Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 466: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
HOÀNG ĐẾ
Tấn Châu
Hành cung tạm thời!
- Nô tài xin được báo tin mừng với bệ hạ!
Thái giám thủ lĩnh nội thị- Tiểu Lục Tử cười ha ha khom người nói với tiểu Hoàng đế Lưu Lập: - Chiến báo phía bắc ban nãy đã báo đến rồi! Nô tài đã nghe thấy Hầu đại nhân nói đến chuyện này. Hán Vương điện hạ đã đại thắng ở Triệu Châu Thương Châu, đánh bại được bốn mươi vạn đại quân Liêu quốc, giết được hai mươi vạn quân. Thái tử Liêu quốc là Da Luật Cực mang tàn binh chật vật lui về U Châu. Hán Vương điện hạ thừa thắng xông lên, đã vây chặt thành U Châu rồi ạ.
- Ừm!
Tiểu Hoàng đế Lưu Lập đã mười tuổi, bình thản ừm một tiếng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
- Hình như bệ hạ... Không vui?
Tiểu Lục Tử thấy tiểu Hoàng đế không hề ngẩng đầu lên nên hỏi một câu thăm dò.
Lưu Lập ngẩng đầu nhìn Tiểu Lục Tử liếc mắt một cái, lập tức lộ ra nụ cười sáng ngời, nói: - Vui! Sao trẫm có thể không vui được? Hoàng thúc ở tiền tuyến tiêu diệt uy phong của người Khiết Đan, thiên hạ của trẫm ngày càng lớn thì sao trẫm không vui được? Trẫm chỉ đang nghĩ... Còn có gì có thể phong thưởng cho hoàng thúc không?
Tiểu Lục Tử ngoan ngoãn, nói: - Thiên hạ đều là của bệ hạ! Bệ hạ muốn thưởng gì thì thưởng!
Lưu Lập lại ừm một tiếng, bỗng nhiên mở miệng hỏi Tiểu Lục tử nói: - Nếu như... Nếu trẫm tặng cả thiên hạ này cho Hán Vương thì thế nào?
Tiểu Lục Tử hoảng sợ, khom người nói: - Bệ hạ...!
Lưu Lập ha ha mỉm cười, cậu ta đứng lên vòng đi vòng lại một vòng rồi chỉ vào đại điện nói: - Sợ rồi sao? Không sao đâu! Trẫm nói đùa thôi! Thiên hạ này là của trẫm, là Phụ hoàng để lại cho trẫm, trẫm phải giữ vững nó, không ai có thể cướp đi được.
Cậu ta dừng một chút nói: - Ngươi đi hỏi Thái hậu đi! Xem có gì có thể thưởng cho hoàng thúc không? Hoàng thúc càng vất vả thì công lao càng lớn, việc ban thưởng sẽ đều do Thái hậu làm chủ.
Cậu ta khoát tay áo ra hiệu cho Tiểu Lục Tử rời đi, y liền khom người lui ra ngoài. Sau khi ra cửa đại điện, Tiểu Lục Tử nâng người liếc mắt tiểu Hoàng đế một cái, cười lạnh lẩm bẩm: - Nếu không phải là Hán Vương điện hạ nhân từ thì hiện giờ ngươi còn có thể tác oai tác quái ở cái ghế đó không?
Y phất tay một cái rồi lập tức đi đến tẩm cung của Thái hậu Tô Tiên Lê.
Sau khi Tiểu Lục Tử rời đi, tiểu Hoàng đế Lưu Lập hất mạnh thứ ở trên bàn xuống đất. Cậu ta ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sau đó như điên dại quẳng hết đồ có thể vỡ trong đại điện. Cũng không biết qua bao lâu, tiểu Hoàng đế Lưu Lập ngã quỵ trên đất bình tĩnh trở lại. Cậu ta nhìn mu bàn tay bị rách, nhìn máu đang chảy ra, cúi đầu dùng lưỡi liếm sạch máu trên tay mình. Lưu Lập đứng lên, nhặt từng mảnh đồ rơi vỡ trên đất rồi đặt vào chỗ cũ.
Vì cậu ta rất kỳ quái nên nội thị và cung nữ trong cung đều không dám tới gần đại điện. Lưu Lập cũng không cần người của Hán Vương đến hầu hạ, đại điện này là cấm địa của cậu ta.
- Ngươi cũng thấy rồi đấy! Hoàng thúc khiến mọi người kính trọng và ngưỡng mộ của ta lại lập được đại công rồi!
Lưu Lập suy sụp ngồi ở trên ghế dường như đang lẩm bẩm nói.
- Bệ hạ... Đây quả thực là công lao vô cùng lớn!
Một người đàn ông toàn thân băng bó trong áo màu đen hiện ra từ sau bình phong. Y uốn tay vừa tính toán vừa nói: - Để thần tính xem, Đại Hán đã bị người Khiết Đan ức hiếp bao nhiêu năm rồi? Đây dường như là lần đầu tiên dùng binh và giành được thắng lợi kể từ khi tổ tiên của bệ hạ lập nên Đại Hán đến nay. Đè nén bị người Khiết Đan áp bức mấy chục năm coi như được trút ra rồi. Khi phụ hoàng của bệ hạ còn tại vị đã từng có chí, đợi sau khi Đại Hán hùng mạnh thì nhất định quang minh chính đại quyết chiến với người Khiết Đan một trận. Tổ phụ của bệ hạ, tổ phụ của bệ hạ không làm được, phụ thân của Người không làm được nhưng bệ hạ đã làm được rồi.
Hắc y nhân cười nói: - Bệ hạ mới mười tuổi đã có công lao như vậy, có thể nói trước nay chưa từng có nhân tài như vậy. Bệ hạ sáu tuổi đăng cơ, bốn năm nay lãnh thổ Đại Hán lớn gấp năm lần, lại vừa mới đánh bại được lang kỵ Khiết Đan. Công tích như vậy, Tần Hoàng Hán Vũ so với bệ hạ cũng không bằng. Bệ hạ tín nhiệm Hán Vương, quân thần đồng tâm, cùng khai sáng sự nghiệp Đại Hán thì nhất định sẽ trở thành giai thoại thiên cổ.
- Câm miệng!
Lưu Lập chỉ vào hắc y nhân, nói: - Trẫm dùng ngươi không phải để ngươi đến châm chọc trẫm!
Hắc y nhân dang tay ra nói:
- Không đâu ạ! Sao thần dám châm chọc bệ hạ ạ? Bệ hạ mới mười tuổi đã có được nửa giang sơn Trung Nguyên, Hán Vương cũng chưa đến ba mươi tuổi, có được thần tử văn võ song toàn như Hán Vương có lẽ đến tuổi hai mươi thì Người có thể xưng là cộng chủ tứ hải.
Lưu Lập đứng lên nói: - Nếu như ngươi dám nói tiếp những lời như vậy, trẫm lập tức kêu đại nội thị vệ đến giết ngươi!
- Bệ hạ không dám đâu!
Hắc y nhân cười, nói: - Nếu bệ hạ muốn giết thần thì mấy tháng trước đã không để thần ở lại trong hoàng cung rồi. Giữa thần và Hán Vương có đại thù, bệ hạ quả quyết giữ thần lại, tâm tư của bệ hạ như nào sao thần không biết được? Mấy tháng trước thần ngàn dặm xa xôi đến yết kiến bệ hạ, hiện giờ đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ bệ hạ còn không biết và không hiểu sao? Nếu như Người giết thần thì ai sẽ giúp Người diệt trừ Lưu Lăng?
- Trẫm nói cho ngươi biết, trẫm chưa bao giờ chịu uy hiếp cả! Đừng tưởng rằng không có ngươi, trẫm sẽ không hoàn thành được đại sự!
Lưu Lập hạ giọng rú lên.
Hắc y nhân cười ha ha nói: - Không chịu uy hiếp?
- Bệ hạ nói đùa rồi! Theo như thần biết, mấy năm nay, bệ hạ bị uy hiếp không phải một hai lần! Xa thì không nói, nói ngay lần dời đô vừa rồi, Hầu Thân đã nói gì với bệ hạ? Thần chỉ nghe nói, ban đầu bệ hạ không đồng ý dời đô, Hầu Thân đại nhân đã nói gì với Người? Thần nghĩ xem, hình như là... Bệ hạ đi hay không không quan tọng, quan trọng là nếu như bệ hạ không muốn rời khỏi đây thì ngai vàng phải nghe theo Hán Vương rồi!
Hắc y nhân nhìn ánh mắt Lưu Lập, nói: - Người xem! Đây có phải là uy hiếp không?
Hắc y nhân cười nói: - Hầu Thân chẳng qua là một con chó của Lưu Lăng, hơn nữa còn kiêu ngạo, ương ngạnh đến vậy. Thần thật sự không thể ngờ Lưu Lăng ở trước mặt bệ hạ lại có bộ dạng kiêu ngạo vậy?
Lưu Lập hít một hơi thật sâu nói:
- Ngươi nói đủ chưa? Nếu như ngươi đủ rồi thì câm miệng lại? Trẫm nên nghĩ viết lời chúc gì cho Hán Vương?
Hắc y nhân ca ngợi nhìn Lưu Lập liếc mắt một cái nói: - Bệ hạ quả nhiên phi phàm, ở độ tuổi của Người mà có được khí phách như vậy thì quả là không dễ. So với hai vị Hoàng tử của Thế Tông bệ hạ thì mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vì vậy, đến giờ bệ hạ vẫn là Hoàng đế, còn hai vị tiểu chủ tử kia hiện giờ nói không chừng đang chôn thân ở đất vàng rồi. Xin bệ hạ yên tâm, nếu thần đã ngàn dặm xa xôi đến báo hiệu cho bệ hạ thì nhất định sẽ giúp bệ hạ diệt trừ tên nghịch tặc Lưu Lăng này. Thần và Lưu Lăng, không đội trời chung.
Lưu Lập bỗng nhiên đứng lên vái sâu một cái: - Làm phiền tiên sinh rồi!
Hắc y nhân đáp lễ lại nói: - Bệ hạ! Xin hãy yên tâm! Hiện giờ Lưu Lăng như mặt trời ban trưa, trong quân Đại Hán rất có uy tín. Đến giờ Đại Hán là đệ nhất quốc trong Trung Nguyên, không dưới trăm vạn binh sĩ mang giáp nhưng không thể làm gì giúp bệ hạ. Lực lượng của bệ hạ quá yếu mỏng, nếu muốn thành đại sự, chuyện quan trọng đầu tiên là làm được chữ 'Nhẫn'.
Hắn cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Lưu Lập, nói: - Nhẫn! Nhẫn đến khi Lưu Lăng lộ ra sơ hở. Lưu Lăng vẫn nắm binh quyền trong quân, bệ hạ muốn lấy lại binh quyền dường như là không thể. Chỉ có cách tính khác là thắng vì đánh bất ngờ!
Lưu Lập lấy lại cảm xúc, nghiêm túc nói: - Xin tiên sinh chỉ giáo! Mặc dù trẫm thuở nhỏ thường tiếp xúc với Lưu Lăng nhưng trẫm thật sự không hiểu hắn lắm. Tiên sinh từng giao đấu với Lưu Lăng, nhất định biết được nhược điểm của hắn.
Hắc y nhân gật đầu nói: - Mặc dù thua Lưu Lăng nhưng thần cũng hiểu ra một chuyện. Muốn thành tựu đại sự, quang minh chính đại làm là rất khó, một người nếu như lực lượng mạnh hơn mình nhiều thì phải tìm được nhược điểm của kẻ địch. Chỉ cần nắm được nhược điểm thì kẻ địch mạnh đến mấy cũng sẽ bị đánh bại.
Hắn dừng một chút nói: - Thật ra người nhà của Lưu Lăng chính là nhược điểm của hắn nhưng lực lượng phòng vệ của Hán Vương phủ quá mạnh, trong tay bệ hạ không có người có thể tin dùng. Hơn nữa nếu người nhà Lưu Lăng có chuyện gì thì văn võ toàn triều sẽ nổi điên cùng. Trong mắt các đại thần thì Lưu Lăng quan trọng hơn bệ hạ rất nhiều.
Lưu Lập nghiến răng nghiến lợi nói: - Trẫm sớm muộn cũng sẽ giết chết bọn chúng!
Hắc y nhân cười nói: - Xẻ đàn tan nghé! Chỉ cần Lưu Lăng chết thì đám người đó căn bản không đáng để lo nghĩ.
Lưu Lập đột nhiên hỏi: - Trẫm nghe nói Lưu Lăng bị thương, hay là trẫm phái người ban thuốc cho hắn?
Hắc y nhân khinh miệt cười nói: - Bệ hạ... Xin đừng nói những lời ngu xuẩn như vậy! Bệ hạ phái ai đi? Thần biết bệ hạ mấy năm này lôi kéo được một đám tử sĩ nhưng đám người này dùng trong bóng tối là lực lượng lớn nhưng dùng trong ánh sáng thì có tác dụng gì?
- Tùy ý chọn một đại thần đi cũng được, chẳng lẽ hắn còn dám hoài nghi trẫm hay sao?
Lưu Lập giải thích.
Hắc y nhân nói: - Bệ hạ! Chẳng lẽ Người không thấy làm vậy là trẻ con lắm sao? Cứ coi như thuốc tặng đến tay Lưu Lăng thì liệu hắn có dùng không? Cứ coi như Lưu Lăng ngốc thì sẽ bị độc chết nhưng còn thuộc hạ của hắn thì sao? Lẽ nào bệ hạ không sợ đám thuộc hạ trung thành với Lưu Lăng sẽ 'cá chết lưới rách' hay sao? Giáp sĩ vào thành, sau đó huyết tẩy hoàng cung, bệ hạ muốn có kết quả này ư?
Hắc y nhân nói: - Nếu như bệ hạ mạnh còn Lưu Lăng yếu, vậy thì thủ đoạn tặng thuốc độc này không vấn đề gì. 'Quân muốn thần chết, thần dám không chết không?' Nhưng hiện giờ, danh bệ hạ của Người... Cũng chỉ là hữu danh vô thực thôi!
Lưu Lập vái chào nói: - Trẫm đúng là trẻ con rồi!
Hắc y nhân nói: - Chỉ là bệ hạ quá nóng vội! Đã nhẫn nhịn được mấy năm rồi, nhẫn nhịn mấy năm nữa, kể cả mười năm hai mươi năm thì cũng đâu có gì?
- Lưu Lăng phải chết! Thiên hạ vẫn là thiên hạ của bệ hạ! Đây mới là kết cục tốt nhất!
- Tiên sinh có thượng sách gì không?
- Theo thần thấy, thế lực của người Khiết Đan hùng mạnh, U Châu kiên cố như núi. Cho dù Lưu Lăng vây U Châu nhưng cũng không thể lấy được. Hơn nữa Da Luật Hùng Cơ kiêu ngạo đến cực điểm, hắn sao lại chịu để Lưu Lăng ức hiếp vậy được? Chỉ sợ lúc này Da Luật Hùng Cơ đã triệu tập đại quân đi U Châu rồi. Lưu Lăng không lấy được gì, hiện giờ hai nước đã mất thể diện, cục diện sau này cũng không thể thái bình được. Nhưng cục diện này cũng không phải là do bệ hạ tạo nên.
- Thần nghe nói, nữ nhân của Lưu Lăng đã mang thai. Lưu Lăng đánh lâu không thắng, hắn lại là người coi trọng người nhà, cho nên trước khi vợ hắn hạ sinh thì hắn nhất định sẽ phải quay về Tấn Châu. Đến lúc đó, bệ hạ có thể bí mật liên lạc với Hoàng đế Khiết Đan là Da Luật Hùng Cơ, bảo hắn xuất binh kiềm chế chủ lực quân Hán để đám tướng quân dưới trướng Lưu Lăng không thể phân thân. Sau khi Lưu Lăng quay về Tấn Châu thì bệ hạ hãy tìm cơ hội diệt trừ hắn.
Lưu Lập nhau mày nói: - Người Khiết Đan chưa chắc đã đồng ý giúp trẫm!
Hắc y nhân nói: - Chỉ cần bệ hạ cho phép một số lợi ích thì sao người Khiết Đan không giúp được?
Lưu Lập lại hỏi: - Có lợi ích gì có thể lay động Da Luật Hùng Cơ?
Hắc y nhân hít hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ: - Cắt đất... Xưng thần!
- Không được! Trẫm là Hoàng đế Đại Hán, trẫm không thể làm chuyện có lỗi với liệt tổ liệt tông được!
Lưu Lập vội vàng nói.
Hắc y nhân cười nói: - Liệt tổ liệt tông? Bệ hạ đã quên tổ phụ của bệ hạ năm đó cũng đã làm như vậy. Nếu như năm đó tổ phụ của Người không xưng thần với Đại Liêu thì có thể lập quốc được không? Không có người Khiết Đan ủng hộ thì làm sao có thể đỡ nổi Đại Chu hùng mạnh?
Hắn hướng dẫn từng bước nói: - Hơn nữa, sau khi chuyện thành công, cứ coi bệ hạ trở mặt thì người Khiết Đan còn có thể làm thế nào? Đại Hán hiện giờ có binh sĩ mang giáp không dưới trăm vạn, thật sự sợ Da Luật Hùng Cơ? Cứ coi như không có Lưu Lăng thì với tài văn võ của bệ hạ còn không bằng Lưu Lăng sao?
Lưu Lập trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu.

Bình Luận

0 Thảo luận