Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 387: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CHI TIẾT
Từ Ký Châu triệt hạ tới một trăm ngàn đại quân, nhưng thực tế không chỉ là một trăm ngàn. Thời cổ đại chinh chiến, thường thường thì đều là nói phóng đại lên. Ví dụ như Tào Tháo sau khi xuất quân đánh bại Viên Thiệu để đoạt lấy Giang Đông, đại quân được hô hào ra ngoài là một triệu người. Ví dụ như thời điểm Tùy Dương đế Dương Quảng phạt Triều Tiên, một trăm hai mươi vạn đại quân nhưng được xưng là hai triệu người, có thể nói khí thế ngút trời. Nhưng hai ví dụ này đều là điềm xấu, Tào Tháo ở Xích Bích bị lửa thiêu một phen mà phải một mình tháo chạy, Tùy Dương Hoàng đế ở Triều Tiên bỏ lại hàng trăm nghìn cỗ thi thể mà chật vật quay về.
Nhưng quân Định An lại khác, lần này xuôi nam thật ra là mười lăm vạn đại quân, nhưng trên danh nghĩ lại là một trăm nghìn. Chính là muốn che giấu tai mắt thiên hạ, đại quân xuất phát, nhìn từ xa thì mười lăm vạn so với một trăm nghìn thì không có khác biệt gì. Xem cờ xí?... Sở dĩ làm như vậy là có hai mục đích, một là không để cho Chu Tam Thất trong thành Ký Châu biết, tuy rằng thành Ký Châu vẫn bị hai mươi lăm vạn đại quân vây khốn như cũ nhưng vẫn chiếm ưu thế, nếu như điều động binh lực quá nhiều, như vậy sẽ làm cho quân coi giữ thành phản kháng càng thêm kịch liệt. Thứ hai là không thể để cho quân Hán biết, như vậy mới có thể tấn công làm cho quân Hán trở tay không kịp.
Còn một lý do không thể nói, Bùi Chiến thực sự ẩn thân ngay trong đại quân trở về nam. Kỳ soái của y còn cắm ở ngoài thành Ký Châu, mà người thì đã ở ngoài hai trăm dặm rồi. Lúc này đại quân Chu quân xuôi nam trở về đã qua Minh Châu, cách Ngụy Châu chỉ khoảng hai trăm dặm. Sau một ngày ròng rã hành quân liên tục, Bùi Chiến liền hạ lệnh cho đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Mười lăm vạn đại quân dựng trại tạm thời ở bên một ngọn núi không tên.
Bùi Chiến nghỉ ngơi ngay trong đại trướng, biết y trong đại quân xuôi nam trở về cũng không có nhiều người. Ngoại trừ Đại tướng quân Khúc Thắng thì cũng chỉ có một vài tướng lĩnh tâm phúc. Để che giấu tai mắt thiên hạ, Bùi Chiến chấp nhận để cho Thân Binh doanh của mình ở bên ngoài thành Ký Châu. Người tiếp tục ở lại chỉ huy công thành Ký Châu là quân sư Bàng Chuẩn. Tuy rằng Bùi Chiến rất không thích người này, nhưng y cũng biết con người này dụng binh rất tốt. Tuy rằng nhuệ khí không được cao cho lắm, nhưng lại hết sức cẩn thận. Cho dù công hạ không được Ký Châu, cũng sẽ không để mất hai trăm ngàn đại quân.
Ngày đó Bàng Chuẩn cật lực khuyên ngăn Bùi Chiến không nên đích thân dẫn quân xuôi nam, bởi vì y biết rõ rằng, quân Hán đang nằm chờ Định An quân trở về. Hán Vương Lưu Lăng là con người am hiểu chiến thuật mai phục và dã chiến. Ngay mặt đối địch, đến nay vẫn chưa có người nào hơn được Lưu Lăng. Cho dù quân Hán không mai phục, lấy sự thiện chiến của Lưu Lăng, Chu quân trở về đường sá xa xôi chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của quân Hán. Tuy rằng y không biết nội dung bức thư Lưu Lăng gửi cho Bùi Chiến là gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được, chính là vì bức thư này của Lưu Lăng mà Bùi Chiến quyết định tự mình lĩnh quân về nam.
Bùi Chiến này là con người vô cùng tự phụ, y cho rằng Lưu Lăng càng lợi hại bao nhiêu thì cũng chỉ là đá mài đao cho y mà thôi. Bàng Chuẩn chỉ sợ Bùi Chiến hành động theo cảm tính, đem quân quyết chiến với quân Hán quá sớm, hơn nữa lại không tập trung toàn bộ binh lực, dùng khí thế Thái Sơn áp đỉnh để tấn công quân Hán. Nhưng Bùi Chiến không nghe theo sự khuyên can của Bàng Chuẩn, lấy bốn trăm ngàn đại quân để đánh bại một trăm nghìn quân Hán, sao có thể coi đó là chiến thắng và tự hào?
Bàng Chuẩn bất đắc dĩ phải chấp nhận sự bổ nhiệm này. Bàng Chuẩn thân là một quân sư nhưng địa vị ở trong Định An quân lại không được tôn sùng. Các tướng sĩ trong Định An quân chỉ nghe theo mệnh lệnh của một người duy nhất đó là Bùi Chiến. Một văn nhân thì làm sao có thể điều khiển được những tướng quân mắt cao hơn đầu kia. Tuy rằng Bùi Chiến đem chính bội đao mình vẫn mang bên người giao lại cho Bàng Chuẩn, cũng đem Thân Binh doanh của chính mình để lại cho y, nhưng trong lòng Bàng Chuẩn vẫn có một chút lo lắng. Muốn xây dựng uy tín thì nhất định phải lãnh đạo đại quân làm nên vài trận thắng, chỉ có như vậy thì năng lực của mình mới được người khác công nhận, mới có thể thu phục và nhận được sự ủng hộ của những người đàn ông thô cuồng kia. Nhưng Thành Đức quân đều bị vây bên trong thành Ký Châu, vậy ngoại trừ công chiếm Ký Châu, có thể dựa vào cái gì để đánh?
Bùi Chiến không quan tâm đến nỗi khổ tâm của Bàng Chuẩn, mà lạnh lùng nói với Bàng Chuẩn một câu: - Ta giao cho ngươi hai mươi lăm vạn đại quân, còn về việc đánh như thế nào là do ngươi quyết định. Nếu ngươi thắng trận, ta sẽ phong ngươi làm Tể tướng của Đại Chu, còn nếu ngươi thua ta sẽ tru di cửu tộc.
Ngọn núi nhỏ vô danh cũng không quá cao và hiểm trở, địa hình mà Chu quân hạ trại không có gì là hiểm yếu cũng không có chỗ dựa để phòng thủ. Nhưng trong lòng Bùi Chiến không có chút lo lắng nào bởi vì những châu phủ ở phía nam của Ký Châu đã bị y sớm thu phục rồi. Định An quân tiến Bắc, giống như một cái cày xới tung một đường. Những đội quân có ý đồ phản kháng Định An quân thì đều bị y tiêu diệt, về phần đám giặc cỏ chiếm núi làm vua, ai dám chủ ý đánh hơn mười vạn đại quân?
Quân Hán còn ở Hoạt Châu xa xôi, còn cách khoảng sáu bảy trăm dặm, cho dù quân Hán có mọc thêm cánh bay thì cũng không thể tới nơi này được. Chính vì vậy mà Bùi Chiến rất yên tâm ở lại trong đại trướng nghỉ ngơi, vừa nghĩ tới việc mình đã qua mắt được nhiều người như vậy, lừa cả Chu Tam Thất, lừa được Lưu Lăng, trong lòng y có chút khoái chí. Bùi Chiến và U Châu Đại Liêu Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực có sở thích vô cùng giống nhau đó là uống rượu, uống rượu nho- đặc sản của Tây Vực.
Y thích rượu nho bởi sự tinh khiết và mùi thơm ngọt ngào của nó, thích cái dư vị chua chát sau đó. Ngày trước kỹ thuật làm ra rượu nho còn hạn chế, vì vậy không thể tiêu trừ được hết vị chát của nho trong rượu, nhưng dù là vậy, ở đất Trung Nguyên này, ngoại trừ những gia đình quyền quý, thì cực ít người có điều kiện để thưởng thức loại rượu này. Người Đảng Hạng Tây Hạ đã khống chế thành công thành Hắc Thủy, đường lối buôn bán bị người Đảng Hạng khống chế trong tay, các nước ở Tây Vực và Trung Nguyên gần như bị ngăn cách, loại rượu nho này cũng khó được tìm thấy.
Y uống rượu là dùng bằng chén ngọc. Rất lịch sự và cũng rất có phẩm vị. Dù sao thì y cũng là Chu vương cao cao tại thượng, là người hiện giờ đang nắm giữ quyền hành của Đại Chu.
Rượu nho xuyên thấm qua chén ngọc, hiện lên màu hổ phách rất đẹp, rất được. Nhất là thời điểm nhẹ nhàng chuyển động chén ngọc, chất lỏng trong chén dập dờn trên thành chén, quả thực làm cho người ta mê luyến.
Chỉ có điều, mặc dù thân là người phú quý bậc nhất Đại Chu, đối với loại rượu nho này y cũng muốn bớt uống vào. Người Đảng Hạng từ trước tới nay đối với Đại Chu vốn đã không có hảo cảm gì, hàng hóa đến từ Tây Vực rất khó vào trong thị trường Đại Chu. Nếu không phải vì một số thương nhân nhỏ ham lợi từ món lãi kếch xù mà bất kể sinh tử, thì đừng nói đến uống, muốn nhìn loại rượu này đã khó rồi. Từ ngày Đại Liêu và Đại Hạ khai chiến đến nay, con đường tơ lụa của người Đảng Hạng càng bị phong tỏa nghiêm ngặt. Hiện giờ, Bùi Chiến trữ hàng cũng không được nhiều lắm, còn muốn được uống rượu ngon như vậy là rất khó, trừ phi, y phát binh Tây tiến, khai thông con đường tơ lụa.
- Khúc Thắng, ngươi nói xem, Lưu Lăng sẽ mai phục ở chỗ nào?
Nghiêng người dựa vào ghế, Bùi Chiến mắt lim dim hỏi Khúc Thắng.
Lần này xuôi nam, Khúc Thắng trên danh nghĩa là Thống soái tam quân. Có thể nói đây là lần đầu tiên gã được chỉ huy nhiều quân như vậy, chỉ có điều lần đầu tiên này làm cho Khúc Thắng trong lòng chất chứa bao nỗi khổ tâm. Cũng vì ba chữ "trên danh nghĩa" ấy, chức Thống soái của gã chẳng những là hữu danh vô thực mà còn gánh vác luôn cả trọng trách bảo vệ an toàn tính mạng cho Bùi Chiến. Một khi Chu vương điện hạ bị mệnh hệ gì thì cho dù gã có mười cái đầu thì cũng không đủ để rơi.
Nghe câu hỏi của Bùi Chiến, Khúc Thắng nghiên cứu kĩ bản đồ rồi mới nói: - Mạt tướng nghĩ, trên đường xuôi nam không có chỗ nào là quá hiểm yếu, nếu như cái thằng Lưu Lăng kia muốn mai phục, vẫn là sẽ chọn bên sông Đại Thanh. Đợi lúc quân lính qua sông, bán độ nhi kích, có thể nói đó là tính toán lớn nhất.
Bùi Chiến gật gật đầu rồi lại hỏi vài tướng lĩnh tâm phúc khác, những người này đều cảm thấy những lời Khúc Thắng nói vô cùng có lý. Bùi Chiến cười ha hả nói: - Đám người các ngươi a, đều là tướng thủ thành, nhưng thiếu nhất là sự kiên quyết. Bán độ nhi kích quả thực rất ổn thỏa, nhưng quân ta quyết chiến đến cùng, nếu đã bị dồn vào đường cùng, chỉ cần binh lính tuân thủ theo mệnh lệnh chiến đấu quên mình thì quân Hán sẽ không có cơ giành được thắng lợi. Hơn nữa nếu quân ta phòng thủ cần thận, từ từ qua sông thì quân Hán chắc chắn không có cơ hội.
Y buông chiếc chén ngọc tinh xảo xuống, đứng lên đi đến bên cạnh tấm bản đồ nói: - Trên con đường xuôi nam này, nhìn qua thì không có chỗ nào là hiểm yếu để cho quân Hán tiện mai phục. Nhưng các ngươi hãy suy nghĩ một chút, quân ta vượt ngàn dặm để trở về, binh lính mỏi mệt, lương thảo cạn kiệt, quân Hán không cần phải tìm chỗ hiểm để phục kích. Chỉ cần ở ven đường chờ, chờ quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, đợi quân ta từ xa đến mệt mỏi, không còn sức chống cự sẽ thừa dịp đó đánh phủ đầu, quân ta cứ thế mà bại trận.
Đám người Khúc Thắng khom người lại và nói: - Vẫn là Điện hạ suy nghĩ chu toàn.
Bùi Chiến liền mắng: - Cái rắm! Chỉ nịnh hót là giỏi, vậy các ngươi nói xem, nếu đúng là quân Hán đón đầu quân ta mà đánh thì ta nên xử trí như thế nào?
Mọi người đều im lặng, trong nhất thời đều không nghĩ ra được phương pháp nào xử trí cho thỏa đáng.
Bùi Chiến hừ lạnh một tiếng:
- Đều là đồ ăn hại!
Y không kiên nhẫn khoát tay nói: - Cút hết ra ngoài cho ta, ai nghĩ được ra sách lược để ứng phó thì vào gặp ta! Nếu như có người hiến ra kế sách mà trùng với suy nghĩ của ta, thì ta liền phong người đó làm Vạn hộ hầu.
Các tướng lĩnh ngượng ngùng lui ra ngoài, trong lòng cũng bắt đầu có những suy nghĩ cẩn thận.
Trên ngọn núi nhỏ ở xa xa Đại doanh của Chu quân, trong đám cây cối bỗng nhiên xuất hiện bóng người thấp thoáng. Bọn họ cẩn trọng lên đến đỉnh núi, rồi nấp vào trong bụi cỏ, từ từ cẩn thận quan sát tình hình của Chu quân. Thủ lĩnh chính là một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi, trong ánh mắt nàng luôn ẩn chứ sự tang thương, chính điều đó đã chứng tỏ rằng nàng ta tuyệt đối không phải là một nữ nhân ngây ngô.
- Phó Đương Đầu, trong doanh trại của Chu quân không có soái kỳ của Bùi Chiến.
Một mật điệp thì thầm.
Cô gái kia đúng là Tự Tuyền Nhi, đã được thăng chức làm phó Đương Đầu của Tam xử viện Giám sát, ở Tam xử, địa vị chỉ đứng sau Trần Tử Ngư. Nàng ta nhẹ giọng nói ra: - Nếu như Bùi Chiến muốn che mắt thiên hạ, thì đương nhiên là y sẽ không gióng trống khua chiêng. Trong thời điểm các ngươi được huấn luyện ở viện, chính là những cái gì các ngươi đã được học đó.
Nàng dừng lại một chút rồi nói: - Quan sát tình hình, không cần quá chú trọng đến tình hình bên ngoài. Những gì ở mặt ngoài mà các ngươi nhìn thấy chỉ là quân địch có ý làm ra cho các ngươi xem mà thôi, để xem xét, là chi tiết! cho dù có lập một kế hoạch ổn thỏa, rồi sau đó cẩn thận không chút phân tâm yểm hộ, thì cũng luôn có sơ hở. Để xem mắt của ngươi có đủ tinh hay không, trái tim của ngươi có đủ tinh tế hay không?
Mật điệp kia mặt đỏ lên, ấp úng không nói được câu gì.
Tự Tuyền Nhi hận mình rèn sắt không thành được thép, trừng mắt nhìn mật điệp kia một cái và nói: - Trước khi đến, ta đã giao cho các ngươi tìm hiểu một cách tỉ mỉ về ham mê của con người Bùi Chiến này, các ngươi quên rồi hay sao?
Mật điệp kia lập tức hồi đáp: - Hồi phó Đương Đầu, thuộc hạ không có quên ạ. Con người Bùi Chiến này tự phụ bảo thủ, ít đam mê, cái y mê nhất là võ nghệ, thân thủ không hề thua kém Vĩnh Hưng Quân Tiết Độ Sứ Tạ Tuấn. Y thích uống rượu, hơn nữa chỉ thích uống rượu nho đặc sản của Tây Vực. Y không háo nữ sắc, chỉ có một chính thê, ngay cả một tiểu thiếp cũng không có. Y săn bắn rất giỏi, cho nên có nuôi một con chó ngao, một con đại bàng
Tự Tuyền Nhi lườm hắn một cái và nói: - Này còn không phải đã đưa ra kết luận rồi sao? Các ngươi cứ ở chỗ nãy theo dõi chặt chẽ cho ta. Ta không tin, người có thể giấu được, còn con chó và con chim kia cũng có thể giấu được? Chỉ cần thấy con chim kia bay lên điều đó chứng tỏ Bùi Chiến đang ở trong quân đội của Chu quân.
Nàng cắn môi: - Chỉ cần y ở trong đại quân kia thì Hán Vương Điện Hạ nhất định có thể giết y.

Bình Luận

0 Thảo luận