CUỒNG ĐỒ TU LA
Chiến mã đi trước bị trường mâu đâm chết, chiến mã ở sau tiếp tục xông lên. Khói đặc mù mịt, không ai nhìn thấy được ẩn sau làn khói quân Hán đã dùng những cây gỗ hợp thành một con đường tử vong. Lúc này mọi người mới phát hiện, những cành cây bừng bừng sức sống sau khi bị lột bỏ lá cây và vót nhọn lại có thể toát ra tử khí khiến lòng người kinh hãi.
Máu chảy tràn như suối.
Chiến mã hí vang, tiếng người kên rên, càng lúc càng có nhiều kỵ binh bị trường mâu gỗ hạ gục! Mục tiêu của những trường mâu thủ không phải là người, mà là giết ngựa! Chỉ cần giết được chiến mã, kỵ binh rơi xuống đất, một nửa chết vào tay cung tiễn thủ quân Hán ở cách đó không xa đang bình tĩnh giết người, một nửa chết dưới vó ngựa giẫm đạp của các đồng chí từ phía sau xông lên. Giờ khắc này, thứ không đáng tiền nhất chính là mạng người. Có binh sĩ Chu quân trơ mắt nhìn những cây gỗ vót nhọn kia thẳng tắp đâm về hướng hai mắt của mình, nỗi sợ hãi này khó mà hình dung. La liệt gậy gộc trực tiếp đâm vào hai mắt, cảm giác đó là như thế nào?
Có thể thử tưởng tượng, một đầu gỗ bén nhọn, bằng tốc độ cực nhanh đâm vào hai mắt của mình.
Sau đó, xuyên qua não ra ngoài.
Rất nhanh, trước trận địa phòng ngự của bộ binh quân Hán đã chồng chất thi thể. Có người, có ngựa. Cảm thấy tình hình không tốt Vương Trạng Nguyên lập tức hạ lệnh đình chỉ công kích, chờ khói lửa tán đi, trước mắt đã không còn vẹn nguyên. Ánh mắt Vương Trạng Nguyên đỏ lự, khóe miệng bị hắn cắn rỉ ra một vết máu. Hắn nắm hoành đao của mình thật chặt, lại không tìm được nơi để bổ chém. Hắn bất lực nhìn mấy trăm kỵ binh dưới trướng bị đóng cọc sống, chỉ có thể nhìn, không có cách nào.
Tuy rằng số kỵ binh tử vong không nhiều, nhưng vẫn gây nên một trận rung động. Hình ảnh giết chóc tàn khốc như cảnh tượng hành hình chốn Địa ngục, người chết đều là cắm đầu đâm vào. Người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên tìm chết, dường như không oán không hối, nhưng có ai biết được, khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, nghĩ đến trong đầu bọn họ là cái gì?
Nhớ đến mẹ già? Hay là vợ con?
Có lẽ ở thời khắc tử vong, trước mắt bọn họ không còn là vũ khí của địch, mà là thân nhân mình ngày đêm mong nhớ. Nam nhi chinh chiến bốn phương, mấy ai còn sống? Muốn được áo gấm về làng, mấy ai được như nguyện? Công danh lấy trên lưng ngựa, kết quả chỉ là công dã tràng. Hụt hẫng trong lòng, tưởng niệm trống không. Có lẽ, ở nơi quê nhà xa xôi, thân nhân của họ đột ngột linh cảm được điều gì đó mà trở nên mất hồn, thê tử đang may vá quần áo bất chợt đâm rách tay, mẫu thân đang nấu cơm thì lỡ tay đánh đổ bữa ăn.
Từ xưa đến nay, trên chiến trường đã chôn vùi xương cốt của biết bao quân tướng anh hùng khí khái.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, nếu là thất bại thì sao?
Dưới trướng Vương Trạng Nguyên không thiếu kỵ binh, kỵ binh của hắn tuy rằng bị những thủ đoạn phòng ngự liên tiếp làm cho tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nhưng vẫn còn đủ sáu thành nhân mã. Hắn còn đủ lực lượng để đánh một trận, phần thắng của hắn vẫn rất lớn. Máu của hắn bốc cháy lên rồi, nhưng không biết vì sao, lần này lại là thiêu đốt lạnh lẽo như băng. Quay đầu nhìn, trên gương mặt mỗi một kỵ binh phía sau hắn đều treo một nỗi kinh hoàng, sự bất lực hiển lộ mồn một.
Binh lính quân Hán bắt đầu dẹp sạch thương binh, kỵ binh Chu quân ngã ngựa đều bị bọn họ máy móc giết chết tàn nhẫn. Tiễn, đao, thương, mâu, mỗi một loại binh khí đều có thể kết thúc sinh mạng. Nhưng liệu có loại binh khí nào không phải để giết người, mà là để người sống không? Đáp án đương nhiên là phủ định rồi, không thể nghi ngờ, binh khí chính là thứ để giết người.
Vương Trạng Nguyên không chọn lui về sau, bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa từng lui bước. Lúc này tuy thế công kích gặp trở ngại, nhưng hắn còn có hai lộ kỵ binh khác bên ngoài! Phòng ngự trung quân Lưu Lăng chặt chẽ mưa gió không lọt, chẳng lẽ toàn bộ đại doanh quân Hán đều có thể bố trí như thế? Vương Trạng Nguyên không tin, hắn không tin có người làm được tới mức đó! Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về sườn nam đại doanh quân Hán, nơi đó hẳn là đã bị tả lộ quân của hắn công phá rồi chứ?
Sáu mươi xe liên phát hỏa nỏ, mỗi chiếc một lần bắn ra liên tiếp một trăm hai mươi cây hỏa nỏ, sáu mươi chiếc, như vậy một lần có thể bắn liên phát bao nhiêu cây tên nỏ? Bảy tám ngàn cây hỏa nỏ như mưa trút xuống, đối với kỵ binh Chu quân tấn công đại doanh quân Hán bên sườn nam mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là một cơn ác mộng, những người còn sót lại cả đời cũng không muốn hồi tưởng lại cơn ác mộng đó! Đó là một cảnh tưởng như thế nào? Chi chít mũi tên nỏ phủ kín bầu trời, một đợt liên phát đã kéo xuống một tầng kỵ binh Chu quân thật dày.
Thế công kích của bọn kỵ binh bị bức bách gãy gánh, bọn họ gấp rút thoái lui về sau tránh né cơn mưa tên nỏ đó. Sau một đợt liên phát, kỵ binh tả lộ quân tổn thất quá hai nghìn kỵ! Hai nghìn người, nắm tay nhau có thể kéo dài đến sáu bảy dặm. Hai nghìn người, chung lưng đấu cật có thể trong một thời gian rất ngắn gây dựng một thôn trang. Nếu là lao động làm ruộng, có thể trồng được hơn vạn mẫu ruộng tốt. Thế nhưng, bọn họ dù có đồng tâm hiệp lực cũng xông không qua được nỏ trận của quân Hán.
Bên sườn nam, quân Hán di dời toàn bộ xe liên phát hỏa nỏ tập trung tại đây, chờ đợi quân địch điên cuồng tiến công. Đây là một trận chiến mà cả hai bên đều biểu hiện sự chuẩn bị sung túc ra bên ngoài, bất kể là Vương Trạng Nguyên hay là Lưu Lăng, đều muốn suy nghĩ của mình phát huy tới cực hạn, dự tính mọi cục diện có khả năng xuất hiện trong chiến đấu. Nhưng rất hiển nhiên, tính toán của Vương Trạng Nguyên, là đứng ở góc độ của mình mà tính, còn dự tính của Lưu Lăng, là đứng trên góc độ của địch mà suy diễn.
Vương Trạng Nguyên suy tính là, ta nên làm thế nào, nên an bài nhân mã như nào, chỉ huy tiến công ra sao, sử dụng chiến thuật gì đây, dùng trận hình gì để công kích. Còn Lưu Lăng suy tính, cũng tương tự. Binh lực của địch ước chừng bao nhiêu? Kẻ địch sẽ chọn phương hướng nào tiến công? Kẻ địch sẽ vận dụng chiến thuật gì? Kẻ địch sẽ chọn thời gian nào phát động đánh úp?
Có thể nói, những điều Vương Trạng Nguyên suy xét, Lưu Lăng đều đã nghĩ đến. Thoạt nhìn, hai người bọn họ đều đã có chuẩn bị chu đáo mới phát động giao chiến, nhưng trên thực tế, chỉ có Lưu Lăng chứng thực được những dự liệu của mình thôi.
Kỵ binh tấn công sườn nam Hán doanh lui về sau, nhưng lang tướng lãnh binh hiểu rõ tính tình Vương Trạng Nguyên, vì thế hắn ta không dám triệt binh, chỉ đành lần nữa chỉ huy nhân mã giết lên. Xe liên phát hỏa nỏ có ưu thế lớn nhất chính là hỏa lực hùng mạnh, gần như có thể bao trùm toàn bộ chiến trường. Mà khuyết điểm lớn nhất chính là, nạp tên nỏ vào rất mất thời gian. Tốc độ của kỵ binh quá nhanh, quân Hán căn bản không có thời gian phát động lần bắn thứ hai.
Hơn bảy nghìn kỵ binh Chu quân lại tiến công, lần này nghênh đón bọn họ là ba lượt cung tiễn thủ đồng loạt bắn tên, lại thêm nghìn kỵ binh bị bắn chết. Ngay khi cung tiễn thủ quân Hán lui về, kỵ binh Chu quân cho rằng quân Hán đã vô kế khả thi, thì bất chợt có mấy nghìn binh lính nâng thứ vũ khí kỳ quái xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, nhanh chóng hoàn thành bày trận. Sau đó, một mảnh ánh lửa chói mắt bùng nổ, từ món vũ khí của mấy nghìn tên lính kia phun ra từng ngọn từng ngọn lửa!
Thần Cơ doanh, hỏa khí binh.
Tiếng nổ kịch liệt liên tiếp vang rền, đừng nói là chiến mã, ngay cả người cũng còn sợ hãi uy lực cực đại của thứ vũ khí này. Đương nhiên, loại uy lực này trên thực tế chỉ có tác dụng gây chấn động về mặt thị giác thôi. Từ trong tiếng nổ mạnh, vô số đinh sắt bay tứ tung, giã lên người kỵ binh thương tích đầy mình. Còn chiến mã cũng bị tiếng gầm rú kịch liệt dọa cho sợ bể mật, bắt đầu hốt hoảng chạy bừa tán loạn. Ngoài trăm bước trận địa quân Hán đã trở thành nơi Lôi công luyện ngục!
Sĩ khí lại một lần nữa bị đánh tan, kỵ binh Chu quân công kích bên phía nam sau khi bị tổn thất gần một nửa nhân mã, không thể không lui tiếp trở về. Tuy rằng phần lớn binh lính bị tổn thất vẫn còn nằm trên mặt đất kêu rên thê thảm, nhân số tử vong thực tế không nhiều, nhưng cảnh tượng kinh hoàng trước mắt cũng đủ để khiến người ta kinh hồn táng đảm. Trong mắt, trên cổ, hai má, trên trán đều bị đinh sắt đâm thủng, trên khắp người thương binh nơi nào cũng có đinh sắt, bọn họ thê lương kêu rên trong đêm đen, ngay cả Diêm La Vương khi chạy đến cũng bị dọa hết cả hồn vía.
Đội ngũ kỵ binh Chu quân đi đường vòng là ở xa nhất, tính toán vòng tới phía sau đại doanh quân Hán ngăn chặn bại binh quân Hán, tổn thất của bọn họ hẳn là ít nhất. Bởi vì lang tướng chỉ huy chiến đấu chợt phát hiện, đại doanh quân Hán cũng không bị tan tác như ong vỡ tổ, không có một quân Hán nào chạy qua bên phía bọn họ! Sau khi phát hiện ra vấn đề, phản ứng đầu tiên trong đầu lang tướng này chính là, trận công kích của Đại tướng quân thất bại rồi!
Chính trong lúc do dự là nên từ phía sau tiến công đại doanh quân Hán hay là đi trợ giúp Đại tướng quân, một tiếng kiếng kèn lệnh truyền đến, binh mai phục nổi lên bốn phía!
Sau đó, con ngươi của lang tướng đó càng trợn càng lớn, kinh ngạc đến không nói ra lời. Từ phía bên sườn, kỵ binh như những con mãnh thú trầm mặc, một ngụm cắn tới. Có người nói, binh lính chia làm bốn loại, loại thứ nhất là lũ ô hợp, loại lính này khi thuận gió sẽ hết sức dũng cảm, nhưng chỉ cần hơi suy sụp chút liền quay đầu trốn mất dạng. Bọn giặc cỏ trên cơ bản đều thuộc loại này. Loại thứ hai, chính là binh lính thông thường, bọn họ có trang bị bình thường, cũng không thiếu khuyết huấn luyện. Khi giao chiến bọn họ xông lên trước nhất cũng chết trước nhất, bọn họ phục tùng mệnh lệnh, nhưng khi gặp phải nguy cơ rơi vào đường cùng thì chỉ còn biết làm liều chiến một trận. Loại thứ ba, chính là sư đoàn tinh nhuệ. Nhóm binh lính này được trang bị hoàn mỹ, huấn luyện có tố chất, bọn họ giết người như ngóe, khi đấu tranh anh dũng rít gào như đàn sói đói. Kỵ binh Chu quân chính là thuộc loại này. Mà loại thứ tư, được trang bị hoàn mỹ tương tự, huấn luyện có tố chất tương tự, điểm bất đồng duy nhất là, bọn họ trầm tĩnh.
Ba nghìn trọng kỵ Tu La, như một con mãnh thú sắt thép, há mồm to cắn lên thân thể cao lớn của kỵ binh Chu quân. Nếu kỵ binh Chu quân là một con rắn độc cực lớn, vậy thì một ngụm này của Tu La doanh, chính là cắn xé đến bảy tấc. Kỵ sĩ thiết giáp tĩnh lặng, giết người trong yên lặng. Chiến mã khổng lồ phả ra hơi thở tanh tưởi mùi máu, sao có thể là ngựa, rõ ràng là một bầy mãnh thú khát máu mà!
Trận chiến kịch liệt nhất diễn ra ở trung quân đại doanh quân Hán, khi Vương Trạng Nguyên nhận ra hai lộ nhân mã khác của mình cũng đang bị áp chế, hắn biết trận chiến này nếu muốn thắng, chỉ còn cách liều lĩnh giết vào thẳng vào lều lớn của Lưu Lăng! Hắn biết lúc này Lưu Lăng đang quan sát hắn, xem hắn nhếch nhác cỡ nào. Vương Trạng Nguyên nuốt xuống một búng máu, hét lớn một tiếng, làm gương cho binh sĩ vọt lên!
Khi hắn suất lĩnh kỵ binh hung hãn không sợ chết tiến công, bộ binh quân Hán bắt đầu liên tiếp rút lui. Thời điểm mười nghìn kỵ binh Chu quân chỉ còn lại không tới ba nghìn, Vương Trạng Nguyên đã suất quân công kích đến bên ngoài lều lớn của Lưu Lăng chỉ còn cách không tới ba trăm mét thôi. Rất gần rồi, thật sự rất gần.
Nhưng, ngăn đón trước mặt hắn, là cơn ác mộng của kỵ binh nhẹ.
Tả Úy Vệ của Trịnh Siêu, bốn nghìn người sở hữu chiến lực mạnh mẽ nhất.
Bốn nghìn trọng giáp bộ binh, cũng lặng yên như những cỗ máy giết chóc khiến lòng người lạnh ngắt. Triệu Bá, đã trở thành tướng quân của bốn nghìn trọng giáp này. Bốn nghìn trọng giáp, chính là bộ binh thân vệ của Lưu Lăng trong lần xuất chinh này! Y giơ lên mạch đao nặng trịch trong tay, chỉ vào tướng quân của đội ngũ kỵ binh Chu quân cách đó không xa, không nói một lời, nhưng, bốn nghìn binh lính này lập tức triển khai, giống như một chỉnh thể, một khối thép tinh chất đã trải qua bách luyện! Từ sau khi bọn họ đi theo Lưu Lăng, đã có một cái tên mới, trọng giáp Cuồng Đồ Doanh, bốn nghìn Cuồng Đồ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận