NỢ ĐÀO HOA
Khi Đóa Đóa cô nương trở lại gian phòng của mình, còn có chút lâng lâng như lọt vào trong sương mù vậy. Nàng thậm chí cũng không biết mình làm sao trở về phòng, cũng không biết là bị dọa sợ rồi, hay là bị xấu hổ.
Dù sao khi trở lại gian phòng của mình, nàng ngồi ở đầu giường, ôm gối đầu, trái tim trong lòng còn đang đập thình thịch liên tục, dường như có thể theo cổ họng của nàng nhảy ra ngoài vậy. Lại giống như, có một con nai con vui vẻ, ở trong lòng của nàng vui mừng nhảy a nhảy, nhảy đến tâm hoảng, tình khiếp.
Nàng cứ như vậy đần độn ngồi ở đó, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cũng không muốn đứng lên đi uống nước. Kỳ thật lúc này trong đầu của nàng trống rỗng, không có gì cả. Nàng thật sự bị dọa, bị hắc báo Phá Địch dọa, cũng bị Lưu Lăng dọa. Không biết qua bao lâu, Hoa Đóa Đóa cuối cùng từ trong thế giới trắng xoá về tới hiện thực, nghĩ mà sợ, như sơn băng hải tiếu vậy. Nói cho cùng nàng mới chỉ là cô bé mười lăm tuổi thôi, lá gan lớn hơn nữa, cũng không phải không biết sợ.
Nghĩ đến nguy hiểm trước đó, mặt của nàng nháy mắt trở nên trắng bệch. Có đôi khi sau cơn sợ hãi, so với khi phát sinh nguy hiểm cơn sợ hãi còn mãnh liệt hơn. Hoa Đóa Đóa sợ hãi, là vì thần trí của nàng rốt cục tỉnh lại rồi. Nàng nhớ tới hắc báo chở mình đi đằng vân giá vũ, nhớ tới mình từ trên cây cao như vậy rớt xuống. Sau đó, tự nhiên vậy mà nhớ tới cái ôm khí phách nhất của Lưu Lăng.
Sau đó, nàng tự nhiên mà nhớ tới đôi bàn tay to dày rộng đặt ở vị trí rất không thỏa đáng.
Vì thế, sắc mặt trắng bệch trở nên đỏ tươi.
Hít một hơi thật sâu vào, Hoa Đóa Đóa nhắm mắt lại, ngực vẫn còn đang phập phồng kịch liệt. Không biết vì sao, một loại tâm động không hiểu nguyên do làm cho nàng cảm nhận được một sự mê muội chưa từng nhận thức qua. Đúng rồi, hạnh phúc mê muội. Được rồi, nếu dùng ba chữ để hình dung ra bộ dáng bây giờ của Hoa Đóa Đóa thì "hoa si nhỏ" có lẽ có chút chuẩn xác.
Đúng là cái tuổi mới biết yêu, mà người đàn ông kia bước vào trong nội tâm nàng, lại quá uy vũ đẹp trai, phong độ như vậy.
Lưu Lăng lúc này có thể không có thời gian đi cảm nhận cái xúc cảm mê muội gì đó, hắn đau đầu. Đau đầu đêm nay như thế nào trôi qua đây, bất kể hắn nói như thế nào, Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi đều kiên định đứng ở góc độ vấn đề đối đãi Gia Nhi và Huân Nhi. Các nàng thậm chí kết thành đồng minh, đó là đêm nay tuyệt đối sẽ không cho Lưu Lăng lên giường của mình...
Kỳ thật, Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi làm như vậy cũng có khổ tâm. Phụ nữ đều là ích kỷ mà, ai cũng không muốn đem người yêu thương mình chia cho người khác. Nhưng, có một việc lại như ngọn núi lớn vậy đặt ở trong lòng hai người phụ nữ này, làm cho các nàng có chút tự ti, có chút ai oán. Các nàng đã theo Lưu Lăng hai năm rồi, tuy rằng cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mỗi một lần gặp nhau đều nhiệt liệt ôm nhau, nhưng, hai bụng các nàng lại không hăng hái tranh giành, vẫn không có giúp cho Lưu Lăng sinh một đứa nhỏ.
Phụ nữ thời đại này, nếu không thể mang thai mà nói..., chỉ biết đem trách nhiệm kéo trên người mình. Bất kể là Lư Ngọc Châu hoặc là Liễu Mi Nhi, đều bức thiết muốn sinh cho Lưu Lăng một đứa nhỏ, nối dõi cốt nhục cho Lưu Lăng. Nhưng chuyện lại không như mong muốn, hai người họ khi cùng Lưu Lăng ân ái luôn hết sức tiếp nhận, nhưng lại chậm chạp không thể nở hoa kết quả. Tuy rằng Lưu Lăng an ủi các nàng nói, việc mang thai này cùng với trồng trọt là một đạo lý. Giương không ra cây giống, không nhất định là ruộng đất không đủ phì nhiêu, có lẽ là bởi vì hạt giống không đủ ưu tú.
Nhưng đạo lý này đặt ở Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi, hiển nhiên là không thể thực hiện được. Lưu Lăng càng an ủi các nàng, trong lòng của các nàng lại càng áy náy thêm. Càng là áy náy, lại càng là nghĩ biện pháp để đền bù. Vì thế, các nàng bắt đầu trở nên vô tư. Bắt đầu đem Huân Nhi và Gia Nhi để trước mặt Lưu Lăng, chia ra mưa móc.
Lưu Lăng vốn định chạy trốn đến đại doanh qua đêm, trước tiên né qua đêm nay xong nói sau. Chỉ có điều không đợi hắn đi ra, mặc một thân trưởng bào màu đen của Giám sát viện, tư thế hiên ngang lại thể hiện ra một loại quyến rũ khác, Trần Tử Ngư ngăn hắn ở cửa.
- Vương gia muốn đi ra ngoài?
Trần Tử Ngư nét mặt tươi cười như hoa, nụ cười thành thục khêu gợi trên gương mặt rung động lòng người, làm cho người ta lưu luyến quên về. Chỉ có điều, Lưu Lăng lại rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt Trần Tử Ngư có một chút xảo quyệt chợt lóe lướt qua. Nàng cười rộ lên, thật giống như một con tiểu hồ ly đã thành tinh.
- Ách... Trong đại doanh có một số việc còn phải xử lý, đêm nay ta sẽ ngụ ở trong đại doanh, ngày mai mới trở về.
Lưu Lăng có chút chột dạ nói.
- Ah...
Trần Tử Ngư ồ một tiếng, nghiêng người tránh ra : - Vương gia đã có chuyện quan trọng, thiếp thân sẽ không ngăn Vương gia rồi. Thời tiết còn rét lạnh, trong đại doanh không như trong vương phủ vậy có người ấm giường, Vương gia nhớ đắp thêm một lớp chăn, chớ nên bị cảm lạnh.
Ấm giường hai chữ này là do Lưu Lăng dạy nàng, nàng nhớ kỹ, và "Nghiến răng nghiến lưỡi" nói ra. Khi nói hai chữ này, trên mặt nàng có vẻ như chọc người.
- Yên tâm đi, đâu phải là chưa từng ngủ qua ngoài trời, dã ngoại lạnh hơn nữa cũng ngủ qua rồi, huống chi có giường có mền, còn sợ lạnh sao?
Lưu Lăng cười nói.
Trần Tử Ngư ừ một tiếng, và đợi khi Lưu Lăng đã đi qua bên người mình, nàng giống như lầm bầm lầu bầu nói: - Vương gia là không sợ lạnh, chỉ có điều, có lẽ hai ngọn lửa bé nhỏ kia sẽ lạnh đấy, hai trái tim rực lửa kia sẽ lạnh đi? Đã canh giữ ở bên giường, lại đợi không được người yêu đến "Ấm giường", Vương gia, lạnh như vậy, có phải còn đáng sợ hơn so với thời tiết lạnh kia không?
Đã ra đến cửa phủ Lưu Lăng đứng lại, cười khổ quay đầu lại: - Ngay cả nàng cũng ép buộc ta, chẳng lẽ ta cho các nàng ấy quyền lợi tự lựa chọn là sai lầm sao?
Trần Tử Ngư lắc đầu: - Vương gia cho hai nàng quyền lợi lựa chọn là sủng ái đối với họ, làm vậy không sai? Vương gia sai ở chỗ, rõ ràng đã biết lựa chọn của hai nàng, tự mình lại muốn trốn tránh.
Lưu Lăng yên lặng, hắn đúng là đang trốn tránh. Không phải hắn không thích Gia Nhi và Huân Nhi hai tiểu nha đầu khiến người yêu mến này, chỉ có điều cái lòng tự trọng giả tạo trong lòng hắn đang tác quái. Rất dối trá, chính Lưu Lăng cũng có thể cảm giác được mình dối trá. Rõ ràng muốn có được, lại còn giả vờ làm ra một bộ dạng đạo mạo. Người có đôi khi chính là kỳ quái như thế, Lưu Lăng cũng không hiểu vì sao mình lại cự tuyệt như vậy.
Có lẽ, chính mình cũng không có chính thức xem mình là người của thời đại này?
Lưu Lăng cho một giải thích gượng ép như vậy.
Hắn xoay người, mỉm cười, sau đó cười nói: - Nếu, qua đêm nay hai nàng vẫn cảm thấy, ta chính là người mà các nàng nguyện phó thác chung thân, ta sẽ không đưa đẩy nữa. Có lẽ là ta giả nhân giả nghĩa, ta chỉ là không muốn làm cho hai cô gái tuổi còn như hai đóa hoa vậy, ở trong cuộc sống sau này sẽ hối hận.
Trần Tử Ngư thở dài nói: - Vương gia vì sao vẫn là đặc biệt như vậy?
Lưu Lăng muốn nói bởi vì ta đến từ thế giới kia, nhưng không cách nào nói ra miệng. Hắn cười cười nói: - Ta có thể san bằng thiên hạ, lại không muốn khiến người bên cạnh phải chịu khổ. Hai nàng còn nhỏ, lại chỉ sinh hoạt tại Vương phủ, không có cơ hội tiếp xúc với những người khác. Thế giới này rất lớn, một tòa Hán Vương phủ không phải là toàn bộ thiên hạ, ta cũng không phải người đàn ông ưu tú nhất. Hãy để cho hai nàng suy nghĩ một chút, nếu ngày mai lúc ta trở lại các nàng còn không có thay đổi chủ ý, ta sẽ cho các nàng một danh phận!
Nói xong, Lưu Lăng sải bước lên Hồng Sư Tử, gọi qua hắc báo, hướng đại doanh chạy đi. Trần Tử Ngư thở dài thật sâu nói: - Vương gia chờ một tí, thiếp đi một chút trở về.
Nói xong, Trần Tử Ngư bước đi vào cửa chính vương phủ. Lưu Lăng cũng không biết Trần Tử Ngư muốn làm cái gì, đành phải ở ngoài cửa chờ. Một lát sau, Trần Tử Ngư thướt tha đi trở về, mang trên mặt nụ cười say lòng người.
- Đi lấy quần áo để thay giặt, đêm nay... Thiếp sẽ ấm giường cho Vương gia. . . . .
Nàng giơ giơ gói nhỏ trong tay lên, cười thật là giống như Ðát Kỷ.
Lưu Lăng yên lặng... lời nói này của Trần Tử Ngư âm thanh rất nhẹ, nàng cách Lưu Lăng lại gần, nhưng thật ra không cần phải lo lắng bị bọn thị vệ nghe được. Nhưng dù là như thế, Lưu Lăng đối với Trần Tử Ngư "sắc đảm bao thiên" mà khâm phục... Trần Tử Ngư đổi chỗ với một tên thị vệ trở mình lên ngựa, nói với Lưu Lăng: - Vương gia nếu chỉ cần cầu một cái an tâm, thì sáng sớm ngày mai, Vương gia sẽ an tâm!
Lưu Lăng không hiểu được ý của lời nói Trần Tử Ngư, lại cũng không nghĩ nhiều. Thúc giục Hồng Sư Tử, hướng đại doanh chạy lao đi ra ngoài. Lưu Lăng ở trong đại trướng trung quân vẫn đợi đến đêm khuya, cũng không phải hắn cố ý trốn tránh Trần Tử Ngư, bởi vì Trần Tử Ngư đang an vị ở bên cạnh hắn, nguyên nhân là mật điệp Tam xử của viện Giám sát vừa đưa tới tình báo mới nhất, chiến sự Thành Đức quân và Định An quân có thay đổi bất ngờ!
Tình báo mà mật điệp viện Giám sát đưa tới, căn cứ phân tích, Triệu Thiết Quải và Bùi Chiến, thậm chí có xu thế hoà đàm! Phải biết rằng đây là một việc rất khó tưởng tượng, hai người bọn họ, một ủng hộ lập Minh Nguyên Đế Sài Tông Huấn, một ủng hộ lập Hiển Nguyên Đế Sài Tông Nhượng, hơn nữa hai người bọn họ vốn là có thù oán, thế như nước lửa, làm sao có thể hòa đàm?
Nếu chẳng may, nếu, Thành Đức quân và Định An quân thật sự hoà đàm thành công, kẻ thù mà quân Hán sắp sửa đối mặt chính là liên quân hơn tám trăm ngàn!
Trần Tử Ngư lập tức sắp xếp mật điệp Tam xử cố gắng hết sức đánh vào nội bộ Chu quân, cần phải đem tình báo cặn kẽ nhất trinh sát rõ ràng! Đợi nàng giúp xong, sắc trời đã không rõ rồi. Hai người trên giường ôm nhau nằm trong chốc lát, liền đứng dậy rửa mặt chải đầu. Lưu Lăng phải về vương phủ triệu tập quan văn võ tướng nghị sự, mà Trần Tử Ngư thì phải chạy về viện Giám sát trấn thủ.
Lưu Lăng một mình trở lại vương phủ, mới vào thư phòng ngồi xuống, đã bị chuyện kế tiếp chân chân chính chính cảm động.
Một đôi thiếu nữ như hoa, thay đổi kiểu tóc phụ nữ, đổi đi trang phục nha hoàn, một trước một sau vào thư phòng Lưu Lăng, hai người trong tay đều đang cầm một chén trà nóng, duyên dáng cúi đầu. Dùng hành động, tỏ tâm ý. Gia Nhi và Huân Nhi, tươi đẹp như hoa đào.
Kỳ thật, lúc Trần Tử Ngư vào vương phủ, nào phải đơn giản chỉ là lấy quần áo thay giặt?
Kỳ thật, Gia Nhi và Huân Nhi, trong lòng sớm đã lựa chọn nhất định.
Chỉ có điều, ai đều không nhìn thấy. Ngoài cửa thư phòng, dưới liễu rủ xuống, một bóng dáng gầy yếu, thân mình nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt đẫm lệ.
Mẫn Tuệ, nàng, làm sao không có động tâm?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận