ĐÔNG PHƯƠNG LƯỢNG
Khi trong một quân trại bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ, thì đó là ý gì đây?
Người là một loại động vật rất kỳ quái, khi giáp mặt với nguy hiểm, một người khuyến khích một trăm người, cho dù hô câm cổ họng có lẽ cũng rất khó khiến cho một trăm người này xem cái chết như không. Các thầy đồ khi nhìn thấy tà ác phát sinh đều lắc đầu lắc óc nói "thói đời lụi bại, lòng người đổi thay". Còn nếu thật sự muốn làm cho bọn họ đi lên và liều chết chiến đấu với kẻ cướp, xem chừng cũng có chút khó khăn. Đổi lại mà nói, khi đối mặt với nguy hiểm, có một người khuyến khích một trăm người, không cần hô câm cổ họng thì vẫn có thể dẫn theo một trăm người này xoay người bỏ chạy. Loại dũng khí này tất cả mọi người đều không thiếu cả, chỉ có điều đôi khi bản năng tự ẩn giấu đi.
Trên chiến trường cũng là như thế, khi thắng lợi trong tầm mắt, sự khát máu và cuồng tính trong đáy lòng mọi người sẽ bùng nổ vô cùng nhuần nhuyễn. Trận chiến thuận gió khi đánh nhau sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió, một đường đuổi giết như chẻ tre vậy. Nhưng khi gặp phải khốn cảnh, nhất là khi nỗi khủng hoảng trên tâm lý bắt đầu lan tràn, "tháo chạy" đã trở thành quan điểm chính trong lòng các tân binh.
Mục đích bọn họ tòng quân cũng không đơn thuần là muốn đuổi kẻ thù xâm lược ra ngoài, từ xưa đến nay người có lý tưởng cao thượng đầy rẫy như bò vàng vậy, nhưng người nghĩ bất kể như thế nào cũng muốn sống sót lại còn nhiều hơn cả sợi lông bò. Tại thời đại hỗn loạn không chịu nổi này, kỳ thật lý giải về ngoại địch với của người hiện đại không giống nhau. Nhất là người Hán quốc cũng là người Hán, người Chu quốc cũng là người Hán, trong lòng Chu quân cảm xúc mâu thuẫn đối với quân Hán vốn không có mãnh liệt. Mà sở dĩ bọn họ tòng quân, có khi là bị cưỡng ép gia nhập, có khi là thầm nghĩ lăn lộn kiếm một miếng cơm ăn, trong đó người nghĩ đến công danh trên lưng ngựa cũng có, nhưng ít càng thêm ít.
Nếu là đổi lại xâm nhập Đại Chu chính là người Khiết Đan hoặc là người Đảng Hạng, có lẽ xuất phát từ sứ mệnh dân tộc, Chu quân phản kháng sẽ càng thêm mãnh liệt hơn. Nhưng mà hiện tại, cục diện Đại Chu đã đến hoàn cảnh hỗn loạn vô cùng thê thảm. Các tướng quân các nơi ai cũng không muốn chủ động trêu chọc quân Hán, bởi vì hiện tại tướng sĩ trong tay bọn hắn đã không thuộc về Đại Chu, mà là thuộc về cá nhân bọn họ, bọn họ chỉ muốn dựa vào thực lực trong tay lấy cuộc sống yên phận, mà không phải đấu hết binh mã đổi lấy một cái hư danh. Đây là một thời kỳ lịch sử rất kỳ quái, bất kể là quan hay là dân, đối với việc thường xuyên thay đổi vương triều có năng lực thích ứng rất nhanh, bất kể là ai sẽ làm Hoàng đế, bọn họ kỳ thật chỉ quan tâm phần lợi ích thuộc về mình kia.
Làm quan sẽ suy tính đến địa vị, quyền lợi, tiền đồ của mình khi đầu phục tân chủ. Nếu như có thể nâng cao so với trước kia, hoặc là giữ lại quyền lợi ích lợi của mình, bọn họ không ngại ai sẽ ngồi ở trên ghế rồng kia. Đương nhiên, nếu chạm đến ích lợi của bọn họ, khi bọn họ cảm giác được nguy cơ, như vậy bọn họ sẽ liều chết chống cự. Mà dân thì cũng thế, người dân đã quen với việc Hoàng đế thay phiên ngồi, bọn họ quan tâm là khi tân vương triều tiến đến, thuế má, lao dịch có thể giảm bớt lại hay không? Nếu tân chính quyền đối xử với dân chúng không tệ, như vậy bọn họ sẽ tán thành chính quyền này, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi. Nếu quan không bức ép, người dân sẽ không cầm lấy đao mà buông cái cuốc đi liều mạng.
Hiện tại, bức ép đến bọn họ thở không được cũng không phải là quân Hán, hoàn toàn là tên Tạ Tuấn kia tác oai tác quái ở Ung Châu đã nhiều năm rồi!
Tạ Tuấn ở Ung Châu mấy năm nay, nâng thuế má của người dân tăng gấp hai lần. Người dân của Ung Châu vốn là khổ không thể tả, hiện giờ còn phải thay Tạ Tuấn đi bán mạng, trong lòng bọn họ vốn đã tràn đầy không cam lòng. Kỳ thật Tạ Tuấn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, dưới trướng hắn có hai trăm ngàn đại quân lúc đầu là do triều đình nuôi, hết thảy tiền lương chi phí đều là từ kho bạc quốc gia rút ra. Nhưng từ khi Sài Vinh bệnh nặng không để ý tới chính sự, bọn đạo chích trong triều đình này cầm quyền cắt đứt không tiếp viện cho Vĩnh Hưng quân. Tạ Tuấn nếu muốn nuôi sống hai trăm ngàn đại quân, nếu trong triều đình không chu cấp tiền, hắn đành phải cướp đoạt của người dân.
May mắn còn có một tòa nhà kho Hoa Châu, bằng không cuộc sống người dân Ung Châu ngày càng khổ thêm.
Nhưng phải nuôi sống hai trăm ngàn đại quân, chỉ có lương thực là không đủ, không có tiền, quân lương của bọn lính tính sao bây giờ? Chiến mã từ nơi đâu đến? Binh khí áo giáp đặt mua như thế nào? Tu sửa thành trì, trải đường bắc cầu, Tạ Tuấn còn muốn kiến tạo đại điện, hoàng cung tương lai sau khi đăng cơ sẽ dùng đến, còn muốn phân phong văn võ bá quan, các thứ đó đều cần đến lượng lớn tiền vàng! Những số tiền này từ nơi nào đến? Tự nhiên là do người dân các vùng Ung Châu, Thương Châu chi ra rồi.
Cũng có rất nhiều thế gia nhà giàu lắm của cải, bọn họ đúng là có tiền, nhưng nếu không quá bất đắc dĩ Tạ Tuấn còn không dám động đến các thế gia này. Vì suy nghĩ cho tương lai nghiệp lớn, quan hệ với các thế gia nhà giàu này nhất định phải duy trì. Có thế gia ủng hộ và không có thế gia ủng hộ, ảnh hưởng về sau mà nói sẽ rất lớn. Mà theo sự thối nát của Đại Chu, các thế gia này, có người đã hoàn toàn chuyển đổi làm quý tộc rồi! Có tiền có lương thực còn có quân đội, Tạ Tuấn cũng không muốn vì xoay sở tiền bạc mà khai chiến với xung quanh. Các thế gia quý tộc này, rút dây liền động đến cả rừng, ví như Ung Châu Bùi gia và Khai Phong Bùi gia vốn chính là một gia tộc, Khai Phong Bùi gia có một Hoàng môn Thị Lang cầm quyền tên Bùi Viêm, có thể nói ở trong triều nói một không hai. Mà Ung Châu Bùi gia, đã ra một người là Tiết Độ Sứ Định An quân!
Đại Chu chỉ có ba người Tiết Độ Sứ, dưới trướng người nào không phải binh mã hơn mười chục ngàn? Hắn Tạ Tuấn là Tiết Độ Sứ Vĩnh Hưng quân, nhân mã dưới trướng hai trăm ngàn. Tuy rằng được xưng là chi quân đội có thực lực hùng mạnh nhất Đại Chu, nhưng hai Tiết Độ Sứ kia cũng không phải hạng người thông thường đâu? Tiết Độ Sứ Thành Đức quân Triệu Thiết Quải, nắm giữ binh lính một trăm sáu mươi ngàn. Tiết Độ Sứ Định An quân Bùi Chiến, nắm giữ binh lính một trăm năm mươi ngàn. Đều là đại chư hầu đứng ngạo nghễ một phương, Tạ Tuấn cũng không dám thật sự đắc tội với hai người kia.
Cho nên, hắn ức hiếp không được nhà giàu thế gia, chỉ có thể ức hiếp người dân.
Mật điệp viện Giám sát lúc được huấn luyện, đều được báo cho biết một câu, đó chính là lợi dụng hết ngũ quan của mình. Ánh mắt, phải nhìn thấy manh mối nhỏ bé nhất. Cái mũi, phải ngửi được hương vị phai nhạt nhất, cái miệng, phải hỏi ra tin tức bí ẩn nhất, lỗ tai, phải nghe được lời nói hữu dụng nhất, đương nhiên, đây không chỉ là ý trên mặt chữ, là ý nói, phải để cho bọn họ khai quật phát hiện phát minh hết thảy các nhân tố có lợi, sau đó lợi dụng lấy.
Oán khí của các tân binh Chu quân trong đại doanh bất cứ lúc nào đều có thể bạo phát ra, cơ hội lớn như vậy, mật điệp viện Giám sát nếu không biết lợi dụng, vậy bọn họ thật sự rất xin lỗi với sự vất vả của Đương đầu Tam Xử lúc trước là La Già rồi. Tuy nói hiện giờ La Già đã hi sinh vì nước, nhưng gốc của mật điệp Tam Xử vẫn còn tại. Những người bọn họ thật giống như loài côn trùng có hại âm thầm tiềm phục, một khi phát hiện cơ hội, sẽ nhào tới hung hăng cắn một cái.
Trên chiến trường chính diện, quân Hán phòng ngự kín không kẽ hở, mà chiến tranh trong ngầm thì hoàn toàn do mật điệp viện Giám sát chủ đạo. Một tổ chức đặc vụ khổng lồ, trên chiến trường chắc chắn phát huy tác dụng cực lớn.
Mật điệp viện Giám sát xâm nhập vào trong mọi ngõ ngách của trại tân binh, khiêu khích những tân binh tâm hồn vốn đã yếu ớt rồi. Bọn họ thật giống như một đám ác ma mọc sừng, đang không ngừng dụ dỗ mọi người phạm sai lầm. Đương nhiên, có lẽ đó cũng không phải là một sai lầm.
Các tân binh bắt đầu thấp thỏm không yên, và sự xung đột với đội chấp pháp tuần tra từng bước thăng cấp. Bọn họ bây giờ nhìn đội chấp pháp diễu võ dương oai thật giống như kẻ thù không đội trời chung, hận đến muốn uống máu ăn thịt luôn. Rốt cục, khi một số tân binh chuẩn bị chạy trốn bị đội chấp pháp bắt lấy, thì mâu thuẫn hoàn toàn trở nên gay gắt.
Vô số tân binh từ khu trại của mình dũng mãnh tiến ra bao bọc vây quanh người của đội chấp pháp, bất kể các quan quân cấp thấp khuyên can như thế nào, bọn họ nhất định không chịu rời khỏi. Khi một tên Lữ suất của đội chấp pháp rút đao ra uy hiếp bọn họ, dục vọng phản kháng trong đáy lòng của bọn họ bị triệt để kích phát ra hết.
Mấy ngàn tân binh đem năm mươi mấy người binh lính đội chấp pháp vây quanh hành hung, tân binh mất khống chế hoàn toàn không ngờ đã giẫm nát năm mươi mấy người binh lính đội chấp pháp tươi sống thành thịt nát. Đầu bị bọn họ cắt bỏ đá qua đá lại, nội tạng bị bọn họ giẫm lên sớm đã nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Nghe tin chạy tới Đông Phương Lượng không ngăn lại được các tân binh, đành phải phái người xin chỉ thị của Tạ Tuấn. Mà Tạ Tuấn lúc này đây cũng không còn dám bày ra thủ đoạn đẫm máu, bởi vì số người tham gia quá nhiều. Có trên vạn người tụ tập cùng một chỗ, lần này bọn họ mang theo binh khí của mình, đã làm sẵn chuẩn bị chiến đấu đến cùng. Tạ Tuấn tuy rằng tức giận cực kỳ nhưng cũng không dám hạ lệnh giết hại hơn vạn tân binh, vì trấn an quân tâm chỉ có thể ra vẻ rộng lượng tỏ vẻ sẽ bỏ qua hành động của các tân binh. Mà binh lính đội chấp pháp bị đánh chết, tức thì bị Tạ Tuấn oan khuất chụp cho cái nón nhiễu loạn quân tâm mang trên đỉnh đầu, một cái chết thật không đáng.
Thật vất vả mới trấn an được các tân binh đã tụ tập lại, Tạ Tuấn mặt lạnh quay về tới lều lớn của mình.
- Đông Phương Lượng! Ngươi có biết tội của ngươi không!
Tạ Tuấn mạnh tay vỗ bàn quát.
Đông Phương Lượng mày nhảy dựng, kìm chế tức giận trong lòng quì gối xuống nói: - Thuộc hạ coi quản người dưới không nghiêm, mời Đại tướng quân trách phạt.
Tạ Tuấn rít gào nói: - Coi quản người dưới không nghiêm? Ngươi nói ra thật thoải mái. Uổng phí tính mạng hơn năm mươi người thân binh của ta, ngươi một câu coi quản người dưới không nghiêm là có thể chối bỏ hả? Hôm nay tân binh gây rối, có bảy phần binh lính đến từ Thương Châu của ngươi đấy! Ngươi nói đi, ngươi là coi quản người dưới không nghiêm, hay là có mưu đồ gì đây!
Đông Phương Lượng mạnh mẽ ngẩng đầu nói: - Đại tướng quân, thuộc hạ đi theo Đại tướng quân mười năm, chẳng lẽ trong lòng Đại tướng quân còn hoài nghi thuộc hạ sao? Năm năm trước, quyết chiến với Thục quân là thuộc hạ lưng cõng Đại tướng quân bị thương một đường giết đi ra, cuối cùng lại là thuộc hạ suất lĩnh ba nghìn tử sĩ phá tan trung quân Thục quân, thuộc hạ nếu có dị tâm, còn cần đợi cho đến ngày hôm nay sao?
Tạ Tuấn khóe miệng nhướng lên, khuôn mặt dữ tợn nói: - Đông Phương Lượng, ngươi thật to gan! Trách sao người phía dưới nói ngươi kiêu căng ương ngạnh, hoá ra chỉ ỷ vào lúc trước đối với ta có ân cứu mạng đúng không? Bên trong Vĩnh Hưng quân, mấy năm này ngươi sắp xếp bao nhiêu tâm phúc của mình trong đó, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Ban đầu ngươi cứu ta, là vì dựa vào ta, xin ta cho ngươi một cơ hội thăng quan tiến chức. Hiện tại ngươi lòng dạ khó lường, là muốn thay thế ta! Đông Phương Lượng, ta không có nói sai chứ!
Hắn đã ngắt sự giải thích của Đông Phương Lượng, chỉ vào mặt Đông Phương Lượng mắng: - Mấy tên thích khách ẩn thân ở trong trại binh Thương Châu của ngươi, ta xem chính là sát thủ ngươi phái ra rồi! Hôm đó khi ta phát hiện trong lòng đã hoài nghi, đau khổ tìm tòi nhiều ngày như vậy đều tìm không thấy mấy tên thích khách này, hoá ra chính là ngươi đem mấy tên thích khách ẩn nấp rồi. Đông Phương Lượng, ngươi giỏi tính toán nhỉ!
- Đại tướng quân! Muốn vu tội cho ai, cần gì phải nói nhiều! Nếu Đại tướng quân hoài nghi thuộc hạ, vậy thuộc hạ hôm nay liền từ ngay quan chức tướng quân Hữu lộ quân này, rời khỏi đây ngay.
- Sự việc bại lộ ra ngươi lại muốn bỏ đi hay sao? Nghĩ dễ quá!
Tạ Tuấn quát lớn: - Hổ Vệ ở đâu, đem bắt người này cho ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận