Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 330: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NGƯỜI ĐÃ CHẾT
Một trăm tám mươi lính quân Hán chen chúc nhau, giữ chặt mấy tấm khiên. Binh lính chắn ở hàng trước hai tay đều đã nhức mỏi, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng chịu đựng, bởi vì bọn họ đều biết rằng bên ngoài lớp khiên chính là những thanh kiếm dài nặng sắc bén.
Căng thẳng đứng nhìn cổng thành, Triệu Nhị rút mạnh đao ra chỉ về phía bên kia.
Ngay lập tức, tầm mắt của hơn năm trăm cung thủ đều nhắm thẳng vào nơi đó, vù một tiếng, hàng trăm mũi tên xé gió lao đi. Hổ Vệ đang liều mạng tấn công cổng thành ngay lập tức bị bắn chết hơn mười người, nhưng những tên Hổ Vệ đó chết cũng không ngã xuống, cầm tay nhau đứng thành một hàng, lấy thân che mưa tên cho đồng đội phía sau. Cuối cùng, một chuỗi âm thanh vỡ vụn vang lên, hàng khiên thứ nhất bị phá mở, những Hộ Vệ còn sống tiến một bước lớn về phía trước.
- Đẩy trở về! Bằng không chúng ta đều phải chết!
Một tên Lữ suất lính Hán hô lớn, quân Hán thủ cổng thành cũng biết một khi hàng khiên chắn bị phá vỡ thì phải chết là điều chắc chắn, vì thế đồng loạt hô to, liều mạng đẩy khiên ra phía ngoài. Hàng khiên ngoài cùng đã bị Hổ Vệ giết chết, nhưng bọn chúng vừa mới tiến gần cửa thành một bước đã lập tức bị quân Hán hô hào đẩy ngược trở về. Lúc này, đội Hổ Vệ bảo vệ Tạ Tuấn cũng chạy đến gần đó, thấy Hổ Vệ bị ngăn cản, Tạ Tuấn hét lớn một tiếng, rút ra cự đao luôn mang theo bên mình, gầm lên rồi nhảy lên thật cao, chém thẳng xuống hàng khiên thứ hai.
Ầm một tiếng, hàng khiên thứ hai vỡ nát.
Tuy mệt mỏi, tuy ít ỏi, tuy hỗn loạn, nhưng hổ gầy thì vẫn là hổ! Một đao thị uy kia của Tạ Tuấn không ngờ lại bổ ra thêm vài phần uy phong nghịch thiên.
Phía sau Tạ Tuấn, kỵ binh quân Chu vào Ủng thành đều đã bị cung thủ quân Hán bắn chết toàn bộ, lúc này tất cả các cung thủ đều đang tập trung nhắm bắn về phía gần cổng thành động. Màn mưa tên dày đặc đồng loạt phóng tới, Hổ Vệ dùng xác của những người đã chết làm tấm chắn, cẩn thận bảo vệ Tạ Tuấn ở phía sau.
Một đao chém nát hàng khiên thứ hai, cả người Tạ Tuấn tỏa ra một luồng khí thế giống như đầu đội trời chân đạp đất. Đao nằm trong tay, sự ngạo nghễ đã mất đi của hắn lại một lần nữa quay về. Đao của hắn chính là bảo đao đã chịu muôn ngàn thử thách, chính là danh tướng bách chiến. Khí thế vừa trở lại, Tạ Tuấn liền trông có vẻ cao lớn lạ thường. Những Hổ Vệ còn sót lại nhìn thấy chủ nhân oai phong lẫm liệt như vậy thì hô lớn một tiếng rồi đồng loạt giơ cao kiếm trong tay.
Hai mươi mốt Hổ Vệ, rút kiếm, xông lên!
Tạ Tuấn vung nhát đao thứ hai, trường đao đánh thẳng vào hàng khiên thứ ba. Vụn gỗ bay tung tóe, quân Hán cầm khiên đồng loạt ngã xuống. Tạ Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua những binh lính này, khóe miệng khẽ nhếch tỏ vẻ khinh thường. Đây mới là hắn, mới là Tạ Tuấn một đao quét sạch triệu quân, mới là Võ tướng hàng đầu của Đại Chu!
- Lên!
Tạ Tuấn hô lớn.
Hổ Vệ phía sau hắn đáp lời, tiến lên giết sạch quân Hán đứng chặn trước mặt, ngẩng đầu đi theo phía sau Tạ Tuấn.
Sau khi giết sạch quân Hán trong cổng thành động, bốn gã Hổ Vệ vọt lên phía trước, hợp lực nhấc chốt cổng Ủng thành lên, sau đó từ từ đẩy mở. Cổng thành chậm rãi mở ra, ánh mặt trời cũng theo đó đi vào. Một loại không khí tự do tiến vào thân thể Tạ Tuấn, lồng ngực hắn thoáng chốc trở nên nhẹ nhõm.
- Ta có một đao, thiên hạ ai có thể cản đường ta đi chứ!
Tạ Tuấn ngửa mặt lên trời thét dài.
Cổng thành mở ra, ánh mặt trời chói mắt.
Tạ Tuấn từng bước đi ra, ngoài cổng thành còn có tám chín nghìn kỵ binh của hắn, tuy không quá nhiều, tuy đã kiệt sức, nhưng chỉ cần vẫn còn chừng đó binh lính, hắn vẫn tin mình có thể tái khởi Đông Sơn. Hắn là Tạ Tuấn, là Tiết Độ Sứ của hai trăm nghìn quân Vĩnh Hưng, là Đại tướng số một của Đại Chu. Hắn là Ung Vương, là Võ tướng đầu tiên của Đại Chu dám xưng Vương! Hắn vẫn còn có hai mươi mốt Hổ Vệ, dù có vạn quân, hắn cũng có thể quét ngang xông tới.
Thế nhưng, ngoài cổng thành không có kỵ binh của hắn, chỉ có xác chết la liệt đầy trên mặt đất.
Kỵ binh đứng ở bên ngoài Ủng thành đã chết trận toàn bộ. Trên mặt đất vẫn còn tiếng kêu nhỏ của chiến mã đang hấp hối, nhưng tuyệt nhiên không còn ai sống sót. Kỵ binh của hắn khi bị quân Hán bao vây bốn bề đã không chọn đầu hàng mà quyết tâm xông lên đánh một trận cuối cùng. Kỵ binh quân Chu đều đã kiệt sức, quơ quào binh khí trong tay, trong mắt chứa đầy tuyệt vọng nhưng cũng tràn đầy ý chí chiến đấu. Bọn họ là đội kỵ binh cuối cùng của Ung Châu, mặc dù đã tới đường cùng nhưng cũng thà chết trận chứ nhất quyết không quỳ xuống xin hàng.
Tám chín nghìn kỵ binh mỏi mệt phát động công kích với quân Hán, chiến mã của bọn họ đã không chạy nổi nữa, vì thế họ bỏ chiến mã lại rồi chạy bộ xông lên. Phái người đi chiêu hàng nhưng không có kết quả, nhìn quân Chu đang xông đến, Lưu Lăng đứng trên chiếc lều lớn di động của mình, trang nghiêm chào theo nghi thức quân đội.
Vương Bán Cân chỉ huy phòng ngự ở chính diện, gã cũng bị tinh thần chiến đấu của đội ngũ Vĩnh Hưng quân cuối cùng này làm cho xao động. Theo động tác của Lưu Lăng, gã cũng chào theo kiểu nhà binh, sau đó buông tay, rút đao ra:
- Cung thủ chuẩn bị! Bắn!
Hơn một vạn cung thủ, năm mươi xe hỏa tiễn liên phát, mũi tên bay đầy trời.
Hơn tám nghìn kỵ binh quân Chu chịu đói đã mấy ngày liền, mặc dù ý chí chiến đấu sục sôi cũng không thể chống đỡ được, người đứng ở nơi xa nhất cũng trúng tên ngã xuống đất. Tám nghìn quân Chu toàn bộ đều tử trận.
Quân Hán đại thắng, nhưng không hề có tiếng hoan hô truyền ra. Quân nhân kính nể nhất chính là dũng khí này. Quân Chu tuy rằng bị diệt toàn bộ, nhưng bọn họ lại thể hiện được tinh thần chiến đấu và nghị lực đáng để kính trọng. Cung thủ quân Hán đặt cung tên xuống, thi lễ.
Vừa lúc đó, cổng Ủng thành Diệu Châu mở ra. Tạ Tuấn chậm rãi xuất hiện.
Trước mặt hắn là tám nghìn lính đã tử trận, dưới chân hắn là máu chảy thành sông, là những giọt máu tinh khiết nhất. Tạ Tuấn bị cảnh tượng thảm thiết này làm chấn động, hắn kinh ngạc, ngẩn người trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên bật cười ha hả, tiếng cười vang vọng trời xanh.
- Các ngươi ở Địa phủ chờ ta, đợi ta đến đó, lại dẫn tám nghìn binh lính hy sinh oanh liệt, tạo nên một mảnh trời riêng ở Địa ngục!
Tạ Tuấn bước nhanh, lồng ngực ưỡn lên đầy kiêu ngạo, trên tay cầm chặt bảo đao. Hai mươi mốt Hổ Vệ trong tay cũng cầm trọng kiếm, theo sát phía sau hắn, toàn thân tỏa ra sát khí ngút trời. Bọn họ đều là đấu sĩ, là những chiến sĩ dũng cảm nhất, vậy thì sợ gì cái chết?
Lưu Lăng xua tay ra hiệu cho cung thủ đừng bắn tên. Y đi xuống khỏi lều, từng bước đi đến phía trước đại trận, nhìn Tạ Tuấn đi về phía mình. Đây là lần thứ hai hai người gặp mặt nhau. Lần đầu gặp nhau là khi Tạ Tuấn vẫn có ảnh hưởng đến giang sơn nghìn dặm, là Tiết Độ Sứ của Đại Chu, trong tay nắm giữ hai mươi vạn binh. Mà hiện tại, phía sau hắn chỉ còn lại có hai mươi mốt Hổ Vệ cả người đẫm máu.
- Phía trước là Hán Vương điện hạ!
Tạ Tuấn lấy đao chỉ thẳng vào Lưu Lăng.
- Hôm nay Tạ mỗ thất bại thảm hại, Hán Vương toàn thắng, muốn xử lý Tạ mỗ thế nào đây?
Lưu Lăng nhìn Tạ Tuấn cả người đều là máu:
- Tướng quân chỉ có chết, không có con đường nào khác.
Tạ Tuấn cười ha hả nói:
- Hán Vương quả nhiên là người tài, nếu Hán Vương giả vờ muốn thả cho Tạ mỗ một con đường sống, hoặc là chiêu hàng, thì Tạ mỗ sẽ khinh thường Hán Vương! Tạ mỗ không chết thì Hán Vương sẽ không yên tâm phải không? Nếu ta chết rồi, nghìn dặm non sông miền tây nam Đại Chu đều sẽ rơi vào tay Hán Vương, Đại Chu từ đó sẽ bị Hán Vương một đao chém mở. Diệt rồi chiếm Đại Chu của ta, Tạ mỗ lúc này xin chúc mừng Hán Vương điện hạ trước!
Lưu Lăng khẽ vuốt cằm nói:
- Tạ tướng quân lời nói tốt lành, Đại Chu, ta đây cũng là tình thế bắt buộc.
Nước mắt Tạ Tuấn rơi xuống:
- Đáng tiếc, Đại Chu ta có trăm vạn hùng binh, hàng nghìn chiến tướng, nhưng người nào cũng chỉ nhìn địa bàn trước mắt mình, chỉ biết ích lợi của mình mà không quan tâm đại cục. Không biết rằng nếu để mặc Hán Vương đánh tiếp, nếu Đại Chu không còn nữa thì bọn họ liệu có còn sống yên ổn hay không? Đều là một lũ tiểu nhân tầm nhìn hạn hẹp! Đáng giận, nếu khi ta và Hán Vương giao chiến, Tả Võ Vệ Hàn Dịch Chi, Hữu Võ Vệ Lưu Cơ cùng phát binh thì lúc này người bại trận sẽ chính là Hán Vương ngươi!
Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Thế gian này thành bại không có "nếu", nếu ngươi nói người khác tầm nhìn hạn hẹp, thì liệu có từng nghĩ tới nếu ngày đó khi Cô tấn công Giáng Châu, phá Bồ Châu, Đồng Châu mà ngươi phát binh cứu viện Từ Thắng Trị thì có lẽ hôm nay cũng sẽ không bại trận. Theo ta được biết, Tả Võ Vệ Hàn Dịch Chi từng viết thư cho ngươi, ngươi lại sợ hãi Tả Võ Vệ tấn công đánh chiếm Thương Châu nên đã cự tuyệt hắn ta, đây sao có thể trách người khác không cứu trợ? Thắng hay bại không phải do trời định, mà là ở thái độ của con người. Cô xem Tướng quân như đại địch, lo lắng hết lòng, cố gắng khiến mỗi một kế sách đều hoàn hảo, mà Tướng quân lại xem Cô như giặc cỏ. Mặc dù đã nhiều lần thất bại dưới tay Cô, nhưng thật ra trong lòng cũng chưa từng nhìn thẳng vào Cô. Hiện tại, Tướng quân đã đi vào đường cùng rồi lại nói ra những lời oán trách trời đất như vậy, chẳng phải quá buồn cười sao?
Tạ Tuấn cả người chấn động, lập tức cười khổ nói:
- Lời của Hán Vương quả thật là chém thẳng vào tim.
Lưu Lăng nói:
- Tướng quân tuy rằng thảm bại nhưng vẫn còn thanh đao trên tay, vẫn còn Hổ Vệ ở bên. Cô vẫn xem Tướng quân là một hào kiệt, chưa từng xem nhẹ dù chỉ một chút.
Ánh mắt Tạ Tuấn nhìn Lưu Lăng dần trở nên dịu dàng, hắn cười cười, ném bảo đao về phía Lưu Lăng:
- Hôm nay bại trận mới biết cách dụng quân của Hán Vương quả thật là quỷ thần khó lường, Tạ mỗ thua dưới tay Hán Vương cũng không tính là oan uổng. Thiên hạ Đại Chu sớm muộn gì cũng sẽ bị Hán Vương chiếm giữ, đao này trao lại cho Hán Vương, xem như đó là đôi mắt của Tạ mỗ, nhìn Hán Vương đóng đô ở Trung Nguyên!
Lưu Lăng vươn tay tiếp đao:
- Lễ trọng không dám chối từ.
Tạ Tuấn nói:
- Hán Vương đã nhận đao của ta, vậy liệu có thể thả cho bọn họ một con đường sống hay không?
Hắn chỉ tay về phía những Hổ Vệ ở phía sau.
Lưu Lăng lắc đầu:
- Những tráng sĩ đó đều là tử sĩ của Tướng quân, ta không nắm giữ được tính mạng của bọn họ.
Tạ Tuấn cười ha hả nói:
- Cũng phải, những Hổ Vệ này chính là gia tướng của Tạ mỗ, Tạ mỗ mà chết, bọn họ nhất định cũng sẽ không sống nữa, sẽ cùng chết với ta.
Hắn xoay người:
- Các ngươi có thể theo ta xuống Địa ngục không?
Thủ lĩnh Hổ Vệ không nói gì mà đem kiếm cắm sâu vào lòng đất. Hắn cởi bỏ áo giáp trước ngực, rút chủy thủ bên hông ra một nhát đâm thẳng vào ngực mình. Hai mươi tên Hổ Vệ dưới tay hắn cũng làm theo thủ lĩnh, cắm kiếm xuống đất, cởi áo giáp, thản nhiên một kiếm xuyên tim.
Tạ Tuấn nói:
- Được lắm! Không hổ là Hổ Vệ do một tay Tạ Tuấn huấn luyện!
Hắn chợt nhớ tới một chuyện, nhìn Lưu Lăng nói:
- Hán Vương, cho ta mượn giấy và bút một chút.
Lưu Lăng sai người đem giấy bút đưa đến cho Tạ Tuấn. Hắn ngồi trên chiếu, trải tờ giấy lên mặt đất viết một phong thư. Sau khi viết xong, hắn đưa lại cho thân binh của Lưu Lăng, cũng không đứng dậy:
- Tướng phòng thủ Ung Châu Cơ Tú là tâm phúc của ta, cầm lấy thư này, Cơ Tú chắc chắn sẽ mở cửa đầu hàng, cũng tránh cho lại tử thương vô số... Gia quyến của ta đều ở Ung Châu, mong Hán Vương đối đãi thật tốt!
Lưu Lăng cúi đầu từ xa:
- Tạ Tướng quân cao thượng, hơn mười vạn dân chúng Ung Châu nhờ có bức thư của Tướng quân mà tránh được một trận chiến, quả là một hành động cao cả.
Tạ Tuấn ngơ ngẩn, lập tức cười nói:
- Ta nghĩ đến người nhà, vậy mà Hán Vương lại nghĩ đến dân chúng, thiên hạ này không phải của Hán Vương thì còn ai có thể nắm giữ được nữa?
Nói xong, hắn rút chủy thủ bên hông ra, xoay tay đâm thẳng vào ngực.
Ngoài chết, hắn không còn con đường nào nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận