Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 313: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
KHÔNG TỐT!
Sau một đêm đại chiến, đến sáng ngày hôm sau, quân Hán lại thay phiên tiếp tục tấn công vào đại doanh ngoài thành Hoa Châu của quân Chu. Nhịp dồn dập nhanh đến mức làm cho người ta khó có thể thích ứng, công kích một lớp tiếp một lớp khiến quân Chu rất mệt mỏi. Tận đến sau giờ ngọ, Bắc môn đại doanh, Tây môn đại doanh, Đông môn đại doanh bên ngoài thành Hoa Châu trên cơ bản đã bị phá hủy. Nhưng sau đó quân Chu bắt đầu phản công lại cho nên chưa đến mức bị mất toàn bộ đại doanh.
Sau giờ ngọ, quân Hán mới kiểm tra lại mức độ thương vong. Lần này liên tục tiến công giết địch hơn ba vạn, mà quân Hán cũng tổn thất bảy ngàn. Từ số liệu mà kết luận thì quân Hán đã giành được thắng lợi tuyệt đối. Nếu cộng thêm các chiến tích khác nữa thì chiến quả mà quân Hán đạt được trong một đêm nửa ngày công kích này có thể nói là huy hoàng.
Quá trưa, nhịp độ tiến công của quân Hán dần giảm xuống. Bọn lính từ xa tới, một đêm ngủ không ngon giấc lại thay nhau ra trận, cho dù nếu tiếp tục tấn công tiếp cũng sẽ giành thêm được thắng lợi, nhưng nếu binh lính thương vong quá lớn thì hiển nhiên sẽ mất nhiều hơn được. Dù sao toàn bộ binh lực của quân Hán hiện giờ đã ở sâu trong lãnh thổ Đại Chu, có khoảng mười lăm vạn người. Nếu tổn thất quá nặng nề ở Hoa Châu thì về sau sẽ thiếu lực lượng để tiến công những châu phủ khác của Đại Chu.
Lưu Lăng lệnh cho các tướng lĩnh bố trí phòng ngự, sau đó trở lại đại trướng nghỉ ngơi trong nửa ngày. Luân phiên đại chiến, hắn cũng cần phải bổ sung thể lực. Nói thật, quân Chu chống cự ngoan cường vượt ra khỏi dự tính của Lưu Lăng, dưới sự tấn công liên miên không dứt của quân Hán không ngờ quân Chu không lui về bên trong thành Hoa Châu mà là vẫn thủ vững ở ngoài thành như cũ. Bởi vậy có thể thấy được năng lực chiến đấu của Vĩnh Hưng quân không tồi.
Đến giờ lên đèn, Lưu Lăng mới thức dậy rửa mặt chải đầu một lượt, sau đó triệu tập các tướng lĩnh dưới trướng đến đại trướng nghị sự.
Không bao lâu sau tướng lĩnh các doanh đã đến đông đủ. Lưu Lăng sắp xếp cho mọi người ăn cơm ngay trong đại trướng, vừa ăn vừa thảo luận xem làm cách nào để công phá sự phòng ngự của quân Chu.
Vương Bán Cân nói: - Ngày mai thuộc hạ nguyện mang năm nghìn nhân mã tiến công Bắc môn đại doanh quân Chu, Bắc môn đại doanh bị chúng ta phá hoại nhiều nhất, ngày mai mang theo mười chiếc xe ném đá, tất có thể đập nát Bắc môn đại doanh!
Triệu Bá nói: - Không cần phiền Hầu gia xuất mã, mạt tướng nguyện mang năm nghìn nhân mã tiến công, trong vòng nửa ngày tất công hạ được Bắc môn đại doanh!
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Thám báo vừa rồi báo tin về, Tạ Tuấn đã điều một lượng lớn nỏ lớn từ trong thành ra phòng tuyến bên ngoài. Luận vũ khí, chúng ta mạnh hơn quân Chu rất nhiều. Chỉ có điều luận về tầm bắn của vũ khí thì không chênh lệch nhiều. Xe ném đá tuy rằng có tầm bắn xa hơn nỏ lớn một chút, nhưng cơ động lại không linh hoạt bằng nỏ lớn. Nếu quân Chu dùng nỏ lớn tiến công mạnh thì binh lính vận hành xe ném đá sẽ phải chịu thương vong rất lớn.
Dương Nghiệp nói: - Thuộc hạ nguyện mang một đạo nhân mã đêm nay lại đi tập kích doanh trại địch, thừa dịp quân Chu chưa bố trí xong nỏ lớn phá hủy trước. Không cần quá nhiều nhân mã, thuộc hạ chỉ xin lĩnh ba nghìn tinh kỵ.
Triệu Nhị nói: - Thuộc hạ nguyện đi cùng Dương tướng quân!
Hoa Linh nói: - Không được! Sau giờ ngọ quân Chu bên ngoài thành đã đổi vị trí với quân trong thành Hoa Châu, hiện giờ binh sĩ quân Chu trong đại doanh ngoài thành đều là binh sĩ trước kia không tham chiến có đầy đủ sức lực, trải qua việc đêm qua, quân Chu tất sẽ phòng bị nghiêm mật. Tùy tiện tiến công chỉ sợ sẽ trúng mai phục của quân Chu.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Tạ Tuấn chính là danh tướng bách chiến, trận chiến hôm nay tuy bại lui, nhưng chỉ là do kiêu ngạo nhất thời. Rút được kinh nghiệm xương máu, chắc hẳn Tạ Tuấn đã tỉnh ngộ ra.
Vương Bán Cân hỏi: - Vương gia có ý là tối nay không đi tập kích doanh trại địch?
Lưu Lăng cười cười nói: - Đi, sao lại không đi? Chỉ có điều cướp cũng phải có phương pháp.
Mọi người ôm quyền nói: - Vậy xin Vương gia chỉ bảo!
Lưu Lăng cười cười, vừa ăn cơm, vừa bố trí kế hoạch tập kích doanh trại địch.
Canh hai, quân Hán phân hai ngàn người làm một đội, tạo thành mười đội rời khỏi đại doanh do Lưu Lăng tự mình suất lĩnh tiến thẳng đến Bắc môn đại doanh quân Chu. Còn cách ba bốn dặm lộ trình, Lưu Lăng lệnh cho đại quân nghỉ ngơi tại chỗ sau đó gọi Hoa Linh đến phân phó: - Tam Lang, ngươi mang một đội nhân mã tiến đến, nhớ kỹ mục đích chuyến đi này!
Hoa Linh đáp: - Vương gia yên tâm, thuộc hạ hiểu rõ!
Nói xong, Hoa Linh dẫn theo một đội hai ngàn khinh kỵ quân Hán áp sát Bắc môn đại doanh quân Chu. Sau khi Hoa Linh đi rồi, Lưu Lăng lại gọi Triệu Nhị đến nói: - Ngươi cũng mang một đội nhân mã, đợi sau khi Hoa Linh lui về thì đến tiếp ứng, nếu quân Chu truy kích, ngươi liền dẫn binh ngăn chặn. Nếu quân Chu không truy đuổi, ngươi lại dẫn binh đi quấy nhiễu doanh trại quân Chu.
Triệu Nhị lĩnh mệnh rời đi. Lưu Lăng lại gọi Dương Nghiệp nói: - Ngươi mang một đội nhân mã, mỗi người châm hai cây đuốc, trên chiến mã cũng đặt đuốc, tận lực phô trương thanh thế, phất cờ hò reo phía sau Triệu Nhị, cường hóa thanh uy.
Dương Nghiệp lãnh binh mà đi, Lưu Lăng gọi Triệu Bá lên nói: - Khi bọn Triệu Nhị mang binh lui về, ngươi hãy lĩnh một đội nhân mã công kích Bắc môn đại doanh quân Chu, nếu quân Chu không ra, ngươi cứ đứng bên ngoài khiêu khích, nếu quân Chu ra đuổi giết, ngươi làm ra vẻ tiếp chiến một trận rồi lui về. Ta tự sẽ an bài nhân mã tiếp ứng, nhớ là không được liều lĩnh!
Sau đó hắn lại nói với Đỗ Nghĩa: - Ngươi tự mình lĩnh hai đội nhân mã, mang nhiều đuốc và cờ xí, đợi khi bọn Triệu Nhị tiến công vào Bắc môn đại doanh thì xua quân đánh về Đông môn đại doanh, nhớ kỹ, hành quân không được quá nhanh, chỉ cần làm cho quân Chu trong Đông môn đại doanh không dám tùy tiện xuất binh là được. Chỉ cần mê hoặc quân Chu trong một canh giờ, ta tự sẽ có biện pháp phá địch!
Lại gọi Từ Thịnh đến: - Ngươi lĩnh hai đội nhân mã, mang theo nhiều đuốc và cờ xí, đợi Bắc môn đại doanh nổ ra giao tranh thì lập tức tiến về Tây Môn đại doanh, không được hành động liều lĩnh, chỉ cần phô trương thanh thế là đủ. Chỉ cần khiến quân Chu trong Tây Môn đại doanh trong vòng một canh giờ không dám xuất binh là ngươi đã lập được công lớn!
Sau khi phái năm người này đi, bên người Lưu Lăng chỉ còn lại có tam đội, sáu ngàn nhân mã. Hắn lại gọi Chiêu Tiên đến nói: - Trong vòng một canh giờ cần phải sắp xếp thỏa đáng, đợi khi các đội nhân mã lui về, lập tức phải thủ vững tại chỗ. Còn lại sáu ngàn nhân mã đều do ngươi điều động, nhớ không được làm trễ nải thời cơ chiến đấu!
Chiêu Tiên chào theo kiểu nhà binh rồi nói: - Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ sứ mệnh.
Sau khi an bài thỏa đáng, Lưu Lăng dẫn theo mười mấy thân binh đi lên một sườn núi cao, tìm một tảng đá ngồi xuống, từ trong bóng đêm đen xì hắn dõi mắt nhìn đại doanh quân Chu đèn đuốc sáng trưng ở xa xa, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắc báo Phá Địch lẳng lặng tựa vào người Lưu Lăng, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ nhân của mình. Có lẽ nó cảm thấy nhàm chán nên không bao lâu sau Phá Địch lại ngủ thiếp đi. Hồng Sư Tử đứng cách Lưu Lăng không xa, dường như cảm nhận được hào khí của đại chiến sắp tới, nó hưng phấn không ngừng phập phồng mũi phát ra tiếng phì phì.
Sau nửa canh giờ, từ xa dần truyền đến tiếng hô giết, hiển nhiên, đội một do Hoa Linh suất lĩnh đã bắt đầu phát động tấn công đại doanh quân Chu. Dưới trướng Hoa Linh chỉ có hai ngàn nhân mã, dựa vào số binh lực ấy mà muốn công phá đại doanh quân Chu đã được thay phiên phòng ngự hiển nhiên là không thể, Lưu Lăng không phải một người điên, hắn sở dĩ làm như vậy tất nhiên đã có mưu đồ sẵn.
Tạ Tuấn mới vừa nằm ngủ đã chợt nghe bên ngoài có âm thanh hỗn loạn, y lập tức trở mình ngồi dậy.
- Người đâu, đi xem chuyện gì xảy ra!
Một thân binh ứng tiếng chạy ra ngoài, không bao lâu sau, người thân binh kia trở về bẩm báo: - Bẩm Đại tướng quân, hướng Bắc môn đại doanh có quân Hán đột kích!
Tạ Tuấn cười lạnh một tiếng nói: - Quả nhiên là muốn thừa dịp đêm tối để phá hủy số nỏ lớn mà ta đã bố trí, người đâu, dắt chiến mã của ta đến, ta muốn đích thân đi Bắc môn đại doanh!
Chủ tướng của Bắc môn đại doanh chính là Mã Văn, lúc này dưới sự chỉ huy của y, quân Chu trong trận địa đại doanh đã sẵn sàng đón địch. Phía ngoài, quân Hán lợi dụng bóng đêm mà đến, nhìn không ra có bao nhiêu nhân mã. Nhưng từ hướng tấn công của quân Hán để phán đoán thì hiển nhiên mục tiêu của quân Hán chính là số nỏ lớn mới vừa bố trí bên ngoài đại doanh. May mắn là Đại tướng quân đã sớm dự đoán được quân Hán sẽ bí mật tới đánh úp doanh trại cho nên đã sai người chuẩn bị kỹ càng. Mục đích lần này của quân Hán giống hệt quân Chu đêm hôm qua, quân Chu tập kích đêm qua mục đích là phá hủy xe ném đá và xe hỏa tiễn của quân Hán, mà mục đích của quân Hán đêm nay là phá hủy xe nỏ tiễn của quân Chu.
Bên ngoài, quân Chu đã giao chiến với quân Hán, đối với quân Chu dày đặc phòng ngự, quân Hán dường như cũng không có biện pháp gì ứng đối. Sau khi tập trung tấn công mạnh một lần, quân Hán nhận thấy không thể công phá tuyến phòng ngự của quân Chu liền chậm rãi lui trở về. Mã Văn nhẹ nhàng thở ra, bỗng thấy Tiết Độ Sứ đại nhân không ngờ lại đích thân đến. Mã Văn tiến lên nghênh đón Tạ Tuấn rồi bẩm báo lại tình hình quân Hán công kích vừa rồi.
Tạ Tuấn cười nói: - Ngay sau đây quân Hán tất sẽ tăng thêm lượng lớn binh lực đột kích, lệnh cho quân lính không cần rời doanh nghênh chiến, chỉ cần dùng cung tiễn bắn ra. Nỏ lớn cũng không để nhàn rỗi, phàm là quân Hán dám đến tiến công, lập tức dùng nỏ lớn quét sạch!
Mã Văn ứng tiếng, y còn chưa kịp truyền lệnh thì bỗng thấy từ xa rất nhiều đốm lửa đang hướng đại doanh tiến đến. Xem ra Tiết Độ Sứ đại nhân đoán không sai chút nào, quân Hán công kích lượt đầu tiên không thể lọt vào đại doanh, liền nhanh chóng tập hợp càng nhiều nhân mã hơn nữa, reo hò tiến lên. Mã Văn nhìn thoáng qua số lượng đốm lửa rồi phán đoán, lần đột kích thứ hai này của quân Hán tuyệt đối sẽ không ít hơn mười ngàn nhân mã.
Sau khi truyền lệnh của Tạ Tuấn xuống, Mã Văn hỏi: - Đại tướng quân, có cần xuất doanh đón đánh quân Hán không?
Tạ Tuấn khoát tay nói: - Không cần, mấy ngày liền chinh chiến binh lính đều đã mệt mỏi. Điều động nhiều cung tiễn thủ hơn nữa, lúc quân Hán tới gần, không cần tiết kiệm mũi tên, không được để quân Hán đột nhập đại doanh phá hoại nỏ lớn!
Mã Văn đáp ứng, tự mình mang hơn hai ngàn cung tiễn thủ tiếp viện. Không bao lâu sau, đợt công kích thứ hai của quân Hán đã bắt đầu. Hoa Linh đã rút đi lại quay lại, dẫn theo gần hai ngàn kỵ binh đi phía trước, phía sau là binh mã do Triệu Nhị suất lĩnh, mỗi người đều cầm hai cây đuốc, từ xa nhìn lại như một biển lửa đồ sộ.
Lần thứ hai tiến công rất nhanh đã bị cung tiễn thủ quân Chu áp chế xuống. Quân Hán hốt hoảng lui binh bỏ lại hơn trăm cỗ thi thể, hiển nhiên khi đối mặt với mũi tên dày đặc như vậy thì cho dù sức chiến đấu của quân Hán có cường thịnh hơn nữa cũng sẽ không dám tùy tiện tấn công mạnh. Mà sau khi quân Hán lui binh rồi, Tạ Tuấn và Mã Văn phát hiện, từ xa lại có một rừng đốm lửa đang tiến đến. Mã Văn nhíu mày nói: - Đại tướng quân, xem ra quân Hán lại tăng thêm nhân mã. Hiện tại xem ra, ba đợt quân Hán gộp chung một chỗ đã có chừng mười lăm ngàn.
Thì ra, đây là đội nhân mã do Dương Nghiệp mang theo đã tới. Dựa theo chỉ thị của Lưu Lăng, sau khi Dương Nghiệp tới sẽ đổi vị trí cho Hoa Linh, hai ngàn nhân mã sẽ do anh ta chỉ huy bắt đầu phát động tấn công Bắc môn đại doanh địch. Binh sĩ quân Hán vốn chỉ có không đầy sáu ngàn nhưng đốm lửa kia lại liên miên không dứt, thoạt nhìn thậm chí sẽ tưởng rằng có tới hai vạn người.
Ngay lúc Dương Nghiệp cũng bị mưa tên của quân Chu bức lui về, Tạ Tuấn chợt phát hiện hai đội quân Hán tách nhau ra, một đội hướng về Đông môn đại doanh, một đội hướng về Tây Môn đại doanh, nhìn số lượng đuốc rậm rạp của quân Hán thì mỗi đội quân Hán đều có không ít hơn mười ngàn người.
Tạ Tuấn cười lạnh một tiếng: - Luân phiên đại chiến, Lưu Lăng lại có thể không thương tiếc thể lực binh lính, cưỡng ép chia ra ba hướng tấn công ba mặt đại doanh, cho dù toàn bộ quân Hán tấn công thì ta có gì phải sợ? Người đâu! Truyền lệnh cho Đông môn và Tây môn đại doanh thủ vững không ra, Bắc môn bên này phòng thủ kiên cố, không cần bọn họ phái binh tiếp viện!
Thế công của quân Hán giằng co hơn một canh giờ vẫn không có dấu hiệu rút lui, Tạ Tuấn trong giây lát nghĩ tới một chuyện, hô to một tiếng không tốt!

Bình Luận

0 Thảo luận