Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 215: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
TĂM TỐI
Tiếng kèn thảm thiết vang lên, phần lớn binh sĩ của Thiên Đức Quân đã say giấc nồng hoảng loạn bò dậy. Họ luống cuống tay chân mặc giáp da, cầm binh khí trong tay xông ra ngoài. Rất nhiều binh sĩ vì không chịu nổi áp lực đột ngột thế này nên mở to cổ họng mà la hét, vừa chạy vừa hét. Tiếng gào rống như sói tru liên tiếp nổi dậy trong đại doanh của Thiên Đức Quân.
Không biết có phải do tâm lý hay không, các binh sĩ hét xong thì nỗi sợ hãi và kinh hoảng cũng vơi bớt đi. Họ bắt đầu tập kết dưới sự điều động của binh sĩ cấp thấp. Tuy rằng vẫn rất gấp gáp, nhưng ít ra không xảy ra tình trạng quá hỗn loạn. Trong tay các binh sĩ đều cầm loan đao, thế là đủ rồi.
- Người Khiết Đan tới bao nhiêu?
Miệt Điệp mặc kệ Lý Phong có phải hồi quang phản chiếu trước khi chết hay không. Y chỉ là nhân lúc Lý Phong còn tỉnh táo còn có thể nói được, cố gắng lấy được càng nhiều thông tin về người Khiết Đan càng tốt.
- Không... không biết. Lang Kỵ Khiết Đan đều mặc hắc y hắc giáp, lại không châm lửa, vả lại họ không có xung phong mà chỉ chậm rãi tiến bước, lúc nghe tiếng vó ngựa thì người Khiết Đan đã ở gần quân do thám của thuộc hạ không tới trăm bước. Trời quá tối, căn bản là không nhìn thấy chúng. Người của thuộc hạ có thể nói là tự mình đâm đầu đi tìm cái chết.
Lý Phong biết bây giờ mình phải cố hết sức báo cáo quân tình một cách rõ ràng. Dù bây giờ y đau đớn vô cùng, nhưng thân là một quân nhân đạt chuẩn, y cưỡng ép bản thân nói tiếp. Ói ra một ngụm máu khác, y lau đi vệt máu ở khóe miệng, cười khổ nói:
- Đám Lang Kỵ đó chẳng phải người! Còn chưa giao thủ, mùi máu tươi từ người chúng phát ra đã xộc vào mũi thuộc hạ. Không chỉ những kỵ binh đó, mà ngay cả chiến mã của chúng cũng khiến người ta phát sợ như mãnh thú trong núi rừng.
- Không biết nhân số cụ thể của chúng, nhưng hiển nhiên chúng có chuẩn bị mới tới. Thủ hạ của thuộc hạ liều chết yểm trợ thuộc hạ chạy về báo tin. Chúng không hề đuổi theo, mà vẫn duy trì động tác chậm rãi tiến bước, dường như... không vội.
Miệt Điệp đỡ y dậy và hỏi: - Ý ngươi là, đội người Khiết Đan này là tinh binh, chúng thừa lúc trời tối tiến tới đây nhưng không định đánh bất ngờ?
Lý Phong cười khổ một tiếng nói:
- E là như vậy, tốc độ tiến tới của chúng không nhanh, đội hình ngay ngắn như được cắt bằng dao vậy. Thuộc hạ... thuộc hạ nghĩ, họ vốn không hề định nhân trời tối đánh bất ngờ, mà định tấn công trực diện vào đây.
Hành quân trong đêm mà không chọn đánh bất ngờ trong đêm khi bên này không có phòng bị. Đội kỵ binh này định làm gì? Miệt Điệp nhanh chóng tính toán trong đầu. Dần dần, khi tiếng kèn trở nên có quy luật, suy nghĩ của y cũng rõ ràng ra.
Đúng rồi. Người Khiết Đan tới tấn công này nhất định là rất đông nhân mã. Chúng không quen thuộc với địa hình, không hề biết đây là trú địa của Thiên Đức Quân. Chúng tới đây cũng chỉ là do trùng hợp thôi, sở dĩ không lựa chọn tập kích là vì tới giờ chúng vẫn chưa xác định vị trí đại doanh của Thiên Đức Quân ở đâu thôi. Mà đại quân người Khiết Đan vòng tới phía nam núi Kỳ Liên này, hiển nhiên là vì muốn vòng ra sau lưng đại quân Tây Hạ. Để không bị rò rỉ thông tin, quân Tây Hạ họ gặp dọc đường toàn bộ đều bị giết hết. Đội kỵ binh tuần phòng của An Khố và Địch La chẳng qua là đụng phải lưỡi đao của chúng thôi.
Chỉ là Lý Phong đã trốn về rồi, sao chúng lại không đuổi theo? Có lẽ vì liên tục gặp được kỵ binh tuần phòng của Thiên Đức Quân, thủ lĩnh lĩnh quân người Khiết Đan này nhất định đã đoán ra có một đại đội quân Tây Hạ đóng ở gần đây. Tướng lĩnh đó sở dĩ không truy sát Lý Phong, là vì chúng không xác định vị trí cụ thể của Thiên Đức Quân. Lý Phong chạy trốn ngược lại, vô hình trung lại có tác dụng dẫn đường cho chúng. Không phát động đột kích là vì thủ lĩnh Khiết Đan không chắc chắn vị trí cụ thể và số lượng nhân mã của Thiên Đức Quân. Nhưng người Khiết Đan tới khá nhiều, vì thế chúng chậm rãi tiến bước tu dưỡng thể lực, chuẩn bị đại quy mô giao chiến với đội viện binh Thiên Đức Quân đây.
Nghĩ thông suốt những điều này, Miệt Điệp vỗ nhẹ lên vai Lý Phong, nói:
- Ngươi cứ ở lại nghỉ ngơi trong lều của ta, nếu lần này ngươi qua được, ta sẽ đề bạt ngươi làm Kỵ Binh Đô Úy Tòng Ngũ Phẩm!
Lý Phong cảm kích nhìn Miệt Điệp: - Cám... cám ơn Tướng quân, không cần đâu. Thuộc hạ... Thuộc hạ biết mình lần này nhất định sẽ không thể qua khỏi. Khụ khụ... Võ sĩ Khiết Đan lĩnh quân rất lợi hại, thuộc hạ bị thương ở nội tạng, không còn sống... sống được bao lâu nữa rồi.
Miệt Điệp đỏ cả mắt, lớn tiếng nói: - Khỉ! Ngươi là lính do lão tử đích thân đề bạt, lão tử nói không cho ngươi chết thì ngươi không được chết!
Lý Phong cười cười, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Y nắm lấy tay của Miệt Điệp, nói:
- Tướng quân, còn một chuyện người phải hết sức chú ý. Đám Lang Kỵ đó... đều là Kỵ Binh Trọng Giáp!
- Khụ khụ!
Vì quá kích động, Lý Phong ho kịch liệt, một nhúm thịt vụn phun từ trong miệng y ra, rơi xuống mặt đất, nhìn mà rợn cả người.
- Kỵ Binh Trọng Giáp!
Miệp Điệp kinh ngạc: - Ngươi không nhìn lộn chứ? Kỵ binh Khiết Đan lâu nay luôn yêu cầu tốc độ, chủ yếu đều là khinh giáp. Ta chưa từng nghe nói người Khiết Đan còn có Kỵ Binh Trọng Giáp.
Lý Phong cười một cách đau thương, nói: - Không nhìn sai đâu. Những kỵ binh Khiết Đan đó không chỉ người mặc trọng giáp, ngay cả chiến mã cũng được trang bị toàn giáp, vũ khí được trang bị cũng không phải loan đao mà người Khiết Đan hay dùng, mà dùng binh khí dài là chính. Có thể giao đấu với một đội kỵ binh có sức chiến đấu mạnh thế này, thuộc hạ chết cũng không có gì tiếc nuối nữa...
Lý Phong cười mà nước mắt chảy: - Nhà thuộc hạ còn có mẹ già...
Miệt Điệp nắm chặt tay y, nói: - Ngươi yên tâm đi, mẫu thân của ngươi cũng chính là mẫu thân của Miệt Điệp đây. Sau này mẫu thân ngươi sẽ do ta chăm sóc!
- Tạ... Tướng quân!
Lý Phong thốt ra 3 chứ cuối cùng, đầu nghiêng sang bên, tắt hơi từ đó.
Khó trách. Khó trách chúng không tập kích bất ngờ! Miệt Điệp nắm tay lại thật chặt. Kỵ Binh Trọng Giáp, căn bản không hề có ưu thế về mặt tốc độ, và lại trời đêm không rõ địa hình, chúng đương nhiên không dám tùy tiện phát động công kích!
Đặt thi thể của Lý Phong ngay ngắn lại rồi, ánh mắt của Miệt Điệp dần sáng lên. Y chui ra lều, sải bước lớn đi về phía những binh sĩ đã tập kết xong.
- Đem tất cả trọng nỏ có trong kho ra cho ta, đặt ở chính diện, cung tên thủ thay chùy phá giáp! Tiểu Lạc Khắc! Cút ra đây cho ta!
Miệt Điệp lớn tiếng rống.
Một võ sĩ trẻ tuổi trên dưới 20 chạy bay ra, ôm quyền hành lễ: - Tướng quân, có thuộc hạ đây!
Miệt Điệp chỉ ra bên ngoài đại doanh nói: - Đô Úy Lý Phong tử trận, bây giờ ngươi chính là đội trưởng đội do thám, cho ngươi 20 người, ngươi có dám đi thám thính tình hình của địch không!
Võ sĩ được xưng là Tiểu Lạc Khắc lớn tiếng nói: - Dám!
Miệt Điệp ha ha cười lớn: - Tốt, đem theo 20 do thám, không cần đi quá xa, gặp địch là quay về ngay, nhiệm vụ của các ngươi chỉ là xác định vị trí của địch thôi!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Tiểu Lạc Khắc xoay người, điểm 20 quân do thám liền lên ngựa, nhanh chóng xông ra khỏi doanh.
- Người đâu, đi tới bên ngoài đại doanh 300 bước nhóm lửa lên, càng nhiều càng tốt!
Miệt Điệp tiếp tục hạ lệnh. Mấy trăm bộ tốt Tây Hạ nhanh chóng xông ra ngoài thu gom củi đốt, đốt mấy chục đống lửa to ở vị trí bên ngoài đại doanh 300 bước, củi gỗ được rưới dầu cải nên lửa rất lớn. Tình hình ở phía ngoài 300 bước thì vẫn chưa nhìn thấy rõ, nhưng chỉ cần có người bước vào xạ trình 300 bước của trọng nỏ, thì lính Tây Hạ sẽ thấy rất rõ.
Trọng nỏ cần tới 4 người thao tác được lấy ra. Tuy rằng chỉ có 6 cỗ, nhưng uy lực to lớn của trọng nỏ đủ để xiên thẳng vào người kỵ binh có mặc trọng giáp. Các cung thủ đã thay thành chùy phá giáp có giá tiền đắt đỏ. Chiếu theo uy lực của bộ cung, trong vòng 50 bước có thể bắn xuyên trọng giáp, tuy không nhất định tạo thành vết thương chí mạng, nhưng uy lực lớn hơn nhiều so với mũi tên thông thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi bộ binh đốt xong lửa ngoài 300 bước là đã nửa canh giờ trôi qua. Người của Tiểu Lạc Khắc vẫn chưa về, Miệt Điệp cau mày. Kẻ địch cho dù có chậm tới mức nào, cho dù là đi bộ đi nữa cũng nên tới rồi. Thêm nữa, bên ngoài cũng đã đốt lửa lên, có tác dụng soi rõ vị trí địch cho người bên mình thấy, đối với địch mà nói đây cũng khác gì mục tiêu bị bạo lộ rồi. Cho dù kẻ địch không thuộc địa hình nơi đây, đi theo ánh lửa chắc cũng không thể đi sai chứ?
Lại nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Lạc Khắc vẫn chưa về.
Lòng Miệt Điệp ngày càng khẩn trương, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
- Người đâu, phái thêm 50 người nữa đi xem sao, không lẽ Tiểu lạc Khắc chết rồi?
Khi y nói ra câu này, cũng không ngờ là câu nói này của mình lại dấy lên nỗi sợ hãi mà các binh sĩ đang hết sức dồn nén, bắt đầu lan tràn ra mà không thể ngăn cản được.
- Kẻ địch là ai?
- Quân Hán sao?
- Không thể nào, quân Hán không có cái gan đó. Ngươi không nghe lúc Lý đội trưởng vừa về nói sao. Người Khiết Đan tới rồi, là Lang Kỵ Khiết Đan!
- Lang Kỵ Khiết Đan? Người Khiết Đan không phải đang đối đầu với Trần lão Tướng quân ở phía bắc núi Kỳ Liên sao? Sao lại cố tình chạy tới đây?
- Nghe nói An Khố đại nhân, Địch La đại nhân đều tử trận rồi!
- Ngươi nói gì! An Khố đại nhân là cường giả có tiếng trong Thiên Đức Quân ta, ngài cũng tử trận rồi sao?
- Sao còn chưa tới, nhanh lên đi, cứ đợi thế này, lòng tôi cứ nao nao.
...
50 kỵ binh nhanh chóng xông ra ngoài, rất nhanh là biến mất sau ánh lửa ngoài 300 dặm. Lửa chỉ chiếu sáng phạm vi mười mấy mét xung quanh, đi qua phạm vi này, ngược lại màn đêm càng tăm tối hơn.
A! A! Cứu mạng!
Những tiếng kinh hô liên tục truyền vào từ ngoài xa đống lửa, lọt vào tai từng binh sĩ Tây Hạ một bên trong đại doanh một cách rõ nét. Tiếng hô kêu cứu cứ như vang lên ngay bên tai họ vậy, vang lên trong lòng của mỗi người bọn họ, khủng khiếp thế đấy. Trái tim của từng người như quặn thắt lại, dường như nó muốn bay ra khỏi cổ họng vậy. Tim họ bắt đầu đập nhanh hơn, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng ngày càng nhiều hơn.
Dần dần, một kỵ binh Tây Hạ mình đầy máu tươi đang bò lê lếch trên đất tuyết xuất hiện bên cạnh đống lửa ngoài 300 dặm. Y đang kêu thảm thiết, và đang cố gắng hết sức bò. Cơ thể lê lếch kéo theo một đường máu dài nhuốm đỏ nền tuyết trắng. Đây chính là một trong 50 kỵ binh vừa mới đi ra, và cũng chỉ mình y tạm thời còn sống. Y không ngừng kêu cứu, hi vọng rằng đồng bạn trong đại doanh sẽ tới cứu mình. Hai chân của y đã gãy mất, xương chân bị đâm thủng thịt và máu lồ lộ ra bên ngoài.
- Cứu tôi!
Các binh sĩ đều hướng ánh mắt về phía Miệt Điệp, mọi người đều đang đợi mệnh lệnh của Miệt Điệp. Chỉ là, cái mà họ nhận được là lệnh chuẩn bị chiến đấu chứ không phải lệnh cứu người.
Một người đen thui cưỡi một con chiến mã nồng nặc mùi máu tanh chậm rãi xuất hiện trong vùng sáng của ánh lửa. Chiến mã của y đi rất chậm, nhưng mỗi một bước chân đều như đang giẫm thẳng lên tim của lính Tây Hạ trong đại doanh. Tên ác ma mặc giáp đen này từ tốn đuổi kịp người lính Tây Hạ đang bò trườn dưới đất, từ tốn giơ cao cây giáo dài trong tay, nhắm thẳng phía sau tim của lính Tây Hạ đó, cắm phập xuống!
Máu văng tung tóe, thế là xong một mạng người.
Kỵ sĩ hắc giáp cột lá cờ có hình đầu sói đại biểu cho Khiết Đan Lang Kỵ lên cán giáo của mình, giơ cao lên. Y nhìn chằm chằm vào lính Tây Hạ đang trong tư thế sẵn sàng nghênh địch, nở nụ cười khinh miệt, rồi quay lưng, bỏ đi, biến mất trong màn đem vô tận ngoài kia.

Bình Luận

0 Thảo luận