VỀ NGƯƠI.
Người Khiết Đan bị đánh bại, từ Phủ Châu đến U Châu hơn ngàn dặm bị đánh bại triệt để. Trong ngàn dặm này không biết bao nhiêu binh sĩ phơi thây máu chảy thành sông, đại quân tây tuyến của Da Luật Hùng Cơ và Da Luật Đức Quang không khỏi tan tác hoàn toàn, bại binh chạy loạn đi hiện đang bị bốn trăm ngàn đại quân Đảng Hạng vây tấn công.
Vốn đang tính củng cố đông tuyến, Da Luật Sở Tài bị mũi tên bắn trọng thương cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Mũi tên của Hoa Linh dù không bắn chết Da Luật Sở Tài nhưng ông ta cũng gần như hôn mê, Cát Thanh phóng ngựa nhảy đến chỗ soái kỳ gã dùng toàn lực một đao chém gãy cột cờ, tiếng chặt vang lên đại kỳ liền bị ngã xuống, chặt đứt không chỉ cột cờ mà có cả ý chí chiến đấu của người Khiết Đan.
Sau trận chiến này đại quân Da Luật Sở Tài lui quân trấn giữ U Châu, nửa đường lại bị đại quân U Châu Dương Nghiệp chặn đánh một trận, bại binh che chở Da Luật Sở Tài hướng lên Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ mà lui. Lưu Lăng lại phái kỵ binh theo sau truy kích, máu nhuộm mấy trăm dặm, người Khiết Đan bại liên tiếp, chết vô cùng thê thảm.
Da Luật Sở Tài thua chạy quân Hán liền vây công U Châu, ỷ có thành trì kiên cố quân Khiết Đan U Châu thủ vững thành trong mấy ngày quân Hán không thể đánh vào.
Qua ba ngày, kênh đào bế tắc được khai thông, thủy sư quân Hán theo kênh đào mà lên, lấy pháo oanh mở cửa thủy U Châu, nhiều thủy quân tinh nhuệ đi bằng đường thủy sát nhập thành U Châu. Tướng quân phòng giữ Khiết Đan triệu tập trọng binh với ý đồ đoạt lại cửa sông lại bị thủy sư quân Hán dùng pháo, nỏ lớn ngăn chặn. Quân Hán xông lên tường thành quyết chiến hai ngày rốt cuộc cũng khống chế cửa thủy U Châu. Sau đó Hán quân theo tường thành hướng cửa Nam U Châu, người Khiết Đan và người Hán trên tường thành liều chết đánh nhau.
Quân Hán từ cửa sông đánh vào trong, từ đường đi đánh dọc theo lên tường thành, lúc mới bắt đầu gần như mỗi bước tiến đều có không ít người phải bỏ mình, máu từ tường thành nhỏ xuống nhuộm đỏ cả dòng sông. Người Khiết Đan từ trên cao nên chiếm ưu thế ngay từ đầu, bọn họ bắn khá chính xác nên một lượng lớn quân Hán bị bắn chết. Sau khi quân Hán chiếm một địa phương, trọng giáp quân Hán khiến ưu thế của quân Khiết Đan dần dần biến mất.
Trọng giáp quân Hán dùng mạch đao một đường đánh giết đi lên, mũi tên lông vũ bắn trên người bọn họ vang lên không ngớt còn thoáng có vài đốm lửa xẹt qua nhưng không thể nào ngăn cản bước tiến cuồng đồ quân Hán. Để thủ thành người Khiết Đan sử dụng nỏ tính toán phong tỏa con đường, cung tiễn thủ bắn xuyên qua quân Hán. Trọng giáp lại kiên cố cũng không thể nào ngăn được nỏ bắn ra dài ba mét, nỏ lớn có thể dễ dàng bắn thủng vào áo giáp của binh lính trọng giáp đâm thẳng vào da thịt họ, điều may mắn người Khiết Đan chở nỏ sàn đến đây cũng không nhiều, mà cung tiễn thủ quân Hán dưới áp chế lên, cung tiễn thủ người Khiết Đan núp ở lỗ châu mai ngay cả ngẩng đầu lên cũng không thể.
Tư Đồ Chinh Trình dẫn theo năm trăm trọng giáp Cuồng Đồ dẫn đầu tiến lên tường thành, tướng lĩnh thủ thành Liêu quân triệu tập một lượng lớn binh lính đến phủ kín. Ngoài thành, quân Hán dùng pháo, nỏ pháo, xe ném đá điên cuồng công kích sau khi lấy chùy công thành và thang bắt đầu công thành, hai đầu thành Liêu quân không thể nào canh được. Quân Hán từ bên ngoài không ngừng từ dưới xông lên.
Tướng lĩnh Liêu quân thủ thành lấy số tiền thưởng lớn dụ dỗ mấy trăm quân lính Khiết Đan phản công Cuồng Đồ, với ý đồ đánh quân Hán trên tường thành xuống. Đáng tiếc là bọn họ trang bị đối với trọng giáp Cuồng Đồ quá kém, binh lính Cuồng Đồ mặc giáp trụ hơn bốn mươi cân, hơn nữa mạch đao trong tay bọn họ có thể chặt ngang người, uy lực của nó không thua gì chiếc xe tăng hình người cả. Mấy trăm quân sĩ Khiết Đan xông lên lại bị trọng giáp Cuồng Đồ đánh không ngừng lui lại phía sau.
Tư Đồ Chinh Trình bổ một đao vào một gã Khiết Đan khiến y chẻ làm hai mảnh, nội tạng đổ ra, máu me nhầy nhụa chảy một đống trên mặt đất, có chỗ nửa người hợp lại, có chỗ thân thể hoàn toàn tách ra, mạch đao bá đạo như cái máy xay gió luân phiên động tiến lên mở ra con đường máu.
Sau khi tổn thất mấy chục danh trọng giáp Cuồng Đồ rốt cuộc Ti Đồ Chinh Trình cũng đứng vững được trên tường thành. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trọng giáp cũng không đột phá tiến về phía trước mà củng cố địa phương mới vừa chiếm được. Phía sau bọn họ nhiều khinh giáp lại ùa lên, tường thành U Châu rất rộng, cũng đủ mười lăm người song song đi lại, nhưng đối với hai bên đánh nhau mà nói thì tường thành này còn khá hẹp.
Không ngừng có binh lính từ trên tường thành chen chúc rơi xuống mà hung thủ lại chính là đồng chí của họ chứ không phải kẻ thù.
Từ Tuyên mang theo Cuồng Đồ quân Hán mở ra một lỗ hổng đánh tới, mấy trăm hoành đao liên tục đánh chém ra, tranh đoạt từng tấc từng tấc trên tường thành.
Cửa sông quá nhỏ, thuyền lớn quân Hán không thể nào tiến vào được, thuyền nhỏ hướng bên trong thành đi vào không nhiều cho nên lúc đầu mới chiến đấu số lượng người chết vượt hơn dự kiến.
Người Khiết Đan ôm ý tưởng sống chết cùng thành U Châu, tất cả cửa thành U Châu đều dùng bao cát phong kín, cũng có dùng bao đựng lương thực lớn. Vào lúc này căn bản họ không cảm thấy việc đạp hỏng lương thực là chuyện đáng xấu hổ, nếu thành U Châu bị người Hán công phá ngay cả lương thực trong thành có nhiều đi nữa thì cũng làm tiện nghi cho kẻ thù mà thôi.
Từ Tuyên dùng một đao chém bay đầu một gã Khiết Đan, một đao tiếp theo chém rời bả vai địch nhân, người đi trước chạm ngay kẻ thù đang bị thương lại cho một cước đạp tên Khiết Đan rơi xuống thành. Gã cùng thân binh của gã hợp thành một trận hình, đao nhọn đi trước đột kích, người Khiết Đan bị giết đỏ cả mắt mà người Hán vẫn không ngừng tiến lên, mỗi bước đều có một người ngã xuống.
Từ Tuyên nhìn nơi cách vài chục bước có nỏ xe lớn còn đang phóng nỏ ra ngoài thành, mang hoàng đao phóng ra trước, sau gã hai mươi mấy thân binh bảo hộ hai bên hướng nỏ xe đánh tới. Đang chém giết, bỗng nhiên Từ Tuyên cảm thấy áp lực cánh tay nhẹ đi, quay đầu lại thấy Lang tướng Hách Liên Thiết Mộc phi người vọt lên.
- Đừng cố đoạt công lao chứ!
Từ Tuyên đối với việc Hách Liên Thiết Mộc giúp gã giải vây không chút cảm kích, nhưng Hách Liên Thiết Mộc vẫn nghe được sự quan tâm trong lời nói.
- Ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn, loan đao của người Khiết Đan không phải được nặn từ bùn nhão đâu.
Từ Tuyên bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi tiếp tục xông về phía trước, Hách Liên Thiết Mộc cười ha hả mang theo người của gã tiếp tục đột kích về phía trước, giúp Từ Tuyên chia sẻ áp lực. Nỏ sàn người Khiết Đan là vũ khí phòng ngự mạnh nhất, trên tường thành U Châu cứ cách một trăm bước lại có một nỏ sàn, chỉ có điều phần lớn nỏ sàn này đều là giành được từ tay người Hán, người Khiết Đan cũng không giỏi trong phòng thủ cho nên đối với những vũ khí này cũng không quá để ý đến thời điểm cần dùng mới phát hiện ra có rất nhiều nỏ sàn trong đó không thể sử dụng được. Bị thường xuyên để ngoài mưa nắng nên nhiều nỏ sàn bị biến chất hết thẩy, dây treo vừa kéo liền đứt, bàn quay vừa chuyển động liền rơi ra, chỉ có thể sử dụng được một nửa trong đó.
Từ Tuyên dùng một đao chặt người Khiết Đan sử dụng nỏ sàn thành hai mảnh, sau đó gạt ngã tên binh sĩ Khiết Đan nhào về phía trước.
Dùng một đao chẳt đứt dây treo, Từ Tuyên nghe thấy Hách Liên Thiết Mộc la lớn:
- Cái tiếp theo là của ta.
Từ Tuyên ngẩng đầu tìm bóng dáng của Hách Liên Thiết Mộc, găng cổ lên quát:
- Ngươi hay quá nhỉ! Con mẹ nó, đều là của lão tử.
Gã vung tay ra lệnh cho binh lính của mình:
- Xông lên, đừng để Hách Liên Thiết Mộc cướp đi công lao của mình.
- Giết!
Người Hán càng đánh càng hăng, áp lực hơn mấy năm gần đây trong thời khắc này hoàn toàn được bộc phát ra. Mỗi người một đao chém xuống, trong lòng bọn họ đều cảm thấy loại cảm giác vui sướng.
- Tránh ra!
Phía sau quân Hán có người hô to:
- Thần Cơ Doanh lên đây, cho bọn họ một con đường đi.
- Tránh ra, Thần Cơ Doanh đến!
Trên trăm Thần Cơ Doanh mặc khinh giáp màu đen theo con đường được tránh ra chạy đến, sau đó trong tay cầm hỏa dược đốt kíp nổ dùng sức ném lên phía trước. Hỏa dược nhỏ này chỉ có hai ba cân, binh lính Thần Cơ Doanh luân phiên chen lên không ngừng hướng hỏa dược ném vào người Khiết Đan. Ngoài hai ba mươi mét trúng đội ngũ người Khiết Đan liền kêu cha gọi mẹ, mấy chục hỏa dược ném đi phòng tuyến người Khiết Đan hoàn toàn bị sụp đổ.
Hách Liên Thiết Mộc cười ha hả nói:
- Giết, tiến về phía trước một trăm bước theo ta hạ cổng thành.
