TIÊU TAN HOÀI NGHI.
Ng
Lý Hổ Nô thua hoàn toàn, tuy rằng vẫn còn có chút không phục nhưng cũng không thể làm gì. Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhân cơ hội đem các tướng lĩnh thủ hạ kiêu ngạo khinh địch từ từ gia tăng chèn ép một lần, mượn việc này nói cho chư tướng rằng Đại Liêu mặc dù tạm thời binh bại, nhưng quốc lực hùng hậu, viện binh không ngừng đuổi tới, chiến cuộc cũng không phải nhẹ nhàng giống bọn họ nghĩ.
- Hắt xì!
Lưu Lăng day day mũi , giơ tay đang nằm sấp vỗ nhẹ một cái lên mông Liễu Mi Nhi đang nằm ngủ trong lòng ngực mình.
- Ai nhắc tới ta vậy?
Lưu Lăng lẩm bẩm.
Đang mơ mơ màng màng, Liễu Mi Nhi bị Lưu Lăng vỗ cho tỉnh, day day mắt đang buồn ngủ mông lung hỏi: - Sao vậy Vương Gia?
Lưu Lăng cười cười nói: - Không có chuyện gì, ta chẳng qua cảm thấy nơi này có phải đã đầy đặn thêm chút. Mông của Mi Nhi thật sự càng ngày càng đẹp, sờ lên thấy yêu không muốn buông tay.
Liễu Mi Nhi sắc mặt đỏ lên, nằm sấp trong ngực Lưu Lăng chỉnh lại thân mình, sau đó kéo chăn che lại thân mình, che chắn lại một tấm tuyết trắng làm mê hoặc người khác. Đường cong cơ thể của nàng có thể nói là hoàn mỹ, độ cong sướng mắt đẹp lòng. Đặc biệt là vòng eo mảnh khảnh và cặp mông đầy đặn, đường cong nhấp nhô khiến người ta mê muội lưu luyến quên cả lối về.
- Đáng tiếc......
Lưu Lăng đưa tay nắm chặt một khối mềm mại trước ngực Liễu Mi Nhi, xoa nắn nhẹ nhàng nói: - Chỗ này mặc dù cũng to lên không ít, nhưng so với cặp mông của Mi Nhi thì vẫn chưa có đủ, nếu to hơn một chút thì tốt hơn, ta dạy nàng thủ pháp xoa bóp, hàng ngày nàng đều dùng chứ?
Liễu Mi Nhi dúi đầu vào trong ngực Lưu Lăng khẽ gật đầu.
Lưu Lăng cau mày nói:
- Thật chứ? Vậy không đúng a, theo lý chỉ cần hàng ngày tập thêm mấy lần xoa bóp mà ta dạy nàng hẳn đã trở nên đầy đặn mới đúng chứ? Nàng có phải vốn không có làm hay không?
Liễu Mi Nhi xấu hổ không dám nói lời nào, chỉ lắc đầu, Lưu Lăng hỏi gấp, nàng mới đỏ mặt nói: - Làm mà.... Chính là làm theo cách Vương gia dạy Mi Nhi, Mi Nhi hàng ngày lúc tắm, lúc đi ngủ đều làm một lần.
Lưu Lăng nói: - Đó là nàng không có nhớ các bước ta dạy nàng, chắc chắn là làm sai rồi, đến đây đến đây đến đây, bây giờ làm một lần ta xem xem, nếu làm sai ta sẽ dạy nàng chỉnh sửa lại.
- Vương gia....không tốt.....
- Không tốt cái gì?
- Mi nhi... Mi nhi... Ngay trước mặt Vương gia, làm... Không làm được.
Thanh âm của Liễu Mi Nhi như ruồi muỗi bay qua, vành tai đều đã kiều diễm ướt át đỏ lên. Do hồi Liễu Mi Nhi gặp mặt Trần Tử Ngư ở trên đường, thấy trước ngực Trần Tử Ngư như sóng lớn trào dâng đã kích thích mãnh liệt lòng tự tôn của Liễu Mi Nhi, sau khi Lưu Lăng biết đã dạy nàng một bộ pháp xoa bóp được gọi là làm tròn ngực, khiến cho Liễu Mi Nhi mỗi ngày phải xoa bóp mấy lần, như vậy đảm bảo không tới mấy ngày thì sẽ trở nên ngạo ngễ như Trần Tử Ngư. Lúc mới bắt đầu Liễu Mi Nhi không dám đi làm thử, dù sao bản thân đi nhào nặn chà xát bộ ngực như vậy cũng là chuyện xấu hổ, nữ nhi luôn có một chút đối lập. Sau này Lưu Lăng hỏi mấy lần, Liễu Mi Nhi đành phải lúc tắm thử một chút, về sau cũng vẫn làm, chỉ là hiệu quả lại không thật sự rõ rệt.
- Cô nàng này, còn sợ ta nhìn?
- Nếu là nàng xấu hổ, ta sẽ tự tay dạy nàng một lượt.
Nói xong, Lưu Lăng đưa tay đi vén chăn trên người Liễu Mi Nhi ra, Liễu Mi Nhi thẹn thùng khó nhịn, cầm lấy tay của Lưu Lăng cầu khẩn nói: - Vương gia, Vương gia tốt của nô tì, toàn thân Mi Nhi vừa mới làm đều không có khí lực, bây giờ trên tay vẫn vô lực, nô tì nghỉ ngơi một chút sẽ làm cho Vương gia xem được không?
Lưu Lăng nghiêm túc nói:
- Ta đây là muốn tốt cho nàng, nàng mệt thì nghỉ ngơi trước đi, ta đến giúp nàng xoa bóp, dạy nàng cách xoa bóp chính xác nhất.
Nói xong, Lưu Lăng cũng không để ý Liễu Mi Nhi mềm yếu chống cự vô ích, đưa tay vén chăn đắp trên người Liễu Mi Nhi ra, sau đó hắn lật thẳng người Liễu Mi Nhi, để nàng nằm đối diện với mình, một cặp nhũ đỉnh có phần ngạo nghễ đối diện với tầm mắt của hắn. Thân mình cử động, hai cái mềm mại đó vẫn không ngừng run rẫy.
- A?
Lưu Lăng đưa hai ngón tay nặn một hòn anh đào vẫn đang dựng thẳng, ngón tay xoay tròn một chút cười nói: - Sao vậy, đã gần nửa canh giờ rồi nàng vẫn không chịu nhận lỗi?
Liễu Mi Nhi nhắm mắt ưm một tiếng muốn ôm chặt ngực, lại bị Lưu Lăng chặn lại. Lưu Lăng nhấn xuống dưới hai cánh tay mịn màng như củ sen của Liễu Mi Nhi, sau đó trêu đùa một chút hai hòn tiểu anh đào đang ngạo nghễ dựng đứng lên kia. Cùng với động tác ngón tay của hắn, hai hòn anh đào kia run lên chút một, rung động lòng người.
- Mi Nhi.
- Dạ?
- Mở mắt ra.
Liễu Mi Nhi chịu đựng sự kích khích ở trước ngực, mở mắt nhìn Lưu Lăng xấu hổ hỏi:
- Làm gì?
Lưu Lăng nghiêm trang nói: - Nàng không nhìn, sao ta dạy nàng?
- Ah...
- Nhìn, thì giống ta bây giờ này, trước tiên nắn theo chiều kim đồng hồ xoay tròn năm cái xuống, sau đó xoay tròn ngược kim đồng hồ năm cái xuống, sau đó nắn chặt, nhẹ nhàng nhấc lên. Sau đó lại ấn xuống. Nhìn thấy rồi chứ? Sau đó nắm lấy toàn bộ, giống như nhào bột vậy, nhào mười cái xuống. Độ lực cần phải đều đều, cần phải đảm bảo toàn bộ bộ ngực đều vận động.
- Ừ...
Liễu Mi Nhi từ trong mũi phát ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn, chỉ lo chống cự lại sự kích thích quá mạnh úp trên ngực, đâu còn nghe rõ những lời Lưu Lăng nói, nàng vẫn có thể miễn cưỡng mở mắt thật không dễ chút nào, tâm tình lúc này đều bị người kia chọc cảm thấy hỗn loạn, căn bản nhớ không nổi Lưu Lăng đã nói cái gì.
- Nhìn rõ rồi chứ?
Lưu Lăng hỏi.
- Nhìn...ừ....chưa có nhìn rõ.
Liễu Mi Nhi hừ ra mấy chữ.
Lưu Lăng thở dài nói:
- Nàng sao ngốc như vậy, đến đây, nhìn ta làm lại lần nữa. Nắn chỗ lồi này lên, xoay tròn năm cái xuống theo chiều kim đồng hồ, tiếp tục xoay tròn năm cái xuống theo chiều ngược kim đồng hồ, sau đó nhấc lên ấn xuống, rồi lại nhấc lên ấn xuống...
- Vương gia.... xin người, đừng tra tấn Mi Nhi nữa, Mi Nhi, Mi Nhi sắp chịu không nổi nữa rồi.
- Ta tra tấn nàng hả? Ta đây không phải đang dạy nàng làm thế nào để xoa bóp chính xác ư? Nàng xem nàng, sao lại thất thường như vậy, xem bộ dạng của nàng thì biết, khẳng định lại không nhớ, đến đây, ta lại dạy nàng thêm một lần nữa...
- Xin người Vương gia... Mi Nhi nhịn không nổi nữa rồi.
Lưu Lăng cười hì hì nói:
- Xem ra xoa bóp không dạy cho nàng được, cũng là thể chất của nàng càng ngày càng mẫn cảm rồi.
Lưu Lăng thuận theo cảm giác mò xuống bụng dưới bằng phẳng của Liễu Mi Nhi, quả nhiên chạm đến một mảnh đầm nước. Hắn cuối đầu hôn nhẹ lên trán của Liễu Mi Nhi, sau đó không ngừng thổi nhẹ lên tai của nàng. Liễu Mi Nhi căn bản đã không ngăn cản nỗi sức hấp dẫn của Lưu Lăng, dục vọng vẫn còn chưa tắt hoàn toàn lại tiếp tục đốt cháy lên. Nàng giơ tay lên ôm lấy cổ Lưu Lăng, môi đỏ mọng khẽ mở, tiếp đón ngọn lửa nóng bỏng.
Hai người hôn nhau mãnh liệt, hai cái đầu lưỡi dây dưa như linh xà, nước miếng lóng lánh từ khóe miệng Liễu Mi Nhi kéo ra một sợi nhỏ, rủ xuống chậm rãi trên chăn thêu dệt nên một đôi uyên ương đang nghịch nước. Lưu Lăng đang hôn môi Liễu Mi Nhi, bỗng nhiên cảm thấy nơi dưới khố nóng lên, lập tức cảm giác thoải mái xông lên tận não. Hắn có thể cảm giác được, một cái tay mềm mại không xương đang nắm cứng ngắc hắn, từng chút từng chút một chuyển động.
Lưu Lăng rên rỉ một tiếng, thân ngã ra sau, Liễu Mi Nhi thuận thế bò lên, gục đầu xuống giữa hai chân Lưu Lăng, mở miệng anh đào ra nuốt vào. Đầu của nàng phập phồng lên xuống, cơ thể Lưu Lăng căng ra ngày càng gấp.
Không thể trụ nổi sự xâm nhập mê hoặc, Lưu Lăng nhấc Liễu Mi Nhi lên, cưỡi trên người mình.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới ôm nhau yên bình trở lại.
- Mi Nhi.
- Dạ?
- Nàng mấy hôm nay hình như không giống trước, lúc trước mỗi tối làm nàng một lần, nàng đã xin tha rồi. Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày chỉ làm một lần rõ ràng đã chịu không nổi, nhưng nàng hình như không nỡ vẫn muốn làm như cũ?
Liễu Mi Nhi trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lưu Lăng nói: - Nô tì nói, nhưng Vương gia không được phép cười Mi Nhi ích kỉ. Mười mấy ngày tới sẽ là ngày đại hôn của Vương gia, đến lúc tiểu thư Lư gia gả qua xong, Mi Nhi càng không thể hàng ngày giữ Vương gia bên mình không buông được, Mi Nhi chỉ muốn cố gắng quý trọng thời gian mười mấy ngày này, cũng để Vương gia thêm yêu nô tì. Cho dù sau này Vương phi không muốn cho Mi Nhi ở bên Vương gia, có những hồi ức của thời gian này, Mi Nhi sau này sẽ không cảm thấy cô đơn.
- Nha đầu ngốc, ta biết ngay là nàng nghĩ như vậy. Ngọc Châu là người Bệ hạ chỉ hôn, danh hiệu Vương phi này quả thật không thể cho nàng. Ta đã nói với Bệ hạ, hồi trước cũng đã thương lượng với Lư đại nhân và Ngọc Châu rồi, dự định khi đại hôn sẽ cưới cùng với nàng, mặc dù chỉ có thể cho nàng thân phận làm thiếp, nhưng sự yêu thương của ta đối với nàng sẽ không ít hơn với Ngọc Châu nửa phần. Ngọc Châu ngàn dặm xa xôi đến Ngọc Châu tìm ta, tình nghĩa này ta không thể xem nhẹ, chẳng lẽ ta có thể xem nhẹ tâm ý chừng ấy năm của nàng đối với ta?
- Vương gia...
Liễu Mi Nhi ngăn không được nước mắt chảy ra, trong lòng nàng khó mà bình tĩnh trở lại. Mặc dù địa vị thiếp không cao, những đứa nhỏ sinh ra cũng không phải con vợ lớn, không thể thừa kế tước vị của cha chú, nhưng đối với địa vị này, Liễu Mi Nhi thực sự đã thỏa mãn rồi. Nàng không biết rằng nếu có thể, Lưu Lăng thậm chí muốn cưới nàng làm bình thê, chỉ là trở ngại lễ pháp của Hoàng gia, việc này Lưu Lăng cũng không có cách tự quyết mà thôi.
Không nói ai khác, chỗ Bệ hạ cũng sẽ không đồng ý Lưu Lăng đem Liễu Mi Nhi đặt vị trí tương đương với Lư Ngọc Châu.
Lưu Lăng ôm lấy Liễu Mi Nhi, nhẹ giọng nói: - Mi Nhi, nàng yên tâm, ở trong lòng ta, nàng mãi mãi là thê tử ta yêu quý nhất, kiếp này sẽ không thay đổi.
Liễu Mi Nhi ra sức gật đầu, quẹt nước mắt qua hai bên má.
- Mi Nhi tin, Vương gia sẽ cả đời yêu thương Mi Nhi.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận