Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 212: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
LUYỆN BINH
Từ khi trận phong ba Lưu Lăng bị thích sát đến nay đã hơn một tháng trôi qua, quãng thời gian này Hán Quốc không có đại sự gì xảy ra. Mấy ngày nay Lưu Lăng gần như ít khi thượng triều, sau khi nghỉ ngơi ở nhà 5 ngày, là hắn bắt tay vào việc huấn luyện kỵ binh. 1000 tân binh từ Ứng Châu đem về đều là tinh tráng chi sĩ, cộng thêm 500 lão binh được chọn từ doanh Thần Chiến, doanh Thần Cơ, doanh Thần Phong, một đội kỵ binh do 1500 tân binh lão binh hợp thành ra đời.
Doanh địa của kỵ binh xây trên mảnh đất Hiếu Đế ban cho Lưu Lăng để xây Vương phủ. Diện tích mảnh đất hơn 40 mẫu, có chứa 3000 kỵ binh cũng không thành vấn đề.
Ngựa đều là chiến mã thượng hạng vận chuyển từ Tây Hạ qua, thân cao thể tráng, 3000 con chiến mã, 1500 kỵ binh, Lưu lăng định đào tạo ra một đội kỳ binh có thể làm xoay chuyển tình thế trên chiến trường. Sau khi kỵ binh bước vào doanh địa, thì doanh Kỵ Binh lập tức bị phong bế, thủ vệ ngoài đại doanh nhiều vô kể, đừng nói là bá tánh thông thường, cho dù là đạt quan hiển quý không có sự cho phép của Lưu Lăng muốn tới gần cũng khó. Nếu có người tới gần doanh Kỵ Binh trong phạm vi 200 mét, lập tức sẽ bị võ sĩ tinh giáp đi tuần tra đuổi ra ngay.
Một khu vực rộng lớn tới 40 mấy mẫu này hoàn toàn trở thành cấm địa của Thái Nguyên Phủ, thậm chí thủ bị nơi đây còn nghiệm ngặt hơn cả nội viện Hoàng Cung. Vòng ngoài nhất do sai dịch của Bát Môn Tuần Sát Ti tuần tra, một đội 10 người, thay nhau thị sát không chừa kẻ hở, bất cứ ai cũng không được vượt rào. Bên trong thì có đội ngũ tuần tra do 200 thân vệ trong Vương phủ của Lưu Lăng hợp thành, 100 người chia thành 10 đội, mỗi ngày thay ca 1 lần, tuần tra không ngừng.
Những người ra vào đại doanh Kỵ Binh, đều có đeo thẻ bài thông hành do Lưu lăng ký tên ban phát. Loại thẻ bài này bao gồm cả miếng của Lưu Lăng, cũng chỉ có 6 miếng mà thôi, cũng có nghĩa là người có tư cách bước vào doanh Kỵ Binh, không tính Lưu lăng thì cũng chỉ có 5 người, thậm chí cả Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không thể tùy tiện ra vào, đây là điều mà lúc trước Hiếu Đế hứa với Lưu Lăng.
Sáu người này, là Lưu Lăng, Thắng Đồ Dã Hồ, Triệu Nhị, Hoa Tam Lang, Độc Cô Nhuệ Chí, ngay cả 3 Chỉ Huy Sứ của Kinh Sư doanh, người có thể xem là tâm phúc của Lưu Lăng cũng không có tư cách bước vào trong đại doanh Kỵ Binh.
Lưu Lăng mỗi sáng bước vào đại doanh Kỵ Binh, đến khuya mới trở ra, không ai biết hắn huấn luyện những tân binh đó như thế nào, cách thức huấn luyện của hắn quả thực đã trở thành cơ mật tối cao của Hán Quốc.
Nhưng cũng có người dè bỉu. Họ cảm thấy bất luận Lưu Lăng tận tâm tận lực huấn luyện tân binh tới mức nào, chỉ dựa vào có 1500 người thì làm được cái gì? Cho dù có thể huấn luyện những kỵ binh đó thành cường binh lấy một chọi mười, khi đối mặt với mấy chục ngàn, thậm chí mấy trăm ngàn đại quân thì cũng có ảnh hưởng gì tới chiến cục đâu?
Tuy rằng kỵ binh có một ưu thế nhất định khi chiến đấu với bộ binh. 1500 kỵ binh, nếu vận dụng tốt thì cũng có thể kích bại 10 ngàn, thậm chí 15 ngàn bộ binh không được trang bị trọng giáp. Nhưng nếu đối mặt với một đội bộ binh với số lượng từ 20 ngàn trở lên và còn kết thành trận thế, cho dù không được trang bị trọng giáp, ưu thế về tốc độ của kỵ binh cũng sẽ do số lượng địch quá nhiều mà hoàn toàn biến mất, một khi đã rơi vào địch trận, kỵ binh cao cao tại thượng căn bản chỉ là cái bia ngắm của vũ khí trong tay bộ binh, nhắm là trúng.
Nếu là du kích ở bên ngoài, dùng tên nỏ giết địch, thì trừ phi đối phương là một đám loạn binh không hề có sức chiến đấu như phản binh của Âu Dương Chuyên, nếu không sẽ khó lòng mà gây đả kích chí mạng đối với bộ binh. Vả lại xạ trình của kỵ cung kém xa bộ cung, một khi đã giằng co với nhau thì kỵ binh rất có khả năng sẽ bị tiễn trận của bộ binh tiêu diệt.
Vì thế, rất nhiều người đều không thấy một đội kỵ binh 1500 người có thể đạt tới thành tựu to lớn cỡ nào. Dù sao giả tưởng địch trước mắt của Hán Quốc là Liêu, Hạ, Chu, mà ba nước này lại đều nổi tiếng về kỵ binh của họ. Khoan chưa nói đội Thiết Kỵ của Hạ, Liêu, cho dù là đội Tinh Giáp Kỵ Binh Hổ Bí của Đại Chu, 10 ngàn kỵ binh được võ trang lên tới tận răng đủ để dễ dàng tiêu diệt 1500 kỵ binh này rồi.
Đại Liêu sở hữu 400 ngàn Lang Kỵ Cung Trướng Quân, số lượng kỵ binh mà Hạ sở hữu cũng không dưới 400 ngàn. Nếu kỵ binh xung trận theo quy mô lớn, 1500 người mà Lưu Lăng huấn luyện này lập tức sẽ bị dòng người của đối phương dìm chết, thậm chí còn không thể làm ra trò trống gì.
Không chỉ những người hiểu sơ về quân sự, mà ngay cả những văn nhân hoàn toàn không hiểu gì hết cũng không trông mong gì ở đội kỵ binh này, và ngay cả trong quân đội cũng đã nghe rất nhiều tiếng chất vấn rồi. Kỵ binh ưu tú thiện chiến nhất mà quân Hán từng thấy, không ai khác ngoài 10 ngàn tinh kỵ dưới trướng Đại Chu Đại Đô Hộ Hổ Bí Tướng quân, La Húc. Đây đã là sức chiến đấu cực hạn của kỵ binh mà họ có thể nghĩ tới rồi, không ai nghĩ rằng Lưu Lăng có thể huấn luyện ra một đội kỵ binh có thể vượt qua sức chiến đấu của Tinh Kỵ Hổ Bí.
Thậm chí ngay cả Hiếu Đế cũng không quá để tâm đến 1500 kỵ binh này. Theo y thấy, sở dĩ Lưu Lăng đem toàn bộ tâm tư đặt lên việc luyện binh, chẳng qua là vì muốn rời xa triều đường. Thà làm một tướng quân luyện binh, cũng không muốn làm một quyền thần quyền khuynh triều dã. Đối với một đệ đệ trên chiến trường thì gan to như trời, trên quan trường thì e dè nhút nhát như thế, Hiếu Đế cũng thấy bó tay. Chỉ là y không muốn ép Lưu Lăng quá nhiều, nên mới nói trong triều còn có mấy trọng thần Lư Sâm, Hầu Thân, Bùi Hạo, Chu Diên Công có thể dùng, Lưu Lăng đã muốn luyện binh thì Hiếu Đế cũng không can thiệp quá nhiều.
Lưu Lăng cũng mặc kệ phi nghị của ngoại giới, mỗi ngày đúng giờ bước vào đại doanh Kỵ Binh, không tới lúc lên đèn cũng không đi ra.
Đại Liêu ở phía Bắc và Tây Hạ càng đánh càng hăng, hai bên đều không rảnh chú ý tới động tĩnh của Hán Quốc, lại thêm Hán Quốc dâng trọng trấn Đại Đồng cho Liêu Quốc. Nộ khí lúc trước của Da Luật Hùng Cơ do Hán Quốc không chịu xuất binh đã hoàn toàn tiêu tan. Thay vì Hán Quốc phái tới mấy mươi ngàn binh già binh yếu, có được một trọng trấn có thể giám sát cả Trung Nguyên như thế thì được lợi nhiều hơn. Chỉ cần cho đóng quân 100 ngàn ở Đại Đồng, bất luận là Tây Hạ hay Đại Chu, đều sẽ khó chịu như đang bị cài ghim trong mắt.
Thật ra Hiếu Đế làm như thế cũng không hoàn toàn là tỏ ra mềm yếu trước mặt Đại Liêu. Về mặt lý thuyết thì Đại Đồng là lãnh thổ của Hán Quốc, chỉ là từ khi Hán Quốc thành lập tới nay luôn bị Liêu Lang Kỵ quấy nhiễu, trong phạm vi trăm dặm không người sinh sống. Mà lòng thèm khát Đại Đồng của Đại Liêu rõ như ban ngày, dùng một vùng đất có cũng như không đổi lấy hòa binh trong 5 năm thậm chí lâu hơn, cuộc buôn bán này cũng không lỗ vốn. Huống hồ, Lưu Lăng đã sớm có sắp xếp bên trong Đại Đồng Phủ, nếu không làm sao mà dễ dàng dâng nó đi?
Lưu Lăng đứng trên sân nhìn các tân binh huấn luyện, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Vương gia, huấn mã luyện binh kiểu này, tổn thất có phải hơi lớn không?
Hoa Linh e dè hỏi.
3000 con chiến mã thượng hạng, bây giờ đã tổn thất hơn 200 con, nhìn mà thấy đau cả lòng.
Lưu Lăng lắc lắc đầu không trả lời Hoa Tam Lang, mà hỏi Triệu Nhị: - Hôm nay thức ăn của các kỵ binh và thức ăn của chiến mã đã được đưa tới chưa?
Triệu Nhị ôm quyền nói: - Vương gia, đã đưa tới rồi ạ, 200 con heo sống, 15 xe cỏ tươi.
- Vẫn theo cách ta chỉ lần trước cho ngựa ăn, thịt cho kỵ binh thì cứ thoải mái cung cấp, không cần tiết kiệm.
Hắn nhìn Hoa Tam Lang một cái thở dài nói: - Ta biết ngươi đau lòng chiến mã, nhìn từng con từng con ngựa chết đói, không lẽ ta không đau lòng? Kiên trì thêm chút nữa đi, ta tin nhất định sẽ thành công. Ngoài ra, cắt thịt của những con ngựa đã chết ra, bị dụng!
Hoa Tam lang kinh ngạc: - Vương gia, ngựa ăn cỏ, bây giờ cho ăn thịt sống đã là rất khó khăn rồi, không lẽ Vương gia còn định cho chúng ăn thịt của mấy con đã chết sao?
Lưu Lăng chậm rãi gật đầu: - Cái ta cần không phải chiến mã, mà là mãnh thú!
- Cách huấn luyện ngựa kiểu này thuộc hạ chưa từng nghe nói qua. Thuộc hạ thật sự không dám tưởng tượng, nếu chiến mã thật sự được huấn luyện theo đúng những gì Vương gia nghĩ, sau này khi lên tới chiến trường sẽ là khí thế như thế nào đây.
Triệu Nhị cảm thán.
- Ta thì cảm thấy tuy cách làm thế này tiêu hao rất nhiều, nhưng nếu khi thành công, trên chiến trường còn đội kỵ binh nào dám đối đầu với chúng ta?
Độc Cô Nhuệ Chí dựa lưng vào cột, nheo mắt nhìn những tân binh đang luyện tập kỹ thuật chém giết.
Lưu Lăng cười và nói: - Chiến thuật đột kích, kỹ xảo đấu tay đôi của kỵ binh thì giao cho Thắng Đồ Tướng Quân, Độc Cô Tướng Quân chỉ dẫn. Tiễn thuật, thì giao cho Tam Lang dạy, Triệu Nhị phụ trách hậu cần quân nhu, chỉ cần qua một thời gian chiến mã thích nghi với thức ăn có mùi máu tanh, không cần một năm, đội quân này sẽ có sức chiến đấu nhất định.
Thắng Đồ Dã Hồ đang chỉ điểm các tân binh dùng giáo trên sân. Kỵ giáo mà các kỵ binh sử dụng đều được tinh công chế tạo. Không giống như bộ giáo cứng bền, sức đàn hồi của cán giáo kỵ giáo vô cùng xuất sắc, loại giáo này muốn luyện được thì rất khó. Nói tới trình độ sử dụng giáo, Thắng Đồ Dã Hồ và Độc Cô Nhuệ Chí đều vô cùng xuất chúng, hai người dùng giáo, một người cương mãnh vô cùng, một người linh hoạt đa dạng. Chỉ cần học điểm tốt của hai người này, đã là giúp ích rất nhiều cho sự tiến bộ của các tân binh.
Đang nói chuyện, một thân binh chạy tới hành một quân lễ cho Lưu lăng rồi nói: - Khởi bẩm Vương gia, có quân báo quan trọng, Bệ Hạ phái người đưa tới đây.
Lưu Lăng gật đầu, kết quả hắn chỉ xem qua rồi cười: - Sài Vinh cuối cùng cũng không nhịn được, các ngươi xem, Dương Nghiệp truyền về tin tức nói đã hạ lệnh tập kết 200 ngàn đại quân, chuẩn bị tiến công Tây Hạ, đoạt về 3 Châu Phủ bị Tây Hạ chiếm đóng, nhưng lần này Sài Vinh rút kinh nghiệm, không ngự giá thân chinh nữa.
Hoa Tam Lang hỏi: - Vậy ai lãnh binh?
Lưu Lăng đáp: - Hành quân Nguyên Soái là Đại Tướng quân Hữu Uy Vệ Mông Hổ, Phó Soái là Đại Tướng quân Tả Võ Vệ Hàn Canh.
Triệu Nhị nói: - Mông Hổ và quân Tây Hạ giao tay mấy lần, hắn làm Nguyên Soái cũng không có gì lạ.
Độc Cô Nhuệ Chí hừm một tiếng nói: - Càng là như thế, quân Chu tất bại!
Ánh mắt Lưu Lăng sáng lên, ồ một tiếng rồi hỏi: - Độc Cô Tướng quân nghĩ sao?
Độc Cô Nhuệ Chí nói: - Lâu nay nghe nói Đại Tướng quân Võ Uy Vệ Mông Hổ thiện chiến, nhưng người này lâu nay luôn tự cho mình là đúng, lại thêm năm ngoái tác chiến với Tây Hạ thắng nhiều thua ít, khó tránh sẽ có lòng khính địch. Nếu Sài Vinh phái người khác làm Nguyên Soái, do kiêng dè sức chiến đấu của quân Tây Hạ có lẽ sẽ tiến hành từng bước một, đánh chỗ nào chắc chỗ đấy, dùng 200 ngàn đại quân đoạt lại 3 Châu Phủ không phải không được. Chỉ là Mông Hổ tự cho rằng quân Tây Hạ là bại tướng dưới tay, khó tránh tâm cao khí ngạo, nếu hắn khinh địch mạo tiến, khó nói sẽ không giẫm vào vết xe đổ của năm ngoái, trúng mai phục của Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Lưu Lăng ha ha cười lớn: - Độc Cô Tướng quân một lời định Mông Hổ thành bại. Hay, quá hay!
Độc Cô Nhuệ Chí ngẩn người, dè dặt hỏi: - Vương gia cũng nghĩ vậy sao?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Ta phải nhanh chóng đích thân viết một bức thư cho Đỗ Nghĩa và Lưu Mậu, đợi sau khi Chu binh đại bại quay về, hai tên địa chủ này còn không lời to? Không nhân lúc này chia phần, đợi hai tên địa chủ này nuốt hết đồ vào túi rồi muốn họ nhả ra lại thì sẽ khó đây.

Bình Luận

0 Thảo luận