Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 502: - (1): Gặp may mắn .

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Ngay tại lúc Lưu Lăng mới đến Tấn Châu, một phần mật báo từ Kim Lăng được đưa tới trong tay Lưu Lăng. Kim Lăng là một vị trí rất trọng yếu trong việc thống trị Giang Nam, cho nên người được Lưu Lăng bố trí tại Kim Lăng cũng không ít. Đương nhiên, từ bề ngoài mà xem thì cũng không thấy được điều gì cả. Mà Hầu Thân được bổ nhiệm là Tổng đốc Giang Nam đạo, trạm thứ nhất y muốn đi chính là Kim Lăng.
Lưu Lăng cố ý điều hai trăm đề kỵ cho Hầu Thân, sau đó lại điều thêm ba mươi tên hộ vệ từ Lục xử tới, cộng thêm một gã Kim y thực lực dũng mãnh nữa. Đội hình như vậy có thể nói là xa hoa, Hầu Thân đều cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân có thể có được một lần đãi ngộ như thế. Kim y ngay tại Kim Lăng, là Cơ Vô Danh.
Hầu Thân không biết là, nghi thức khâm sai của y còn chưa có khởi hành, một đội ngũ cỡ hai trăm đề kỵ khác đã lặng lẽ ra khỏi cửa thành vào lúc trời tối. Trần Tiểu Thụ cất một phần thủ lệnh của Lưu Lăng vào trong ngực, tâm trạng có chút không được tự nhiên mà chạy tới Kim Lăng.
Kim Lăng
Phủ đệ của An Nhạc công.
Lý Dục nằm ở trên giường thống khổ rên rỉ, một gã thầy thuốc sau khi tiếp tốt chỗ xương đùi bị gãy của gã xong liền đắp thảo dược lên. Sau khi băng bó kĩ, thầy thuốc dặn dò gã tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi không cần hoạt động. Thương gân động cốt chậm thì phải tu dưỡng cả trăm ngày, hơn nữa hiện tại đúng là mùa đông, thời gian để khôi phục cũng sẽ lâu hơn một chút.
Người hầu của Lý Dục cảm ơn thầy thuốc xong liền lấy ra mười quán tiền đồng của Đại Hán làm phí chữa trị. Thầy thuốc kia cũng không có nhận lấy mâm tiền đầy nhóc ấy mà là nhìn khuôn mặt thống khổ của Lý Dục, thở dài nói:
- Công gia, chi phí chữa trị ta cũng không thu. Chỉ hy vọng công gia không cần đem chuyện ta chữa thương cho công gia nói ra bên ngoài... Bên Triệu vương kia đã lên tiếng, bảo rằng ai cũng không được trị liệu cho công gia cả.
Khuôn mặt Lý Dục nhăn nhó một chút, lập tức cười khổ nói:
- Tiên sinh yên tâm, đa tạ tiên sinh rồi.
Gã cố sức gỡ một miếng ngọc bội bên hông đưa cho người hầu, nói:
- Đồng tiền không tốt mang theo, các ngươi lại không có phương tiện đưa tiên sinh trở về. Ngọc bội kia coi như là tạ lễ, trả thù lao cho tiên sinh vậy, mong rằng tiên sinh không cần cự tuyệt.
Nửa năm trước gã vẫn còn là nhất đại đế vương, bây giờ lại phải khách khí với ngay cả một tên thầy thuốc thật bình thường như thế.
Thầy thuốc kia cúi người thật sâu, nói:
- Công gia... Thảo dân thật sự không thể nhận. Không phải thảo dân e ngại vị Triệu vương ngang ngược kia. Mới nãy nói ngài đừng cho Triệu vương biết thảo dân trị thương cho công gia cũng không phải vì tiểu nhân sợ mình bị liên lụy. Thảo dân là sợ Triệu vương còn có thể đến cố tình gây sự, thảo dân... Xuất thân từ Thái y viện trong cung, chỉ có điều công gia không nhớ rõ thảo dân thôi.
Nét mặt Lý Dục cứng ngắc, lập tức gật gật đầu:
- Ta không ngờ không nhớ rõ người bên cạnh mình, ha hả... Khó trách ta sẽ có kết cục ngày hôm nay. Vốn tưởng rằng ta đã làm không tệ, nước mất nhà tan tội không do ta, nhưng ta thậm chí không nhớ rõ được người trong Thái y viện khi trước thì có thể biết được khi ấy ta đã vô dụng như thế nào rồi.
Gã giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, ôm quyền nói:
- Tiên sinh vẫn là không cần xuất phủ đi, cho dù tiên sinh đi vào có bí ẩn thế nào, khó chắc chắn được thủ hạ của Triệu vương có nhìn thấy tiên sinh hay không. Trong phủ tuy rằng thanh lãnh nhưng an bài cho tiên sinh vẫn không có vấn đề gì đâu.
Thầy thuốc kia ngẫm nghĩ một chút rồi khom người cúi đầu nói:
- Thảo dân tạ ơn công gia, thảo dân phải đi nấu thuốc ngay đây.
Sau khi vị thầy thuốc kia đi ra, Lý Dục suy sụp dựa vào trên giường. Một tên người hầu thân tín của gã kéo áo ngủ bằng gấm của gã kín lại, an ủi nói:
- Chủ nhân tạm thời nhịn xuống cơn tức này. Đợi cơ thể khôi phục chút thuộc hạ liền tới Tấn Châu đi tìm Hán Vương phân xử. Chẳng lẽ lại còn phải nhịn xuống cơn tức này hay sao? Hán Vương mới rời khỏi Kim Lăng, ngài ấy từng nói sẽ bảo vệ chủ nhân một đời bình an áo cơm không lo, những kẻ đó liền quên những lời Hán vương nói nhanh như vậy, Hán vương tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng đâu.
Lý Dục thống khổ lắc đầu:
- Triệu vương Lưu Chuyên là em trai của Hán vương, cho dù có bẩm báo thì lại có thể thế nào đây? Hắn chắc cũng sẽ không vì một hàng thần như ta mà đi bất hòa với Triệu vương đâu.
Lý Dục vẻ mặt uể oải thở dài, lầm bầm lầu bầu nói:
- Chỉ là thật đáng thương cho Nghê Vũ cô nương, bởi vì ta mà bị liên lụy. Cũng không biết bây giờ nàng đang phải chịu những nỗi khổ gì tại trong Triệu vương phủ nữa.
Người hầu kia nói:
- Sao chủ nhân lại vẫn không rõ, nếu như không phải vì cô ả thủy tính dương hoa (lăng loàn) kia thì làm sao Triệu vương lại ức hiếp chủ nhân cho được! Muốn trách liền phải trách nữ nhân kia rất phóng đãng! Chủ nhân hiện giờ còn nhớ thương ả, ả lại không biết ở trong Triệu vương phủ tiêu dao khoái hoạt đến cỡ nào nữa!
- Câm miệng!
Lý Dục trách mắng:
- Ngươi không được nói Nghê Vũ cô nương như vậy... Ngoại trừ nàng ra, còn có ai hiểu ta nữa?
Người hầu thân tín kia cúi đầu nhưng trong lòng lại khó chịu cực kì. Ngày ấy ở Phi Hoa lâu, Lý Dục mới làm được một bài từ, đi tìm Nghê Vũ cô nương nổi danh của Phi Hoa lâu. Nghê Vũ cô nương kia có chút tinh thông cầm kì thư họa, nhất là cũng rất có trình độ về mặt thi từ. Lúc Lý Dục còn làm Hoàng đế, gã liền thường xuyên cải trang đi tìm nàng, hiện giờ nước mất, gã bị phong làm An Nhạc công, ngược lại đi càng thêm tiện. Hai người đang uống rượu nói chuyện trên thuyền hoa, thuyền lớn của Triệu vương lại tới gần.
Mấy tên gia đinh mặc áo xanh đi lên thuyền hoa mời Nghê Vũ cô nương tới thuyền lớn của Triệu vương. Nghê Vũ sợ Lý Dục cảm thấy không thoải mái liền cự tuyệt. Những gia đinh kia lại hết sức hung hãn, cưỡng ép kéo Nghê Vũ đi qua. Lý Dục tuy rằng mất nước nhưng thị vệ bên người tốt xấu cũng không phải mấy tên gia đinh có thể so sánh được. Gã không biết những kẻ tới cướp người là tôi tớ của Triệu vương Lưu Chuyên, những gia đinh kia chỉ nói chủ nhân nhà ta mời cô nương qua thuyền nói chuyện. Lý Dục buồn bực, mệnh lệnh người hầu đem những gia đinh kia đuổi đi. Sau khi đánh nhau, người hầu của Lý Dục đả thương vài tên gia đinh cứng đầu.
Lý Dục không biết đó là người của Triệu vương Lưu Chuyên, nhưng Nghê Vũ lại biết. Nàng sợ Lý Dục đã bị liên lụy, cuối cùng vẫn là theo những gia đinh kia lên thuyền của Triệu vương. Sau khi Triệu vương biết được thủ hạ của mình bị đánh, Triệu vương liền triệu tập người trong vương phủ khống chế thuyền hoa của Lý Dục lại, sau đó trói hết chủ tớ Lý Dục, đưa tới trên con thuyền của mình.
- Ta còn tưởng là kẻ nào dám ương ngạnh như thế, dám ẩu đả tôi tớ của ta trước mặt mọi người, hóa ra là đại danh đỉnh đỉnh An Nhạc công, chẳng lẽ ngươi cho là... Kim Lăng này vẫn là Kim Lăng của ngươi hay sao?
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận