Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 470: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KHÔNG Ở U CHÂU
- Vương gia... Sự đã thành?
Thấy Lưu Lăng biểu lộ sắc mặt vui mừng, Triệu Đại mỉm cười hỏi.
Lưu Lăng đưa mật thư cho Triệu Đại nói: - Sao hắn ta không đi làm thương nhân đi, bản lĩnh cò kè mặc cả thật đúng là không tầm thường.
Triệu Đại đọc qua mật thư một lượt sau đó cười nói: - Quả thật có dùng công phu sư tử ngoạm, một hơi muốn lấy đi bốn châu tây nam, còn muốn ngân lượng, nữ nhân, gấm lụa, khẩu vị lớn đến mức khiến người ta giật mình.
Lưu Lăng cười nói: - Chỉ thét cái giá trên trời mà thôi, thay ta nghiền mực, ta muốn hồi âm cấp sinh ý cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu bệ hạ.
Triệu Đại vừa nghiền mực vừa nói: - Hoá ra Vương gia căn bản không có ý định lấy U Châu, Da Luật Hùng Cơ điều mấy chục vạn đại quân đến cứu viện, nếu ông ta biết được kế sách của Vương gia mà không bị chọc giận hộc máu mới lạ. Nếu có thể dự đoán được, ông ta chắc chắn sẽ không mang binh xuôi nam rồi.
Lưu Lăng cười nói: - Da Luật Hùng Cơ nếu không mang binh xuôi nam, U Châu chắc chắn sẽ bị ta đoạt lấy. Nếu không phải vì tiếc tòa thành cổ này ngày sau vẫn còn có chỗ hữu dụng với ta thì cho dù Da Luật Cực có chắn hết tất cả cổng thành, cho dù trong thành còn hai trăm ngàn đại quân, chẳng lẽ ta không công phá nổi một tòa thành U Châu? Chỉ có điều lúc này thời cơ chưa chín muồi, U Châu mặc dù lấy được rồi, cũng khó có thể thủ vững không mất. Đại quân sớm muộn gì cũng phải xuôi nam trở về, Đường, Thục, Ngô Việt, Sở, Bình Nam, Nam Hán, Giang Nam giàu có và đông đúc mới là mục tiêu chủ yếu kế tiếp. Người Khiết Đan thực lực hùng hậu, không có khả năng chỉ đánh một trận mà tiêu diệt được toàn bộ. Lần này lôi kéo được người Đảng Hạng lại buộc chung với nhau, người Khiết Đan sau khi nguyên khí đại thương cho dù muốn báo thù cũng không phải chuyện trong ba năm một giờ là có thể làm được. Còn nữa, người Đảng Hạng cũng sẽ không đứng yên nhìn người Khiết Đan khôi phục nguyên khí.
Triệu Đại nói: - Vương gia định khi nào thì trở về nam?
Lưu Lăng suy nghĩ một chút nói: - Đợi người Đảng Hạng đến nơi đã ước định trước, quấy rối người Khiết Đan lúc đó đại quân liền xuôi nam trở về, phía nam bỏ trống, dưới trướng Đỗ Nghĩa đã không còn lại được bao nhiêu binh mã nữa rồi. Lời nói của Nam Đường Lý Dục không thể tin, nếu tin lời của hắn, ta tình nguyện tin rằng thế gian này có quỷ còn hơn. Chỉ sợ Lý Dục đang âm thầm theo dõi, nếu quân đội Đại Hán ta thắng người Khiết Đan, hắn sẽ thật sự án binh bất động sợ ta mang theo đại quân đại thắng trở về trả thù hắn. Nếu đại quân Đại Hán ta bị đánh bại, chỉ sợ quân Nam Đường đã sớm dốc hết lực lượng Bắc thượng rồi.
- Có Đỗ Nghĩa tướng quân trấn giữ, binh Nam Đường muốn vượt qua họa tuyến Vương gia vẽ ra cũng không phải chuyện dễ dàng. Còn nữa, sau khi lão tướng quân Trình Nghĩa Hậu thu binh, Hậu Thục và Nam Đường đều kinh sợ.
Lưu Lăng cười nói: - Đúng vậy, nếu đã kết phường buôn bán với người Đảng Hạng rồi thì cũng không nên để Tam Giang Hầu thúc mông người ta nữa. Nếu lần kinh doanh này đàm phán tốt thì sẽ là đồng minh tạm thời, địch nhân của kẻ thù là bằng hữu của chính mình, lời này ta đã nói rất nhiều lần rồi. Muốn đả động Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng không khó, Khiết Đan mới là giang sơn hắn thèm muốn. Hắn không si ngốc đến nỗi thật sự cho rằng ta sẽ đáp ứng điều kiện của hắn, hắn bất quá chỉ muốn ghê tởm ta một chút thôi.
Lưu Lăng cầm lấy cây bút lông được Triệu Đại đưa tới, ngẫm nghĩ một chút viết lên giấy hai chữ sau đó thổi thổi.
- Cứ như vậy đi, dùng tốc độ nhanh nhất đưa lá thư hồi âm này đến cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Triệu Đại nhìn tờ giấy không khỏi bật cười, trong lòng tự nhủ Vương gia quả nhiên là một người thú vị. Lưu Lăng hồi âm cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu chỉ có hai chữ, cực kỳ thô thiển: Vô Nghĩa!
Triệu Đại thật sự không thể tưởng tượng được ra vẻ mặt của quốc chủ Tây Hạ, Ngôi Danh Nẵng Tiêu khi nhìn thấy lá thư hồi âm này, người ta mặc dù là rao giá trên trời nhưng cũng kỳ công viết dài tới vài trang giấy, Vương gia chỉ dùng hai chữ đập trở về. Nếu Triệu Đại là quốc chủ Tây Hạ chỉ sợ sẽ tức giận đến cụt cả râu. Buôn bán có đạo lý, đối phương đưa ra điều kiện, ngươi có thể cò kè mặc cả. Lưu Lăng lại không có ý định ra giá, trực tiếp dùng hai chữ vô nghĩa để trả lời các yêu cầu cắt đất trả tiền của Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
- Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ ngày mai thế công tạm trì hoãn một chút. Mỗi ngày đánh một hồi là được, cố gắng đừng làm thương tổn tới tòa thành cổ. Việc công thành, không thể không làm, nhưng cũng không thể để binh lính bị thương vong quá lớn. Nếu không tấn công chỉ sợ sẽ bị lão hồ ly Da Luật Hùng Cơ đoán ra được, thanh thế có thể lớn hơn một chút, thương vong phải khống chế ở mức thấp nhất.
Lưu Lăng phân phó nói.
Triệu Đại lên tiếng: - Pháo có thể bắn, nhưng không được bị thương. Có phải là ý này không?
Lưu Lăng tán thưởng nhìn Triệu Đại nói: - Nghe xong những lời này, ta lại phải hoài nghi xuất thân của ngươi rồi.
Triệu Đại cười hì hì, cầm lá thư Lưu Lăng viết cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu lui ra ngoài.
Chờ khi gã đi rồi, Mẫn Tuệ mới từ phía sau vòng ra, dán chặt vào lưng Lưu Lăng, ôm bả vai rộng của hắn từ phía sau: - Vương gia, việc quốc quân đại sự mặc dù trọng yếu, nhưng thân thể Vương gia so với quốc quân đại sự còn trọng yếu hơn rất nhiều. Miệng vết thương tuy đã bắt đầu kết vảy nhưng vẫn cần phải điều trị tiếp mới được.
Lưu Lăng cười cười, duỗi tay nắm lấy tay Mẫn Tuệ nói: - Có nàng ở đây, ta còn gì phải lo lắng?
Mẫn Tuệ đỏ mặt lên: - Vương gia, thật sự phải về nhà sao?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Người Khiết Đan đánh tới, chúng ta nếu không đánh mà đã lui về chẳng phải rất mất mặt hay sao? Ta vẫn thường nói với binh lính, thiên hạ của Đại Hán bất kể là ai đều không được phạm vào, kẻ nào dám đến sẽ bị đánh tan. Chúng ta có thể ức hiếp người khác, nhưng không thể để bị người khác ức hiếp, cho dù chúng ta khi dễ người khác, người khác cũng không thể ức hiếp chúng ta. Người Khiết Đan vây đánh Thương Châu, Triệu Châu mấy tháng, nỗi uất ức này nếu không được giải tỏa, trong lòng binh sĩ chắc chắn sẽ khó chịu.
- Đạo lý này của Vương gia vừa vô lại vừa vô cùng khí phách.
Mẫn Tuệ cười nói.
Lưu Lăng cười: - Làm người cuối cùng cũng phải hung ác một chút, người khác mới không dám trêu chọc. Chỉ có điều người Khiết Đan thực lực quá sâu dày, cho dù đánh hạ được U Châu thì sớm muộn gì cũng có thể bị người Khiết Đan đoạt lại. Tương lai vài năm sau, phía nam mới là mục tiêu chủ yếu, sau khi thống nhất được Nam Bắc rồi mới có thể vươn tay ra ngoài trừng trị bọn người Khiết Đan.
- Nhưng sáu trăm ngàn đại quân tụ hợp về U Châu, bằng thực lực lớn như vậy chẳng lẽ Vương gia không tin tưởng có thể đánh bại hoàn toàn người Khiết Đan?
Mẫn Tuệ hai mắt vụt sáng lên hỏi.
Lưu Lăng giải thích nói: - Dân tộc thảo nguyên không giống với người Hán chúng ta, hễ là nam tử người Khiết Đan, từ hài đồng bốn năm tuổi đến lão ông tám mươi đều có thể phóng ngựa chạy như bay, cho dù lần này ta có đánh tan quân chủ lực của người Khiết Đan, nhưng căn cơ của họ vẫn không bị tổn hại gì quá lớn. Chỉ cần Da Luật Hùng Cơ không chết, y quay trở lại thảo nguyên liền có thể lôi ra mấy chục vạn thậm chí trên trăm vạn quân đội. Nam tử Khiết Đan buông binh khí chính là dân chăn nuôi, cầm vũ khí chính là chiến sĩ, điểm này thực khiến người ta khâm phục.
Lưu Lăng nói: - Hơn nữa, Đại Hán bây giờ vẫn chưa có một đội kỵ binh đủ sức uy hiếp được kỵ binh Khiết Đan. Tu La Doanh lần này nguyên khí đại thương, mà Hổ Bí tinh giáp của La Húc chỉ có bảy tám ngàn người mà thôi. Tương lai nếu muốn đánh bại hoàn toàn người Khiết Đan, không có một đội kỵ binh dũng mãnh là không được, nếu chỉ dựa vào bộ binh xâm nhập thảo nguyên tác chiến, chỉ sợ sẽ bị người Khiết Đan đánh tiêu hao từng chút từng chút một. Hơn nữa bộ binh viễn chinh, hậu cần tiếp tế tiếp viện cần thiết quá nhiều, rất khó khăn.
Mẫn Tuệ nói:
- Vương gia nói những thứ này Tuệ Nhi không hiểu, nhưng Tuệ Nhi biết, Vương gia là vô địch thiên hạ, bất kể địch nhân là ai, cuối cùng đều bị Vương gia đánh bại.
Lưu Lăng ôm Mẫn Tuệ vào trong ngực cười ha ha nói: - Lời này trong quân có rất nhiều người từng nói rồi, nhưng không có ai nói dễ nghe bằng Tuệ Nhi.
Mẫn Tuệ nói: - Không phải Tuệ Nhi nói láo dụ dỗ Vương gia vui vẻ đâu.
Lưu Lăng tự tin cười cười nói: - Ta biết Tuệ Nhi không nói dối, không tâng bốc ta. Bởi vì ta cũng tin tưởng, trong thời đại này, người có tư cách làm kẻ địch của ta chỉ ít ỏi có mấy người mà thôi. Mà ta so với bọn họ đều lợi hại hơn, không phải sao?
- Ừ! Vương gia lợi hại nhất!
- Vương gia lợi hại chỗ nào?
- Vương gia... Lợi hại!
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Vương gia lợi hại, tối nay sẽ cho nàng được biết!
Mẫn Tuệ xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, kéo váy chạy ra đằng sau chuẩn bị thuốc cho Lưu Lăng. Lưu Lăng nhìn bóng lưng lay động lòng người của Mẫn Tuệ cười cười, nghĩ đến việc ứng phó với cục diện sau này, sắc mặt hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Lần này Bắc Phạt, Lưu Lăng thật không nắm chắc có thể đánh bại người Khiết Đan. Cho nên từ lúc bắt đầu, mục tiêu Lưu Lăng đặt ra không phải là đánh bại hoàn toàn người Khiết Đan mà là khiến chúng nguyên khí đại thương. Dựa vào binh uy của quân Hán hiện giờ, làm người Khiết Đan tổn thương nguyên khí cũng không phải việc khó gì, chẳng qua giết địch một ngàn tự tổn 800, chuyện này Lưu Lăng từ trước đến nay không làm.
Cho nên, hắn nhất định phải cột người Đảng Hạng lên thuyền chung. Hắn biết Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình, bởi vì Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng là một cuồng nhân.
Người Khiết Đan hiện giờ vẫn là dân tộc mạnh nhất thời đại này, Đại Liêu vẫn là quốc gia hùng mạnh nhất. Bất kể là Đại Chu lúc trước hay là Đại Hạ sau này, thoạt nhìn khi đánh nhau với người Khiết Đan đều không bị thiệt thòi quá lớn, nhưng không thể phủ nhận, trong trận chiến giữa Tây Hạ và người Khiết Đan, người Đảng Hạng bị vây ở thế thủ, có địa lợi nhưng cuối cùng vẫn đánh mất vùng đồng cỏ lớn phía bắc Kỳ Liên Sơn. Mà Đại Chu dưới triều đại của Sài Vinh tuy rằng đánh tới Bá Châu chiếm được vài trăm dặm giang sơn, nhưng lúc đó đại quân chủ lực của Khiết Đan đang chinh phạt Đan Đông và Cao Câu Ly, cho nên Sài Vinh mới có thể thừa dịp thành công.
Hiện giờ Đại Liêu hùng cứ phương bắc, nguồn mộ lính sung túc, có thể nói cho dù Lưu Lăng buông ý định chinh chiến phía nam, dốc toàn lực Bắc Phạt, thêm cả người Đảng Hạng trợ giúp, song phương liên kết cũng không chắc có thể làm cho người Khiết Đan thất bại thảm hại được.
Lưu Lăng kế tiếp phải suy tính làm như thế nào mới có thể tối đa hóa được lợi ích của lần Bắc Phạt này. Quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu công phu sư tử ngoạm, ngay cả khi là vì ghê tởm Lưu Lăng nhưng kỳ thật cũng là để biểu đạt một thái độ, đó là quyền chủ động và quyền quyết định ở trong tay Tây Hạ, không phải trong tay Lưu Lăng. Ngôi Danh Nẵng Tiêu có thể đáp ứng Lưu Lăng liên quân Bắc Phạt Khiết Đan, đương nhiên cũng có thể đáp ứng Da Luật Hùng Cơ đối phó Đại Hán. Ở thời đại này, không có kẻ thù vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Ba trăm ngàn đại quân Tây Hạ bây giờ vẫn đang ở Lam Châu không rút về, chủ ý của Ngôi Danh Nẵng Tiêu là gì, Lưu Lăng kỳ thật có thể dễ dàng đoán được.
Đơn giản chính là chân đạp hai thuyền mà thôi.
Nếu người Hán Bắc Phạt chiếm ưu thế, Tây Hạ sẽ không ngại trợ giúp quân Hán mở rộng chiến quả. Còn nếu quân Hán thất thế thì người Đảng Hạng sẽ lại cùng người Khiết Đan liên thủ cướp đoạt giang sơn gấm vóc Trung Nguyên.
Lợi ích trước mắt, ngay cả ký hiệp ước rồi vẫn có thể tùy ý giẫm đạp lên pháp luật, huống chi ở thời cổ đại căn bản không thể có chuyện song phương ký hợp đồng trước rồi mới làm việc. Lưu Lăng và Ngôi Danh Nẵng Tiêu hiệp nghị bằng miệng, kết cục cuối cùng sẽ là như thế nào thì phải xem trận U Châu này kết quả ra sao.
Kế đầu tiên của Lưu Lăng là vây thành đánh viện binh, vây U Châu mà bức người Khiết Đan phải phái viện quân tới, nửa đường giáng cho người Khiết Đan một kích trí mạng. Chiến thuật đơn giản thực dụng này từ cổ chí kim vẫn tiếp tục được sử dụng không suy, lần nào cũng thành công. Nhưng Da Luật Hùng Cơ thống lĩnh hơn mười vạn tinh binh xuôi nam, đánh viện binh cần phải sử dụng bao nhiêu quân đội?
Khi Lưu Lăng suy nghĩ vấn đề, người khác sẽ không quấy rầy hắn, mà khi hắn từ trong phòng đi ra thì thường thường đã nghĩ ra biện pháp giải quyết nan đề.

Bình Luận

0 Thảo luận