TÌM HIỂU RÕ RÀNG
- Chung quy không phải là ở Trung Nguyên, Giang Nam, tốc độ truyền tin của Viện chậm đi rất nhiều.
Lưu Lăng đưa mật báo của Viện Giám Sát cho Chiêu Tiên:
- Hoàng đế của Trung Sơn Quốc Thượng Đỉnh Thiên ở Đại Đạo Trình, cách đây hơn trăm dặm đường, chỉ toàn dựa vào sức người truyền tin, e là lúc này Thượng Đỉnh Thiên đi mất rồi. Đáng tiếc, nếu Địch Phù Chu bọn họ giết chết tên thám tử của Trung Sơn Quốc đó, biết được Hoàng đế Trung Sơn Quốc ở ngay Đại Đạo Trình thì hỏa tốc truyền tin về, Cô phái tinh kỵ tập kích bất ngờ, nói không chừng Thượng Đỉnh Thiên đã bị bắt rồi.
Chiêu Tiên xem xong báo cáo, cũng thở dài một tiếng:
- Đúng thật là tiếc quá.
Y để phần mật báo đó xuống rồi nói:
- Vương gia, nếu lúc này phái tinh kỵ nhân trời tối tới đó rồi bất ngờ tập kích, nói không chừng còn có thể đuổi kịp Thượng Đỉnh Thiên. Nếu có thể bắt được y hoặc có thể chém chết tại trận, thì việc lấy Trung Sơn Quốc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Trên đường đi toàn rừng rậm gai nhọn, đi tới Đại Đạo Trình kỵ binh mới có thể thi triển. Nếu cứ đuổi theo một cách mù quáng, người của Trung Sơn Quốc nói không chừng cũng đã có phòng bị, bọn họ chiếm địa lợi, kỵ binh chưa chắc có thể tìm thấy họ, nếu trúng mai phục thì càng được không bằng mất.
Hắn đứng dậy nhìn màn đêm u tối bên ngoài:
- Phần lớn khu vực trên đảo Lưu Cầu đều là núi rừng hoang dã chưa được khai khẩn, không thích hợp cho kỵ binh tác chiến. Nếu Thượng Đỉnh Thiên đã biết đại quân ta đã đổ bộ đảo Lưu Cầu, y cũng sẽ đoán ra ắt hẳn có do thám tới Đại Đạo Trình thăm dò tin tức. Trung Sơn Quốc tuy nhỏ, nhưng y cũng là quân chủ một nước, chỉ e là không dám tự dấn thân vào nguy hiểm.
Hắn ngừng lại, rồi đột nhiên cười hỏi:
- Nếu y có chút mưu lược, có khi nào sẽ thừa cơ triệu tập nhân mã gài bẫy ở Đại Đạo Trình không? Dùng bản thân mình làm mồi, dụ đại quân ta tới đó?
Chiêu Tiên đứng dậy khom người trả lời:
- Chiến lực của quân đội trên đảo Lưu Cầu có hạn, cho dù có mai phục thì thế nào? Thuộc hạ nguyện đem 3000 bộ binh bao vây Đại Đạo Trình!
Lưu Lăng nói:
- Chinh chiến nhiều năm như vậy rồi sao còn nóng nảy như thế? Cô thường nói với các ngươi, kiêu binh tất bại. Cho dù chiến lực của người Lưu Cầu có hạn, nhưng nếu họ ẩn mình trong núi rừng hoang dã, đại quân đi qua họ tập kích một hồi rồi bỏ chạy, ngươi có thể đuổi kịp sao? Trong lòng ngươi không chắc là sẽ thắng, thì Cô làm sao khinh suất đưa tính mạng của 3000 ngàn binh sĩ cho ngươi? Thắng lợi của mấy năm hơi nhiều rồi, khiến cho lòng ngươi cũng trở nên kiêu căng rồi!
Chiêu Tiên hoảng hồn, vội cúi đầu nhận lỗi:
- Vương gia bớt giận, thuộc hạ biết lỗi rồi.
Lưu Lăng uhm một tiếng:
- Thượng Đỉnh Thiên có địa lợi nhân hòa, cho dù binh mã dưới trướng y có không thiện chiến tới đâu thì cũng nắm chắc nửa phần thắng trong tay. Đại quân của Cô vượt biển xa tới, làm sao mà biết rõ địa hình ở đây bằng người Trung Sơn Quốc được? Nếu tấn công một cách khinh suất, đại quân sẽ bị người Trung Sơn Quốc hao mòn dần, dùng điểm yếu của mình đánh vào điểm mạnh của địch, là không khôn ngoan.
- Chuyện của mấy ngày nay vẫn là tìm hiểu rõ địa hình xung quanh đã, chờ đợi Trung Sơn Quốc tới đánh. Nếu chúng tới, không lẽ ta còn để chúng quay về mà không bị hề hấn gì sao? Ngoài ra, Thủy trại là nơi quan trọng nhất, nếu Cô là Thượng Đỉnh Thiên, nhất định sẽ phái người tập kích Thủy trại, tốt nhất là đốt lửa thiêu trụi tất cả. Quân ta bị vây hãm, lương thảo không đủ, ắt sẽ bại. Ngươi là chủ tướng Thủy sư, chuyện kiến tạo Thủy trại mấy ngày nay ngươi để tâm kỹ vào.
Chiêu Tiên cúi đầu nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Đi đi, sáng sớm ngày mai, Cô cũng sẽ tới Thủy trại thị sát một vòng.
Chiêu Tiên hành lễ rồi lui ra khỏi đại trướng. Lưu Lăng lại gọi Trần Tiểu Thụ vào nói:
- Dặn mật điệp trong Viện, đi thám thính xem, con đường từ Sơn Nam Quốc tới Trung Sơn Quốc nhanh nhất đi thế nào, cố gắng tường tận một chút, đem theo những tên hải tặc trên đảo Đại Tự, trong số chúng có không ít người biết nói tiếng địa phương của Lưu Cầu này, đừng kinh động tới bá tánh, cũng đừng để bá tánh nhìn ra mật điệp không phải người của đảo Lưu Cầu.
Trần Tiểu Thụ cúi người đáp:
- Tuân lệnh!
- Ngoài ra, thám thính thêm con đường ngắn nhất từ Đại Đạo Trình tới đô thành Trung Sơn Quốc đi thế nào.
Lưu Lăng nghĩ một hồi rồi nói:
- Có thể dùng tiền thưởng mướn người Lưu Cầu bản địa dẫn đường, chỉ là đừng quá tin vào họ, chia ra hỏi sau đó so sánh xem có khác chỗ nào không.
Trần Tiểu Thụ vâng một tiếng, cúi người ra khỏi đại trướng đi phát mệnh lệnh cho các mật điệp của Viện Giám Sát làm việc.
Lưu Lăng tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng thì luôn nghĩ về 3 huynh đệ Thượng gia. Ba huynh đệ này từ Trung Nguyên không ngại đường xa vạn dặm chạy tới đảo Lưu Cầu này, xây dựng 3 quốc gia này lên không lẽ chỉ để ẩn thế? Hay là, 3 huynh đệ này có mưu đồ gì? Nhất là Thượng Đỉnh Thiên đó, nếu thật sự tinh nghiên binh pháp của người đó nói không chừng thật sự là một kình địch, nhưng cũng may vì trên đảo Lưu Cầu này do giới hạn về địa vực, nên binh lực có hạn, vả lại trang bị của quân đội cũng không tinh nhuệ bằng quân đội Trung Nguyên. Phần lớn khu vực trên đảo Lưu Cầu đều là núi rừng hoang dã, bá tánh nghèo khó không nuôi nổi đội quân khổng lồ như thế.
Nếu Thượng Đỉnh Thiên thật sự có bản lĩnh phòng ngự đó, gài thêm một số bẫy đa hình đa dạng, phát động toàn thể dân địa phương trên đảo Lưu Cầu này, toàn dân đều là binh, thì trận này không hề dễ đánh! Cũng giống như quân Mỹ trang bị tinh nhuệ đi tới Việt Nam vậy, nói không chừng còn bị lún sâu vào đầm lầy khó lòng nhấc mình khỏi. Mà dân địa phương ở đây thô dã hung tợn, cho dù giết chết 3 huynh đệ Thượng gia rồi nhưng muốn dân tâm quy thuận thì cũng cực khó. Trên đảo Lưu Cầu này nhất định phải thiết lập quan phủ, nhưng cũng không thể đại quân vừa rút, thì quan phủ lập tức bị đám dân địa phương đó đập nát chứ.
Lưu Lăng lại không có thời gian chơi trò Gia Cát Khổng Minh Thất cầm Mạnh Hoạch , đánh và chiến thắng thì không khó, cái khó là làm sao thu phục đám dân địa phương trên đảo Lưu Cầu này đây.
Thất cầm Mạnh Hoạch là tên gọi của chiến dịch tấn công vào vùng Nam Trung do Gia Cát Lượng chỉ huy. Chiến dịch này nhằm dập tắt những mầm móng phản loạn gây hại đến nhà Thục Hán và cũng chuẩn bị một bước cho các chiến dịch Bắc phạt.
Thở ra một hơi, Lưu Lăng lại mỉm cười.
Thật ra bất luận muốn trấn phục bá tánh ở đâu cũng không thoát khỏi mô típ đó, gậy to cộng với củ cái lớn. Gậy to phải đánh thật mạnh, nhưng không được ép quá. Củ cải phải cho, nhưng không thể cho quá no.
Sự khống chế mạnh yếu bên trong, mới là mấu chốt.
Chiếm đảo Lưu Cầu không khó, chỉ là cần một năng thần đắc lực tới quản lý. Lưu Lăng hơi hơi cau mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ trong triều đình có ai có thể đảm nhiệm chức vụ này. Mấy Đại Học Sĩ của Quân Cơ Xứ đều là thượng thượng chi tuyển, nhưng lại không thể rút ra đảm nhận. Chuyện dân chính, Chu Diên Công, Tạ Hoán Nhiên, Hầu Thân đều là nhân tài không thể thiếu. Nhưng so với cả thiên hạ Đại Hán mà nói, phái một Đại Học Sĩ tới đảo Lưu Cầu hiển nhiên có chút dao trâu mổ gà. Nhưng nếu tùy tiện phái một người tới, chỉ sợ là không thể trấn phục lãnh thổ chưa được khai hóa nữa.
Đột nhiên, một cái tên hiện ra trong lòng Lưu Lăng.
Vương Tiểu Ngưu, tên này chắc là một lựa chọn không tồi. Vương Tiểu Ngưu xuất thân quân võ, lại từng làm qua mấy năm Quận Thủ ở Ứng Châu, bất luận là dân chính quân sự, năng lực cũng đều không tồi. Vả lại, người này có chút giảo hoạt cũng đủ hung tợn, rất thích hợp tới nơi này. Nghĩ tới đây, Lưu Lăng cũng không trì hoãn, viết một phần thủ lệnh, lệnh cho người ngày đêm vượt biển đưa về Kim Lăng.
Điều Triệu Bá làm Tướng quân Kim Lăng, Vương Tiểu Ngưu đem 500 thân binh lập tức nam hạ tới Lưu Cầu này.
Năm ngày sau, trong một khu rừng rậm ngoài phía tây nam Đại Đạo Trình 5 dặm, một bụi cỏ nhỏ bỗng rung động vài cái, một người từ từ bò lên từ bụi cỏ. Người này có khuôn mặt ngăm đen, trên phần thân trên lõa lồ vẫn còn nhìn thấy những vết thương chi chit đã lành miệng. Y liếm liếm đôi môi khô cằn, thở dài quay đầu chạy về phương xa.
Người này chính là Tiểu Hổ, vừa tỉnh lại thì luôn mai phục ở đây giám sát xem Quân Hán đã tới đây chưa.
Chạy tới phía sau một con dốc cao mấy trăm mét, Tiểu Hổ ngừng chân quỳ một chân xuống:
- Bệ hạ, vẫn chưa phát hiện tung tích của Quân Hán.
Thượng Đỉnh Thiên ngồi nghỉ ngơi trên một phiến đá, cau mày, sau đó y đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai Tiểu Hổ, nói:
- Nói cho các binh sĩ biết chúng ta rút lui, Quân Hán sẽ không tới đâu.
Tiểu Hổ khuyên:
- Bệ hạ, đã mai phục hết 5 ngày rồi, hay là đợi thêm vài ngày nữa đi! Quân Hán nhất định đang bận xây doanh trại, một khi đại trại của Quân Hán xây xong, nhất định sẽ phát binh tấn công Đại Đạo Trình. Ti chức cảm thấy, chắc cũng chỉ trong mấy ngày nay thôi.
Thượng Đỉnh Thiên lắc lắc đầu:
- Chủ soái của Quân Hán rất lợi hại. Y biết điểm yếu của Quân Hán ở đâu, vì thế mới không tùy tiện ra binh đánh Đại Đạo Trình. Y đang đợi, đợi Trẫm đem quân công đánh thủy trại của y. Như thế, Quân Hán có thể đợi lúc quân địch mệt mỏi rồi tấn công, phần thắng lớn hơn. Sở dĩ y không tới đánh Đại Đạo Trình, chính là sợ trúng mai phục của Trẫm.
Nghĩ hồi, Thượng Đỉnh Thiên thở dài:
- Chỉ là không biết thống soái của Quân Hán có phải Hán Vương Lưu Lăng không.
Tiểu Hổ nói:
- Vậy thì chúng ta không đi công đánh doanh trại của chúng. Quân Hán vốn dĩ từ xa tới cách nhau cả vùng biển rộng, cho dù Thủy sư của họ có lớn mạnh thì việc vận chuyển lương thực cũng vô cùng khó khăn. Quân Hán chí ít có 30 ngàn người, nhu cầu rất lớn, không cần bao lâu ắt sẽ tấn công từng thôn trại một, chỉ cần Quân Hán có cử động, chúng ta lại đi giết cho chúng bỏ giáp chạy!
Thượng Đỉnh Thiên mỉm cười:
- Nếu đơn giản như ngươi nghĩ thì tốt rồi. Quân Hán tuy từ xa tới, nhưng nếu đúng như ngươi nói Thủy sư của chúng mạnh tới mức đó, thực chất việc vận chuyển lương thảo hoàn toàn không hề khó khăn. Vả lại, Quân Hán nếu tiến đánh chắc từng trại từng trại một, từng bước lấn tới, dùng chiến nuôi chiến, thì lương thảo của chúng sẽ không thiếu đâu. Thế nên... ngược lại Trẫm mới là người không thể chở đợi được nữa. Nếu Quân Hán không tới, thì chúng ta đành chủ động vậy. Nếu không phóng hỏa đốt thuyền của Quân Hán, thì nguồn lương thực của chúng sẽ được chuyển tới không ngừng, lúc đó trận này sẽ khó đánh đó. Ngươi cũng thấy qua uy lực to lớn của đống hỏa khí đó rồi chứ, nếu Quân Hán gửi dần những thứ vũ khí đó tới, làm sao chống lại nổi?
- Tiểu Hổ... Trẫm muốn ngươi quay về, thám thính cặn kẽ tình hình Thủy trại của Quân Hán!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận