CHỈ ĐƯỢC PHÉP BẠI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP THẮNG
Qua Ngọc Châu, dấy hai vạn binh mã Ngọc Châu cộng thêm doanh Thần Chiến và binh Khánh Châu mà Lưu Lăng dẫn đến trước đó, bốn vạn chiến binh, gần một vạn phụ binh, cộng với ngựa đồ quân nhu, đại quân khởi binh, trùng trùng điệp điệp.
Ngọc Châu đi về phía nam hơn hai trăm dặm chính là Tấn Châu, hai vùng này cách nhau không xa. Lưu lăng dừng lại ở Ngọc Châu hai ngày, xem chừng đội quân của Đỗ Nghĩa xuất phát trước đó đã đến được dưới thành Tấn Châu, chỉ là không biết Mông Hổ quay về cần mấy ngày?
Lúc này, hơn bốn vạn chiến binh dưới trướng của Lưu Lăng, có thể nói là quân tinh nhuệ nhất Đại Hán. Quân Kiến Hùng ở phía bắc cần phải ứng phó với người Khiết Đan và người Đảng Hạng, ai cũng không dám khẳng định hai con sói đói này có đến mức 'bụng đói ăn quàng', thừa dịp Lưu Lăng xuống phía nam cắn hai miếng lên lưng hắn không? Hiện giờ Lưu Lăng vẫn chưa lấy được mảnh đất nào từ Đại Chu, nếu như Đại Hán lại mất ít lãnh thổ nữa thì sao có thể sống yên được?
Tuy rằng quyết định dẫn binh ở ngoài nhưng dù sao hiện giờ Thái Nguyên vẫn là nơi căn cơ. Chỉ cần Thái Nguyên không mất, cho dù nam phạt Đại Chu vô công mà nói, lui một vạn bước chỉ cần Thái Nguyên vẫn còn, căn bản không thể lung lay được, không thể vì cướp mảnh đất phì nhiêu Đại Chu đó mà không để ý đến một mẫu ba phần đất sau nhà mình được?
Hồng Sư Tử đi ở bên xe ngựa. Chủ nhân vứt bỏ nó ngồi trên xe ngựa, điều này khiến con vật kiêu ngạo này cảm thấy bất mãn, không ngừng phát ra những tiếng phì phì trong mũi làm nũng, muốn van nài chủ nhân xuống từ chiếc xe ngựa kia. Nhưng bất luận có gây sức ép thế nào thì dường như chủ nhân vẫn mê muội trong chiếc xe ngựa kia mà bỏ mặc nó.
Thật ra cũng không phải Lưu Lăng không muốn mà hắn cần nghĩ ra một phương pháp không những có thể lấy được Tấn Châu mà còn có thể đánh Mông Hổ bại trận mới được.
- Người đâu! Cầm lệnh tiễn của ta, cưỡi khoái mã đi nói cho Đỗ Nghĩa tướng quân, không cần đợi bổn vương đến, bảo y tấn công thành luôn! Thanh thế cố gắng tạo lớn hơn chút, càng lớn càng tốt!
Lưu Lăng hạ lệnh.
Vương Bán Cân ở trong xe ngựa khom người, không hiểu hỏi: - Không phải là Dương Nghiệp tướng quân đã khống chế được bốn cổng Tấn Châu rồi sao ạ? Sao Vương gia còn muốn đánh?
- Đánh, nhất định phải đánh!
Lưu Lăng cười, vẻ mặt tự tin. Có lẽ chỉ ở trên chiến trường, sự tự tin trên vẻ mặt của hắn khiến người khác si mê mới thật sự tỏa sáng. Thật ra cũng có lúc, Lưu Lăng đến bản thân mình cũng cảm thấy kỳ lạ. Là một người lữ hành không biết sao lại đến thời đại này, một người hiện đại, sao lại có thể thích ứng được với sinh tử sát phạt trên chiến trường, hơn nữa hắn dường như rất thích thú cuộc sống với những trận đấu đầy máu me.
- Mặc dù phần lớn binh trong thành Tấn Châu đều do Dương Nghiệp khống chế trong tay nhưng chung quy lại vẫn có năm, sáu nghìn người là những tử sĩ trung thành với Mông Hổ. Nếu như chúng ta dễ dàng vào thành như vậy thì mặc dù người dưới trướng Dương Nghiệp trung thành với hắn nhưng không chiến mà hàng, đối với Chu nhân thượng võ mà nói thật là nhục nhã. Bổn vương muốn đánh chính là muốn cho Dương Nghiệp một cơ hội, nếu như Dương Nghiệp nhìn thấy bổn vương chỉ huy quân đội tấn công thành thì nhất định sẽ hiểu ý của bổn vương. Người ở trước thủ thành tất nhiên là người trung thành với Mông Hổ, chúng ta tấn công hung hăng một chút, đánh cho chúng tàn phế, đánh cho chúng sợ thì trong lúc hạ lệnh đầu hàng, Dương Nghiệp sẽ không dẫn đến sự phản cảm quá lớn.
Lưu Lăng cười nói: - Hơn nữa, Mông Hổ không biết rằng Dương Nghiệp là người của chúng ta!
Ánh mắt Vương Bán Cân sáng ngời, lập tức hào hứng nói: - Ý của Vương gia là dẫn Mông Hổ quay lại và tiêu diệt hắn?
Lưu Lăng cười nói: - Vây thành đánh viện binh, đây là chiến thuật dùng tới nát nhất trên chiến trường, Mông Hổ sẽ không thể nhìn không ra. Nhưng hắn vẫn sẽ quay về, hơn nữa quay về rất gấp nữa.
Hoa Linh cười nói: - Điều này là tất nhiên! Căn cơ mà Mông Hổ sống yên phận chính là Tấn Châu. Cứ coi như hắn rõ ràng biết Vương gia mở túi đợi hắn chui vào thì hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chui vào đó. Mất Tấn Châu, chỉ dựa vào đội quân hai vạn người trong tay hắn hiện giờ đang hỗn loạn trên đất Đại Chu thì hắn căn bản không thể đứng vững được. Không bị những phản tặc lớn liên thủ lại 'ăn thịt' thì cũng bị nhân mã trong triều đình Đại Chu 'ăn thịt', hắn không thể không quay về.
- Tam Lang! Cho ngươi ba nghìn kỵ binh, hiện giờ rời khỏi đại quân tăng tốc đi về trước, mai phục ở bắc sông Đại Thương. Chỉ đợi khi Mông Hổ dẫn quân qua sông thì mới được chỉ huy quân đánh lén, không cần tử chiến, chỉ ép nhân mã của Hữu Uy Vệ tăng tốc quay về là được.
- Bán độ nhi kích (*) ? Vương gia chỉ cần cho thuộc hạ thêm hai nghìn nhân mã nữa, thuộc hạ nắm chắc sẽ chém chết Mông Hổ? (*) Khi quân địch sang đến nửa sông mới đánh.
Lưu Lăng cười khoát tay áo nói: - Bán độ nhi kích? Chuyện này sẽ có người khác làm, ngươi chỉ cần quan tâm đến việc sau khi Mông Hổ qua sông dẫn quân đánh lén, những việc khác không cần quan tâm nữa. Nhưng có một điểm ngươi phải nhớ rõ, bất luận thế nào ngươi cũng phải thả Mông Hổ quay về, bổn vương vẫn muốn trọng dụng hắn.
Mặc dù Hoa Linh không hiểu nhưng xuất phát từ sự sùng bái và tin Lưu Lăng, y lập tức ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Nói xong, Hoa Linh cũng không kêu dừng xe, trực tiếp từ trên xe ngựa nhảy xuống, dẫn theo ba nghìn kỵ binh của Thần Chiến doanh, cuốn đi như gió, trực tiếp đến mai phục phía bắc sông Đại Thương.
- Triệu Nhị, cho ngươi ba nghìn quân, nhưng chỉ là tân binh của Khánh Châu Phủ, ngươi có thể suất lĩnh không?
Triệu Nhị ôm quyền nói: - Được ạ!
Lưu Lăng cảm thấy rất vui mừng với câu trả lời quyết đoán của thuộc hạ của mình.
- Mặc dù là tân binh, nhưng bổn vương cũng cho ngươi ba nghìn con ngựa, trên đường đến sông Đại Thương, nhưng không phải để ngươi đến ngăn chặn Mông Hổ mà là chặn sông lớn.
Lưu Lăng cười nói: - Ba nghìn tân binh, cứ coi như tấn công quá nửa cũng không thể đánh thắng hai vạn kỵ binh Hữu Uy Vệ của Mông Hổ, hơn nữa cứ coi như là 'bán độ nhi kích' thì lấy tinh binh đánh tinh binh, thương vong cũng rất lớn. Bổn Vương lệnh cho ngươi dẫn ba nghìn binh Khánh Châu đi về thượng nguồn sông Đại Thương, cắt ngang dòng nước. Chỉ đợi khi Mông Hổ dẫn quân quay về thì mới mở nước, sau đó phất nhiều tinh kỳ lên, phô trương thanh thế đuổi giết, chỉ cần ép hắn chạy về trước là được.
Triệu Nhị ôm quyền nói:
- Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của vương gia.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Đi đi! Ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày, nếu như trong hai ngày này không thể tích nước thượng nguồn sông Đại Thương thì Tam Lang sau ngươi sẽ phải liều mạng với Mông Hổ đấy. Hãy nhớ kỹ điều đó!
Triệu Nhị ôm quyền rồi nhảy xuống xe ngựa.
Vương Bán Cân nheo mắt ngẫm nghĩ một chút nói: - Vương gia làm như vậy là đuổi Mông Hổ về Tấn Châu chứ không phải là truy sát giữa đường. Thuộc hạ thật sự nghĩ mãi mà không rõ trong đó có lợi ích gì?
Tuổi của y cũng thuộc vai vế trên lại là thuộc hạ cũ của Lưu Lăng nên nói chuyện với Lưu Lăng không cần cung kính lắm. Nếu có gì không hiểu thì đều trực tiếp hỏi luôn.
Lưu Lăng nói: - Sở dĩ vội vàng đuổi Mông Hổ về là để quân coi thành nhìn thấy hy vọng. Sau đó...
Lưu Lăng nắm tay, mỉm cười không nói.
Vương Bán Cân sửng sốt, trong lòng chấn động. Vương gia quay lại chiến trường đúng là vẫn ác nghiệt vô tình.
- Truyền lệnh ta! Lệnh cho đại quân tăng tốc, trước khi trời tối phải đến trấn Lưu Thủy, giờ Ngọ ngày mai nhất định phải đến được dưới thành Tấn Châu.
Lưu Lăng lạnh giọng hạ lệnh, binh sĩ truyền lệnh đáp lại một tiếng rồi thúc ngựa chạy đi.
Ba năm liền quân Phủ Viễn tập luyện không ngừng nên các binh sĩ giờ đây đều có năng lực rất tốt. Mặc dù một phần tân binh đưa từ Khánh Châu đến vẫn chưa thể thích ứng với việc hành quân với cường độ cao như này nhưng dưới sự cổ vũ và giúp đỡ của những binh sĩ cũ, nên vẫn cắn răng chịu được. Mọi người đều xuất thân là dân chúng bình thường, công danh trên lưng ngựa là niềm tin hành quân của họ. Ba năm không có chiến sự, bọn họ cũng nghẹt thở rồi, giờ đây xuất chinh cùng với Nhiếp chính vương Lưu Lăng bách chiến bách thắng, đây đúng là cơ hội được nổi danh rồi. Ai cũng biết Vương gia thưởng phạt phân minh, chỉ cần có chiến công, bất luận xuất thân là danh gia vọng tộc hay dân chúng thấp cổ bé họng thì đều đối đãi như nhau. .
Đến buổi tối thì đại quân đến trấn Lưu Thủy nghỉ ngơi, ngày hôm sau khi trời vẫn chưa sáng thì lại tiếp tục xuất phát. Bữa sáng và bữa trưa đều là vừa đi vừa ăn, không ngừng nghỉ một phút nào giữa đường. Cứ đi như thế nửa ngày, mới qua buổi trưa mà thành Tấn Châu đã nhìn thấy trong tầm mắt rồi. Đội quân tiên phong đã có thể nhìn thấy khói lửa chiến đấu bừng bừng, cũng có thể nghe thấy những tiếng hò hét thê lương. Mọi người biết quân tiên phong của tướng quân Đỗ Nghĩa đã bắt đầu tấn công thành, trong lòng mỗi người đều bắt đầu thấy căng thẳng. Binh lính cũ còn đỡ, mặc dù ba năm không đánh trận nhưng tố chất đánh trận vẫn còn, nhưng những tân binh lần đầu tiên nếm trải mùi vị chiến trường, rất nhiều người sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
- Năm dặm về bên trái đại doanh của tướng quân Đỗ Nghĩa chính là doanh Xử Trát rồi, cho binh sĩ nghỉ ngơi hết mình, hôm nay sẽ không bắt họ đi tấn công thành!
Lưu Lăng biết những tân binh kia trong lòng sợ hãi, cho nên muốn họ cảm nhận được chút không khí chiến trường rồi tính tiếp. Mệnh lệnh này truyền đi, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn khi không phải đi một đoạn đường dài và lâu như vậy rồi lại đi tấn công thành luôn. Cũng không ít người thể hiện sự thất vọng, liếm môi, chặn lại dục vọng khát máu trong lòng.
- Báo!
Thám báo từ phía trước giục ngựa chạy ngược về phía đội quân, lá cờ phía sau đón gió bay phấp phới.
- Nói đi!
Lưu Lăng mở cửa xe ngựa, nhìn thám báo đang thở hổn hển kia, hỏi.
- Đỗ Nghĩa tướng quân hôm qua đã bắt đầu tấn công thành, chỉ đánh cửa bắc, từ hôm qua đến giờ đã tấn công năm lần, quân giữ thành phản kháng rất quyết liệt nên khó có thể phá thành. Hôm nay, từ cửa đông cửa tây có ba nghìn quân Chu xuất thành tấn công cánh quân của tướng quân Đỗ Nghĩa, bị Đỗ tướng quân đánh lui. Đỗ tướng quân thừa cơ đánh lén nhưng vẫn không thể đánh vào hai cửa này.
Lưu Lăng gật đầu, hắn hiểu được cái gọi là "tấn công vào cánh quân của Đỗ Nghĩa", đó chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt của Dương Nghiệp mà thôi. Nếu như thật sự muốn đánh cánh quân của Đỗ Nghĩa thì sáu nghìn binh đánh bất ngờ một vạn năm nghìn quân Hán, cứ coi như không đánh thắng thì lẽ nào cũng không thể bức lui quân Hán sao? Hiện giờ cửa bắc chiến đấu quyết liệt, rõ ràng đang giữ cửa bắc là quân Chu mà Dương Nghiệp không thể nắm trong tay.
- Đi nói cho Đỗ tướng quân, bảo y đến đại trướng của bổn Vương nghị sự.
- Tuân mệnh!
Thám báo đáp lại rồi lại chạy như bay.
- Trung Nghĩa Hầu! Phiền ngươi đi đốc thúc đại quân đóng trại, sau đó dẫn tân binh bày trận và quan sát trận chiến ngoài thành, dạy họ sử dụng "mùi máu tươi" trên chiến trường thế nào.
Vương Bán Cân ôm quyền, chui ra xe ngựa.
- Triệu Bá!
Lưu Lăng gọi.
Triệu Bá thấy Hoa Linh và Triệu Nhị đều có nhiệm vụ, mà ngay cả Trung Nghĩa Hầu cũng đều dẫn tân binh đi quan sát trận chiến mà Vương gia không cho mình nhiệm vụ gì nên y vốn đã cảm thấy bức bách trong lòng rồi. Nghe thấy Vương gia gọi, y lập tức khom người nói: - Xin Vương gia cứ căn dặn!
Lưu Lăng nói: - Cho ngươi hai ngàn quân đến cửa đông Tấn Châu khiêu chiến, bất luận là ai xuất thành đánh ngươi thì ngươi cũng không được thắng. Nhớ kỹ! Chỉ được phép thất bại về doanh trại chứ không được thắng.
- Á?
Triệu Bá hơi sửng sốt, vẻ mặt cười khổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận