CHUYỆN CƯỜI LỚN.
Lưu Lăng lắc đầu cười nói:
- Thái tử điện hạ, ngươi cho rằng ta có thực lực giúp đỡ ngươi đạt thành tâm nguyện ư? Diện tích Đại Liêu lớn ngàn dặm, dân chúng ngàn vạn người, binh sĩ đâu chỉ có triệu, còn có vô số danh tướng sĩ, huống chi, ....Phụ thân ngươi Hoàng đế Bệ hạ Liêu quốc được xem là vị vua có tài lược kiệt xuất. Trong lòng dân chúng Liêu quốc, trong lòng quân phụ thân của ngươi có địa vị vô cùng cao quý, chỉ với một câu nói của ông ta thì mọi cố gắng của ngươi hết thảy để đi tong.
Lưu Lăng dừng một chút nói tiếp:
- Cho dù ngươi có hùng binh vạn tướng nhưng cũng không phải là lính của ngươi, phụ thân của ngươi chỉ cần ra ý chỉ nói ngươi mưu phản thì ai dám giúp ngươi? Ai có thể giúp chứ? Huống chi hiện giờ dưới trướng ngươi binh mã có hai trăm ngàn cũng chỉ là tàn binh bại tướng mà thôi, sĩ khí thấp cũng không một lòng vì ngươi khởi sự, dù ta có nhìn thế nào cũng không nhìn thấy phần thắng của ngươi cho nên ta sao phải giúp ngươi đấu với phụ thân ngươi để sứt đầu mẻ trán chứ?
Da Luật Cực không tức giận nói:
- Hán Vương, cho dù ngươi không giúp ta nhưng hiện tài ngươi cùng phụ hoàng ta cũng đối đầu rồi. Dù sao ngươi và Đại Liêu cũng ở hai phía đối đầu nếu giúp ta thành đại sự sau này Đại Liêu và Đại Hán vĩnh viễn là huynh đệ chi bang, trọn đời không động binh đao, kết quả này không phải tốt lắm sao? Còn nữa, với ý chí của Hán Vương tất nhiên không cho phép người Đảng Hạng ở bên cạnh người Hán như hổ rình mồi, nếu là Hán Vương ngày sau cùng Tây Hạ dụng binh ta sẽ mang quân theo phương Bắc trợ giúp Hán Vương, chẳng lẽ với lực Đại Liêu và Đại Hán lại đánh không lại Ngôi Danh Nẵng Tiêu sao?
Lưu Lăng cười cười:
- Tưởng tượng hay lắm, mơ ước mãnh liệt.
Hắn chỉ vào chén rượu ngọc màu hổ phách nói:
- Giống như bình rượu ngon xinh đẹp này.
Da Luật Cực cau mày nói:
- Hán Vương không tin ta ư?
Lưu Lăng khẽ cười nói:
- Tin? Ta và ngươi không cần nói đến hai chữ tín nhiệm, Thái tử điện hạ muốn ta tín nhiệm ngươi nhưng Thái tử làm gì để ta tín nhiệm?
Da Luật Cực nghiêm mặt nói:
- Nếu ta không tín nhiệm Hán Vương ngươi thì sao ta dám thảo luận chuyện lớn thế này?
Lưu Lăng nói:
- Một người rơi xuống nước giãy giụa muốn sống nhưng không nhìn thấy được tia hy vọng nào, trong thời khắc hắn nghĩ mình chết thì cho dù nhìn thấy một cọng rơm cũng liều mạng nắm lấy.
Lưu Lăng nhìn Da Luật Cực một cái nói:
- Hiện giờ, Thái tử điện hạ chính là người đang ngâm mình trong nước, trong mắt ngươi ta chẳng khác nào một cọng rơm trôi nổi. Nếu ngươi không bắt lấy chỉ sợ khi đại quân Da Luật Hùng Cơ đến thì đầu tiên là sẽ phế bỏ vị trí Thái tử Đại Liêu của ngươi rồi đúng không?
Sắc mặt Da Luật Cực thay đổi, liền thở phào một cái nói:
- Như lời Hán Vương nói đây là chuyện ta đang lo lắng, ta đã làm Thái tử năm năm rồi, phụ hoàng tuổi xuân đang độ cho dù ta không sai, cho dù trước sau là một người ưu tú chẳng lẽ phụ hoàng lại mang ghế kia giao cho ta sao? Trong lòng phụ hoàng kỳ thật chưa bao giờ có ý định để ta làm người thừa kế. Ông ấy là một người cực kỳ tự phụ, luôn quyến luyến ghế kia, ta là Thái tử cho dù hôm nay ta không bại trận thì phụ hoàng cũng tìm lý do khác phế ta sau đó lập lão nhị làm Thái Tử, nếu thân thể phụ hoàng còn khỏe mà nói... thì lão Nhị sớm muộn gì cũng bị phế như ta thôi. Lão tam là người nhỏ tuổi nhất, phụ hoàng phế lão nhị lập lão tam, thời gian lão tam trưởng thành cũng phải mười mấy năm nữa, như thế phụ hoàng liền có thể ngồi trên đó mười mấy năm.
Da Luật Cực thở dài nói:
- Phụ hoàng rất ưu tú, rất xuất sắc cho nên lập ta cũng được mà lão nhị cũng thế, chẳng qua là một con cờ để người lợi dụng mà thôi. Nếu ông ấy không nguyện ý cũng sẽ tìm lấy cớ. Như lời Hán Vương nói phụ hoàng là người có địa vị cao nhất Đại Liêu, chỉ cần một câu nói của người thì ta sẽ bị phế bỏ.
Gã ta chân thành nói:
- Hơn nữa, Hán Vương điện hạ nói không sai chút nào, hiện giờ ta không có đủ thực lực chống lại phụ hoàng, không chỉ hiện tại mà cho dù có qua năm năm nữa ta vẫn ngồi yên ổn trên ghế Thái Tử thì ta vẫn không có đủ thực lực đối kháng lại phụ hoàng. Ở Đại Liêu lời của ông ấy như thần linh tuyệt đối không ai dám phản đối.
- Đại Liêu là của Phụ hoàng không phải của bất cứ ai khác, chỉ cần phụ hoàng còn khỏe mạnh dù ta là con người thì Đại Liêu cũng định trước không có quan hệ gì. Có phụ hoàng Đại Liêu như khối thiết bản không có gì có thể phá được. Dù là ngươi hay Ngôi Danh Nẵng Tiêu đều không thể nào đánh bại được phụ hoàng ta. Mà hai người các ngươi cũng tuyệt đối không chịu yên ổn sớm muộn gì cũng cùng Đại Liêu ta giao chiến, hiện tại có một cơ hội có thể thắng được chẳng lẽ ngươi không muốn tận dụng cơ hội này sao?
Lưu Lăng rất nghiêm túc nghe Da Luật Cực nói liền nói:
- Thái tử điện hạ nói không sai, dân chúng Đại Liêu và quân đội rất đoàn kết vì Da Luật Hùng Cơ có ảnh hưởng rất lớn.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng chính vì thế nên Thái tử điện hạ hiện giờ không tướng vô binh, hoàn toàn nhờ vào Đại Hán ta giúp ngươi đoạt cái ghế kia, vì giúp ngươi ngồi trên ngôi vị Hoàng đế mà phải để Đại Hán ta gặp nhiều tổn thất lớn ư?
Da Luật Cực nói:
- Không phải thế, tuy rằng lực ảnh hưởng của phụ hoàng không ai bì kịp nhưng mấy năm nay ở U Châu ta cũng không phải cả ngày ăn chơi lêu lổng, không có lý tưởng. Nơi khác ta không dám nói nhưng người U Châu trung thành với ta cũng không ít. Trong những tướng lĩnh như Da Luật Chân đều là người của ta, cũng có mưu sĩ phụ tá như Hàn Tri Cổ, người nguyện trung thành với đội quân của ta không dưới một trăm ngàn người, chẳng lẽ với thực lực như vậy trong mắt Hán Vương cũng không xem là cái gì sao?
Lưu Lăng dang tay ra nói:
- Tính, nhưng lợi thế vẫn quá thấp, mà lợi được quá ít ta không biết có lợi ích gì đáng giá để ta vì ngươi mà thay đổi sách lược.
Da Luật Cực nhỏ giọng nói:
- Hán Vương ủng hộ ta khởi sự tất nhiên Đại Liêu nội loạn, đây không phải là điều Hán Vương muốn sao?
Lưu Lăng cười nói:
- Nói đến lúc này, đây mới là điều duy nhất Thái tử điện hạ có thể đả động đến ta.
Hắn tự tin nói:
- Về phần tương lai Thái tử điện hạ có liên kết cùng ta đối phó với Ngôi Danh Nẵng Tiêu ta có thể tin tưởng Thái tử được sao? Chỉ sợ lúc ta tiêu hao sức lực giúp Thái tử ngồi trên ghế kia sau đó Thái tử lại liên kết với người Đảng Hạng cho ta một kích trí mạng thì sao?
Ánh mắt Da Luật Cực hiện lên tia bối rối:
- Hán Vương nói đùa, cho dù cuối cùng ta có đăng cơ làm hoàng đế thì nguyên khí Đại Liêu cũng tổn thương khá nặng, tự bảo vệ mình còn khó khăn lấy lực đâu mà địch lại Hán Vương?
Lưu Lăng nói:
- Nếu Thái tử chỉ có những điều kiện này mà nói thì cuộc đàm phán của chúng ta đến đây chấm dứt.
Hắn chỉ chỉ thành U Châu phía sau Da Luật Cực nói:
- Tòa hùng thành này, dù Thái tử điện hạ không nhường ta chẳng lẽ ta không lấy được sao? Ta gần trăm vạn đại quân tập hợp nơi này nếu thực sự phát lực sẽ không tiếc giá phải trả chỉ điên cuồng tấn công, U Châu thật sự phòng thủ kiên cố như lời Thái tử nghĩ sao?
Da Luật Cực nói:
- Không phải Hán Vương còn chưa đánh hạ sao?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Sở dĩ U Châu còn trong tay ngươi là vì ta không muốn lấy.
Nụ cười thản nhiên của hắn khiến Da Luật Cực có chút tức giận, mà lời hắn nói khiến trong lòng Da Luật Cực dâng lên lửa giận khó có thể áp chế được.
Lưu Lăng khẽ cười nói:
- Mặc dù ta không giúp Thái tử điện hạ, chẳng lẽ Thái tử điện hạ không phản rồi sao? Như lời Thái tử điện hạ nói tướng lĩnh trung với ngươi, đại thần, còn có một trăm ngàn đại quân, với thực lực này tuy rằng không đến mức uy hiếp Da Luật Hùng Cơ nhưng tuyệt đối có thể làm cho Liêu quốc trở nên rất loạn, dù ta không giúp đỡ cũng đã có kết cục như vậy vì thế sao ta phải chạm vào? Uống trà thơm ngồi nhìn hai hổ đấu nhau, nhìn cha con các ngươi tương tàn việc này đối với ta không phải thỏai mái hơn sao? Ta lại... tội gì mà rơi vào vũng bùn kia?
Da Luật Cực cả giận nói:
- Hán Vương muốn bức ta cá chết lưới rách sao?
Lưu Lăng thản nhiên nói
- Cá có thể chết nhưng lưới tuyệt đối không thể phá được.
Hắn cầm chén rượu Tây Vực ngon lên uống một hơi cạn sạch:
- Bởi vì con cá không phải bị lưới vây mà chính bị một con cá lớn hơn cắn chết.
Lưu Lăng tà ác cười cười nói:
- Hơn nữa, ta tuyệt đối tin tưởng con cá nhỏ điện hạ này bị nuốt đến một mảnh xương cũng không còn. Mà ta đúng lúc lại đến bắt con cá lớn kia như thế chẳng phải rất tốt sao?
Da Luật Cực giận quá mà cười:
- Hán Vương tự tin đến thế sao?
Lưu Lăng ngẩng đầu nói:
- Bởi vì... Ta tự tin vào bản thân, chính lúc này Thái tử điện hạ đang cầu xin ta chứ không phải ta cầu xin Thái tử điện hạ ngài.
Lưu Lăng nói:
- U Châu cũng tốt, Đại Đồng cũng tốt, chỉ cần ta muốn tương lai tất nhiên ta tự tay từng bước mang về, cần gì phải giả vờ giả vịt với Thái tử điện hạ?
Da Luật Cực nhanh chóng đứng lên nói:
- Đừng quên U Châu còn là của ta, trong thành còn có hai trăm ngàn tinh binh thiện chiến, nếu Hán Vương muốn đánh cho dù không ngồi trên ghế kia ta cũng liều mạng phân cao thấp cùng Hán Vương. Lang kỵ Đại Liêu ta không e ngại bất cứ địch nhân nào, cũng không sợ hãi không thắng, Đại Liêu... Nói chung vẫn là Thiên hạ đệ nhất.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Hiện tại Thái tử có thể trở về động viên tam quân rồi, có thể không tiếc sinh mệnh mà đụng đến lưới để xem.... Rốt cuộc có thoát khỏi lưới được không?
Da Luật Cực cả giận nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà tự phụ thế?
Lưu Lăng chậm rãi đứng lên nói:
- Dựa vào cái gì? Có lẽ.... Chỉ bằng.... Ta là Hán Vương!
Da Luật Cực bị tức đến mặt trắng bệch, theo bản năng sờ loan đao bên thắt lưng, bốn gia tướng thấy chủ tử tức giận đều rút đao hướng Lưu Lăng. Bốn người này thân thủ cũng không tầm thường trong giây lát hoa mắt sau đó đều cảm thấy trong tay nhẹ hẫng đi, cúi đầu xuống nhìn chợt phát hiện loan đao bị người mặc trang phục đen đứng sau Lưu Lăng cướp đi. Ánh mắt bọn họ hoảng sợ khi nhìn thấy bốn loan đao nằm trong tay người áo đen khôi ngô dũng mãnh giống như đang cầm những chiếc đũa, tay gã cầm thanh đao bẻ thành hai đoạn.
- Quá chậm...
Đông Phương Bất Loạn bình thản hỏi Lưu Lăng:
- Vương gia, có cần giết hết không?
Trong mắt gã đúng không xem ai ra gì.
Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Mấy ngày nữa có cha con quân thần diễn tuồng, nếu ngươi giết đi những diễn viên chính này thì còn ai để diễn? Một diễn viên chính tức giận thì cái gì cũng có thể làm được, bãi cứt chó này thật ta không muốn giẫm lên, nhìn thấy cũng khiến người khác ghê tởm.
Hắn quét mắt nhìn bốn gia tướng của Da Luật Cực nói:
- Về phần những người khác, ngươi thân là Kim Y của Viện giám sát chẳng lẽ khi biết có kẻ mạo phạm với người của mình lại có thể dễ dàng tha thứ sao?
Hai mắt Đông Phương Bất Loạn sáng ngời lập tức cười ha hả nói:
- Đương nhiên là không thể.
Da Luật Cực sợ hãi nói:
- Lưu Lăng, ngươi dám!
Lưu Lăng dang tay ra nói:
- Không phải ta, là hắn ta dám.
Lời hắn nói vừa dứt thân hình Đông Phương Bất Loạn đã vọt một cái đi ra ngoài, động tác của gã quá nhanh khiến người khác không nhìn thấy được. Gã chỉ đơn giản ra một quyền bốn gia tướng dù có nhìn thấy cũng không có cách nào né được, dù có né thì nắm tay của gã cũng chờ ở nơi đó.
Chần chừ một lúc tên gia tướng gần Da Luật Cực bị Đông Phương Bất Loạn một quyền đánh gãy xương cổ, âm thanh răng rắc vang lên khiến ba người còn lại đồng thời cũng ảo giác nghe âm thanh kia như phát ra từ chính cổ họng mình.
Vừa thấy bên này động thủ, tướng lĩnh hai bên Khiết Đan và Đại Hán đều chỉ huy phát lực hướng bọn người Lưu Lăng đánh tới.
Nhưng bọn họ mới chạy được vài bước cuộc chiến đã kết thúc.
Lưu lăng cười nhạt một tiếng nói:
- Thái tử điện hạ, hiện tại ngươi hẳn hiểu được ngay cả đàm phán... Ngươi cũng không có thực lực cùng ngồi ăn ngồi uống với ta, cho nên bất kể là ngươi trong mắt phụ thân ngươi hay trong mắt ta thì Thái tử điện hạ.... ngươi chỉ là một tên làm trò cười không có gì tốt cả.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận