- Tiên sinh, có thượng sách phá thành chăng?
Ngày tiến công thứ hai vẫn không tạo cho thành Thái Nguyên áp lực quá lớn, nhìn binh lính tiến công như nước thủy triều lên rồi lại rút. Da Luật Đức Quang cau mày hỏi Hàn Tri Thiện cũng đang đứng bên cạnh hắn chứng kiến trận chiến.
- Thành Thái Nguyên đã vô cùng kiên cố, hơn nữa quân Hán phòng ngự có khí giới rất tốt. Cổng thành được bảo vệ bằng sắt, có dùng chùy công thành thì cũng không phá hỏng được cửa thành. Nếu chỉ dựa vào bọn lính dùng thang mà phá thành ... thì e rằng thương vong sẽ rất lớn hơn nữa cũng khó cho việc liên tục gia tăng binh lực trên tường thành.
Hàn Tri Thiện thở dài nói:
- Hay là chúng ta thử đắp một con đường ngư lương (con đập chặn cá) xem sao?
Hàn Tri Thiện nói có chút không tự tin.
Đó cũng không phải là một sách lược tốt lắm, dựa vào thực lực của quân phòng ngự người Hán, nếu như ở dưới tường thành đắp một con đường ngư lương thì sẽ có bao nhiêu binh lính bị người Hán bắn chết? Chỉ sợ số lượng tử thi chất đống so với con đường ngư lương thì cũng không thấp hơn là bao nhiêu. Nhưng thành Thái Nguyên rất vững chắc, ngoài trừ biện pháp này thì trong lúc này Hàn Tri Thiện cũng không nghĩ ra được sách lược nào tốt hơn. Sở trường của Da Luật Đức Quang chính là dã chiến đồng bằng, vì vậy với trận đánh công đồn này thì rõ ràng kinh nghiệm của hắn là không đủ.
- Thương vong sẽ không quá lớn chứ?
Da Luật Đức Quang lắc lắc đầu, không phải là hắn đang hỏi Hàn Tri Thiện, mà là đang phủ định sách lược của Hàn Tri Thiện. Nếu chỉ dựa vào việc tiêu hao mạng người để đắp lên một con đường lớn tiến công, thì cho dù Da Luật Đức Quang có hai trăm nghìn đại quân hắn cũng luyến tiếc.
- Trong đội quân còn có một trăm ngàn dân phu và dân du mục...
Hàn Tri Thiện nói với âm lượng vô cùng nhỏ, nhưng y hiểu rằng, Da Luật Đức Quang đang nghe rất rõ những gì mà y nói.
- Nếu không thể mau chóng phá được thành Thái Nguyên, thì đám dân phu này ở lại trong doanh trại cũng không có việc gì, bất quá cũng chỉ tiêu hao lương thực thôi.
Da Luật Đức Quang nhíu mày:
- Nhưng... bọn họ đều là con dân của Đại Liêu, bọn họ không phải là những con dê hai chân.
Hàn Tri Thiện lắc đầu nói:
- Điện hạ, nếu như công phá thành Thái Nguyên, thì thứ Đại Liêu nhận được càng nhiều.
Da Luật Đức Quang trầm mặc một hồi rồi gật đầu:
- Vậy tiên sinh đi an bài đi.
Hắn thở dài, dường như là không đành lòng, lại tựa hồ đối với sách lược này của Hàn Tri Thiện cũng không có mấy khả quan. Từ trên sườn núi cao chậm rãi đi xuống, Da Luật Đức Quang vừa đi vừa ra lệnh:
- Gõ kẻng!
Hai chữ ngắn gọn, tuyên bố cuộc tiến công hôm nay lại là không công mà rút lui. Tâm trạng Da Luật Đức Quang vô cùng trầm trọng, thật giống như bầu trời u ám. Nếu như nói Da Luật Đức Quang còn có chuyện làm cho hắn cao hứng, thì đó là trận tuyết làm cho người ta lo lắng rốt cuộc cũng không rơi xuống. Tuy rằng trời vẫn còn âm u, nhung chỉ cần những bông tuyết kia không rơi xuống đất thì mọi chuyện sẽ không bết bát như vậy.
Ba vạn người bị phái đi xa, nơi xa nhất ước chừng ngoài ba mươi dặm để chặt cây. Người Khiết Đan phải tranh thủ trước khi mưa tuyết trút xuống kịp thời dựng lều cho đàn gia súc, ngoài ra còn phải gia cố lều trướng, nếu như tuyết rơi quá dày thì căn bản những cái lều kia không thể chống chọi được, chỉ cần một trận gió thổi qua cũng đủ làm cho chúng đổ sụp xuống.
Một mặt nghĩ ra kế sách để nhanh chóng phá được thành Thái Nguyên, một mặt Da Luật Đức Quang cũng vì cuộc chiến còn kéo dài nên chuẩn bị những phương án đối phó.
Buổi sáng từ sau khi triệt hạ thế tiến công, một trăm ngàn dân phu và dân du mục được giao nhiệm vụ khác, đó là trong một thời gian ngắn nhất phải may ra được một triệu chiếc túi to, nếu như không thể hoàn thành trong thời gian quy định, thì cứ theo quy định mà xử phạt. Nếu như có một người không kịp hoàn thành, thì cả đội năm mươi tên dân phu đều bị chặt đầu. Đội trưởng, bách phu trưởng, thiên phu trưởng, thậm chí cả những viên quan quản lý dân phu cũng bị đem ra xử phạt.
Người dân du mục khổ cả những đàn dê kia cũng chịu khổ.
Không đủ kim chỉ, đành phải nghĩ cách từ trên thân những con dê kia. Những chuyện nhỏ nhặt như thế này, Da Luật Đức Quang và Hàn Tri Thiện cũng chưa từng nghĩ đến, kết quả là chưa đến năm ngày, những chiếc túi không có một khe hở được làm ra không ít nhưng số lượng dê bị cắt trụi lông và chết vì cóng thì cũng hơn vạn. Nói cách khác nếu như cứ tiếp tục trong vòng mười ngày thì đám binh lính kia sẽ được ăn thịt dê để bổ sung thể lực mỗi ngày.
Nhưng đấy chỉ là số lượng dê chết trong vòng năm ngày, làm cho Da Luật Đức Quang lo lắng chính là lúc này đại tuyết chưa có rơi xuống thì làm thế nào để bảo quản được số thịt dê kia không bị hư thối. Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng nhiều dê chết như vậy, muốn bảo quản tốt chúng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu như không mổ bụng phanh thây chúng thì rất nhanh thôi dê sẽ bị trướng bụng lên và bắt đầu thối từ trong ra ngoài. Da Luật Đức Quang nổi giận liền lôi thiên phu trưởng giám sát dân phu và một đám quan viên với cấp bậc không nhỏ đem ra chém đầu, sau đó liền hạ lệnh, không cho phép ai tiếp tục chủ ý cắt lông dê nữa.
Hàn Tri Thiện lại nghĩ ra một biện pháp, y đề nghị dùng mảnh gỗ đẵn từ cây để làm ra xe cút kít chở đất. Ở bên dưới thành Thái Nguyên đắp một con đường, nếu như Hàn Tri Thiện nghĩ được ra chủ ý này, thì Da Luật Đức Quang giao tất cả mọi chuyện cho y xử lý. Chỉ có điều, hắn ban xuống một mệnh lệnh, trong vòng ba ngày nhất định phải xong.
Tính cả ba ngày tiếp theo thì đại quân cũng đã bao vây thành Thái Nguyên được mười ngày rồi. Đồ ăn tiêu hao nhanh chóng làm cho hắn mặt cau mày có, lần đầu tiên hắn vì chuyện tiếp viện mà đau đầu. Trước kia, tấn công bất kỳ địa phương nào, tùy tiện chém chém giết giết thì cũng có thể chống đỡ bổ cấp cho đại quân. Nhưng lần này, các thôn làng trong phạm vi vài trăm dặm từ Thái Nguyên đến Đại Châu đều bị bỏ không, không chiếm được bất kỳ thứ gì. Một cái nữa làm y phiền lòng chính là, đã bao vây Hãn Châu hai mươi mấy ngày rồi mà vẫn không phá được. Nó giống như một cái đinh ngoan cố đính giữa Đại Châu và Thái Nguyên. Chỉ cần Hãn Châu không bị thất thủ, thì Da Luật Đức Quang cũng không thể yên tâm với đường lui của mình.
Hậu quân sáu vạn nhân mã bao vây một tòa thành nhỏ Hãn Châu đã khó như vậy, Da Luật Đức Quang đã ba lần phái người đi chất vấn chủ tướng hậu quân Tốc Ca vì sao động tác lại chậm chạp như vậy.
Điều càng làm cho Da Luật Đức Quang tức giận hơn đó là phái một đội ngũ đi Tây Kinh Đại Đổng phủ triệu tập lương thảo nhưng lại bị người Hán phục kích giữa đường, mấy chục vạn thạch lương thảo thật vất vả lắm mới gom góp được vậy mà bị người Hán cho một mồi lửa đốt cháy sạch sẽ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận