Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 221: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
CHÚNG TA VỀ NHÀ
Bị suy đoán của mình dọa một phen toát hết mồ hôi, Cảnh Trung Tâm lập tức hạ lệnh cho du kỵ ở ngoài ba dặm thu quân về, sau đó phái thân binh truyền tin cho Địch Cảm, bảo Địch Cảm lập tức dẫn binh đến đây chi viện. Sau khi sắp xếp tất cả xong xuôi, Cảnh Trung Tâm lập tức dẫn quân xông về phía Mộc Ly.
Một nghìn năm trăm khinh kỵ binh toàn lực lao nhanh về trước với tốc độ nhanh như gió. Bất luận là người Đảng Hạng hay người Khiết Đan đều là bộ tộc lớn lên trên lưng ngựa. Những người con trai khi mới biết chạy đã được phụ thân ẵm lên lưng ngựa, bảy tám tuổi đã có thể phóng ngựa chạy rồi. Trên thảo nguyên của Mông Cổ ở thời đại này vật nuôi cây cỏ tốt tươi, du mục căn bản không cần lựa chọn nơi nào để chăn thả, chỉ cần theo nguồn nước mà đi, nơi nào cũng đều là đồng cỏ tốt. Những người con trai tầm mười tuổi là có thể một mình đi chăn thả, cho cậu ta một cây cung, không cần đến hai năm là có thể bắn trúng con thỏ đang chạy.
Con trai tầm mười lăm mười sáu tuổi đã trưởng thành khôi ngô cường tráng. Nói một cách tương đối thì con trai Trung Nguyên tầm tuổi này, điều kiện gia đình tốt thì vẫn còn đang đi học ở giảng đường, điều kiện bình thường có lẽ đang lao động ở đồng ruộng, nhưng có rất nhiều chàng trai ở thảo nguyên cùng độ tuổi này thì đã từng giết người. Cứ coi như Đại Hạ gần như thống nhất thảo nguyên Mông Cổ nhưng đấu tranh giữa bộ lạc cũng không yên bình như thế.
Kỵ binh Đảng Hạng, cho đến giờ chính là ác mộng của quân đội Trung Nguyên. Lần này đến thảo nguyên săn bắn, nếu không phải là Lưu Lăng dẫn theo kỵ binh 'biến thái' kia thì chỉ e thợ săn và con mồi đã sớm đổi vị trí cho nhau rồi.
Bởi vì lúc trước cố ý cách xa đội quân Mộc Ly, khoảng cách giữa hai bên từ ba mươi dặm đã biến thành ít nhất bốn mươi mấy dặm đường rồi. Nếu kỵ binh phát lực chạy như điên, trên cơ sở giữ đội hình thì nhanh nhất cũng mất một canh giờ. Nếu như một mình cưỡi ngựa tốc độ sẽ mau hơn rất nhiều nhưng lúc này rõ ràng là sau khi phái thám báo đi tìm hiểu tin tức lại đuổi ngay qua là không thực tế lắm.
Tâm trạng của Cảnh Trung Tâm nặng trĩu. Y luôn cho rằng mình đã bày ra cục diện thiết thực và lý tưởng, chỉ đợi đối phương chui đầu vào chịu chết. Phán đoán y đưa ra trước đấy là chính xác, tướng quân Khiết Đan kia là người có tinh thần mạo hiểm rất cao, hơn nữa còn điên cuồng hơn y tưởng tượng nhiều. Có lẽ từ khi mình chia binh ra thì đối phương không có ý đánh phá mình nữa mà đem 'răng nanh'nhắm chuẩn vào ba nghìn năm trăm kỵ binh dưới trướng Mộc Ly kia.
Vừa nghĩ đến những điều này thì Cảnh Trung Tâm đã hận. Hận tên tướng quân Khiết Đan kia giảo hoạt, hận mình ngu ngốc, nếu mình đã đoán ra, một khi chia binh thì người Khiết Đan sẽ tìm cách tụ hợp thôn tính mất một đội quân thì tại sao không nghĩ đến việc đối phương có khả năng sẽ gây phiền phức cho Mộc Ly? Tại sao mình lại chắc chắn người Khiết Đan nhất định sẽ gây phiền phức cho mình như vậy? Hiện giờ điều mà Cảnh Trung Tâm mong đợi nhất chính là Mộc Ly có chuẩn bị, dù sao dưới trướng hắn cũng có ba nghìn năm trăm chiến sĩ từng trải trăm trận, chỉ cần có thể phòng ngự hiệu quả thì hai nghìn trọng giáp người Khiết Đan kia không nhất định có thể nuốt mất đội quân của Mộc Ly.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là hoang tưởng của Cảnh Trung Tâm mà thôi, thậm chí y còn không tin người Khiết Đan sẽ thất bại, dù sao kế hoạch ban đầu là đội quân này của mình làm mồi hấp dẫn người Khiết Đan, Mộc Ly cho dù có cẩn thận thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nghĩ rằng thả một đội một nghìn năm trăm người lại còn chia binh thì không đánh, mà người Khiết Đan lại có chủ ý nhằm vào đội kỵ binh ba nghìn năm trăm người dưới trướng hắn.
Vừa nghĩ tới thừa dịp đêm đen, trọng giáp Khiết Đan mặc áo đen với những bước chân giẫm mạnh trong màn đêm giống như nước lũ tràn vào trong doanh trại Mộc Ly, quân binh Tây Hạ hốt hoảng căn bản không kịp tổ chức chống cự sẽ bị người Khiết Đan chém tan nát. Kết cục của ba nghìn năm trăm kỵ binh không kịp lên ngựa và bốn nghìn bộ binh trong đại doanh Thiên Đức có gì khác nhau? Cảnh Trung Tâm cảm thấy trong lòng mình như đang rỉ máu, lòng đau vô cùng.
Y thúc ngựa như phát điên, đội quân vì đi quá nhanh mà kéo thành một đường thẳng tắp, sức chân của chiến mã quyết định tốc độ. Một đội quân có một nghìn năm trăm người kéo dài năm dặm, phía trước, phía sau đã tách rời nhưng hiện giờ Cảnh Trung Tâm không có thời gian dừng lại chỉnh đốn đội ngũ. Y sợ mình đi muộn sẽ không nhìn thấy nụ cười trên mặt của người huynh đệ Mộc Ly nữa.
Biết bằng hữu của mình có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, các kỵ binh của Tây Hạ đều cắn răng đuổi theo, bọn họ không ai nói chuyện với nhau, trong mắt mỗi người đều chứa đầy nỗi lo lắng. Trong đội quân của Mộc Ly, có huynh đệ kết nghĩa của họ, có những người đã từng uống qua huyết tửu, có người từ nhỏ lớn lên bên nhau. Nhưng hiện giờ, có lẽ những huynh đệ kết nghĩa này của họ đã nhận được lệnh 'triệu tập' của thượng đế, rời khỏi thảo nguyên để đến một thế giới khác rồi.
Bọn họ không thể đợi, có lẽ đi sớm hơn một bước thì có thể cứu được về thêm mấy người huynh đệ trong tay đám người Khiết Đan đáng chết kia. Có lẽ đi muộn một bước thì sẽ không nhìn thấy một người bạn nào còn sống sót nữa.
Hiện giờ Cảnh Trung Tâm chỉ có thể gửi hi vọng vào năng lực chỉ huy của Mộc Ly thôi. Một đội quân hoàn toàn không có phòng ngự bị quân địch đánh bất ngờ trong đêm khuya, cứ coi như dưới trướng Mộc Ly có một vạn người, hai vạn người, cho dù là ba vạn năm nghìn người thì chỉ e cục diện thất bại cũng đã được xác định trước rồi, quan trọng là có thể giữ lại được bao nhiêu người mà thôi. Điều này còn phải xem Mộc Ly có được tố chất gặp nguy không nao núng không? Chỉ có điều Cảnh Trung Tâm không hề nghĩ, cũng có thể nói y không muốn nghĩ. Cho dù Mộc Ly không loạn, vẫn trấn tĩnh nhưng những kỵ binh dưới trướng của hắn lúc loạn thì có thể làm gì?
Cảnh Trung Tâm hận không thể dứt mạnh miệng của mình ra. Nếu không phải là y tự cho rằng mình đúng, kiên quyết chia binh ra thì cũng sẽ không xuất hiện cục diện khiến người ta ảo não như bây giờ. Khiết Đan bị dụ ra nhưng lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.
Tính về khoảng cách thì đội quân đã chạy được một nửa lớn quãng đường rồi, từ phía xa đã có thể nhìn thấy màn khói dâng lên ở phía trước rồi. Trên thảo nguyên nhìn xa xăm, màn khói đó dường như đang ở ngay trước mặt, nhìn thấy nó mà long Cảnh Trung Tâm càng não nề, căng thẳng hơn.
- Nhanh! Nhanh lên một chút!
Y quát lớn, kỵ binh phía sau cắn răng liều mạng dùng roi quất ngựa quất chiến mã. Bình thường đám kỵ binh coi chiến mã như một nửa sinh mạng mình nhưng lúc này thì không ai xót thương nó nữa.
Nơi cỏ tươi tốt nhất cao hơn nửa người, trong thời tiết khô hanh như này chỉ cần một mồi lửa là có thể đốt ra mấy trăm dặm. Sự coi trọng của những người du mục đối với thảo nguyên khiến họ đều có ý thức cẩn thận với hỏa hoạn. Bình thường những lúc châm lửa, những lúc rời đi, họ đều dập tắt lửa, sau đó dùng đất lấp xuống, điều họ sợ chính là sẽ dẫn đến những vụ cháy diện tích rộng. Mặc dù hiện giờ là mùa đông, mặc dù khi nổi lửa sang đầu xuân năm sau, cỏ cây mầm non vẫn ngoi lên từ mặt đất nhưng những người dân du mục vẫn luôn nuôi nấng nỗi thù hận với những người đốt cháy đồng cỏ.
Mà cảnh tượng trước mắt, những người Khiết Đan đáng chết kia lẽ nào đã quên mình cũng là con dân thượng đế sao? Sao bọn chúng lại phóng hỏa? Chúng đã phạm tội không thể tha thứ được!
Thoạt nhìn cũng cách hai, ba dặm nữa, doanh trại bị đốt đã nhìn thấy rất rõ, binh Tây Hạ nóng lòng rút loan đao ra, nắm rất chặt.
Chiến mã bước qua, bụi đất tung bay.
Đột nhiên, từ vị trí trung tâm của đội quân, cỏ cây hai bên đột nhiên có hàng trăm trọng giáp bộ binh mặc giáp đen xông ra giết. Không sai! Đó chính là trọng giáp bộ binh, mà không phải là trọng giáp kỵ binh mà kỵ binh Tây Hạ vẫn luôn truy tìm. Hàng trăm Phá giáp chùy bắn lại, lập tức có hai đến ba trăm kỵ binh Tây Hạ bị bắn ngã ngựa. Khoảng cách quá gần, võ sĩ giáp đen nấp thân trong bụi cỏ cách đội kỵ binh chẳng qua cũng tầm hai đến ba mươi bước chân. Khoảng cách này khiến Phá giáp chùy có thể dễ dàng xuyên thấu thân thể của kỵ binh.
Gần như là trong khoảnh khắc, đội kỵ binh kéo thành một đường thẳng tắp bị đứt đoạn thành lỗ hổng. Trong trăm mét tất cả kỵ sĩ đều ngã ngựa, còn kỵ binh ở phía trước trong lúc nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ đã xông ra phía xa, kỵ binh ở phía sau không kịp ghìm chặt chiến mã, bản thân họ xông lên giống như đang đi nộp mạng vậy.
Sau một trận mũi tên bắn tới, lại một lần nữa bắn hàng trăm kỵ binh ngã xuống. Sau khi dọn sạch lỗ hổng tầm ba trăm mét, những trọng giáp bộ binh mặc giáp đen vứt bỏ cung tên, thay trường giáo (trường sóc) trong tay, kết thành trận pháp chặn kỵ binh ở phía sau. Trường giáo giơ lên như rừng, chắc chắn như lô cốt.
Cảnh Trung Tâm trước tiên ghìm chặt chiến mã, y với đôi mắt đỏ hoe lập tức rút loan đao ra, nổi giận hét lên một tiếng, dẫn theo hơn năm trăm kỵ binh xông lại giết lượn lại một vòng. Vừa mới quay đầu ngựa lại, từ hướng của Mộc Ly đột nhiên có trên nghìn khinh kỵ giết lại.
Đuổi ở phía sau Cảnh Trung Tâm chính là một trận mũi tên. Binh Tây Hạ giao phía sau lại cho kẻ địch bị bắn thành một mảnh. Trong lúc lại một lần nữa ghìm chặt chiến mã đối mặt với truy binh ở sau lưng, mưa mũi tên vòng hai, vòng ba của kẻ địch lại ập tới. Hơn năm trăm người dưới trướng của Cảnh Trung Tâm bị ba vòng mưa mũi tên bắn chết hơn nửa. Ngay lập tức, chín trăm khinh kỵ binh cầm trường giáo tiến đánh đội quân giống như nước thủy triều.
Tàn sát! Tàn sát trắng trợn!
Sát khí trên người đám kỵ binh Khiết Đan này quá lớn, mỗi người đều giống như những con dã thú thích ăn uống máu sống mang theo những luồng sát khí ngập trời. Mà chiến mã bên dưới bọn họ cũng khiến người khác sợ ghê rợn. Con vật cưỡi mà binh Tây Hạ ngồi trên, sau khi nhìn thấy chiến mã của người Khiết Đan thì cũng lui về phía sau, thậm chí có chiến mã run rẩy tứ chi, rồi bị dọa đến mức đến chạy cũng không dám.
Chiến mã bị kinh hãi, binh Tây Hạ vội vàng khống chế vật cưỡi, còn phải ứng phó với sự tấn công của kẻ địch. Sức chiến đấu bình thường của bọn họ đến hai thành cũng không thể phát huy được. Những chiến mã không nghe chỉ huy khiến cho những kỵ binh này bị bó chân bó tay. Bọn họ không biết là tại sao mà con vật cưỡi của mình khi nhìn thấy chiến mã của Khiết Đan thì bị dọa đến mức quay đầu bỏ chạy!
Chín trăm khinh kỵ binh sau khi giải quyết xong năm trăm kỵ binh dưới trướng Cảnh Trung Tâm thì mới có tổn thất hơn hai mươi người. Dưới sự chỉ huy của Lưu Lăng, chín trăm kỵ binh hình thành một vòng cong tuyệt đẹp, vượt qua như trăng lưỡi liềm, tha cho đám chiến mã, trọng kỵ binh tạm thời đảm nhận phương trận thay trọng giáp bộ binh, quanh co rồi mới quay về cánh quân của binh Tây Hạ.
Bởi vì khoảng cách trước sau quá lớn, phương trận binh Tây Hạ nối sau chưa nhìn thấy trọng kỵ binh hình thành, người của Cảnh Trung Tâm ở phía trước đã bị giết sạch sẽ. Kỵ binh ở phía trước với mưu đồ xông vào phương trận do hơn năm trăm trọng giáp kỵ binh hình thành nhưng phương trận giống như con nhím căn bản không phải dễ dàng cho đám mấy chục chiến mã của họ xông vào được. Loan đao của họ không với được tới kẻ địch nhưng mã giáo dài trong tay địch lại dễ dàng đâm vào tim họ.
Trận chiến kết thúc trong vòng nửa canh giờ, một nghìn năm trăm kỵ binh Tây Hạ đến chi viện bị Lưu Lăng tiêu diệt gần như hoàn toàn, chỉ có tầm ba trăm người thoát được. Kỵ binh Tây Hạ không có cách nào để chiến mã của mình xông về phía địch, cũng không thể vượt qua phương trận được hình thành từ những rừng thép kia.
Sau khi trận đấu nhanh chóng chấm dứt thì Lưu Lăng lập tức suất quân rời đi, tổn thất mấy chục người mà đổi lại tiêu diệt được gần như toàn bộ quân địch. Đây quả là một thắng lợi huy hoàng.
Thật ra đội quân của Mộc Ly không bị tiêu diệt hết, mặc dù trong trận tập kích ban đêm, đội quân của hắn ta bị kỵ binh của Lưu Lăng đánh tơi bời nhưng dựa vào mưu lược và dũng khí, Mộc Ly tổ chức lại một nghìn ba trăm kỵ binh rút lui khỏi. Chỉ có điều binh Tây Hạ bị đánh nên sợ, không dám quay về trận đấu, dưới sự thống lĩnh của Mộc Ly, chạy tán loạn về một hướng.
Bọn họ chạy, Cảnh Trung Tâm đã đến.
Lưu Lăng đánh cho đối phương trở tay không kịp, một đòn tiêu diệt đội kỵ binh vốn đã mệt mỏi rồi còn chân tay luống cuống của Cảnh Trung Tâm. Trận đánh này tổn thất rất nhỏ nhưng lại giết được binh Tây Hạ ít nhất hơn ba nghìn người, chiến tích huy hoàng.
Đem theo lương thực thu thập được trong tối hôm qua, sau khi Lưu Lăng tập kết đội ngũ lại, hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn đội quân còn lại hơn một nghìn ba trăm người thì giơ tay chỉ về hướng đông!
- Chúng ta về nhà!

Bình Luận

0 Thảo luận