Khí thế quân Hán được tiếng nổ rầm rầm kích thích mạnh mẽ hơn, những người Khiết Đan đứng chung cùng chỗ nổ bị thương mấy trăm người, tuyến phòng ngự của bọn họ ngay lập tức bị trống đi một đoạn. Có xác nổ tung tóe thi thể lộn xộn nằm trên mặt đất, những người bị thương nặng nghiêng ngã, nhìn cảnh tượng vô cùng thê lương.
Từ Tuyên và Hách Liên Thiết Mộc mang theo thân binh của họ chia thành hai đội, một trái một phải hướng cửa nam thành U Châu đánh tới. Tướng phòng giữ Khiết Đan đứng ngay trên cổng thành chỉ huy, chỉ cần hạ thành lâu, khí thế của người Khiết Đan hoàn toàn bị dập tắt.
- Ầm!
Trên cửa thành phát ra một đoàn ánh lửa, không ít binh lính Khiết Đan trên tường thành bị trúng pháo nổ. Sóng khí và hỏa dược nổ tung khiến không ít người Khiết Đan bị ném ra ngoài rơi từ cửa thành xuống.
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ!
Từ Tuyên hướng thành nhìn qua chỉ thấy bốn phương tứ hướng một màu đen nghi ngút, chính ngũ ổ hỏa pháo đang phát uy.
- Thần Cơ Doanh lại đoạt công của lão tử rồi!
Điều khiến Từ Tuyên cao hứng chính là Thần Cơ Doanh sau khi bắn hai pháo lên tường thành khiến cung tiễn thủ Khiết Đan bay sạch, lập tức bắt đầu đánh sang cửa Nam U Châu. Cửa thành U Châu đã bị người Khiết Đan trấn kỹ từ bên trong nhưng chỉ chắn được người không chắn được pháo của Thần Cơ Doanh.
Chặn cửa thành nào bao cát, túi gạo, bắn vài chục phát pháo chưa chắc không mở ra.
Tướng quân phòng giữ U Châu là Tiêu Minh Viễn, gã ta bà con thân tộc của Tiêu Túc Tốn, là em trai ruột của Tiêu Hoàng hậu Đại Liêu.
Ngói gạch vụn văng vào người Tiêu Minh Viễn, gã tay nắm lấy thân binh che chở nguy hiểm bản thân, trên mặt gã vẫn còn tro bụi, trên trán bị đá vụn văng trúng nên có máu tươi rỉ ra, một con mắt cũng bị đá văng trúng khiến nước mắt chảy ra như suối. Gã cố sức đứng lên hướng bốn phía nhìn nhìn, ngoại trừ gã một người sống cũng không có.
Gã tìm loan đao của mình, ngồi xổm xuống nhặt loan đao lên.
Bỗng nhiên có bóng trắng bao phủ trên đầu gã, Tiêu Minh Viễn xoa mắt ngẩng đầu nhìn theo bản năng, một con mắt bị hạt cát chui vào gã không mở ra được, gã buồn bực dùng tay xoa không ngừng.
- Ngươi đến hay ta đến?
Gã nghe có người khiêm nhường nói bên tai mình.
- Ngươi đến ngươi đến.
- Ngươi cũng đến đây đi.
- Khách khí gì? Ai đến không giống nhau chứ.
- Nếu không cùng đi đi.
Tiêu Minh Viễn sợ hãi, gã liều mạng xoa mắt muốn nhìn rõ là ai đang nói chuyện, tay còn lại mò mẫm trên mặt đất để tìm loan đao của gã.
Phập.
Ngực cảm giác mát lạnh, trên cổ có chút đau, nỗi sợ hãi không còn, đầu người đã ở ngoài rất xa.
- Đầu người là của ngươi.
Từ Tuyên khách khí vươn tay Hách Liên Thiết Mộc cười ha hả nói:
- Ngươi chặt xuống thì là của ngươi....
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận