Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 583: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
ĐẬP ĐẦU VÀO TƯỜNG.
Trong tiếng pháo đùng đùng đoàng đoàng, phố lớn ngõ nhỏ trong thành Thái Nguyên đều bắt đầu tràn ngập không khí năm mới. Tuy rằng bá tánh và các binh sĩ trong thành Thái Nguyên đều biết đại chiến không bao lâu sẽ lần nữa tiến vào trong thành trì này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vẻ mặt tươi cười trên mặt của họ để đón chào năm mới đến. Không ảnh hưởng đến các nam nhân uống chút rượu sau đó thổi phồng sự anh tuấn tiêu sái thuở còn trẻ, không ảnh hưởng các nữ nhân khoác lên mình những y phục mới thể hiện mặt đẹp nhất của mình.
Nguyên nhân là, bởi vì Hán Vương ở đây.
Thái Nguyên vững chắc, sẽ tuyệt đối không bị người Khiết Đan chiếm lĩnh. Các bá tánh đều biết điểm này, trước đây không lâu cũng tại nơi này, hai mươi vạn đại quân của Thái tử Đại Liêu Quốc Da Luật Đức Quang bị Hán Vương Điện hạ một lần đánh bại, hai mươi vạn người tan thành tro bụi. Chỉ cần có Hán Vương ở đây, người Khiết Đan mãi mãi cũng đừng mơ hoành hành ngang ngược giống như mười mấy năm trước. Hán Vương có nói, bất kể kẻ địch đến từ nơi nào, bất kể kẻ địch lớn mạnh bao nhiêu, chỉ cần bọn chúng dám bước chân vào địa phận của Đại Hán, vậy thì, thứ mà bọn chúng lấy được không phải là lương thực đầy kho hay kim ngân châu báu vô số, nghênh tiếp bọn chúng cũng không phải thần phục, mà là hoành đao dùng để giết người trong tay các tráng sĩ Đại Hán.
Hán Vương nói, mai này, sẽ có một ngày, bất kể bá tánh của Đại Hán đi đến bất cứ nơi nào trong thiên hạ, chỉ cần nói rằng bản thân là bá tánh của Đại Hán, vậy thì, bất kể ở nơi nào cũng nhận được sự đối đãi tốt nhất. Mỗi người dân đều nên tin chắc rằng, bất kể ở nơi nào vào lúc nào, quân đội Đại Hán đều là hậu thuẫn vững chắc của bọn họ.
Không ai hoài nghi tính chân thực trong lời nói này, đây không chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp, mà là một hứa hẹn, là một hứa hẹn sẽ được thực hiện trong tương lai không xa.
Quân Hán ở đây, bá tánh Đại Hán đi khắp thiên hạ cũng không cần lo lắng an toàn của mình.
Nếu như, có người dám coi thường uy nghi của Đại Hán, vậy thì cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ chịu sự đả kích của quân Hán. Bất kể ở quốc gia nào, dân tộc nào.
Các cô nương khéo tay cắt ra những tờ giấy hoa xinh đẹp, dưới sự uyển chuyển xoay cây kéo từng vòng của họ cho ra những hình tượng sống động như thực. Bọn trẻ trên đường phố châm những ngọn pháo mà quân Hán cho chúng, bịt lỗ tai lại vừa nhảy vừa vui vẻ khoa tay múa chân.
Hán Vương mệnh lệnh cho quan viên mở kho lúa, phân phát lương thực và thịt cho bá tánh toàn thành, mỗi nhà còn được chia một cây vải gấm Tứ Xuyên. Đủ cho một nhà bốn người mỗi người may một bộ y phục mới, gạo thịt phân phát cũng đủ cho mỗi nhà qua một cái Tết ấm no, trên bàn không thể thiếu rượu và thịt. Trẻ em trên phố vui đùa, mỗi đứa đều nhận được kẹo của Hán quân tuần tra phát cho chúng. Mùi vị ngon ngọt kia khiến chúng reo hò vui vẻ, buổi tối lúc ngủ cũng phải đem miếng kẹo còn dư lại không nỡ ăn nắm trong lòng bàn tay mới có thể ngủ ngon.
Tường thành Thái Nguyên đã được tu sửa lại, ở dưới lá chiến kỳ màu đỏ ấy, mỗi binh sĩ đều mặc một bộ y phục bằng bông thật dày cùng áo giáp mới tinh. Trên bả vai của y phục mới, có sáng kiến mới thêu lên dấu hiệu của Đại Hán. Một bên là lá cờ màu đỏ, trên lá cờ là hình tượng một con rồng bay.
Đó là một chữ "long", bay lên trời.
Ngày Tết đó, thủ quân trên tường thành mỗi người đều được ăn sủi cảo nóng hổi. Các bá tánh chủ động cùng đưa cơm cho thủ quân trên tường thành, trong mỗi chiếc sủi cảo đều bao hàm hương vị thân tình cùng tín nhiệm. Các binh sĩ được thưởng thức mùi vị sủi cảo ngon nhất thế gian này, mỗi một miếng đều tràn ngập hạnh phúc, hương thơm lan tỏa trong miệng.
Lưu Lăng là người có tư tưởng hiện đại, cho nên hắn biết cái gì là lực lượng khủng bố nhất. Đó chính là lòng người, cũng không phải nói bá tánh không thích ngươi thì sẽ phản kháng ngươi, nhưng nếu lòng người mà rời rạc, quốc gia đó sẽ không bền vững.
Quan văn của phủ Thái Nguyên đều ra ngoài phố rồi, mệnh lệnh Hán Vương truyền xuống, các văn quan cho dù không vui đi chăng nữa cũng không ai dám kháng mệnh. Về phần đi khắp nơi cùng các lão bá tánh kia nói gì đó, Hán Vương cũng không quản, nhưng khi các quan viên rời khỏi nhà của bá tánh, trên mặt bá tánh không có nét mặt thoải mái, vậy thì vận mệnh đang đợi các quan viên ấy chính là lệnh triệu tập của viện kiểm sát ngũ xử.
Sau khi Lưu Lăng từ trên tường thành tuần tra về, lại ngồi lên xe ngựa đi đến vài con phố chủ yếu của Thái Nguyên xem một chút. Không khí vui mừng mà hắn cố ý tạo nên có hiệu quả rất tốt, trên mặt của các bá tánh ai nấy đều tràn đầy tươi cười, không ai lo lắng Da Luật Hùng Cơ đã hội họp với Đề Á Qua, Da Luật Đức Quang hậu tổng binh lực đã vượt hơn năm mươi vạn. Chỉ cần trù bị đủ lương thảo, năm mươi vạn đại quân sẽ mang nộ hỏa của thù hận đánh về phía Thái Nguyên.
Trong mắt của rất nhiều người, đây là cuộc quyết chiến cuối cùng của Đại Liêu và Đại Hán rồi.
Đương nhiên, cái này có rất nhiều chỉ chính là người tiếp xúc với quân tình.
- Da Luật Hùng Cơ đã đến Đại Châu, một bên trù bị lương thảo, một bên phân công phái đại quân công đánh Đại Châu. Người ngựa của Đại Châu tiết độ sứ Độc Cô Nhuệ Chí, Dịch Châu tiết độ sứ Lạc Phó tổn thất không nhỏ, hai mươi vạn Cung Trướng quân của Da Luật Hùng Cơ từ Thượng Kinh mang đến có chiến lực rất mạnh, quân Đại Châu cùng quân Dịch Châu bình nguyên dã chiến không phải là đối thủ của những lang kỵ tinh nhuệ nhất kia.
Viện giám sát chỉ huy sứ Triệu Đại nghiêm túc nói, lời của y nói rất trực tiếp, không dùng từ ngữ uyển chuyển gì, cũng không vòng vo.
Y biết Hán Vương Điện Hạ không thích những điều đó, đặc biệt là trên quân tình, tin tức mà Hán Vương cần là trực tiếp nhất, chân thực nhất, cũng là rõ ràng nhất. Binh của Độc Cô Nhuệ Chí cùng Lạc Phó không đánh lại hai mươi vạn Cung Trướng quân kia, theo Lưu Lăng thấy thì đó cũng không phải là điều đáng xấu hổ. Binh của Độc Cô Nhuệ Chí huấn luyện còn không bằng Kiến Hùng quân của Lạc Phó, mà chinh chiến nhiều năm nay Kiến Hùng quân nhất mực không tham gia, cho dù trong ngày thường huấn luyện không ngừng cũng không có cách nào so với những lão binh Khiết Đan đã trải qua vô số lần đại chiến.
Tinh binh thực sự mà Độc Cô Nhuệ Chí đưa đến Đại Châu không quá vạn người, những người còn lại đều là tân binh được chiêu mộ sau trận Hán Liêu đại chiến đầu tiên, đến bây giờ cũng chỉ huấn luyện được hơn một năm. Trừ một vạn lão binh đã trải qua vô số trận đại chiến ở U Châu mà Độc Cô Nhuệ Chí đem đến ra, còn lại người ngựa giữ thành miễn cưỡng cũng có thể dùng, nếu thực sự kích chiến trên bình nguyên bọn họ vĩnh viễn không bằng lang kỵ của Khiết Đan.
Kiến Hùng quân của Lạc Phó tuy rằng đều là lão binh đã tham quân ba năm trở lên, nhưng số lần người ngựa của y tham gia chiến đấu qua quả thực có hạn. Hán Liêu đại chiến lần thứ nhất, người ngựa của y là từ sau khi thắng lợi mới điều động về Dịch Châu. Ngoại trừ lần quét sạch đám nhỏ tàn binh Khiết Đan ra, một trận đại chiến cũng chưa từng đánh qua.
Dựa vào binh sĩ như vậy, có thể đem mười vạn kỵ binh Khiết Đan của Đề Á Qua đánh tới lui về sau, Độc Cô Nhuệ Chí cùng Lạc Phó đã làm không tệ rồi. Nhưng điều chắc chắn là, hai mươi vạn Cung Trướng quân của Da Luật Hùng Cơ vừa đến, Độc Cô Nhuệ Chí cùng Lạc Phó cho dù có kinh nghiệm phong phú cùng chiến lực không tầm thường, thế nhưng dựa vào số lượng và chất lượng của binh sĩ thủ hạ đều không bằng quân địch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chọn phòng ngự là chính.
Cho dù là vậy, Đại Châu cũng không nhất định giữ được.
- Tường thành của Đại Châu quá thấp, hơn nữa các binh sĩ không ngừng chinh chiến một tháng cũng đã mệt mỏi rồi. Nếu người Khiết Đan dùng cách công đánh giống Thái Nguyên, nếu ở Đại Châu dựng lên một "Ngư Lương đại đạo", Đại Châu nhất định không thủ được.
*Ngư Lương đại đạo : con đường lớn xây bằng đất cao tới tường thành, binh lính có thể trực tiếp xông vào trong thành mà không cần phá cửa*
Triệu Đại liếc nhìn Lưu Lăng một cái, do dự một hồi nói.
Lưu Lăng gật gật đầu nói:
- Bốn huyện của Đại Châu, có thể tạm thời buông bỏ. Thậm chí bảy huyện ở Hãn Châu, cũng có thể buông bỏ.
Hắn thản nhiên nói:
- Bá tánh của Đại Châu cùng Hãn Châu đều đã chuyển dời đến Thái Nguyên, Thấm Châu và những nơi khác, quăng cho Da Luật Hùng Cơ mười mấy tòa thành trống cũng không có gì. Nhưng điều kiện tiên quyết là, mười mấy tòa thành này mất lúc nào, làm sao mất, không phải là điều mà Da Luật Hùng Cơ định đoạt.
Triệu Đại dò hỏi:
- Ý của Vương gia là... từ từ dụ Da Luật Hùng Cơ vào?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Dụ? Da Luật Hùng Cơ đem binh mã cả nước Đại Liêu nam hạ, còn phải dụ sao? Chỉ sợ một hơi đánh vào Phúc Châu Tuyền Châu, Da Luật Hùng Cơ cũng không thỏa mãn. Sở dĩ đem mười mấy tòa thành trống từng bước buông bỏ, là vì muốn để cho người Khiết Đan vui mừng.
Triệu Đại cuối cùng cũng hiểu được:
- Vương gia là muốn... kiêu nhân chi binh?
Hoa Linh chen miệng nói:
- Người Khiết Đan liên tiếp đoạt mười một tòa tiểu thành trong Đại Châu, Hãn Châu, sĩ khí này tất nhiên kiêu căng. Để bọn chúng vui mừng, quên hết tất cả, các binh sĩ sinh lòng kiêu ngạo mà sơ suất, lại thêm một đòn chí mạng.
Lưu Lăng cười nói:
- Trận ngoài thành Thái Nguyên này, người Khiết Đan thua quá nhanh, quá ác, Da Luật Hùng Cơ sẽ không quên giáo huấn, y nếu như thận trọng từng bước thì trận này không dễ đánh. Cần để người Khiết Đan khôi phục chút tự tin mới được... Dù sao cũng phải để y nếm chút ngon ngọt, y mới quên hết tất cả.
- Nói với Độc Cô cùng Lạc Phó, có thể chiến bại mười một trận, một mực lui đến Thái Nguyên. Đem ý của ta nói rõ với hai người họ, về phần làm sao khiến Da Luật Hùng Cơ mắc mưu là chuyện của hai người bọn họ. Nếu hai người họ không làm được, thì ta sẽ đổi hai người làm tiết độ sứ. Duyên Châu bên kia vừa xây dựng mã trường còn thiếu không ít mã phu chăn ngựa, đặc biệt là cần mã phu giàu kinh nghiệm.
Hoa Linh cười cười nói:
- Độc Cô không phải ngu ngốc.
Lưu Lăng cũng cười cười:
- Y quả thực không ngu ngốc, chỉ là, con người của y quá cứng đầu, tính khí bướng bỉnh, dụng binh từ trước tới nay, mạnh mà không chắc, dũng mãnh có thừa nhưng không đủ biến thông, để y liên tiếp bại mười một trận... chỉ sợ y sẽ cảm thấy so với chết còn khó chịu hơn.
Triệu Đại cười nói:
- Chỉ sợ mệnh lệnh của Vương gia đến Đại Châu, Độc Cô tướng quân sẽ buồn bực mà đập đầu vào tường mất.
Lưu Lăng mỉm cười nói:
- Đập thì đập đi, đập cho tỉnh táo chút, đừng đập đến hồ đồ. Lạc Phó xoay chuyển dày dặn kinh nghiệm, y hiểu rõ hơn Độc Cô.
Bốn ngày sau, Đại Châu.
Độc Cô Nhuệ Chí đập đầu vào trên tường, sau đó thống khổ xoa trán nói:
- Lão Lạc, chuyện mà Vương gia giao ngươi chỉ huy đi, ta... ta đưa thủ hạ cho ngươi!
- Thật tâm?
Lạc Phó vuốt râu cười nói.
- Thật tâm!
Độc Cô Nhuệ Chí ngẩng đầu, cắn răng nói:
- Cùng lắm ta lại đem rượu tốt ta có tặng cho ngươi hết! Tóm lại, nếu như lần này đánh không tốt, hai ta đều đến Duyên Châu chăn ngựa!

Bình Luận

0 Thảo luận