đại tướng Liêu Quốc Da Luật Diên Kỳ, đại tướng Da Luật Chân. Hai người này, đều là hạng người tiếng tăm lừng lẫy trong quân Khiết Đan. Trong chiến tranh với người Đảng Hạng, hai người này đều là mỗi trận chiến đều có thu hoạch. Đại tướng nổi danh Liêu Quốc có vài chục người, trong đó người nổi tiếng nhất, được mọi người xưng là Ngũ Hổ đại tướng. Da Luật Chân, Da Luật Diên Kỳ là hai trong Ngũ Hổ. Ba người còn lại là, đại tướng Hàn Diên Thọ, đại tướng Ly Yêu Na Nhan, đại tướng Tiêu Mật. Một lão già thân mặc áo đạo đứng bên cạnh Da Luật Cực, người thoạt nhìn hào hoa phong nhã rất có đạo cốt, là Tổng Hán nhi Ti sự Nam Diện Cung Liêu Quốc Hàn Tri Cổ, một người đại danh đỉnh đỉnh, người Hán có chức vị cao ở Liêu Quốc.
Lần nam chinh này, Ngũ Hổ đại tướng Khiết Đan đến đây ba người. Da Luật Chân và Da Luật Diên Kỳ dưới trướng Da Luật Cực, còn đại tướng Ly Yêu Na Nhan, thì một mình lĩnh một trăm ngàn quân công Triệu Châu. Ly Yêu Na Nhan người này, rất lợi hại. Lúc trước, khi Lưu Lăng cướp tuế cống của Đại Liêu về, gã chẳng qua là lang tướng nhỏ nhoi của thủ quân một huyện thành, xếp hạng tiểu nhân vật, không lên được bàn trên. Sau vài năm ngắn ngủn, gã đã là một trong năm vị quân thần Đại Liêu rồi. Tuy nhiên Ly Yêu Na Nhan người này, sở dĩ chưa ở cùng với Da Luật Cực, có lẽ bên trong còn có một tầng ý tứ khác, gã là người của nhị hoàng tử Da Luật Đức Quang, nhưng, gã chính thức thăng vị, quả thật là Da Luật Cực thưởng cho gã.
Có lẽ, chính thức bởi vì duyên cớ này, Da Luật Hùng Cơ mới để gã độc lĩnh một quân.
Uy vọng của Da Luật Chân trong quân Liêu rất cao, tuổi của ông ta tuy rằng đã qua năm mươi, nhưng thân thể khoẻ mạnh, vẫn có thể múa thiết thương trăm cân, một loan đao càng là dùng tới lư hỏa thuần thanh. So sánh với Da Luật Chân, Da Luật Diên Kỳ là nhân vật đại diện cho thế hệ mới trong đại chiến với Tây Hạ mới dần dần đi lên. Nhân tài này vừa qua 30 tuổi, đúng là thời điểm hùng vũ. Ở trong quân, nếu luận võ nghệ, trong Ngũ Hổ đại tướng chỉ có Tiêu Mật có thể thắng gã một bậc.
Lần này quân Liêu xuôi nam, xuất kỳ bất ý. Nhưng chính bởi vì như vậy, bọn họ chuẩn bị cũng không đầy đủ. Nhất là thiếu khí giới công thành, những thứ như công thành chùy, thang, đều là sau khi tới Thương Châu rồi Da Luật Cực mới sai người suốt đêm làm ra. Nếu không phải là như thế, quân Liêu xuôi nam cũng không thể giấu được mật điệp của viện Giám sát.
Cây cối mới chặt làm thành thang, rất hiển nhiên, về sức nặng có hơi trầm trọng một chút, chạc cây không chặt sạch sẽ, có chỗ vẫn còn lá cây xanh biếc.
Ba ngàn bộ binh Khiết Đan, nện bước chân chỉnh tề, khiêng thang, đẩy công thành chùy, chậm rãi, nặng nề hướng về phía thành Thương Châu.
Lang tướng Hoắc Ngạn, đứng ở trong trận quân, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ba ngàn binh sĩ dưới tay gã. Gã ta là tướng quân Khiết Đan kiêu ngạo, cho nên, gã có chút oán giận đối với thế công tiêu cực của Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực mấy ngày nay. Gã mặc kệ Da Luật Cực xuất phát từ mục đích gì, gã chỉ là không thể chịu được một tòa thành Thương Châu nhỏ nhoi ngăn cản bước chân xuôi nam của ba trăm ngàn hùng binh.

Bình Luận

0 Thảo luận