QUỶ DỮ CHỐN U MINH
Khi vầng thái dương dừng trên đỉnh núi cao lưu luyến thời khắc cuối cùng ngắm nhìn cảnh đẹp nhân thế, kỵ binh Khiết Đan chưa tới một vạn đã đến ngoài mười dặm phía bắc thành Thái Nguyên. Hiện ra trước mặt người Khiết Đan chính là cái thôn làng tên gọi Bắc Thập Lý Phô bị vứt bỏ vừa khéo là nơi thích hợp nhất để cắm trại. Bên ngoài thôn xây dựng một vòng tường đất, tuy không cao lớn chắc chắn nhưng cũng đủ để chặn kỵ binh ở bên ngoài. Nếu lại dựng thêm một cái tháp quan sát, ngay cả khi đại đội quân Hán bất ngờ đột kích, lấy khả năng cơ động của kỵ binh Khiết Đan sẽ không khó để rút lui ngay tức thời.
Bắc Thập Lý Phô, dường như là một binh doanh nho nhỏ được xây dựng nên vì người Khiết Đan.
Xung quanh thôn này trống trài, không có rừng rậm, không có núi cao, cũng không có con sông khe rãnh. Đứng trên nóc nhà cao nhất liền có thể trông tới tường thành Thái Nguyên, không thể nghi ngờ, đây quả là một nơi chốn tốt.
Nhưng Tiêu Sở cũng không dám lệnh bọn lính tiến vào đóng quân, tuy rằng bọn lính cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn y theo mệnh lệnh của tướng quân đại nhân tiến hành đóng quân dã ngoại trên bình nguyên. Nơi này rất hoàn mỹ, chính vì hoàn mỹ như thế mới khiến Tiêu Sở sinh lòng cảnh giác. Một nơi thích hợp trú binh như vậy, tại sao quân Hán không thiêu hủy? Tiêu Sở không tin Hán Vương nhân từ nên không làm thế, một người không nỡ thiêu hủy một cái thôn làng nho nhỏ tuyệt đối không thể là Hán Vương đã đạt được thành tựu của ngày hôm nay. Tiêu Sở tình nguyện tin rằng, vì giành được thắng lợi chiến tranh Hán Vương là một kẻ có thể tàn sát triệu người, quyết không nương tay nhân từ.
Cùng lắm đêm nay không ngủ là được, đại đội nhân mã của Da Luật Đức Quang điện hạ chừng giờ cơm trưa ngày mai sẽ chạy tới nơi này. Chỉ cần đêm nay quân Hán không đến đánh lén, ban ngày ánh sáng lên, Tiêu Sở không tin ở trên bình nguyên ngựa của người Hán dám so bì tốc độ với chiến mã thảo nguyên.
Mệnh lệnh binh lính đốn cây trong thôn chế tạo một số ít cự mã đơn sơ, sau đó Tiêu Sở phân tám ngàn kỵ binh còn lại thành bốn đội luân phiên nghỉ ngơi. Mệnh lệnh du kỵ tuần tra bốn phía doanh địa trong phạm vi năm dặm, một khi phát hiện địch tình lập tức cảnh báo. Thiết lập trạm gác ngầm, lính quan sát, trạm gác tuần tra.
Tất cả mọi người không được phép tháo giáp, dùng chăn thảm mang theo người bọc thân ngủ luôn trên đất băng giá lạnh. Dùng những song cửa dỡ xuống từ trong thôn đốt lửa trại, Tiêu Sở an vị trên một cái ghế dựa cũ nát tìm được từ trong thôn sưởi ấm. Mấy năm liên tiếp chinh chiến, một hai đêm không ngủ chẳng qua là cơm bữa với gã.
Cứ như vậy mãi cho đến giờ tý, Tiêu Sở mới chợp mắt được một lát giật mình tỉnh giấc, thân mình cứng ngắc đứng lên qua lại mấy vòng quanh đống lửa. Trong đầu gã ngập tràn nỗi hoài nghi và khó hiểu, do đoán không ra quân Hán rốt cuộc có âm mưu gì, gã thậm chí nảy ra ý niệm suốt đêm lui binh.
Gã biết ở nơi cách doanh địa mình không xa khẳng định có thám báo người Hán đang theo dõi nhìn trộm, cũng biết người Hán chắc chắn hiểu rõ thấu triệt chiến lực của đội quân mình. Gã thậm chí cố ý lộ ra mấy điểm sơ hở để dụ cho người Hán đến tiến công, thế nhưng người Hán cứ như không trông thấy sự hiện hữu của gã, hoàn toàn bỏ mặc. Tiêu Sở còn nghĩ, nếu đổi lại mình là tướng quân người Hán, nhất định đã mang theo người chạy tới đánh lén rồi, dù sao mấy cái sơ hở cũng đủ trí mạng.
Đáng tiếc, người Hán dường như đang ngủ rất ngon lành bên trong thành Thái Nguyên.
Tiêu Sở đến bên ngoài doanh địa quan sát nhưng lại không thấy gì cả, đêm khuya ngày đông thâm trầm sâu lắng, dù chỉ ngoài ba năm mét thôi cũng nhìn không tới rồi, Tiêu Sở thậm chí còn nảy sinh ảo giác, nếu có một con tiểu quỷ máu me nhầy nhụa như chui ra từ địa ngục trong bóng tối bò về hướng mình, nếu không đến ngay dưới chân mình thì có lẽ mình cũng không phát hiện ra. Nhưng, khi tiểu quỷ đã đến được dưới chân mình, bộ răng nanh sắc bén dính máu kia liệu có phải đã gặm cắn trên ngón chân của mình?
- Du kỵ có tin tức truyền về không?
Tiêu Sở hỏi một thân binh đứng ở cách đó không xa, thân binh vừa quay đầu lại, liền lộ ra một cái đầu lâu với hàm răng nanh còn dính đầy máu, miệng đang nhai nuốt bộ lòng của con người, sau đó nhe răng cười với Tiêu Sở, khúc ruột nhớp nháp máu me kia rơi lịch phịch xuống đất. Kinh khủng nhất là đoạn ruột đó còn đang ngọ nguậy nhúc nhích về hướng mình, máu me nhầy nhụa khủng bố tới cực điểm.
- A!
Tiêu Sở sợ đến mức hét to, xoát một tiếng rút ra loan đao giắt bên hông.
- Tướng quân!
- Tướng quân!
Vài gã thân binh xông lại, sửng sốt khi thấy tướng quân đại nhân bất thình lình hô to một tiếng, nỗi sợ hãi trong tiếng thét đó dọa người sởn tóc gáy.
Tiêu Sở lắc lắc đầu, mới phát hiện trước mặt mình không có gì cả.
Sao lại vậy?
Tiêu Sở không biết, nhưng ở trong lòng gã đã sinh sôi một nỗi bất an và lo lắng cực kỳ mãnh liệt. Khi cẩn thận quan sát mấy tên thân binh, vẫn là dáng vẻ bình thường, ở đâu ra bộ ruột ngoe nguẩy, đâu ra đầu lâu, đâu ra răng nanh máu me nhầy nhụa.
Tiêu Sở hít sâu vào, gã tự nhủ mình quá khẩn trương rồi.
- Không có gì, hoa mắt thôi.
Tiêu Sở xoay người hỏi: - Du kỵ có tin tức gì không?
Nhóm thân binh thu hồi loan đao, một tên trong đó cung kính thưa rằng: - Nhã Lý tướng quân phụ trách du kỵ và công tác phòng ngự bên ngoài, tướng quân có muốn ty chức gọi Nhã Lý tướng quân đến không ạ?
Tiêu Sở lắc đầu, gã xoay người nhìn về nơi mình vừa rồi sinh ra ảo giác, thoáng ngẫm nghĩ rồi chỉ vào bên đó và nói: - Qua đó xem thử chút đi!
Ba bốn thân binh ngơ ngác nhìn nhau, nhưng vẫn rút đao ra và hướng vào màn đêm mờ mịt đằng trước mà đi. Dần dần, bóng dáng của những thân binh đó đã bị đêm tối khôn cùng nuốt chửng. Không biết qua bao lâu, hoặc có lẽ chỉ mới trong tích tắc, hoặc đã qua rất lâu rồi, trái tim Tiêu Sở bỗng nhiên siết chặt!
Không đúng!
- Người đâu!
Tiêu Sở la lớn.
Thân binh cảnh giới bốn phía ngay tức khắc lao đến, vây quanh bên người Tiêu Sở chờ mệnh lệnh. Tiêu Sở nâng lên bàn tay run rẩy chỉ vào cái thôn hoang phế đó và nói: - Lệnh cho tất cả mọi người chuẩn bị chém giết, phái người, phái người lại đi lục soát cái thôn ấy!
Mặc dù nhóm thân binh không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn thành thật thi hành mệnh lệnh của Tiêu Sở. Tuy nhiên bọn hắn vừa mới chạy ra được vài bước, bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến tiếng rít gào thê thảm! Thanh âm gào thét này quá mức thê lương, giữa đêm tối sâu hoắm trở nên phá lệ sởn tóc gáy!
- Có quỷ! Cứu mạng!
Tiêu Sở mang theo mấy chục thân binh hướng tới nơi phát ra tiếng thét mà chạy, vừa chạy, gã còn cảm giác được tay mình đang run rẩy không ngừng. Hướng kia, chính là hướng vừa rồi mình phái người đi thăm dò, là hướng của cái thôn! Tiếng la thê lương đó cũng gây kinh động đến những người khác, có không ít cây đuốc lao vọt về hướng bên này.
Chờ Tiêu Sở mang người chạy đến nơi vọng ra thanh âm thì phát hiện trên đất có hai cỗ thi thể, nương nhờ ánh đuốc chiếu rọi xuống có thể thấy vị trí cổ họng của hai gã binh lính bị cái gì cắn, máu thịt mơ hồ! Có một thân binh còn sống sót co rúc trên mặt đất, sợ tới mức run rẩy kịch liệt kêu la thảm thiết.
- Chuyện gì xảy ra!
Tiêu Sở giơ tay kéo dậy thân binh kia và lớn tiếng hỏi.
Trông thấy Tiêu Sở, thần trí thân binh đó khôi phục hai phần, hắn run lẩy bẩy chỉ vào màn đêm hắc ám nơi xa, hàm răng va cầm cập: - Có... có quỷ! Tôi... Chúng tôi mới đến nơi này, liền, liền nhìn thấy trên đất có cái gì đó đang nhúc nhích! Tưởng là gian tế quân Hán trà trộn vào, tôi, chúng tôi vội vã xông lên. Vật kia từ trên đất nhảy bổ lên cắn chết hai người họ, sau đó nháy mắt đã không thấy tăm hơi! Là quỷ, là ác quỷ! Tôi thấy hàm răng nanh máu me nhầy nhụa! Tôi thấy rõ mà!
- Nói bậy!
Tiêu Sở bạt tai đánh bay gã binh lính đó: - Làm sao có quỷ! Rõ ràng là ngươi nhìn lầm rồi!
Gã bước lại gần hai cỗ thi thể đó quan sát, chỉ thấy vết cắn đoạt mệnh trên người hai thân binh. Xương cốt trên cổ cơ hồ nát nhừ, yết hầu còn đang sủi bọt máu lộ ra bên ngoài.
- Gia tăng thêm người! Tới bên thôn đó lục soát! Nhất định là có dã thú gì đó, lại dọa cho ngươi sợ bể mật rồi!
Tiêu Sở lớn tiếng quát.
Binh lính kia lau máu trên khóe miệng, lạnh run: - Tôi không nhìn lầm, thật sự có thứ gì đó trên đất, thật sự có thứ gì đó trên đất!
Tiêu Sở thấy bọn lính đều bị hắn dọa cho khiếp đảm, lập tức muốn bắt lại tên thân binh đã bị dọa cho bể mật gần chết. Bỗng nhiên, một cái bóng đen khổng lồ nhảy xổ ra trong bóng tối! Một luồng hơi thở dã thú nồng đượm xộc vào khoang mũi gã, gã còn chưa kịp phản ứng, một cái miệng máu to đùng đã há toang hoác hiện ra trước mặt gã!
Thứ đó một ngụm cắn vào trên cổ Tiêu Sở, răng nanh sắc bén dài đuỗn cắm vào trong cổ gã, ngay sau đó cái đầu to dùng sức vung vẫy, thân hình hơn trăm cân của Tiêu Sở ở trong mồm con vật nọ run rẩy như sợi mì, trong khoảnh khắc đầu gã bị cắn đứt!
- Tướng quân!
- Tướng quân!
- Mau cứu tướng quân!
Đám lính Khiết Đan hô to gọi nhỏ, lại không ai dám xông lên phía trước.
Mượn ánh đuốc, mọi người rốt cục thấy rõ con quái vật lớn kia quả thật là một con dã thú! Bộ lông bóng lưỡng màu đen mượt mà như tơ lụa, thân hình cao chừng một người, toát ra khí phách và dã tính bừng bừng!
Chính ngay lúc đám người đó đang kinh hãi hô hoán, thình lình có vô số binh lính áo giáp đen lao ra từ trong bóng tối, hệt như quỷ tốt hiện thân từ cõi địa ngục u minh, quơ binh khí giết tới. Xem phương hướng thì đúng là từ cái thôn hoang phế xông lại. Những con quỷ tốt Minh giới kéo xuống mặt giáp cứ như thật sự từ dưới lòng đất chui lên, thoắt cái đã vọt tới trước người Khiết Đan.
Phốc một tiếng, một gã võ sĩ Khiết Đan đã bị một đao của âm phủ binh áo giáp đen chém đứt sọ não.
- Là hoành đao!
Có kẻ hô to.
- Quân Hán! Quân Hán tập kích đêm!
- Tập kích đêm!
Tiếng kêu gào thê lương không ngừng vang lên, cảnh báo đến các đồng chí ở hậu phương đằng xa. Nhưng tất cả đều đã chậm, ban ngày người Khiết Đan đã điều tra, trong thôn hoang phế đó không có lấy một người. Chẳng hiểu sao, đến đêm tối lại có nhiều quân Hán tinh nhuệ lao ra từ trong thôn như vậy! Có người Khiết Đan không kềm nổi mà phỏng đoán, lẽ nào, Hán Vương có thể mượn quỷ binh?
Hai ngàn lính Hán tinh nhuệ một hơi tràn vào chém giết trong doanh địa Khiết Đan, tuy rằng trước đó Tiêu Sở đã hạ lệnh mọi người chuẩn bị nghênh địch, nhưng không ai lường trước người Hán không phải từ Thái Nguyên giết tới, mà là từ sau lưng họ đánh tới! Quân Hán như những con quỷ tàn nhẫn, từng đao từng đao bổ ngã quân Khiết Đan còn đang bối rối hoang mang. Do quân Hán đã giết vào doanh địa, vả lại căn bản không biết quân Hán tiến vào bằng cách nào, đại bộ phận võ sĩ Khiết Đan đều bị một tiếng thét "quỷ binh" kia dọa cho sợ bể mật khiếp vía. Kẻ thù đột nhiên xuất hiện, giống như mượn đường từ âm phủ trực tiếp giết vào doanh địa.
Trong bóng đêm, trong ánh lửa, từ ánh mắt giấu sau mặt giáp phản xạ ra ánh sáng âm u lãnh khốc, sát ý vô tận.
Một võ sĩ Khiết Đan vừa mới nhảy lên lưng ngựa, liền bị một gã tướng lĩnh quân Hán nắm lấy đùi của gã kéo xuống khỏi lưng ngựa. Dưới tiếng hô van nài tha mạng bi ai vô ngần của võ sĩ Khiết Đan, tướng lĩnh quân Hán ác nghiệt chém xuống một đao cắt đầu người Khiết Đan. Tướng lĩnh quân Hán này đẩy lên mặt giáp, duỗi đao về phía trước, quát to: - Xông lên, bám lấy lũ bại binh! Không cần lo đám Khiết Đan ở phía sau chạy mất, xông lên trước!
Cùng với tiếng hô to của hắn, vô số quân Hán áo giáp đen từ phía sau hắn xông lên trước.
Hơn tám ngàn Lang kỵ Khiết Đan lại bị hai ngàn bộ binh quân Hán đuổi giết! Lấy tướng lĩnh quân Hán đó làm mũi nhọn tiến công, đội ngũ quân Hán giống như lưỡi đao hung hăng rạch mở doanh địa Khiết Đan. Người Khiết Đan bị phân cách hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, bọn chúng thậm chí vứt bỏ cả chiến mã của mình nhếch nhác trốn chạy về hướng bắc. Còn đám quân Hán giết đỏ cả mắt thì truy sát sít sao sau lưng chúng, dùng hoành đao xé rách sau lưng không chút phòng bị của chúng.
Trận tàn sát kéo dài chưa tới nửa canh giờ, không dưới ba nghìn kỵ binh quân Hán từ hướng Thái Nguyên đuổi giết tới. Sau khi kỵ binh quân Hán gia nhập, trận chiến này đã hạ màn.
Kỵ binh quân Hán phân thành các tiểu đội, như những cái cào liên tục cắt tỉa doanh địa Khiết Đan, qua lại cắt trên máu thịt người Khiết Đan, hung hăng cắn xé ý chí chiến đấu của người Khiết Đan.
Đại quân tiên phong Khiết Đan do hơn tám ngàn kỵ binh hợp thành, chưa tới một canh giờ đã bị giết sạch sẽ!
Ly Yêu Na Nhan biết, người Hán có thói quen đào hầm cất chứa đồ vật, nhưng hiển nhiên... Tiêu Sở không biết. Hơn nữa, có đôi khi hầm, còn có thể giấu người đấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận