Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 476: - (1): Ngươi là ngoại lệ.

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Tháng chạp năm Đại Thống Đại Hán thứ tư.
Hoàng đế Nam Đường Lý Dục ở trong ngự thư phòng bí mật triệu kiến mấy vị Đại tướng quân của Nam Đường, tỏ ý muốn bí mật bố trí quân Bắc phạt. Triệu tập đại quân hai trăm ngàn binh chia ra làm bốn ngả, ra Giang Châu, tấn công hai nơi Lương Châu và Thư Châu của Đại Hán. Mật nghị lần này số người tham gia chỉ có không đến mười người, bao gồm Tể tướng đương triều, Binh bộ Thượng thư và vài vị Đại tướng quân cầm trọng binh trong tay. Lần Bắc Phạt này có thể nói Lý Dục bố trí khá tỉ mỉ, lúc trước hắn tuyên bố không thừa dịp Khiết Đan đánh hết sức xuống phía nam khai chiến với Đại Hán, mặc dù có chút làm ra vẻ, nhưng không thể nghi ngờ chuyện đó đã đặt Nam Đường lên một vị trí hết sức chính nghĩa. Nay đã biết được người Khiết Đan đại bại phải rút lui về U Châu, Lý Dục ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị chinh phạt phương Bắc.
Quân chủ lực của quân Hán hiện giờ đều ở phương bắc, Thư Châu mặc dù có Đại tướng quân nhà Hán Đỗ Nghĩa trấn thủ, nhưng binh lực dưới trướng y không quá năm vạn, Lý Dục không tin lấy đại quân hai trăm ngàn binh tấn công chớp nhoáng qua đó, năm vạn quân Hán kia lại có thể đỡ nổi. Lý Dục biết hiện giờ thế lực nhà Hán lớn, hắn không có khả năng nuốt trôi đất đai Đại Chu. Lúc ban đầu, mục tiêu của hắn chính là đoạt lại mười bốn châu đất Giang Bắc bị Đại Chu cướp đi lúc trước mà thôi.
Hôm nay, hắn lại từ thủ đô Nam Xương trở về cố đô Kim Lăng, hắn làm như vậy là để tỏ thái độ, hiện giờ lãnh thổ Kim Lăng và Đại Hán chỉ có một con sông ngăn cách, thân là vua của một nước như hắn còn có thể thân đưa biên giới, hành động như vậy chẳng lẽ không thể ủng hộ làm tăng sĩ khí của binh sĩ hay sao?
Lý Dục tin chắc, bây giờ thừa dịp có cơ hội hiếm có, tất nhiên có thể một lần hành động đoạt lại lãnh thổ mười bốn châu bị đoạt đi.
Chỉ có điều, sau khi các tướng quân thân tín rời đi không lâu, Lý Dục nằm ngủ, lúc đứng dậy đi tiểu bỗng nhiên phát hiện bên trên long sàng của mình cắm một con dao găm, phía dưới dao có găm một mẩu thư.
Lý Dục trong lòng run sợ đem dao găm rút ra, mở tin nhắn kia rồi mang tới chỗ có ánh nến yếu ớt xem xét.
- Ngày xuất binh ra Giang Châu cũng là lúc đầu bệ hạ ngài rơi xuống đất.
Nội dung thư chỉ có mười mấy chữ, nhưng nó lại kiêu ngạo đến cực điểm!
Lý Dục kinh hoảng vô cùng, sau đó chính là tức giận. Cho tới nay Lý Dục luôn ôn văn nho nhã, nhưng lần này thật sự nổi giận, thân là vua của một nước mà thậm chí ngay cả bản thân cũng hoàn toàn không thể bảo đảm, nội viện hoàng cung, lại bị kẻ khác coi như hoa viên tùy ý ra vào! Đáng sợ nhất là, một canh giờ trước mới thảo luận đại sự việc nước việc quân, vốn tưởng rằng vô cùng cơ mật, ai ngờ lại bị kẻ khác nhìn nghe tận mắt. Mà bình thường bọn thị vệ đại nội tự nhận là vô địch thiên hạ, không ngờ thích khách xâm nhập vào ngay trong nội cung cũng không hề phát hiện ra!
Từ sau khi lên ngôi, đây là lần đầu tiên Lý Dục giận dữ giương đao lên, hắn hạ lệnh đem Thống lĩnh thị vệ đại nội, Đô thống, Phó Đô thống cấm quân, thị vệ đang làm nhiệm vụ... hơn bốn mươi người mang ra chém đầu. Sau đó triệu tập cấm quân triển khai lùng bắt suốt đêm trong hoàng cung, lục soát suốt một đêm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Dục điều năm nghìn cấm quân tiến vào Hoàng thành. Đem toàn bộ từng tấc đất trong hoàng cung đại nội xới tung hết lên, mỗi một căn phòng, thậm chí ngay cả phòng thay y phục, nhà vệ sinh cũng đều không bỏ qua. Nhưng bất kể tra xét cẩn thận như thế nào, cũng vẫn không phát hiện có người khả nghi.
Đến tối, Lý Dục không dám ngủ ở tẩm cung mà ở lại ngay tại ngự thư phòng, bố trí thị vệ đại nội ba tầng trong ba tầng ngoài, vây chặt quanh ngự thư phòng đến con kiến cũng chui không lọt. Lý Dục lo lắng hãi hùng nằm ở trên giường thật lâu nhưng không thể ngủ nổi, tới quá nửa đêm thật sự mệt mỏi mới dần dần ngủ. Cả đêm không phát sinh chuyện gì, sau khi rời giường trong lòng Lý Dục có yên yên chút ít. Hắn nghĩ thầm rằng, cho dù thích khách Đại Hán kia có thần thông quảng đại đến cỡ nào đi chăng nữa, nhưng với lực lượng cấm quân hộ vệ mạnh mẽ phía dưới, muốn dễ dàng xâm nhập hoàng cung cũng khó hơn lên trời, nên tâm tình hắn thoáng buông lỏng một ít. Lý Dục rời giường, sau khi được cung nữ phục vụ hầu hạ rửa mặt xong, hắn vừa muốn thượng triều liền chợt phát hiện trên bàn sách ngự thư phòng không biết từ khi nào lại có thêm một phong thư nữa.
- Bệ hạ đãi khách như thế, xin bày tỏ sự vinh hạnh sâu sắc. Nhưng mong bệ hạ ghi nhớ, nếu dám phát binh, ngày kế tất sẽ mượn đầu bệ hạ dùng một chút.
Vẫn không có tên người gửi.
Nhưng Lý Dục biết người này nhất định là thích khách do Lưu Lăng nước Hán phái tới, lúc này đây Lý Dục thật sự lo sợ. Hắn quả thực không nghĩ ra, mấy trăm binh lính cấm quân, mười mấy tên cao thủ đại nội bao quanh hộ vệ, tay thích khách kia giỏi đến nhường nào mà có thể đột nhập ngự thư phòng. Vốn là một trong những nơi phòng vệ nghiêm mật nhất thế nhưng đã bị người ta biến thành trò đùa. Cái tên thích khách kia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Mấy trăm người không ngờ chẳng hề phát hiện ra, hỏi quân bên dưới cũng không ai nhận thấy có điều gì dị thường.
Lần này Lý Dục thật sự tin lời đe dọa là thật, nếu muốn giết hắn như đã nói..., hắn đã chết hai lần rồi.
Lần này Lý Dục không có ý đại khai sát giới nữa, hắn thậm chí chưa để lộ ra chuyện đêm qua thích khách kia lại đột nhập ngự thư phòng. Bởi vì hắn biết cho dù hắn có giết sạch cấm quân và thị vệ đại nội cũng chẳng ăn thua gì, cao thủ trong nội cung căn bản không phải là đối thủ của thích khách kia. Lần này nội viện hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, thích khách kia vẫn tự do quay lại được thì còn biện pháp nào có thể ngăn cản hắn được đây?
Lần đầu tiên Lý Dục cảm giác được, không ngờ cái chết lại cách mình gần như thế!
Lần đầu tiên Lý Dục tâm trạng hoảng hốt đến mức không lên triều, mà tuyên Tể tướng và Đại tướng quân, hai người mình tín nhiệm nhất vào trong hoàng cung. Lý Dục dĩ nhiên không dám gọi hai người tới thư phòng, mà tới chòi nghỉ mát trong hoa viên, dưới sự bảo vệ của mấy trăm cấm quân bao quanh, đem sự tình đêm qua thích khách lại đến nói cho hai đại thần tâm phúc.
Lần này cả Tể tướng và Đại tướng quân đều cả kinh thất sắc, nếu lần đầu tiên nguyên nhân thích khách đột nhập Hoàng thành là do thị vệ đại nội và cấm quân phòng vệ lơi lỏng, thì lần thứ hai chỉ có thể nói dù bên dưới phòng ngự nghiêm mật như vậy thích khách kia vẫn như cũ không thèm để ý chút nào. Cứ làm đế vương xem, thử nghĩ một chút, nếu mỗi ngày sau khi ngủ thiếp đi thì có một người áo đen cầm lưỡi dao sắc bén trong tay đứng ở bên giường nhìn cổ của mình nghiên cứu nên hạ đao như thế nào, đó đúng là chuyện kinh khủng biết bao!
Tể tướng đề nghị đóng chặt thành Kim Lăng lại, triệt để điều tra thích khách. Dân chúng trong thành Kim Lăng đều ghi danh sách ở Kim Lăng phủ, mỗi người đều sẽ có đề mục lộ dẫn của Kim Lăng phủ viết. Nếu như có người trà trộn vào thành Kim Lăng thì cũng không khó để điều tra ra.

Bình Luận

0 Thảo luận