Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 454: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
ĐỀU NÓI ĐÁNG TIẾC
Những cao thủ tuyệt thế trong tiểu thuyết kiếm hiệp, đều có cảm nhận nhạy bén. Trong thoáng chốc đột nhiên sẽ cảm nhận được trước khi nguy hiểm đến gần sau đó đưa ra động tác chính xác nhất để tránh đi một đòn chí mạng. Lưu Lăng được xem như một cao thủ, tuy nhiên hắn không phải như Nhiếp công tử nhân vật tuyệt đỉnh độc bộ thiên hạ, nhưng tu vi của bản thân trong quân Hán đã không ai có thể sánh bằng. Nhưng không có gì đáng ngờ là, Lưu Lăng không phải nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp, trước khi hắn nhìn thấy Ly Yêu Na Nhan nhắm vào hắn trong lòng không hề có một chút đột nhiên giật thót, cũng không có cảm nhận được sát khí gì.
Nhưng Lưu Lăng vẫn là tránh được mũi tên kia, nguyên nhân rất đơn giản, hắn nhìn thấy Ly Yêu Na Nhan kéo cung.
Một thân binh bên cạnh Lưu Lăng vừa hay đối mặt với phương hướng của Ly Yêu Na Nhan, trong khe hở của đám người y nhạy bén bắt gặp được động tác của Ly Yêu Na Nhan. Cho nên y lập tức cảnh báo, cho nên Lưu Lăng trong lúc xoay người thấy được Ly Yêu Na Nhan đã kéo cây cung sừng trâu to lớn tựa trăng tròn. Sau đó, hắn nhìn thấy mũi tên rời cung. Mũi tên phá không lao tới, tốc độc nhanh tới mức khiến người ta gặp ảo giác tựa như những người khác trên chiến trường đều dừng lại.
Mũi tên này kinh diễm như thế, tựa như đến từ trên trời.
Đây là lần đầu tiên Lưu Lăng thấy được có người một tên còn chuẩn xác còn khí phách hơn cả Hoa Linh, đây cũng là lần đầu tiên trong đời người hơn hai mươi mấy năm của Lưu Lăng cảm nhận được chết chóc ở khoảng cách gần tới thế.
Thân binh bảo vệ trước người hắn chỉ kịp giơ cao khiên kỵ binh, mũi tên phá giáp đó thô to gấp bội lần so với Lang Nha tiễn bình thường đã đến trước người hắn. Ầm một tiếng, tên phá giáp to lớn hung hăng cắm sầm vào khiên kỵ binh của thân binh đó, trước khi âm thanh vỡ vụn của tấm khiên vang lên, mũi tên phá giáp đã bắn xuyên thân thể của tên thân binh sau đó hầu như không hề giảm tốc độ bắn về phía Lưu Lăng!
Quá nhanh, nhanh đến mức mắt người không thể đuổi kịp quỹ đạo chuyển động của mũi tên phá giáp!
Lưu Lăng không kịp tránh né, cho nên hắn không có tránh.
Trong tay Lưu Lăng có đao, thanh trường đao xanh thẳm tựa như không nên toàn tại trên nhân thế này. Trường đao màu xanh thẳm hướng lên chém nghiêng, vừa hay phát chém đó chém ngay vào mũi tên phá giáp to lớn. Bởi vì khoảng cách xuất đao quá ngắn, lực độ trường đao của Lưu Lăng không được phát huy hoàn toàn. Còn lực độ của mũi tên phá giáp sau khi bị cản bởi tấm khiên và thân thể của thân binh tốc độ có chậm lại một chút. Nhưng cho dù như vậy, lúc thanh đao cùng mũi tên va chạm nhau, tựa như ngay cả không gian cũng bị bổ ra.
Thậm chí có người sinh ra ảo giác, trong lúc đao của Lưu Lăng chém vào mũi tên trên không, trước người Lưu Lăng xuất hiện một vòng sóng không khí lan tràn ra ngoài do chấn động.
Đây là ảo giác, nhưng Lưu Lăng sẽ không bị ảo giác, cảm giác chấn động to lớn truyền lên từ cánh tay khiến hắn cảm nhận rõ ràng được lực độ mạnh mẽ trên mũi tên của Ly Yêu Na Nhan. Mũi tên này, không ngờ được tạo ra từ thép tinh.
Mũi tên phá giáp nặng nề thế này, cần đến sức mạnh cỡ nào mới bắn ra được? Mới có thể bắn chuẩn thế được?
Lại là một thanh đao như thế nào, một bản lĩnh xuất đao như thế nào, mới có thể vừa vặn chém rơi mũi tên nghịch thiên này.
Đang một tiếng, trường đao xanh thẳm chém vào mũi tên phá giáp, những tia lửa chói mắt nở rộ giữa không trung. Tên bị đao chém bay, còn đao cũng bị tên làm bật ra.
Mũi tên phá giáp bị lệch phương hướng bay ra xa, phập một tiếng cắm sâu vào đất.
Chém bay mũi tên này, thân binh trước người Lưu Lăng từ từ ngã xuống, ánh mắt của hắn dần dần trở nên âm hàn lạnh như băng. Hắn đem đao gắn lại lên yên đặc chế trên lưng hắc báo, từ một bên của hắc báo hắn lấy cung ra. Cung của hắn thoạt nhìn không to lớn bằng cây cung sừng trâu của Ly Yêu Na Nhan, tên của hắn cũng không thô to như tên của Ly Yêu Na Nhan. Nhưng tay cầm cung của Lưu Lăng vững vàng như tay của Ly Yêu Na Nhan, tuy trông không có khác biệt gì, nhưng nếu có người có cơ hội ở khoảng cách gần quan sát hai người này, sẽ phát hiện hai người này vẫn có điểm khác biệt.
Sau khi Ly Yêu Na Nhan bắn ra phát tên nghịch thiên, tay của y run rẩy nhưng cực nhẹ. Và trạng thái tinh thần cả người y, đều theo mũi tên rời cung mà trở nên yếu đi một chút. Đây là mũi tên đỉnh phong nhất từ lúc y chào đời đến nay, cho nên sau khi mũi tên này được bắn ra, thân thể y không thể ngăn cản cảm giác mệt mỏi. Trong thời gian ngắn, y tuyệt đối không thể bắn ra một phát tên như thế nữa. Còn Lưu Lăng sau khi trong lúc cấp bách một đao chém bay đi mũi tên long trời lở đất đó, tay cầm cung của hắn vẫn vững như bàn thạch. Tay hắn cầm rất chắc, các mạch máu màu xanh trên mu bàn tay càng thêm rõ ràng hơn.
Đồng thời lúc tay trái cầm cung, Lưu Lăng rút một mũi tên phá giáp từ hộp tên. Đặt tên, bắn tên!
Tên bắn ra!
Mũi tên này trông như không mạnh mẽ quyết liệt như mũi tên của Ly Yêu Na Nhan, nhưng về tốc độ tựa như nhanh hơn một chút so với mũi tên của Ly Yêu Na Nhan. Võ sĩ Khiết Đan đề phòng đưa cao khiên chặn trước người Ly Yêu Na Nhan, cản lại mũi tên đó của Lưu Lăng. Nghe thấy âm thanh trầm đục phát ra từ khiên, trong lòng của võ sĩ Khiết Đan cầm khiên nhẹ nhõm hẳn, biết được mũi tên này sẽ không uy hiếp tới sự an toàn của đại tướng quân. Nhưng tiếp theo đó, một lực độ kỳ quái truyền đến từ tấm khiên. Võ sĩ Khiết Đan kinh nghiệm phong phú liền hiểu được, lực độ kỳ quái này là đến từ tốc độ xoay chuyển nhanh chóng của mũi tên! Tuy y liền lập tức nghĩ ra được mấu chốt trong đó, nhưng cánh tay cầm khiên vẫn bị lực độ kỳ quái đó làm cho lệch hướng.
Theo hướng lệch của tấm khiên, lộ ra một khe hở nhỏ, và phía sau khe hở là thân thể của Ly Yêu Na Nhan. Võ sĩ Khiết Đan dùng tận toàn bộ sức lực đem khiên chắn trở lại, khe hở rất nhanh sẽ biết mất không thấy. Chính vào lúc tốc độ ánh sáng, mũi tên phá giáp thứ hai của Lưu Lăng xoay chuyển tựa như mũi khoang chui qua khe hở.
Ly Yêu Na Nhan từng tường tận tìm hiểu Hán Vương Lưu Lăng, bao gồm Lưu Lăng thiện dụng loại binh khí gì, sách lược dụng binh, thậm chí Lưu Lăng dùng tay nào cầm đao y cũng nghĩ đủ cách để tìm hiểu. Y biết Lưu Lăng không những khéo giỏi dùng đao, cũng là một đại gia tiễn thuật khó gặp. Nhưng như y tự phụ với tiễn thuật, thật sự không thể ngờ tới trình độ tiễn thuật của Lưu Lăng lại kinh khủng tới thế.
Y biết, nếu là bản thân sẽ bắn không được phát tên xoay chuyển tốc độ cao như thế. Đây đã không còn chỉ riêng về lực độ không thể địch nổi, còn là độ chuẩn xác về kỹ xảo.
Nhưng Ly Yêu Na Nhan vừa nãy thấy được liên hoàn tiễn của Lưu Lăng, cho nên trong thoáng chốc lúc mũi tên của Lưu Lăng bắn vào tấm khiêng, y đã bắt đầu tránh né. Y nhìn thấy ra tay vừa nãy của Lưu Lăng, biết tốc độ bắn tên của Lưu Lăng nhanh cỡ nào. Lúc mũi tên thứ hai từ khe hở bay qua, thân thể của y đã ngã ngửa ra phía sau.
Đáng tiếc, y chỉ chậm đi một chút. Mũi tên phá giáp xoay chuyển như mũi khoan hung hăng cắm vào bả vai bên trái của y, sau đó từ sau lưng y xuyên ra ngoài, tên bị kẹt trong cơ thể y, cách tim y chưa tới vài tấc. Nếu không phải y tránh né kịp lúc, chỉ e mũi tên này đã xuyên qua ngực và đem tim mạch của y cắt đứt,
Tên cắm vào bả vai, Ly Yêu Na Nhan không kìm nổi buồn hừ một tiếng.
Còn Lưu Lăng bắn ra phát tên thứ hai, tựa như lực của cánh tay cũng đã đến cực hạn, hai tay không tự nhiên hạ xuống sau đó cũng phát ra một tiếng hừ trầm thấp, tựa như là đang thở dài mũi tên đó cuối cùng cũng không giết được Ly Yêu Na Nhan.
Lưu Lăng chưa từng gặp qua Ly Yêu Na Nhan, nhưng hắn khẳng định, mũi tên kinh thiên bắn qua đây nhất định chính là Ly Yêu Na Nhan lần đầu tiên gây ra phiền phức cho bản thân mình. Trước giờ không có một kẻ địch, bức hắn đến mức có chút bối rối nông nỗi. Ly Yêu Na Nhan là người đầu tiên, Lưu Lăng không hy vọng có người thứ hai.
- Giết hướng vào thành!
Lưu Lăng mày không lộ dấu tích nhếch một cái, sắc mặt hơi hiển tái nhợt.
Hắn quay đầu dặn bảo Triệu Đại: - Bảo vệ Mẫn Tuệ, chúng ta vào thành!
Vào thành!
Triệu Đại trong lòng cả kinh, lập tức đối với năng lực ứng biến nhất thời của Vương gia cảm thấy thán phục. Vào thành, sẽ bị người Khiết Đan vây ở trong thành. Nhưng nếu một mặt xông ra ngoài, cho dù Tu La doanh có thể giết ra ngoài bất kể trả giá ra sao, nhưng Thành Đức quân của Chu Tam Thất trong đại quân mười mấy vạn người còn có một người có thể sống sao? Vào thành sẽ bị bao vây, còn không vào thành, thì sẽ bị vây chết. Cho dù sức chiến đấu của kỵ binh Tu La doanh có lớn mạnh nữa, nhưng cũng không làm được tới mức trong mười mấy vạn đại quân Khiết Đan qua lại như vào chỗ không người. Hơn nữa, họ còn phải vì bộ binh Thành Đức quân mở đường, còn phải chiếu cố không thể rời bộ binh quá xa. Cứ như vậy, người Khiết Đan có là thời gian là binh lực sẽ từng chút một tiêu hao sạch quân Hán.
- Doanh thứ nhất doanh thứ hai cản phía sau, doanh thứ ba ở phía trước mở đường!
Thắng Đồ Dã Hồ lạnh giọng hạ lệnh.
Hô một tiếng, kỵ binh Tu La doanh không chút do dự chia làm hai đội. Doanh thứ nhất và doanh thứ hai thương vong hơn một nửa phụ trách ngăn cản phía sau, bảo hộ ở phía sau Thành Đức quân. Doanh thứ ba tập hợp xong thì biến thành mũi tên, hung hăng lao hướng về phía đại doanh người Khiết Đan vây ở thành Triệu Châu.
Ly Yêu Na Nhan cố nén cơn đau nhức trên vai ngồi thẳng người trên lưng ngựa, sau khi cuối đầu nhìn mũi tên phá giáp cắm sâu vào vai mình nhíu nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ gào thét!
- Ngăn chặn hắn! Không cần để ý những người khác, nhất định phải giết chết Hán Vương Lưu Lăng!
Ly Yêu N Nhan cắn môi hung hăng phát lệnh nói.
Lập tức liền có võ sĩ Khiết Đan đem mệnh lệnh của y truyền đi, lập tức, liền có vô số kỵ binh Khiết Đan giết hướng về phía Lưu Lăng. Đám đông dày đặc, đội ngựa dày đặc, khi từ trên cao nhìn xuống giống như hai đàn kiến đang cắn xé nhau, khi nào một bên chưa chết sạch quyết không bỏ qua. Khắp nơi đều đang giết người, khắp nơi đều có người đang chết đi. Khắp nơi đều đang chảy máu, khắp nơi đều là máu.
Lưu Mậu đứng trên tường thành nhìn Hán Vương lâm vào khốn cảnh, cắn cắn môi khô khốc hô: - Chuẩn bị ngựa! Những người trong thành không bị thương đều theo ta ra thành nghênh đón Hán Vương điện hạ!
- Hô!
Sĩ binh quân Hán đã đỏ cả mắt đồng thanh rống to, sau đó dưới sự hướng dẫn của quan quân cấp thấp và trung cấp nhanh chóng tập hợp lại. Một đội ngũ khoảng năm nghìn người trong thời gian ngắn nhất tập hợp lại, một đội ngũ có sức chiến đấu mạnh nhất mà giờ đây thành Triệu Châu có thể đem ra dưới sự dẫn dắt của Lưu Mậu mở cửa thành, chen chúc chạy ra! Hiện giờ đây là sĩ binh có sức chiến đấu mạnh nhất của thành Triệu Châu, trong đó còn có rất nhiều sĩ binh bị thương nhẹ trên người còn băng những dải băng thấm máu.
Hai đội ngũ sĩ binh quân Hán, trong hải dương xám tối của kỵ binh Khiết Đan khó khăn tiến về phía trước, từng bước tới gần.
Nếu nói hai đội ngũ này như hai con nộ long, vậy sĩ binh Khiết Đan vây qua đây giống như vô số những con kiến chỉ muốn cắn chết cự long. Cự long thì hùng mạnh, nhưng số lượng của kiến đến một mức nào đó, cũng có thể cắn chết một con rồng.
May mắn chính là, người Khiết Đan thật không ngờ Lưu Lăng không có chọn phá vây giết ra mà là hướng vào trong thành đánh tới, cho nên sĩ binh vây bên ngoài vẫn không kịp trở về. Hai đội ngũ quân Hán người người đẫm máu cuối cùng hợp lại với nhau, ở hai bên trái phải của họ, là vô số những thi thể của người Khiết Đan.
Không nói tiếng nào, Lưu Mậu lập tức xoay người giết trở về.
Sĩ binh trong thành lại lần nữa tập hợp thành một đội ngũ nghìn người thủ ở cửa thành, liều chết bảo vệ đường lui của Lưu Mậu. Khi cuối cùng quân Hán đã tiến vào thành Triệu Châu, trận đại chiến của song phương tạm thời vẽ lên một dấu chấm tròn. Còn bên ngoài thành, là mấy vạn thi thể ngã xuống của song phương.
Một khắc lúc Lưu Lăng tiến vào thành đã ngoái đầu nhìn về phía xa nơi của Ly Yêu Na Nhanh, nhẹ giọng thở dài nói: - Đáng tiếc!
Vừa lúc vào lúc này, Ly Yêu Na Nhan ở xa xa nhìn quân Hán tiến vào thành Triệu Châu, một bàn tay băng bó miệng vết thương, lẩm bẩm nói: - Đáng tiếc.

Bình Luận

0 Thảo luận