THỦ ĐOẠN CỦA DA LUẬT CỰC
Ba ngàn bộ binh Khiết Đan, sau khi tiến vào tầm bắn cung tiễn của binh lính thủ thành thì bắt đầu gia tăng tốc độ, nếu còn chậm rãi thiết lập phương trận từ từ đi lên phía trước, đó chính là tự sát tập thể. Đội ngũ đi tới, một nỏ lớn bắn tới cũng đủ xuyên chết mười mấy người, thậm chí mấy chục người. Người Khiết Đan trên chiến trường không sợ chết, nhưng cũng sẽ không chịu chết.
Lưu Lăng đã hạ lệnh điều hết xe nỏ an trí ở các cửa khác đến đây, nhưng vì thời gian gấp gáp, vẫn chưa chở toàn bộ tới đây. Mà mặc dù chở tới, trước khi cường công của người Khiết Đan vẫn chưa đến, Lưu Lăng cũng sẽ không đem toàn bộ nỏ lớn bộc lộ ra. Lưu Lăng sai người tìm cái ghế, ngồi trong tiễn lầu xem Trác Thanh Chiến chỉ huy thủ thành. Trận chiến quy mô nhỏ như vậy, Lưu Lăng vẫn chưa đến mức chạy ra đích thân chỉ huy.
Còn nữa là, nếu Trác Thanh Chiến muốn thể hiện mình, thì Lưu Lăng cũng không thể keo kiệt không cho gã ta cơ hội này.
- Nỏ lớn, nhắm chuẩn công thành chùy, không cần vội vàng bắn ra, một nỏ lớn bên trái, thử bắn trắc định khoảng cách phương hướng, các nỏ lớn khác, sau khi điều chỉnh bắn một lượt!
- Cung tiễn thủ chuẩn bị, bên ngoài 250 bước, bắn góc cao một vòng.
Trác Thanh Chiến đi tới đi lui trên tường thành, không ngừng lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh. Lúc này, gã đã hoàn toàn từ một văn nhân biến thành một tướng quân trải qua trăm trận chiến. Nhìn gã chỉ huy đâu vào đấy những quận binh trang bị cũng không chỉnh tề kia, trong lòng Lưu Lăng cũng không kìm nổi một tiếng thở dài.
Thật không biết, sao lúc trước Triệu Thiết Quải lại để Trác Thanh Chiến làm Quận Thủ. Người này, dùng ở những tạp vụ đó có hơi làm nhục.
Nhuệ khí của một người, luôn sẽ bị quá nhiều việc nhỏ vụn vặt xóa nhòa một chút. Điều khó được chính là, kiếp sống quan văn vài năm, Trác Thanh Chiến dường như cũng không quên những gì mình được học. Gã là văn nhân không sai, còn là Bảng Nhãn cuộc thi đình Đại Chu năm Hiển Đức thứ tư, gã không biết võ nghệ, tuy rằng bên hông cũng từng đeo bội kiếm, nhưng là một kiểu tư thái một kiểu phong thượng của văn nhân mà thôi. Nói gã tay trói gà không chặt có chút quá đáng, 35 nông phu bình thường vẫn không đến gần được người gã. Nhưng so với võ tướng thật sự mà nói, gã còn kém quá xa. Nhưng, cái này cũng không ảnh hưởng đối với năng lực chỉ huy trên quân sự của gã, mặc dù tay không tấc sắt, trong lòng lại có một trăm ngàn binh.
Bên ngoài ba trăm bước, xe bắn nỏ lớn bên trái đã bắn nỏ lớn đầu tiên. Dài đến ba mét, nỏ lớn như cánh tay tráng sĩ gào thét bắn ra. Mũi tên nỏ lớn mang theo tiếng gió, nhanh chóng bắn về phía hơn một trăm bộ binh Khiết Đan đẩy công thành chùy như sấm. Hơi bay lệch hơn hai mét, sau khi liên tục bắn chết ba tên bộ binh Khiết Đan, mũi của cây nỏ lớn kia cắm trên mặt đất. Sau một mũi tên này, tất cả các quận binh Thương Châu thao tác xe nỏ lớn bắt đầu nhanh chóng nhưng không hoảng loạn điều chỉnh nỏ xe, không quá lâu, đã điều chỉnh xong toàn bộ chín xe nỏ lớn đặt ở bắc môn.
Công thành chùy khổng lồ quá mức nặng nề, không dễ thay đổi đường đi cũng rất khó gia tốc, cho nên sau khi xe nỏ lớn điều chỉnh, theo một tiếng ra lệnh của Trác Thanh Chiến, chín xe nỏ lớn nhất tề phát uy, chín mũi tên lớn giống như chín con Hắc Long gào rống, bay thẳng đến công thành chùy cực đại kia. Chín tiếng đùng đùng đùng liên tiếp vang lên, không ngờ toàn bộ chín mũi tên lớn đều trúng mục tiêu. Chỉ là, vỏ sắt bao bọc công thành chùy quá kiên cố, chín mũi tên lớn cũng chỉ làm cho công thành chùy lắc lư vài cái, một trận vụn gỗ bay tán loạn, nhưng công thành chùy cũng không bị phá huỷ.
Tuy nhiên, binh lính Khiết Đan đẩy xe thì gặp nạn. Sau chín mũi tên lớn, không ngờ kỵ binh Khiết Đan bị bắn chết nhiều đến năm mươi mấy người, còn những người còn lại, hiển nhiên là không thể tiếp tục đẩy công thành chùy tiếp tục. Bách phu trưởng mệnh lệnh binh lính thủ hạ xông lên đẩy xe, đúng lúc đó, bên ngoài 250 bước, cung tiễn thủ quận binh Thương Châu cũng bắn góc cao vòng thứ nhất xuống dưới.
Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt như vậy, bộ binh công thành của Khiết Đan giống như lúa mạch bị cắt gốc một tên rồi lại một tên ngã xuống, bì giáp trên người bọn họ không ngăn được vũ tiễn từ trên trời rơi xuống, mà khiên chắn phòng ngự của bộ binh bọn họ hiệu quả cũng chẳng tốt gì. Người thảo nguyên tôn sùng tiến công, vốn đã không yêu thích gì đối với mấy thứ này, mà để gia tăng tốc độ, khiên chắn đơn binh của bộ binh Khiết Đan làm nhỏ hơn một số so với khiên chắn của quân đội Trung Nguyên.
May mắn, ba ngàn người phân tán binh thành đội hình công kích, đội ngũ không quá dày đặc, lượt bắn thứ nhất tuy rằng giết chết hơn trăm lính bộ binh Khiết Đan, nhưng đối với toàn bộ chiến cuộc mà nói thì ảnh hưởng không lớn. Tại thời khắc này, bộ binh Khiết Đan nâng cao tốc độ chạy lên tới cực hạn, đối với bọn họ mà nói, ý nghĩa nhanh và chậm cũng không quan trọng gì. Nhanh, nếu tới dưới thành đợi cho binh lính người Hán bon họ ném đá xuống, còn có loại Lang nha phách làm lòng người kinh hãi kia nữa. Còn chậm, bọn họ sẽ bị cung tiễn thủ người Hán nhắm vào, sau đó từng người một đóng ghim trên mặt đất.
Đam binh si khiêng thang, điên cuồng xông về phía trước, bọn họ là điểm tập trung của cung tiễn thủ, thương vong cao hơn nhiều so với nơi khác.
- Bình xạ, phóng tiễn!
Trác Thanh chiến lớn tiếng ra lệnh.
Mấy trăm cung tiễn thủ để cung nằm ngang, đợt mưa tên thứ hai lập tức phóng ra ngoài. Trang bị của quận binh tuy rằng không bằng chiến binh chính quy, nhưng bộ cung trang bị lại giống nhau. Thứ bọn họ thiếu chính là áo giáp, có binh lính thậm chí còn không có đơn bì giáp hộ thân. Và còn, vũ khí của bọn họ cũng không thể so sánh với chiến binh chính quy. Đến ngay cả hoành đao chế thức tiêu chuẩn của Đại Chu bọn họ cũng không đủ mỗi người một thanh, rất nhiều binh khí binh lính dùng đều là các thợ rèn trong thành tạo ra. Người trong nhà bần cùng, thậm chí không tạo ra nổi binh khí, đành phải ấn một đầu thương sắt vào phía trước côn gỗ. Vào thời kỳ này binh khí như thế của bọn họ hiển nhiên thoạt nhìn rất đơn sơ rất mộc mạc, nhưng bọn họ không biết là, ở thời đại sau này, loại binh khí này được gọi là thương dần dần chiếm lĩnh địa vị chủ đạo trong trang bị của binh lính Trung Nguyên.
Vũ tiễn bắn ra như tạt nước, từ trên tường thành nhìn xuống, từng đường thẳng xám xịt bay ra ngoài, sẽ có một rồi một binh lính Khiết Đan mặc giáp dày bị đóng đinh chết. Nhưng, không hề nghi ngờ, vũ tiễn rơi vào khoảng không càng nhiều nữa. Đúng như Trác Thanh Chiến nói đùa, bách phát bách trúng vừa vặn tiêu diệt hết tất cả quân địch Khiết Đan xâm phạm, thì đối với quận binh Thương Châu mà nói tuyệt đối là một chuyện mỹ diệu nhất nhất.
Trừ phi bọn họ là thiên binh thiên tướng, bằng không đây vĩnh viễn cũng chỉ là một câu nói đùa.
Sau khi bỏ ra mấy trăm cỗ thi thể, bộ binh Khiết Đan cuối cùng cũng vọt tới chân thành. Đến nơi này, kỳ thật cửa lớn của địa ngục mới chính thức mở ra.
Từng tảng từng tảng đá lớn, bị các quận binh Thương Châu nện xuống từ trên đỉnh thành. Đá nện lên đầu binh lính Khiết Đan, đầu sọ kia sẽ ngay lập tức nổ tung giống như những quả dưa hấu bị búa tạ đập nat. Đỏ, trắng, bay loạn chung quanh, óc và máu dính đầy trên đá, còn đá thì được khảm trên bờ vai thay thế đầu. Điều kỳ lạ là, không tìm được cổ.
Một tảng đá nện lên trái vai của một tên binh lính Khiết Đan, bịch một tiếng, nửa người gã giống như máu me nhầy nhụa nổ tung, chỗ bả vai hợp với cánh tay, cũng bị tảng đá không sắc bén nhưng nặng trịch cắt xuống, không cánh tay, thịt dưới nách bị kéo xuống một loạt, xương sườn trắng hếu hiện ra, có thể nhìn thấy trái tim còn đang nhảy nhót bên trong. Gã vẫn chưa chết, kêu thảm thiết, khó khăn bò lết trên mặt đất, cũng không biết là đang tìm kiếm cánh tay bị tảng đá đập nát, hay là muốn chạy trốn khỏi cái địa ngục máu tanh này. Lại một tảng đá rơi xuống, vừa vặn rơi trên lưng của gã, trong nháy mắt, người của gã bị nện tới mức cong lên phía sau, vì thế gã đã làm ra một động tác gập người ra phía sau mà lúc còn sống vĩnh viễn không làm được.
Tảng đá đã thành một bộ phận thân thể của gã.
Gã không bị ngắn đi, mà là bị dài ra.
Vũ khí giết người Lang nha phách khủng bố được quận binh thủ thành hung hăng thả xuống, bao đầy Lang nha đinh dài mấy thước, sau khi giáng xuống Lang nha phách thậm chí có thể biến binh lính Khiết Đan phía dưới thành cái sàng. Có lúc khi Lang nha phách bị kéo lên, bên trên còn đang treo thi thể của người Khiết Đan bị đóng chết.
Dưới thành vài mét, trở thành lò mổ Tu La.
Nhân số công thành tuy rằng không quá nhiều, chỉ có ba ngàn người. Nhưng quận binh thủ thành cũng không nhiều, dựa theo chỉ bảo của Lưu Lăng, đội thứ nhất một ngàn người phòng thủ trên tường thành, mà ngoại trừ cung tiễn thủ ra, binh lính phụ trách dùng các thủ đoạn khác giết địch chỉ có năm, sáu trăm người. Mà lúc này, theo một tiếng hạ mệnh của Hoắc Ngạn, hai ngàn kỵ binh chen chúc mà ra, chạy nhanh đến phía dưới thành, không ngừng có vũ tiễn hướng lên trên tường thành bắn. Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên của người thảo nguyên đứng đầu thiên hạ, đương nhiên không phải là hư danh nói chơi. Các kỵ binh di chuyển tốc độ nhanh, thương hại của cung tiễn thủ trên tường thành đối với bọn họ cực kỳ bé nhỏ, mà bọn họ lại là đả kích trầm trọng đối với quận binh trên thành. Không có cách nào, Trác Thanh Chiến mệnh lệnh cung tiễn thủ lui ra phía sau.
Đối với kỵ binh của quân địch, thủ đoạn gã có thể sử dụng không nhiều, nhưng may mắn, gã còn có xe nỏ lớn.
Dưới mệnh lệnh của Trác Thanh Chiến, binh lính thao tác nỏ lớn bắt đầu trọng điểm đả kích những kỵ binh qua lại như gió kia. Nỏ lớn bắn đi, có thể đem kỵ binh cả người lẫn ngựa đóng đinh trên mặt đất.
Mà lúc này, sau khi tổn thất hơn một trăm người, binh lính Khiết Đan đẩy công thành chùy cuối cùng cũng đã tới ngoài cửa thành.
Một chảo dầu sôi từ trên thành đổ xuống, tưới lên trên người mười mấy binh lính Khiết Đan phía trước nhất. Những binh lính này bị phỏng lập tức gào khóc kêu lên, lăn lộn khắp mặt đất. Có đồng bạn giơ tay ra kéo binh lính bị ngã, túm lấy cánh tay người nọ muốn kéo anh ta lên, nhưng chỉ kéo xuống một lớp da người.
Trác Thanh Chiến không sợ công thành chùy đánh vào cửa thành.
Nếu Da Luật Cực quyết tâm vây ba bỏ một, thì Trác Thanh Chiến không cần phải khách khí. Ngoại trừ cửa nam ra, ba cửa khác, kỳ thật cũng đã bị gã hạ lệnh chắn chết rồi.
Binh lính đẩy xe phụ trách xô cửa, bắt đầu va đập cửa thành. Dưới sức va đập cực lớn, dường như cả tòa thành cũng bắt đầu lay động, tro bụi, bùn cát rơi xuống lả tả, người Khiết Đan dưới thành chẳng những bị tro bụi rơi đầy trên người, cũng bị tảng đá trên thành nện xuống và vũ tiễn sát thương lượng lớn.
Mặc dù chỉ là một lần đánh nghi binh, nhưng không hề nghi ngờ, chiến tranh trước giờ đều là thê thảm.
Hoắc Ngạn lạnh lùng nhìn các binh lính thủ hạ gian nan công thành, nhìn binh lính dưới trướng từng người từng người chiến tử, kỳ thật trong lòng của gã không hề bình tĩnh giống như thoạt nhìn bề ngoài, gã đang hận.
Liên tục ba lượt tiến công mang tính thăm dò, đều là nhân mã dưới trướng gã đang xung sát. Đây là vì sao?
Bởi vì Da Luật Cực, Thái tử điện hạ, con trai của Hoàng đế, muốn khiến gã biến thành cô gia quả nhân.
Gã không phải là đích hệ của Da Luật Cực, gã là người đích thân Da Luật Hùng Cơ bệ hạ một tay đề bạt, Da Luật Cực muốn làm gì, trong lòng gã biết rõ. Nhưng, gã có cách cự tuyệt sao?
- Tướng quân!
Lính liên lạc chạy tới rất nhanh, quỳ một gối xuống rồi nói: - Đại vương lệnh, hôm nay tướng quân phải công phá bắc môn!
Hoắc Ngạn đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận, quay đầu lại nhìn về phía Nam Diện Cung Đại vương đang ngồi trên ghế chạm hoa, thưởng thức mỹ tửu Tây Vực ở phía xa xa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận