HAI PHE HỘI ĐÀM
Sáng sớm hôm sau Triệu Đại đến nơi đội xe Hán vương trú đóng, báo cáo về viện Giám Sát cho Lưu Lăng. Nghe nói Tôn Địch Vệ chết nhưng Lưu Lăng không tỏ vẻ gì. Tôn Địch Vệ chết thì chết, tuy đứt con đường trực tiếp nhất hiểu biết Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ nhưng có buồn bực cũng không giải quyết được vấn đề.
Triệu Đại quỳ một gối xuống:
- Vương gia . . . Thuộc hạ thất trách!
Lưu Lăng lắc đầu, nói:
- Ta không trách ngươi giám sát sơ sẩy, cũng không trách ngươi giết Tôn Địch Vệ. Giờ ngươi tạm đừng lo việc hòa đàm bên Phủ châu, sử dụng tất cả lực lượng viện Giám Sát có thể điều động điều tra một lượt Nhất Phẩm Đường. Lần này người tam xử tổn thất nặng nề ở Tây Hạ, Tử Ngư đang giải quyết chuyện tam xử, ngươi có biết mình sẽ phụ trách cái gì không?
Triệu Đại gật đầu, nói:
- Thuộc hạ hiểu, nếu người phạm ta thì . . . đuổi tận giết tuyệt!
Lưu Lăng khẽ ừ:
- Nhất Phẩm Đường cũng tổn thất lớn ở Lạc Dương, dù sao là nha môn mới thành lập chưa tới hai năm. Tổn thất lớn thế này Nhất Phẩm Đường không chịu nổi, chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết. Ta không để Lý Hổ Nô sống vì biết người kia sẽ không cung cấp ra tin tức liên quan Nhất Phẩm Đường. Chuyện viện Giám Sát mất mác ngươi phải dựa vào viện của mình giành lại mặt mũi cho ta. Đã phản kích thì phải đánh cho đối thủ không gượng dậy nổi.
Triệu Đại nói:
- Vương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ đích thân dẫn người đi Tây Hạ.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ, nói:
- Khi cần thiết có thể kêu Thiết Lão Lang ra tay, đừng tấn công hết sức, dù sao không hiểu nhiều về Nhất Phẩm Đường. Ngươi nói bắt được mấy thân tín của Tôn Địch Vệ, có điều tra được gì không?
Triệu Đại nói:
- Nhất Phẩm Đường là Ngôi Danh Nẵng Tiêu bỏ số tiền lớn mời rất nhiều nhân sĩ giang hồ tổ hợp lại, vội vàng thành lập, thành viên tốt xấu lẫn lộn, không chính quy như Viện. Từ việc Lý Hổ Nô tùy tiện phát động ám sát là biết cách làm việc của Nhất Phẩm Đường còn rất non. Tôn Địch Vệ là cung phụng của Nhất Phẩm Đường, phụ trách giúp đỡ đốc chủ Nhất Phẩm Đường huấn luyện mật điệp. Thực lực tinh nhuệ nhất Nhất Phẩm Đường là một đội mật điệp tên Phiêu Kị. Số người không đông nhưng toàn do cao thủ số một trong giang hồ tổ hợp. Phiêu Kị do đích thân đốc chủ Nhất Phẩm Đường chỉ huy, trừ Ngôi Danh Nẵng Tiêu và đốc chủ ra không ai có quyền lệnh cho Phiêu Kị hành động.
Lưu Lăng hỏi:
- Đốc chủ là ai?
Triệu Đại đáp:
- Thân tín của Tôn Địch Vệ không biết. Theo lời đám phản nghịch nói thì Tôn Địch Vệ cũng không rõ ràng đốc chủ của Nhất Phẩm Đường là ai. Người này rất bí ẩn, chắc có địa vị cực cao trong Tây Hạ. Phân tích từ tình báo trước kia thu thập được chắc người này không phải thành viên hoàng thất Tây Hạ. Huyết mạch hoàng tộc Lý thị rất mỏng manh, Ngôi Danh Nẵng Tiêu chỉ có một ca ca và đã chết sớm. Cũng không phải người quân đội đảm nhiệm chức vụ này, trước đó viện Giám Sát đã thu thập tin tức đại tướng nổi tiếng trong quân Tây Hạ gần đầy đủ. Trên đường đến đây thuộc hạ luôn phân tích, trong quân Tây Hạ không ai có kinh nghiệm huấn luyện tác chiến mặt này. Phân tích từ tình báo hiện có thì chắc đốc chủ Nhất Phẩm Đường là người giang hồ.
Lưu Lăng gật đầu, nói:
- Đừng khinh địch, trong vòng hai năm đốc chủ này huấn luỵen ra được một đội Phiêu Kị, còn giữ được sự bí ẩn chứng minh năng lực của hắn không thấp.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ, nói:
- Đây là hành động bên ngoài quy mô lớn đầu tiên của viện Giám Sát. Hơn nữa quan hệ giữa Đại Hán và Tây Hạ đang vi diệu, đánh thì chắc rồi nhưng không thể dính líu đến mặt khác, nếu không Ngôi Danh Nẵng Tiêu mà điên lên thì Đại Hán buộc phải quyết chiến trước thời gian với người Đảng Hạng.
Triệu Đại nói:
- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ chỉ đối phó Nhất Phẩm Đường, sẽ không ám sát quân của Ngôi Danh Nẵng Tiêu và người hoàng tộc.
Lưu Lăng khẽ ừ:
- Ngươi lui xuống đi, hãy chuẩn bị cho tốt. Không động thì thôi, hễ động thì như trời long đất nở. Nhất Phẩm Đường đã ló ra thì phải bắt nó rút về, đập nó tan nát!
Triệu Đại khom người nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ xin cáo lui.
Lưu Lăng phất tay, gọi Tức Tự Ngôn đến bên cạnh:
- Bây giờ ngươi hãy suốt đêm về Tấn châu, ta nghĩ để ngươi đi Phủ châu thích hợp hơn. Tuy tu vi huynh đệ Nhiếp thị không tầm thường nhưng tâm trí không tỉ mỉ bằng ngươi. Có chuyện ngươi phải giúp đỡ đại học sĩ Chu Diên Công làm, ta không yên tâm để người khác lo.
Lưu Lăng nhỏ giọng sắp xếp công việc bắc lên Phủ châu.
Tức Tự Ngôn lui ra, sửa sang hành lý và vật phẩm cần thiết, mang theo bốn Ngân Y, mười thích khách tứ xử suốt đêm trở về Tấn châu. Tức Tự Ngôn cưỡi ngựa chạy hai ngày hai đêm đến Tấn châu, trực tiếp tìm Chu Diên Công, thuật lại từng chữ Lưu Lăng dặn dò.
Chu Diên Công nghe xong vỗ tay cười nói:
- Vương gia muốn buộc người Đảng Hạng làm ra lựa chọn, diệu! Diệu!
Lưu Lăng dặn Tức Tự Ngôn chuyển cho Chu Diên Công chỉ có năm chữ, nói lên một điển cố. Chu Diên Công vừa nghe năm chữ này liền hiểu ý Lưu Lăng.
Người lễ bộ và quan viên Tây Hạ bàn bạc xong địa điểm hội đàm và chi tiết khác. Có lẽ nhận được chỉ thị của Ngôi Danh Nẵng Tiêu nên người Tây Hạ đồng ý hội minh tại Phủ châu. Đoàn người Chu Diên Công rời khỏi Tấn châu chậm rãi đi Phủ châu. Chu Diên Công không vội vàng, khi nào đến nơi cũng là loại kỹ xảo. Chu Diên Công muốn chờ, đợi khi đàm phán cùng người Tây Hạ thì chiến báo hùng binh Đại Hán tấn công ba châu Ngân châu, Tuy châu truyền vào tai quan viên đàm phán người Tây Hạ. Còn một lý do khác không đi vội vàng là Chu Diên Công cần đi chậm để người Nhất Phẩm Đường Tây Hạ có thể điều động một số người theo dõi hành trình của gã, bên Triệu Đại sẽ nhẹ nhàng hơn.
Lần đàm phán này có ba chỗ giao phong.
Thứ nhất, đàm phán tại Phủ châu.
Thứ hai, Trình Nghĩa Hậu, Thắng Đồ Dã Hồ dẫn đại quân tấn công khu vực Tuy châu, Ngân châu.
Thứ ba, cuộc giao phong giữa hai cơ cấu đặc vụ viện Giám Sát, Nhất Phẩm Đường.
Còn một lý do Chu Diên Công đi chậm vì tin tức người Tây Hạ toàn quân bị diệt ở Tấn châu phải truyền vào tai Ngôi Danh Nẵng Tiêu trước khi Chu Diên Công tới Phủ châu. Như thế lúc đàm phán bên Đại Hán sẽ đứng về phía chủ động. Chu Diên Công đã đặt ra hành động cho cuộc hội đàm này, là phải mạnh mẽ lấn át.
Thậm chí làm bộ dáng quê quá hóa giận, có vậy người Tây Hạ mới e dè. Dù sao là bọn họ đuối lý, phe hiện thực sai nhiều gián điệp tiến vào bản đồ của Đại Hán, sau đó ám sát Hán vương. Chu Diên Công có thể múa bút hai sự kiện này.
Tình báo của viện Giám Sát không ngừng đưa vào đoàn người Chu Diên Công. Dựa theo tình báo, Chu Diên Công điều chỉnh hành trình đoàn người. Khi Chu Diên Công chậm chạp đi một tháng cách Tấn châu còn một trăm dặm thì viện Giám Sát báo tin đại quân Trình Nghĩa Hậu đã công chiếm Tuy châu!
Người Tây Hạ không ngờ Lưu Lăng trực tiếp như thế, không tiếc dùng vũ lực trong lúc hội đàm.
Hiện tại Phủ châu là lãnh thổ Đại Hán, khi đến cổng thành Phủ châu thì Vương Bán Cân tự mình nghênh tiếp Chu Diên Công. Vì Chu Diên Công có ơn cứu mạng Vương Bán Cân nên gã đặc biệt tôn trọng vị văn nhân tay trói gà không chặt này. Trước đó hai người cùng nhau hợp tác mấy tháng nên khá quen thuộc, cộng thêm lần này Chu Diên Công gánh trách nhiệm quan trọng, Vương Bán Cân biết gã phải phối hợp Chu Diên Công cùng hành động.
Tuy địa điểm hội đàm đặt ở Phủ châu nhưng không trong thành.
Về điều này quan viên Đại Hán nhường một chút. Dù sao Phủ châu là thành trì của Đại Hán, trong thành có mấy vạn đại quân. Cuối cùng hai bên đặt ra hai phía phái người dựng một doanh địa tạm thời cách thành tây Phủ châu ba mươi dặm.
Khi Chu Diên Công đến Phủ châu thì quan viên đàm phán Tây Hạ đã tới chỗ bọn họ trú đóng.
Vương Bán Cân chuẩn bị phủ đệ cho Chu Diên Công nhưng bị từ chối, Chu Diên Công kêu Vương Bán Cân phái người dựng môt cái lều lớn trong chỗ quân Hán trú đóng tại khu vực đàm phán. Chu Diên Công ngụ trong doanh địa đàm phán.
Nghe nói sứ thần Hán quốc đến, đứng đầu quan viên đàm phán Tây Hạ là Liệt Hỏa Vương Lý Thủ phái người tới doanh địa quân Hán bái kiến Chu Diên Công.
Chu Diên Công không muốn gặp, sai người nói cho quan viên Tây Hạ đến bái phỏng là:
- Tới ngày hẹn tất nhiên sẽ gặp nhau.
Quan viên Tây Hạ tức giận rời đi.
Ngày thứ hai, Tức Tự Ngôn tự mình điều tra được một tin tức.
Tức Tự Ngôn nói:
- Đại học sĩ, trong doanh địa Tây Hạ có người Khiết Đan.
Chu Diên Công cười nói:
- Đúng như vương gia đã đoán, lần này người Đảng Hạng không có ý tốt, muốn dùng người Khiết Đan chèn ép Đại Hán chúng ta .Bọn họ bày ra bộ dạng này chỉ vì muốn biểu đạt ý của họ, nếu Đại Hán không có thành ý hòa đàm thì họ sẽ hợp tác với người Khiết Đan.
Chu Diên Công nói:
- Về thành ý thì vương gia đã cho ta mang theo thành ý tràn đầy đến.
Ngày thứ hai, Liệt Hỏa Vương Lý Thủ của Tây Hạ tự mình đến gặp Chu Diên Công.
Chu Diên Công phái người nói đi đường xa mệt nhọc, thân thể đại học sĩ khó chịu, khi nào khỏe rồi sẽ tự mình đến bái phỏng vương gia. Liệt Hỏa Vương biết chuyện Nhất Phẩm Đường đã đắc tội Hán vương Lưu Lăng rất nặng, nên gã mới hạ thấp thân phận đến gặp Chu Diên Công. Liệt Hỏa Vương Lý Thủ không ngờ một thần tử Đại Hán cũng dám kiêu ngạo như vậy, gã tự mình đến gặp mà Chu Diên Công mượn cớ ốm không chịu ra.
Lý Thủ không giận, sau khi quay về doanh địa người Tây Hạ cố ý sai người phát tán tin tức. Đồn rằng trọng thần Khiết Đan, đệ đệ của Da Luật Hùng Cơ, Đại Vu Việt của Đại Liêu Da Luật Mạc Ca làm khách trong doanh Tây Hạ. Chu Diên Công nghe tin đồn chỉ cười cười, không quan tâm.
Vương Bán Cân thấy vẻ mặt Chu Diên Công thản nhiên thì tò mò hỏi:
- Đại học sĩ bình thản như vậy hay là trong lòng đã có sách lược vẹn toàn?
Chu Diên Công nói:
- Hầu gia, trước khi đến đây vương gia chỉ cho ta một chỉ thị là . . . cứng rắn.
Vương Bán Cân nhíu mày hỏi lại:
- Cứng rắn?
Chu Diên Công cười to bảo:
- Vừa cứng vừa rắn là thứ gì?
Vương Bán Cân ngẫm nghĩ, ướm thử:
- Là hoành đao?
Chu Diên Công không tỏ ý kiến, vẻ mặt cao thâm khó dò.
Hai người đang nói chuyện thì thám báo đến báo tin. Mười vạn đại quân Tây Hạ ra Thiên Nga thành một đường hướng đông, cắm trại cách khu vực đàm phán bốn mươi dặm. Đại Liêu Tây kinh phủ Đại Đồng, tám vạn đại quân Khiết Đan từ phủ Đại Đồng nam hạ cắm trại cách thành bắc Đại châu Đại Hán năm mươi dặm, thế tới rào rạt.
Vương Bán Cân tức giận nói:
- Người Tây Hạ cũng đành thôi, lúc này người Khiết Đan xuất binh chẳng lẽ không sợ một lần nữa bị giết tan tác thua thảm sao?
Chu Diên Công cười nói:
- Ngươi quan tâm làm gì? Ngày đàm phán là hôm sau, đến lúc đó chờ xem ta ứng đối như thế nào.
Vì an toàn, Vương Bán Cân triệu tập đại quân ra thành Phủ châu, tập kết ngay ngoài thành, tùy thời sẵn sàng chém giết. Cùng lúc đó, Độc Cô Duệ Chí dẫn quân ra Đại Châu cắm trại đối diện đại quân Khiết Đan năm dặm. Hai phe giương cung bạt kiếm, đại chiến tùy thời bùng nổ.
Chu Diên Công trở về lều lớn của mình, nhẹ giọng dặn dò Tức Tự Ngôn một chuyện.
Chu Diên Công cười tươi nói:
- Lần này Da Luật Hùng Cơ ra vốn gốc, thậm chí phái đệ đệ ruột đến, xem ra hắn quyết tâm giành thắng lợi trong hội minh. Nhưng vương gia thần cơ diệu toán, hắn làm sao có thể lành lặn ra ngoài?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận