Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 505: - (1): Triệu vương tính tình mãnh liệt.

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Triệu vương Lưu Chuyên giận dữ, giận không thể nén được!
Một hàng tướng của Nam Đường không ngờ cũng dám đánh hắn!
Thân phận hắn là gì, tại Đại Hán, dưới Hán vương có ai tôn vinh bằng hắn? Chớ nói tới một hàng tướng hèn mọn, cho dù chính là Hán Vương khi nói chuyện với hắn cũng phải khách khách khí khí. Bị một hàng tướng thân phận thấp hơn tướng lĩnh một bậc đánh rớt một cái răng cửa, Lưu Chuyên làm sao có thể nhịn được?
Lưu Chuyên được các người hầu dìu dậy, hắn tức đến mức sắc mặt trắng bệch:
- Một con chó nô tài, cũng dám động thủ với bản vương!
Lưu Chuyên phẫn nộ quát:
- Người tới! Giết thằng khốn đó cho ta! Ta thật ra muốn xem ai dám ngăn trở. Giết thẳng đến phủ tướng quân Kim Lăng cho ta, ta muốn hỏi Vương Tiểu Ngưu, hắn rốt cục là mang binh như thế nào!
Triệu vương thị vệ xoát một tiếng rút ra hoành đao, vọt thẳng về hướng Trịnh Anh. Trịnh Anh cũng không phải thật sự ngu ngốc, y đánh Triệu vương một quyền nhìn như giả vờ ngây ngốc, nhưng thật ra đó là kết quả của cảm giác ghê tởm khó có thể biểu đạt trong nội tâm của mình. Lý Dục tuy rằng đã không còn là Hoàng đế nữa, nhưng dù sao ngài ấy cũng đã từng là chủ tử của y. Chủ tử bị người đánh gãy chân, đó giống như tát một cái thật mạnh vào trên mặt Triệu Anh y vậy. Nhưng cơn tức ấy cố tình lại không phát tiết được. Hôm nay y cũng là bất cứ giá nào rồi, ý nghĩ nóng lên liền đánh cho Triệu vương một quyền. Lúc này thấy Triệu vương tức giận mệnh lệnh giết người, y ngược lại có chút sợ.
Dù sao y bất quá là một tên tướng đầu hàng, cho dù tướng quân Kim Lăng Vương Tiểu Ngưu thưởng thức y, cho y làm lang tướng một doanh, nhưng Triệu vương là thân phận gì? Nếu như đối phương thật sự cứ như vậy dùng một đao bổ y, chỉ sợ ngay cả Vương Tiểu Ngưu cũng không dám nói gì.
Nội tâm Trinh Anh bây giờ cũng trở nên bình tĩnh, y cũng không dám động thủ lần nữa rồi. Những thị vệ của Triệu vương Lưu Chuyên từng đao từng đao chém xuống, y chỉ biết tránh trái tránh phải nhưng không có hạ lệnh cho bọn lính đem những người này bắt lại.
Đang lúc nguy cấp, mấy chi tên nỏ sưu sưu bắn qua cắm trên mặt đất.
Thị vệ của Triệu vương bị tên nỏ bức lui về phía sau, lúc ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một đội kị binh mặc chiến giáp màu đen, khoác áo choàng đỏ thẫm chậm rãi tới gần. Đầu lĩnh là một thanh niên mặc quần áo màu đen của Giám sát viện, đúng là Trần Tiểu Thụ chạy từ đại doanh Kim Lăng tới.
Đề kỵ đi lên phía trước, ngăn cách nhân mã của Kim Lăng đại doanh Tam doanh và thị vệ của Triệu vương ra. Chỉ có đề kỵ của Giám sát viện mới được trang bị liên nỏ tinh xảo đã được cải trang kia. Bất kể là hàng binh quân Đường hay là thị vệ Triệu vương cũng đều có chút sợ hãi. Đội kị binh uy vũ này tuy rằng chỉ có cỡ hai trăm người nhưng loại khí thế hống hách cùng sát khí rét căm căm kia khiến tất cả mọi người đều không rét mà run. Mỗi người đều không có thể phủ nhận, chi kị binh này nếu như phát động xung phong, một tiểu kì quân Đường hàng Hán kia khẳng định ngăn không được.
Sắc mặt Trần Tiểu Thụ âm trầm đi qua, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ôm quyền thi lễ với Triệu vương nói:
- Ty chức Kim y Giám sát viện Trấn phủ sử Trần Tiểu Thụ tham kiến Triệu Vương điện hạ.
- Giám sát viện?
Triệu vương nghe được ba chữ kia đột nhiên tỉnh táo lại. Giám sát viện xa tại Tấn Châu, tại sao sẽ đột nhiên xuất hiện tại Kim Lăng?
Triệu vương đã lau đi vết máu bên khóe miệng, hắn lạnh lùng hỏi:
- Trần Trấn phủ sử, chẳng lẽ ngươi cũng mang binh đến vây quanh Triệu vương phủ của ta hay sao? Giám sát viện chủ quản hình phạt, có người dám dĩ hạ phạm thượng ý đồ mưu phản, ngươi cũng không quản sao?
Trần Tiểu Thụ lắc đầu nói:
- Ty chức đến là do phụng mệnh Hán vương tới hỏi ngài một câu.
Y quay đầu lại nhìn Trịnh Anh một cái nói:
- Về phần có người mưu phản, ty chức cũng không nhìn thấy. Quân binh của Trịnh Anh vây quanh Triệu vương phủ là phụng mệnh quân lệnh của tướng quân Kim Lăng. Dĩ hạ phạm thượng, ty chức nếu như thấy được, sẽ không làm như không thấy.
Triệu vương Lưu Chuyên thân mình cứng đờ, hắn lui về sau một bước, mặt trắng như tờ giấy hỏi:
- Cửu ca... Cửu ca... . Muốn hỏi ta cái gì?
Trần Tiểu Thụ đi qua, nhìn vào mắt của Triệu vương Lưu Chuyên, từng chữ từng câu nói:
- Hán Vương khiến ty chức hỏi ngài, ngày ba tháng chín năm Càn Hữu thứ mười chín, bình rượu độc trong thiên lao ấy chẳng lẽ ngài đã quên?
Cơ thể Lưu Chuyên như bị sét đánh, giờ khắc này, trong óc của hắn thật sự như bị một tia sét bổ trúng. Thân mình hắn run rẩy mãnh liệt, chỉ giữ vững được một lát Lưu Chuyên liền đứng không vững nữa, đặt mông ngã trên mặt đất. Ánh mắt của hắn bối rối chớp động, thật giống như có một cái búa tạ từng chút từng chút hung hăng gõ vào trong lòng của hắn. Câu hỏi mà Trần Tiểu Thụ thay mặt Hán vương hỏi hắn kia, từng chữ ấy mỗi một lần nhớ lại đều tựa như một đòn nghiêm trọng khiến tâm thần hắn đều tổn hại. Bình rượu độc hôm ngày ba đầu tháng chín năm Càn Hữu thứ mười chín, ngươi đã quên sao?
Hắn sao có thể quên!
Nếu như hắn đã quên thì tại sao hắn lại có thể mang theo cái đuôi sống thật cẩn thận như thế? Như thế nào lại chung quanh tự do không dám xuất hiện tại trước mặt Lưu Lăng? Như thế nào lại lôi kéo không ít hào khách trên giang hồ chỉ vì một ngày kia có thể bảo vệ chính mình một mạng? Như thế nào tới tận hiện tại cũng không dám trực diện đối mặt với Lưu Lăng cơ chứ?
Lúc trước hắn là người của Thái Tử, ngày ba, đầu tháng chín năm Càn Hữu thứ mười chín, là do hắn tự tay rót đầy một chén rượu độc đưa cho Lưu Lăng. Đó là một lần duy nhất hắn đi vào thiên lao xem Cửu ca của hắn, cũng là lần duy nhất hắn mời rượu Cửu ca. Nề hà, ngày đó Lưu Lăng làm bộ không cẩn thận đem một bầu rượu đánh rơi trên mặt đất, rượu trên mặt đất xì xì vang lên, một khắc này hai người nhìn nhau không nói gì. Lưu Lăng ngày đó chỉ có khoát tay áo một cái, không nói một lời. Hắn chạy trối chết, hận hai bên sườn mình không thể mọc ra thêm hai cái cánh.
Hôm nay, Lưu Lăng đã đứng trên vị trí tối cao, lại phái người tới hỏi hắn một câu: còn nhớ rõ một bầu rượu vào ngày đó hay không?
Lưu Chuyên ngã trên mặt đất, cười thảm nói:
- Ta làm sao sẽ quên được? Chỉ có điều... Ta nghĩ đến Cửu ca huynh đã quên mà thôi.
Trần Tiểu Thụ mặt không chút thay đổi nói:
- Hán Vương nói, "Cô vốn là đã quên đấy, nhưng vì sao ngươi lại khiến cho cô nhớ tới? Cô không giết ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Lưu Chuyên kinh ngạc ngơ ngẩn trong chốc lát, lập tức bật cười ha hả:
- Tới tận bây giờ, Cửu ca a... Ngươi còn đang biểu diễn sự nhân từ của ngươi sao? Ngươi vì sao không dứt khoát một đao giết ta đi! Ta chịu đủ rồi! Mấy năm nay, ta sống trong lo lắng đề phòng, ngươi càng mạnh ta càng sợ, ngươi càng tôn sùng ta lại càng hèn mọn! Lưu Lăng! Ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!
- Ta muốn giết ngươi!
Trần Tiểu Thụ lắc lắc đầu, quay người lại phân phó nói:
- Tước vũ khí của bọn lính kia đi, tất cả thị vệ của Triệu vương phủ đều áp giải vào đại lao Kim Lăng, niêm phong Triệu vương phủ lại!
Y cúi người nói với Lưu Chuyên rằng:
- Thỉnh Triệu vương trở lại trong phủ đi, mấy ngày nữa Tổng đốc Giang Nam đạo khâm sai Hầu Thân đại nhân sẽ đến Kim Lăng, khâm sai đại nhân sẽ mang theo ý chỉ của Hán Vương đến, mong Triệu Vương chờ đợi!
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận