Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 494: -.1: Thăm bạn ở Kim Lăng

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Lý Dục nhìn Cơ Vô Danh đứng ở phía sau Lưu Lăng mà cười khổ một tiếng.
Lưu Lăng sau khi nhìn thấy vẻ mặt khổ não của Lý Dục thì vui vẻ cười nói: - Hiện giờ ngươi phải hiểu rằng, nếu như cô muốn giết ngươi thì sớm chút nữa là ngươi đã đến thế giới bên kia rồi. Nghĩ kỹ chưa? Đến nay Đại Hán ta với hơn hai trăm châu, vạn dặm sông núi, ắt sẽ có một nơi phù hợp với ngươi.
Lúc nói câu này, Lưu Lăng giống như một nhân viên tiếp thị, một nhân viên tiếp thị 'bá đạo' vô cùng.
"Ắt sẽ có một nơi phù hợp với ngươi! Nhưng ngươi chỉ có quyền lợi là phải chấp nhận, không phải thế sao?"
Lý Dục do dự một lúc rồi thăm dò, hỏi: - Trẫm... Thần muốn đến Kim Lăng?
Lưu Lăng cười nói: - Kim Lăng ư? Đó là nơi sinh sống của tổ tiên ngươi. Cũng được! Cho phép ngươi đến đó! Gần đây cô cũng muốn đến Kim Lăng, vậy thì ngươi hãy đi cùng cô đi! Chỉ có điều, sống ở đó lâu ngày, lẽ nào trong lòng ngươi không có thương tình sao? Cung điện Kim Lăng đã từng là nơi sinh sống của ngươi, sau này cũng chỉ có thể nhìn nó thôi, lẽ nào trong lòng ngươi không cảm thấy đau xót?
Lý Dục cúi đầu xuống nói: - Kim Lăng... Đã không còn cô nương Nghê Vũ ở sông Tần Hoài hiểu được thơ từ của thần nữa rồi. Tri âm khó kiếm mà! Thần xin Hán Vương tác thành cho!
Lưu Lăng ngây người ra, lập tức cười nói: - Thì ra cũng là kẻ đa tình. Cũng không biết câu thơ "Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu" (*) mê hoặc biết bao giai nhân?
(*) Bài thơ Ngu Mỹ Nhân kỳ nhất
Bản dịch 1 (bởi Nguyễn Thành Ân): Ai đâu đếm hết chữ sầu ? Như dòng xuân thủy xuôi vào bể đông.
Bản dịch 2 (bởi Nguyễn Minh): Bao nhiêu sầu muộn nàng ơi? Nhiều như lượng nước xuân xuôi đông hoài.
- "Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu?"
Lý Dục thì thầm nhắc lại một lần, đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nói: - Hán Vương! Hai câu này tuyệt diệu ở đâu?
- Hai câu thơ này?
Lưu Lăng bỗng ngây người ra, lập tức tỉnh ngộ. Hai câu này là sau khi Lý Dục hàng Tống đến năm thứ ba mới làm ra. Nếu tính thời gian thì thời gian cách khi Lý Dục làm bài thơ này cũng tầm bốn năm nữa. Khổ nỗi, Lưu Lăng thuận miệng đọc một lượt, câu danh ngôn thiên cổ của Lý Dục cứ như vậy ra đời sớm. Đáng thương nhất chính là Lưu Lăng trong lúc không cẩn thận đã cướp mất quyền 'sáng tác' của y rồi. Chỉ là ngẫm nghĩ lại, tên Lý Dục này quả thật rất đáng thương. Sau khi hàng Tống, nhục diệt quốc khiến y vô cùng đau khổ, làm ra những câu thơ này là vô cùng tang thương rồi. Chính bài thơ Ngu mỹ nhân này đã khiến Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa tức giận, vì vậy phái người dùng độc kế hại chết Lý Dục.
Trong lịch sử Lý Dục đã chết như vậy, một kết cục rất tang thương. Nhưng ở lịch sử mà Lưu Lăng biết thì thời đại này đã được hắn làm thay đổi và vận mệnh của Lý Dục tất nhiên cũng được thay đổi theo nhưng thân phận này thì không đổi được. Lưu Lăng nói phong y làm An Lạc Công, cho y được sống cả đời an nhàn, đầy đủ và rồi kết cục bi thương của Lý Dục cũng đã thay đổi.
Hơn nữa trong lịch sử Lý Dục bị đầu độc chết ở Biện Lương Đông Kinh. Sau khi y hàng Tống được phong làm Thượng Tướng quân Thiên Ngưu Vệ, Vi Mệnh Hầu. Còn Lưu Lăng phong y làm An Lạc Công, cho phép y được định cư ở Kim Lăng, cũng chính vì thương đến người tài. Hơn nữa, cũng chính là vì sau này để Lý Dục không đến mức bị người ta hại chết nữa. Người như Lý Dục, Lưu Lăng không hề lo y sẽ mang lòng muốn phục quốc. Cứ coi như giao quân Hán cho Lý Dục, đổi lại Lưu Lăng dẫn binh sĩ quân Đường giao chiến lại thì Lý Dục vẫn không thắng được.
Nam Xương bị công phá, Hoàng đế bị bắt làm tù binh, Nam Đường trên danh nghĩa đã bị diệt vong rồi. Nhưng đến nay Đinh Châu vẫn còn hơn mười vạn quân Đường, Đại tướng quân Lý Cô Thần của Nam Đường vẫn không đầu hàng. Lưu Lăng bảo Lý Dục viết thư khuyên hàng đã phái người đưa đến Đinh Châu, nếu như Lý Cô Thần vẫn không đầu hàng thì Lưu Lăng ắt sẽ phái đại quân đi thảo phạt. Lý Cô Thần cũng không được coi là danh tướng gì, mấy lần đại chiến với quân Sở và quân Nam Hán đều không có được chiến tích gì quá vẻ vang. Nhưng người này là hoàng tộc Nam Đường, hiện giờ trong tay vẫn còn mười vạn nhân mã, khó có thể bảo đảm y không có dã tâm gì.
- Lý Cô Thần sẽ nghe lời khuyên của ngươi sao?
Lưu Lăng hỏi Lý Dục.
Lý Dục ngẫm nghĩ rồi nói: - Luận về thế bậc thì y vẫn là tộc huynh của thần, người này thời gian gần đây thần mới dùng đến. Phụ thân của y ban đầu vì tức giận với tiên đế bị phế làm thường dân nên trong lòng vẫn ôm hận với thần. Nếu không thì, đại quân Hán Vương vây thành, Lý Cô Thần có mười vạn binh ở Đinh Châu tại sao lại không đến cứu viện? Bức thư khuyên hàng này của thần chắc là không có lợi gì.
Lưu Lăng ừm một tiếng, nói: - Ý của ngươi là hắn rất có thể dùng binh tự lập?
Lý Dục nói: - Nếu thần chết thì chắc chắn y sẽ làm như vậy. Nếu thần không chết thì có lẽ y vẫn còn lo lắng, suy xét.
Lưu Lăng nhìn Lý Dục một cái, nói: - Nếu cô đã cho ngươi được an nhàn no đủ thì tất nhiên sẽ không giết ngươi. Chút tâm tư này của ngươi hãy 'giấu' trọn trong lòng đi! Một tòa cô thành, mười vạn tàn binh, cứ coi như Lý Cô Thần tự lập xưng đế thì lẽ nào cô không diệt được y? Nếu như cô muốn giết ngươi thì lẽ nào còn kiêng kị Lý Cô Thần?
Lý Dục chấn động, hoảng sợ nói: - Thần biết tội!
Lưu Lăng quay người nói với Triệu Đại: - Từ Khai Phong điều động năm vạn binh mã, từ Thanh Châu điều năm vạn binh mã, Từ Thắng làm soái, đi đến Ngô Việt tiếp viện Thủy sư. Không gây áp lực cho Tiền Thục, hắn sẽ không chịu từ bỏ. Thủy sư của Chiêu Tiên có uy lực nhưng tác chiến trên cạn, dựa vào binh mã của Thủy sư mà lên bộ thì vẫn còn hơi yếu. Nói cho Từ Thắng biết, nếu như Ngô Việt Vương Tiền Thục vẫn không từ bỏ thì tấn công một thành giết quân ở thành đó, còn không giết bách tính, tất cả binh tốt quân Ngô Việt đều giết hết không tha. Ta muốn để bách tính Ngô Việt không ai dám tòng quân nữa, xem Tiền Thục còn có thể kiên trì được bao lâu?
Lưu Lăng dừng một chút lại nói: - Phái người đi hỏi Thắng Đồ Dã Hồ, Tu La Doanh của ta khi nào có thể dùng được? Hắn cũng luyện binh ở Lạc Dương một năm rồi, Tu La Doanh không cho ra giết người thì cuối cùng vẫn thiếu vài phần huyết khí. Nói cho hắn biết, Lý Cô Thần ở Đinh Châu, ta sẽ giữ lại đó, ngày mà Tu La Doanh quay về sa trường thì Lý Cô Thần chính là cọc gỗ để thử đao ta.
- Ngoài ra, phái người đến chỗ của Tam Giang Hầu, bảo y điều động quân mã xuống phía nam, đè ép phía Thục quốc một chút. Bình định phía nam, khó nhất chính là Thục quốc. Năm nước như Ngô Việt, Nam Đường, Sở, Nam Bình, Nam Hán đều không có chỗ nào khó khăn.

Bình Luận

0 Thảo luận