Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 414: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
CUỘC SỐNG NÊN TRẢI QUA
Lưu Lăng cũng không thật sự lấy xe liên phát hỏa tiễn để oanh kích những thủy tặc này. Thứ nhất, những thủy tặc này rất yếu, ngay cả một bộ khôi giáp ra trò cũng không móc ra được, đứng trước xe liên phát hỏa tiễn hoàn toàn không có sức hoàn thủ. Thứ hai, dùng xe liên phát hỏa tiễn có chút lãng phí, một ngàn hai trăm tiễn bắn ra, đó mới thật sự là trôi theo dòng nước.
Xa xa, ba bao hỏa dược bắn ra, những thủy tặc kia đã tan tác rồi, khóc kêu cha gọi mẹ, rơi xuống nước, bị nổ chết, cả người ghim đầy đinh sắt, nhiều vô số kể. Không cần quân Hán tấn công, những thủy tặc kia đã bắt đầu bỏ chạy như điên, nhưng càng chạy gấp gáp thì càng loạn, vốn dĩ đường sông đã bị mấy trăm thuyền nhỏ ngăn cản rồi. Sau khi ba bao hỏa dược nổ tung, thủy tặc bắt đầu chạy trốn bốn phía, kết quả là đường sông càng bị chặn lợi hại hơn.
Lưu Lăng nhìn đường sông tắc nghẽn, hàng mày hơi nheo lại.
Nhiếp Niếp thở dài, xoay người đi vào trong khoang thuyền.
- Không xem, ngươi vừa cau mày thì muốn giết người, pháo hoa mang theo máu, ta không xem.
Đầu mày chỉ khẽ cau một chút, sát khí tự nhiên toát ra. Loại khí thế này, loại sát khí này chỉ có bá chủ trải qua vô số lần sinh tử sát phạt, tay nhuốm đầy máu người, thân ở vị trí cao, người vừa động thì cả thiên hạ động theo mới có. Không nghi ngờ gì, Lưu Lăng bây giờ chính là bá chủ. Trên dải đất Trung Nguyên rộng lớn này, hắn tồn tại cao cao tại thượng, phải, là người cao cao tại thượng, độc nhất vô nhị.
Một suy nghĩ của hắn có thể huyết lưu ngàn dặm, một suy nghĩ có thể sống vô số người.
Đây chính là sức mạnh của kẻ mạnh, sức mạnh có thể phá thành diệt đất.
Nhiếp Niếp cũng là một kẻ mạnh, một kiếm giết người, ngàn dặm không để dấu, nhưng kẻ mạnh giống như y là hiệp nghĩa. Tu vi của y kinh thiên, không ai biết rốt cuộc trên đời này có ai là đối thủ của y hay không. Trước mặt y, vương giả giống như Lưu Lăng đều sẽ cảm thấy nguy hiểm. Còn kẻ mạnh giống như Lưu Lăng lại là kẻ vạn người chớ địch. Thứ hắn nắm trong tay chính là hung khí chí cường, binh. Người nhân nghĩa không dễ dàng động binh đao, nếu động thì thây rải trăm dặm, máu chảy thành sông. Lưu Lăng là người nhân nghĩa sao? Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.
Nhưng không hề nghi ngờ, Lưu Lăng không hề có chút thương hại nào đối với những loạn phỉ thủy tặc này. Những thủy tặc này so với dã thú ăn thịt người uống máu người còn đáng sợ hơn. Dã thú ăn người là trời sinh, chỉ vì no bụng, còn những loạn phỉ này, bọn chúng giết người trước nay không có lý do, vì tiền tài có thể giết người, vì lương thực có thể giết người, thậm chí bởi vì bọn chúng muốn giết người thì giết người.
Lưu Lăng vội vã đi Thương Châu, đi đường thủy không thể nghi ngờ là con đường nhanh nhất. Những thủy tặc đui mù kia không ngờ lại chặn đường thủy muốn cướp thuyền quan. Nếu chỉ dùng dũng cảm để hình dung bọn họ thì rõ ràng là không đủ, ít nhất thì trước dũng cảm còn phải thêm vào hai chữ, ngu ngốc. Nếu đã đến giết người thì nhất định phải chuẩn bị bị giết.
Có một câu tục ngữ nói sao nhỉ?
Ra ngoài lăn lộn phải luôn trả giá.
- Áp sát vào, giết người, hủy thuyền, rửa sạch đường sông.
Lưu Lăng hạ lệnh ngắn gọn, hắn là một người có chủ kiến, hoàn toàn sẽ không vì thái độ mà Nhiếp Niếp cố ý biểu hiện ra mà thu lại sát tâm. Hắn biết Nhiếp Niếp muốn khuyên ngăn mình, nhưng loại khuyên ngăn này Lưu Lăng sẽ không nghe theo. Thứ mà kẻ ác sợ nhất không phải là người thiện, mà là kẻ còn ác hơn chúng.
Hơn mười chiếc thuyền bắt đầu từ từ tăng tốc, chạy về phía những chiếc thuyền nhỏ ngăn chặn đường sông kia. Hơn ngàn tinh binh của Lưu Lăng cầm cường cung đứng ở mép thuyền, lạnh lùng quan sát những thủy tặc hoảng loạn kia. Trong ánh mắt của bọn họ không có chút lòng thương hại nào, bình tĩnh làm lòng người kinh hãi. Sau khi thuyền lớn áp sát vào thuyền nhỏ của thủy tặc, những tinh binh kia bắt đầu triển khai tố chất kinh khủng, loại tố chất này gọi là giết người như ngóe.
Từ trên cao nhìn xuống, ngạnh cung tinh xảo của trăm công phường Đại Hán, thêm vào tài bắn tỉ mỉ của các xạ thủ khiến những thủy tặc kia trải nghiệm được cái gì gọi là địa ngục, gần như mỗi một tiễn đều sẽ bắn chết một thủy tặc, trên gương mặt kẻ giết người không tỏ vẻ gì, không vui vẻ, không kích động, kéo cung, bắn tên, giết người, giống như máy móc, chuẩn xác mà lãnh huyết.
Rất nhanh, một đoạn đường sông đã nhuốm thành màu đỏ, trọng nỏ đặt trên thuyền lớn cũng bắt đầu phát uy, trọng nỏ uy lực cực lớn có thể dễ dàng trực tiếp nghiền một chiếc thuyền nhỏ thành bã vụn, có thể ghim mấy tên thủy tặc như xâu mứt quả. Khoảng cách gần như vậy, uy lực của trọng nỏ được phát huy đến cực hạn, thật sự giống như Nhiếp Niếp nói, trên mười mấy chiếc thuyền lớn này, lợi khí giết người gần như không thiếu.
So với những tinh binh huấn luyện có tố chất kia, có một đám người mặc trường bào màu đen, giết người càng thêm sắc bén. Giám Sát Vệ trang bị liên nỏ nhẹ, có thể lắp vào hai mươi nhánh tiễn. Trong khoảng cách gần như vậy, với ưu thế đứng trên cao nhìn xuống như thế, giết người càng nhanh, càng hiệu quả hơn.
Nhiếp Niếp ở trong khoang thuyền nghe thấy âm thanh bên ngoài, ồn ào đến khiến y đau đầu. Tiếng cầu cứu, tiếng xin tha, tiếng khóc tiếng la, tiếng rên rỉ trước khi chết đều khiến y rất không thích ứng được. Nhưng y biết, bản thân không có cách nào ngăn cản giết chóc tiếp tục. Y cũng không đồng tình với những thủy tặc kia, chỉ là trời sinh phản cảm và chán ghét đối với việc giết chóc. Hít sâu một hơi, y xuyên qua cánh cửa nhìn Lưu Lăng đứng chắp tay ở đầu thuyền, dường như tự mình lẩm bẩm, lại giống như đang hỏi Lưu Lăng: - Lấy giết trị giết thật sự là con đường duy nhất sao?
Thật ra y biết đáp án, cho nên mới tin tưởng Lưu Lăng.
Trong thời loạn thế như vậy, cái gọi là căn cơ của thánh nhân không có tác dụng. Giáo hóa người? Ngôn ngữ không có chỗ dùng, vẫn là đao dễ dùng hơn.
Sau nửa canh giờ, hễ là những thủy tặc không chạy trốn lên bờ đều bị tàn sát sạch sẽ. Những chiếc thuyền nhỏ kia vị trọng nỏ đánh nát, bị thuyền lớn đụng lật người, đường sông được dọn dẹp sạch sẽ. Thuyền lớn trước nhất đi mở đường, chúng binh lính trên thuyền đứng hai bên mép thuyền, tay cầm ngạnh cung, phát hiện người rơi xuống nước thì bắn một mũi tên.
Sau khi thuyền lớn đi qua, trên mặt nước nơi nơi đều là mành thuyền vỡ vụn trôi lềnh bềnh, còn có vô số tử thi. Những thủy tặc sợ hãi hoảng loạn bỏ chạy lên bờ thì xụi lơ ngã xuống đất, há miệng tham lam hít thở. Sống sót sau nạn kiếp, trái tim mỗi người đều đập mạnh đến gần như nảy ra ngoài vậy. Bọn họ không còn sức lực đi nhìn đội thuyền đến từ địa ngục kia nữa, cũng không còn sức lực mà nhìn đồng đội không lâu trước còn hoạt bát vui vẻ mà giờ lại nổi lềnh bềnh trên nước. Bọn họ ảo não, hối hận, còn mang theo chút may mắn, có thể sống sót là tốt rồi.
Chọc phải ác ma không nên trêu chọc, đây là giáo huấn máu chảy đầm đìa.
Đại đương gia của đám thủy tặc này rất không may đã bị trọng nỏ trực tiếp nổ thành hai đoạn. Nhị đương gia bị một tiễn bắn xuyên cổ họng. Tam đương gia còn sống, nhưng lại mất đi linh hồn, ngây ngốc nằm trên đất mà thở, trong đầu gã trống rỗng, bầu trời nhìn thấy trong mắt đều là màu trắng, còn đám mây lại là màu đỏ.
Đây chẳng qua là nhạc đệm nho nhỏ. Những thủy tặc may mắn sống sót có lẽ cũng ghi nhớ cả đời, nhưng đối với binh lính quân Hán giết người kia mà nói, đây chẳng qua là một ngày rất bình thản mà thôi.
Sau khi đội tàu đi qua Đức Châu, trên lộ trình tiếp theo cũng không có thành lớn như thế nữa. Tuy trang bị vũ khí trên đội thuyền cực kỳ hoàn mỹ, chúng binh lính cũng đều là lão binh thân kinh bách chiến, nhưng vì ổn thỏa để đạt mục đích, Lưu Lăng cũng không bảo đội tàu bổ sung lương thực ở Đức Châu, mà là sau khi qua Đức Châu, thì cập bờ ở một nơi tên là huyện Trường Đình, bổ sung lương thực và nhu yếu phẩm như nước ở trong huyện thành, còn bổ sung thêm dược liệu.
Nhân khẩu huyện Trường Đình không nhiều lắm, chỉ có hơn vạn dân chúng, đội tàu đột nhiên xuất hiện làm cho huyện thành nhỏ vốn dĩ yên bình lập tức kinh ngạc gợn sóng. Đám dân chúng đều rất sợ hãi, sự sợ hãi phát ra từ nội tâm. Thế đạo này, binh chính là phỉ, ở những nơi đi qua không lưu lại gà chó, dân chúng sợ binh còn hơn là sợ hổ. Đa số dân chúng đều hoảng sợ trốn về nhà, đóng cửa nhà, giống như là cửa viện cũ nát làm bằng gỗ kia có thể ngăn chặn được ác quỷ vậy.
Những dân chúng không có sức mạnh gì, khi đối diện với nguy hiểm đều sẽ chôn đầu xuống đất giống như đà điểu vậy, giống như là nhắm mắt lại lừa mình dối người rằng thế giới không có vạn vật vậy. Nam nhân trong huyện thành không nhiều, đa số đều là phụ nữ, người già và trẻ con. Việc này khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn, có điều ngẫm lại thì thời gian chiến tranh quá lâu, các nam nhân tráng niên đều bị bắt đi làm binh, không biết đã vùi thân trên chiến trường nào rồi.
Nhưng mà, sự trùng hợp khiến người ta có chút ngoài ý muốn lại là nam nhân trong huyện thành này không nhiều không phải vì bị bắt làm đinh, mà là bị người ta giết hại phần lớn, còn một phần nhỏ sống sót đang trốn trên bờ sông hồn bay phách lạc há miệng hít thờ, dùng cách thức này để thấy mình còn đang sống.
Đúng vậy, các nam nhân tráng niên trong huyện thành này đều là thủy tặc.
Không ai ngờ được, không ngờ lại là cục diện như vậy. Các nam nhân tráng niên của huyện Trường Đình tổ chức ngăn sông, giết người cướp của, dùng lương thực tài vật cướp được đều nuôi dưỡng người già phụ nữ và trẻ em của huyện Trường Đình. Càng khiến người ta kinh ngạc là, đại đương gia bị trọng nỏ nổ thành hai đoạn trên đường sông lại là Huyện Lệnh của huyện Trường Đình, nhị đương gia là Huyện Thừa, tam đương gia lại là bổ đầu của huyện nha.
Quan? Phi?
Khi người của Giám Sát Viện báo cáo tin tức này với Lưu Lăng, thần sắc Lưu Lăng cũng hơi ngẩn ra. Hắn cũng không xuống thuyền, vốn dĩ không định dừng lại quá lâu ở nơi này, hơn nữa bây giờ hắn cũng không có tâm tư đi dạo, nhưng sau khi nghe được tin tức này, Lưu Lăng lại đi xuống thuyền lớn, đi vào trong đại sảnh huyện nha hoang phế đã lâu.
Nhìn chiếc ghế bám đầy bụi bẩn thuộc về Huyện lệnh trên công đường, Lưu Lăng lẩm bẩm:
- Ngươi thích nghi với một thân phận khác, lại quên đi thân phận ban đầu, vì cứu sống dân chúng một huyện mà giết dân chúng, về tình lý, ta cũng không nói rõ được ngươi làm vậy là đúng hay sai. Nhưng có thể khẳng định là nếu còn có lần sau, ngươi gặp được ta vẫn sẽ chết.
Người già phụ nữ trẻ em huyện Trường Đình lần đầu tiên nhìn thấy binh lính thành thật quy củ như vậy, không giật đồ, không giết người, không gian dâm phụ nữ, thậm chí, lại còn mua đồ trả tiền nữa!
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, không biết thứ mình nhìn thấy có phải là thật không.
Nhiếp Niếp đi theo phía sau Lưu Lăng, nhẹ giọng hỏi một câu: - Tương lại nhớ lại sẽ hối hận ư?
Lưu Lăng xoay người nhìn Nhiếp Niếp hỏi lại: - Ngươi nói coi, bọn họ sẽ hối hận khi đi giết người sao?
Nhiếp Niếp suy nghĩ một chút nói: - Bây giờ bọn họ nhất định hối hận rồi.
Lưu Lăng mỉm cười: - Vậy ta cần phải hối hận sao?
Sau khi quân Hán mua đồ bổ sung rồi rời đi, đi đến vội vàng. Bọn họ ngoài trừ để lại bóng lưng còn để lại một bố cáo, dán ngay cửa đại sảnh huyện nha hoang phế đã lâu kia. Trang giấy màu trắng thật giống như báo tang, nội dung viết trên đó đối với dân chúng huyện Trường Đình mà nói lại mang theo chút vui sướng, tuy rằng đằng sau sự vui sướng này lại là nỗi bi thương mất đi thân nhân.
Trên bố cáo nói, nam nhân huyện Trường Đình đã được Hán Vương chiêu mộ tòng quân. Dân chúng huyện Trường Đình nhìn ngày tháng cáo thị, có thể đến Liêu Châu Đại Hán, ở đó có chuẩn bị nhà ở, lương thực, hạt giống, còn có đất đai cho bọn họ. Nếu bọn họ đồng ý bôn ba năm sáu trăm dặm đến Liêu Châu, thì ở đó sẽ có một tương lai sáng sủa.
- Là bồi thường sao?
Nhiếp Niếp hỏi Lưu Lăng.
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Dân chúng vốn nên sống cuộc sống bình bình đạm đạm.

Bình Luận

0 Thảo luận