VẬT ĐỔI SAO DỜI KIỀU DIỄM
Liễu Mi Nhi vểnh môi nói: - Tỷ tỷ chỉ biết nghĩ cho tiểu nha đầu Huân Nhi thôi, thật ra đã quên mất dặn dò của Tử Ngư tỷ tỷ rồi sao?
- À?
Lư Ngọc Châu há to miệng, lập tức che miệng cười nói: - Thật là, sáng sớm Tử Ngư tỷ tỷ trước khi đi viện Giám sát còn có nhắc thêm với thiếp, Gia Nhi cũng đã mười sáu tuổi rồi, với Huân Nhi thân thiết như vậy. Mấy ngày trước đây Tử Ngư tỷ tỷ lúc trở về cũng có nhắc với thiếp rồi, nói khi nào Vương gia rảnh rỗi, sẽ đem Gia Nhi và Huân Nhi một lượt thu vào trong phòng đi.
Lưu Lăng xấu hổ há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói cái gì. Tuy rằng hắn đã đến thế giới này hơn mười năm, nhưng đối với tập tục như vậy vẫn còn có chút không thích ứng. Bởi vì Lư Ngọc Châu và Trần Tử Ngư theo mình, cho nên hai nha hoàn các nàng là Gia Nhi và Huân Nhi cũng phải theo mình, này...
Tuy rằng, đây là một việc chỉ cần là người đàn ông bình thường sẽ tha thiết ước mơ, nhưng Hán Vương điện hạ vĩ đại của chúng ta hiển nhiên là vượt khỏi phạm trù của người đàn ông bình thường đấy. Hắn nói: - Chuyện này còn chưa gấp, đợi hai nàng lớn hơn chút nữa nói sau tốt hơn.
Ừ, dường như, hắn cảm thấy Huân Nhi và Gia Nhi đều quá nhỏ, mới vừa vặn đầy mười sáu tuổi. Nếu ở hiện đại, đây là hai học sinh cấp 3? Lưu Lăng tự nhận là không phải cái gì quân tử chính nhân, nhưng hắn cảm thấy đối với việc "ức hiếp" tiểu nữ sinh ở cái tuổi này vẫn còn có chút không tốt lắm.
- Vương gia!
Lư Ngọc Châu thẹn thùng nhìn Lưu Lăng liếc mắt một cái, hạ giọng nói: - Thiếp thân, lúc đó chẳng phải mười sáu tuổi gả cho Vương gia hay sao?
Lưu Lăng a một tiếng, giật mình. Đúng vậy, Lư Ngọc Châu cũng là mười sáu tuổi liền gả cho mình, khi Liễu Mi Nhi làm phụ nữ của hắn, là mười bảy tuổi. Trần Tử Ngư thật ra tuổi bình thường chút, là hai mươi mốt tuổi mới làm phụ nữ của Lưu Lăng. Nhưng trong mắt Lưu Lăng là chuyện bình thường, ở thời đại này hiển nhiên là không bình thường rồi. Trên cơ bản, phụ nữ khi đầy mười bốn tuổi liền phải lập gia đình rồi, mười bảy tuổi còn không có lập gia đình đã là gái lỡ thì.
Mười sáu tuổi, cái tuổi như nước vậy.
Lưu Lăng cười khổ, cười trộm.
Hắn đứng lên, vốn định sẽ tìm cái cớ từ chối một chút, nhưng lại phát hiện trong đầu không có một câu cự tuyệt nói ra được. Đây là một chuyện rất bình thường, hơn nữa Gia Nhi và Huân Nhi hai tiểu nha đầu cũng đã ngưỡng mộ Lưu Lăng rất lâu, cam tâm tình nguyện, Lưu Lăng nếu là kiên định cự tuyệt, chỉ sợ còn có thể làm thương tâm hai tiểu nha đầu kia. Ở xã hội hiện đại xem đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở thời đại này, lại quá bình thường.
Thu nha hoàn vào phòng, cũng không cần nghi thức gì, sau khi thị tẩm hai tiểu nha đầu địa vị sẽ tùy theo mà đề cao, đem kiểu tóc đổi thành kiểu tóc phụ nữ. Từ đó về sau không thể giống như lúc trước vậy tự ý làm bậy, mà là phải tự cho mình là phụ nữ, trừ cái đó ra cũng không có cái gì khác nhau.
Lưu Lăng đang suy nghĩ lấy cớ đem chuyện này ráng kéo dài thêm một chút, bỗng nhiên nghe thấy Hoa Đóa Đóa thét lên một tiếng kinh hãi. Hắn mãnh liệt xoay người nhìn, liền thấy được một cảnh tượng hết sức mạo hiểm không thể tưởng tượng nổi.
Không biết là người nào đầu thai chuyển thế, cô bé Hoa Đóa Đóa này to gan tới nông nỗi này. Nàng tùy ý bừa bãi động đến hắc báo Phá Địch đang nặng nề buồn ngủ, khi thấy một thân sát khí này đối với mình không có phản kháng gì, Hoa Đóa Đóa không ngờ đột phát ý tưởng cưỡi trên lưng của hắc báo!
Lần này hắc báo phẫn nộ rồi, Phá Địch là không cho phép người ta cưỡi ở trên lưng nó. Thân là thú bá chủ tuyệt đối, nó tuyệt đối có sự kiêu ngạo của mình. Ngoại trừ Lưu Lăng ra, nó đối với bất kỳ người nào đều không có trái tim thần phục! Ở trong mắt nó, chỉ có Lưu Lăng mới là chủ nhân của nó. Mà Hoa Đóa Đóa làm ra hành động này, không thể nghi ngờ là chạm đến điểm này, chọc giận thú vương kiêu ngạo!
Hắc báo gào lớn một tiếng, mạnh mẽ nhảy lên.
Thân hình của nó to lớn quá mức rồi, đứng lên độ cao như Hồng Sư Tử vậy! Hoa Đóa Đóa cho tới bây giờ cưỡi qua động vật cao nhất chính là Tiểu Hoàng của nàng, nhưng luận hình thể, Tiểu Hoàng tuy rằng xem là tuấn mã thật tốt, nhưng so với Đặc Lặc Phiêu Hồng Sư Tử cao quý rất cao ngạo kia mà nói vẫn là nhỏ hơn một chút. Mà Hồng Sư Tử ở trước mặt Phá Địch, cũng đã hiển không ra cao lớn rồi. Thân cao tương đương, nhưng uy thế lại không thể so sánh nổi!
Cưỡi ngựa cao lớn uy phong, cũng không coi là chuyện kinh thế hãi tục gì. Nếu là cưỡi một con hắc báo so với chiến mã tầm thường còn cao lớn hơn một số, đó là chuyện siêu việt lạ thường đấy?
Hắc báo Phá Địch mạnh mẽ rống to một tiếng, sau đó lắc lắc bả vai, Hoa Đóa Đóa sợ tới mức gắt gao ôm lấy cổ của nó. Nó gào thét lớn mạnh chạy vọt đi, Hoa Đóa Đóa thét lớn sợ tới mức nhắm hai mắt lại. Tiếng gầm của hắc báo chấn động toàn bộ sau vườn, mà tiếng hô của Hoa Đóa Đóa, chỉ chấn động làm đau đến lỗ tai của hắc báo Phá Địch...
Hoa Đóa Đóa gắt gao ôm cổ Phá Địch, thân mình dán thật chặt ở trên sống lưng hắc báo. Nàng mềm mại như không có xương, thắt lưng và chân lại dị thường có lực, đúng lúc này phát huy ra uy lực, làm cho cả người nàng giống như một khối kẹo vậy dính chắc vào trên lưng hắc báo, giống như một thể vậy. Mặc cho hắc báo nhảy lên hạ xuống, chạy vội lao đi như thế nào, cũng không thể đem nàng thả xuống. Hắc báo nổi giận vẫn còn duy trì lý tính, bằng không nó đã sớm quay đầu lại đem đầu của Hoa Đóa Đóa cắn nát. Nó chỉ có điều phẫn nộ Hoa Đóa Đóa to gan như vậy, thầm nghĩ đem nàng từ trên lưng lỗ mãng hung hăng quẳng xuống thôi.
Nhưng Hoa Đóa Đóa là không phải nghĩ vậy, nàng nghĩ, ta có phải sẽ bị con vật đen này ăn tươi nuốt sống không? Ta có phải sẽ không còn được gặp lại phụ thân, ca ca rồi sao? Có phải khi mở mắt ra liền đã đến Địa ngục hay không? Trong Địa ngục, ngoại trừ ác quỷ chính là oan hồn, ai tới bảo vệ mình? Ai tới bảo hộ ta đây!
Nàng kêu to.
Phụ thân không ở bên người, ca ca cũng không ở đây, còn ai có thể bảo vệ mình đây?
- Về sau không cần ngậm một cây đao trong miệng nữa, như vậy quá nguy hiểm, sẽ tổn thương đến chính mình. Chỉ cần có ta ở bên cạnh cô một ngày, cũng sẽ không cho cô bị thương tổn.
Tự nhiên trong đầu của nàng xuất hiện một âm thanh, rất ôn hòa, rất thuần hậu, rất ấm áp.
Âm thanh này ở trong đầu của nàng quanh quẩn, một lần lại một lần, đung đưa tới lui. Là ai? Là ai vậy đã nói với mình lời nói này? Hoa Đóa Đóa cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, cố gắng suy nghĩ, là ai nói phải bảo vệ mình? Rốt cục, trong đầu của nàng lóe lên một ý tưởng, một khuôn mặt đàn ông tuấn lãng như mặt trời mới mọc vậy, hiện lên mà ra. Là hắn! Hoa Đóa Đóa mở choàng mắt, dùng sức đi tìm vị trí người đàn ông kia.
- Lưu Lăng! Lưu Lăng! Mau tới cứu ta!
Nàng hô.
Nàng hô chính là Lưu Lăng, mà không phải là Vương gia. Khi trong tình cảnh nguy hiểm nhất, nàng đã quên mất thân phận của Lưu Lăng, quên hắn là một trong những người nắm quyền lợi nhất trong thiên hạ này, cũng quên hắn với mình có khoảng cách là đế vương và dân chúng, khoảng cách cực lớn như vậy. Nàng càng không nghĩ tới, theo bản năng mà la lên một cái tên của đàn ông, thật ra là một loại tiết lộ tâm ý. Nàng chỉ nhớ rõ, người khiến nàng không cần bỏ vào trong miệng một cây tiểu đao kia là ai. Là hắn nói, chỉ cần có hắn ở đây, cũng sẽ không để cho ta bị thương tổn!
Lưu Lăng mạnh mẽ nhảy lên, từ trong chòi nghỉ mát nhảy ra ngoài. Thân hình của hắn nhảy ra, liền như một con ưng cao hùng vỗ cánh bay, hướng tới chỗ hắc báo Phá Địch đuổi tới.
Nếu hắc báo muốn vứt bỏ sự truy đuổi của một người, đừng nói là Lưu Lăng, cho dù là Sở Hương Soái đến đây cũng chỉ có thể không biết làm gì cả. Nhưng nó chỉ là muốn đem Hoa Đóa Đóa từ phía sau lưng của mình lỗ mãng vứt xuống, cho nên nó cũng không có hướng tới một phương nào chạy như bay đi mà là ở trong sân không ngừng chạy vòng vòng. Điều này cũng làm cho Lưu Lăng có cơ hội đuổi theo nó, chỉ có điều chính Lưu Lăng cũng không có đường nào ra tay cả. Khi Phá Địch ở trong vườn vút nhanh chạy vòng vòng, có thể là linh cơ vừa động, nên nó nghĩ tới một cách xử lý có thể đem Hoa Đóa Đóa lỗ mãng vứt đi... Đó là lên cây!
Cũng có lẽ là phản ứng rất tự nhiên, Phá Địch vèo một cái bò lên trên một cây cổ thụ che trời. Khi thân mình thẳng đứng hướng về phía trước leo lên, Hoa Đóa Đóa rốt cục bị hù nhẹ buông tay, từ trên lưng nó thẳng tắp rơi xuống. Lúc này, Hoa Đóa Đóa thân ở độ cao cách mặt đất chừng bốn mét, độ cao này tuy quăng không chết người, cũng đem mông đít nhỏ của nàng mềm mại mượt mà quẳng thành ba mảnh.
May mắn, Lưu Lăng đã đuổi tới.
Lưu Lăng vốn định đem Hoa Đóa Đóa khi rơi xuống ôm vào trong ngực, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như vậy đỡ nàng, có thể ngay cả mình cũng sẽ cùng nàng đập xuống đất thì sao? Hoa Đóa Đóa như vật rơi tự do, Lưu Lăng ngay cả sức lực cánh tay kinh người, cũng sẽ bị ngã ngồi đập mông dưới đất, lòng hắn đau lòng cho mông của Hoa Đóa Đóa, đương nhiên, cũng đau lòng cái mông của mình. Bỗng nhiên, trong đầu Lưu Lăng linh quang chợt hiện ra!
Hắn nhớ tới một việc, nhanh như tia chớp lướt qua trong đầu. Đó là Di Hoa Tiếp Mộc của Mộ Dung Phục, khi Hư Trúc hòa thượng lưng cõng Thiên Sơn Đồng Mỗ từ trên núi rơi xuống, đúng lúc đó Mộ Dung Phục chạy tới đẩy ngang một phen, làm giảm bớt đi sức lực khi hai người họ té xuống đất, hai người mới may mắn thoát nạn. Đối với Thiên Long Bát Bộ của đại thần Kim Dung, Lưu Lăng ở kiếp trước đã xem qua không dưới năm lần.
Vì thế, Lưu Lăng không có tùy tiện đi đỡ Hoa Đóa Đóa, mà là chờ đợi thời gian trong nháy mắt. Khi Hoa Đóa Đóa dừng ở trước người hắn, hắn nhanh chóng ra tay ôm lấy thân thể của Hoa Đóa Đóa, sau đó ngay tại chỗ xoay người quay năm sáu cái vòng tròn. Đây là một phương pháp hết sức khoa học, mượn cách xoay tròn này khiến lực rơi của Hoa Đóa Đóa khi rơi xuống đất cũng giảm đi nhiều hơn. Lưu Lăng làm không tệ, tốt lắm, duy nhất có chút không ổn chính là, tay của hắn ôm ở chỗ không nên ôm.
Tay trái tay phải, hai đồi núi trái phải, quá phù hợp.
Nhẹ nhàng nắm chặt chính là loại cảm giác này sao?
Lưu Lăng hai tay vừa vặn đặt lên trên bộ ngực nhô lên của Hoa Đóa Đóa, một tay nắm chặt một cái, sau đó ôm chặt thân thể Hoa Đóa Đóa kéo vào trong lồng ngực của mình, sau đó chính là xoay tròn. Trời thấy, Lưu Lăng lúc ấy tuyệt đối là không có tâm tư xấu xa, đến khi hắn ngưng lại không xoay tròn nữa, hắn cũng không có ý thức được hai tay mình đang nắm lấy hai đồi núi thánh khiết nhất của tiểu cô nương người ta. Tuy rằng xúc cảm thật tốt, nhưng Lưu Lăng tuyệt đối không có cảm nhận được.
Hai người cứ như vậy đứng trên mặt đất, Lưu Lăng từ phía sau ôm ngực của Hoa Đóa Đóa. Hình như cũng chưa tự rút khỏi tình huống mạo hiểm vừa rồi, giống như tòa điêu khắc vậy. Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có điều trong nháy mắt, hoặc là một thế kỷ, Hoa Đóa Đóa quay lại với vẻ mặt đỏ rực, dùng ánh mắt u oán nhìn Lưu Lăng, dùng ngữ điệu ngượng ngùng nói với hắn: - Có thể... Buông ta ra chưa?
Lưu Lăng ừ một tiếng, khi đang buông tay, hắn bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay mềm mại cao ngất dị thường. Vì thế, hắn theo bản năng nhéo nhéo...
Lưu Lăng đỏ mặt, rất khó đấy.
Hoa Đóa Đóa mặt càng đỏ, đỏ chót như một đóa hoa đào nở rộ, thổi cái sẽ bị nát, xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt nàng dạt dào sóng nước, u oán, ngượng ngùng, khổ sở đáng thương. Nàng liền như vậy giơ cằm lên nhìn ánh mắt Lưu Lăng, mà ánh mắt Lưu Lăng cũng đang nhìn nàng. làn da rất trắng rất non rất bóng loáng, còn trên cằm có chút mập mạp đáng yêu của trẻ con.
Lưu Lăng, lưu luyến đến quên đường về.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận