Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 213: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
ĐI XA
Đại Hán tháng 9 năm thứ 3 Gia Phong, đại chiến của Đại Liêu và Tây Hạ vẫn rất hăng máu, đã đối chọi nhau suốt mấy tháng liền, cả hai bên đều đang sôi máu, đều ra vẻ không thắng tuyệt không lui binh .Không nằm ngoài dự đoán của Lưu Lăng, 200 ngàn đại quân của Đại Chu quả nhiên bị quân Tây Hạ kích bại. Mông Hổ khinh địch mạo tiến, trúng phải mai phục của đại tướng Tây Hạ Lý Bàn Cổ, cả đội trung quân hơn 40 ngàn người đều bị Lý Bàn Cổ đánh tan tác. Mông Hổ chỉ đem theo hơn 500 người đột phá vòng vây tháo chạy.
Từ đó về sau Quân Chu rơi vào thế bị động, bị quân Tây Hạ đè đầu mà đánh. 200 ngàn đại quân của Đại Chu khí thế hừng hừng đi Bắc phạt, mất gần 2 tháng không chỉ hao tổn trăm mấy chục ngàn đại quân, mà Đại Tướng quân Tả Võ Vệ Hàn Canh càng tử trận nữa, có thể nói là tổn thất thảm hại. Mông Hổ không còn cách nào giằng co tiếp nữa, gửi tấu chương thỉnh tội lên trên rồi quay về Tấn Châu.
Giữa đường bị Chỉ Huy Sứ Phủ Viễn Quân Đỗ Nghĩa và quân Ứng Châu của Lưu Mậu cản giết mấy đợt, phía sau còn có truy binh của Lý Bàn Cổ. Chu binh bị đánh đau thương tan tác, cứ đâm đầu tháo chạy tán loạn, khí giới quân nhu vứt bỏ giữa đường nhiều không kể xiết. 200 ngàn đại quân sống sót quay về Tấn Châu không tới 50 ngàn, binh khí áo giáp phần lớn đều bị vứt bỏ.
Trận chiến này thành toàn uy danh của Lý Bàn Cổ, dùng 60 ngàn nhân mã đối kháng với sự xâm nhập của 200 ngàn đại quân của Đại Chu, không chỉ đánh cho quân Chu đại bại, còn giết chết Phó Nguyên soái quân Chu Đại Tướng quân Tả Võ Vệ, Hàn Canh. Chiến tích như thế quả thật rất đáng kiêu hãnh.
Trận chiến này cũng thành toàn Đỗ Nghĩa và Lưu Mậu. Hai Trình Giảo Kim xông ra giữa đường này có thể nói là hời to rồi. Binh khí áo giáp mà quân Chu vứt bỏ, chỉ riêng những gì nhặt được thôi cũng đã đủ trang bị cho một đội quân 10 ngàn người lên tới tận răng rồi, chỉ riêng chiến mã thôi cũng được không dưới 2000 con, còn các quân giới vật tư khác nhiều không kể xiết.
Không nói Phủ Viễn Quân, cho dù là quân Ứng Châu dưới trướng Lưu Mậu, trang bị gần như thay mới hết. Trang bị của tinh binh thuộc 12 Vệ Quân Chu tốt hơn nhiều so với của Quân Hán được cấp phát. Chẳng hạn như giáp da, độ dày của giáp da của binh sĩ 12 Vệ Quân Chu hơn hẳn của Quân Hán tới 2 lần, vả lại những vị trí hiểm yếu còn có thiết giáp bảo vệ. So ra mà nói, trang bị của Quân Hán thô sơ hơn rất nhiều. Ngoại trừ hoành đao đều sắc nhọn như nhau ra, những thứ khác của Quân Chu đều là yêu cầu xa vời đối với binh sĩ Quân Hán.
Mà khinh giáp và mã giáo được trang bị cho khinh kỵ binh quân Chu, đối với quân Hán mà nói càng là trang bị chỉ có trong mơ. Mã giáo giá cả đắt đỏ, không phải binh sĩ thông thường có thể dùng được. Quốc lực Đại Chu hơn Hán Quốc tới 10 lần, thậm chí còn có thể hơn, mà Đại Chu lại lấy võ lập quốc, trang bị cho binh sĩ đều vô cùng tinh xảo, cũng không phải các xưởng chế tạo của Đại Hán có thể làm ra.
Chỉ là không đợi hai người Đỗ Nghĩa và Lưu Mậu chia tang vật, Lưu Lăng sợ 1 bức thư của hắn không đủ khiến hai người họ chia phần cho hắn, nên cố tình phái Hoa Tam Lang đi. Hoa Tam Lang chỉ trực tiếp nói 1 câu, tất cả trang bị để lại cho Phủ Viễn Quân và quân Ứng Châu, chiến mã thì Vương gia lấy hết.
Đỗ Nghĩa và Lưu Mậu đau lòng tới mức xém khóc. Nếu khóc mà có tác dụng thì hai người họ đảm bảo sẽ không ngần ngại khóc như mưa. Nhìn hơn 2000 con chiến mã đã vào tới tay rồi mà còn bị Vương gia vơ vét, hai người quả thật khóc không ra nước mắt luôn, cũng may Vương gia không định bắt họ nộp luôn đống trang bị, nếu không hai người họ nhất định sẽ chạy tới Thái Nguyên nói cho ra nhẽ với Vương gia.
Đỗ Nghĩa và Lưu Mậu đều biết Vương gia đang huấn luyện kỵ binh ở Thái Nguyên. Nhưng 1500 kỵ binh đã chiếm dụng hết 3000 con chiến mã thượng hạng đổi từ Tây Hạ về, đã vậy còn chiếm luôn hơn 2000 con chiến mã tốt xấu không đều này, họ cảm thấy khó hiểu. Nếu hai người họ nhìn thấy mỗi ngày đều có mấy chục con chiến mã chết đi trong đại doanh Kỵ Binh ở Thái Nguyên Phủ, e là hai người họ lòng đau như cắt mất.
Sau khi Mông Hổ quay về Tấn Châu, thì cho thân binh trói mình lại chui vào xe tù, áp giải lên Biện Châu. Y biết tội mình lần này không thể dung thứ. Y vốn định dùng 200 ngàn đại quân nhân lúc Tây Hạ đang kích chiến với Đại Liêu, một hơi đoạt lại ba Châu Phủ một cách dễ dàng. Ai ngờ quân Tây Hạ ngược lại đánh bại y một cách dễ dàng, 200 ngàn đại quân mới qua có hơn 1 tháng thì chỉ còn lại hơn 40 ngàn người. Tội này đủ y chết mười lần rồi.
Mông Hổ tới Biện Châu rồi, Sài Vinh niệm tình chiến công trước đó của y, lại thêm lão tướng quân Hàn Canh vừa tử trận, Sài Vinh không muốn một lúc mất đi hai vị Đại Tướng quân, nên không giết Mông Hổ, chỉ là giáng y xuống thành Lang Tướng, tạm thời tiếp quản chức vụ Tướng quân Hữu Uy Vệ. Vì là chiến bại, nên lão tướng quân Hàn Canh tử trận nhưng không được phong hầu, có thể nói là bị Mông Hổ liên lụy rồi.
Điều duy nhất khiến Sài Vinh cảm thấy an tâm là, lần đại bại này có một tiểu tướng vô cùng nổi bật. Các lộ đại quân binh bại như núi đổ rối loạn vô cùng, duy chỉ có 3000 nhân mã dưới trướng vị tiểu tướng này là an toàn lui về hết, không chỉ chưa từng mất người nào, còn chủ động đoạn hậu dùng thuật nghi binh dọa đám Phủ Viễn Quân của Hán quốc đang truy sát chạy tán loạn. Nếu không phải y quả quyết e là khi Quân Chu về tới Tấn Châu, ngay cả một nửa nhân mã của 40 ngàn người cũng không còn.
Vị tiểu tướng đó tên là Dương Nghiệp.
Sài Vinh đương nhiên sẽ không ngờ, cái "dùng kế nghi binh dọa cho Phủ Viễn Quân chạy mất" của Dương Nghiệp chẳng qua do Đỗ Nghĩa và Dương Nghiệp thương lượng dàn dựng. Nếu thay một viên Chu tướng khác đoạn hậu, e là Đỗ Nghĩa và Lưu Mậu sớm đã vồ tới như hổ như sói rồi. Quân Hán cướp trang bị cướp tới đỏ cả mắt thì làm sao mà sợ 3000 quân Chu đại bại?
Đại Hán tháng 10 năm thứ 3 Gia Phong, khí trời phía Bắc đột nhiên chuyển lạnh. Cuộc chiến giữa Tây Hạ và Đại Liêu vì tuyết rơi sớm mà đã tới hồi kết, nhưng 200 ngàn quân Cung Trướng không hề lui về Thượng Kinh, mà đóng trại trên đại thảo nguyên cách núi Kỳ Liên Tây Hạ 200 dặm về Bắc, quân trại kéo dài tới 50 dặm.
Và Tây Hạ thì tụ binh 160 ngàn, đóng ở bên núi Kỳ Liên mặt đối mặt với quân Liêu.
Lần này Da Luật Hùng Cơ hùng tâm sôi sục tới, lúc đầu đích thực thế như phá trúc, thảo nguyên phía bắc núi Kỳ Liên toàn bộ đều bị quân Liêu chiếm cứ. Chỉ là sau khi trận chiến kéo tới tháng 7, thế công của quân Liêu một rồi hai lần thất bại. Đến tháng 9, quân đội mà Ngôi Danh Nẵng Tiêu triệu tập ngày càng nhiều, đã từ thế bị động chịu đánh lúc đầu chuyển sang công phòng đều có. Càng khiến Da Luật Hùng Cơ không ngờ tới, chính là Ngôi Danh Nẵng Tiêu dám phái 1 đội kỵ binh 20 ngàn người vòng qua chiến tuyến, tấn công vào nội cảnh Liêu Quốc, giết người cướp của trên vùng thảo nguyên hơn 500 dặm. Nếu không phải Thượng Kinh lưu thủ, Da Luật Đức Quang quả quyết xuất kích, e là nhánh binh Tây Hạ này đã làm chiến hỏa lan tới dưới thành Thượng Kinh rồi.
Da Luật Hùng Cơ bị sự ngoan cường và thiện chiến của quân Tây Hạ làm cho nổi giận đã quên đi ý đồ ban đầu của mình. Hoàng đế bệ hạ của Đại Liêu bây giờ đã máu sôi sung sục, không triệt để kích bại Ngôi Danh Nẵng Tiêu một lần, ông ta tuyệt đối không cam tâm hồi kinh.
Tuyết trắng rơi suốt 4 ngày, thảo nguyên đã một màu trắng xóa, chỉ là binh sĩ song phương ai cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ như thế của thiên nhiên. Tâm tư đều dùng trên việc làm thế nào để để sưởi ấm, mùa đông năm nay đến quá sớm, sớm tới mức song phương đều chưa chuẩn bị gì hết.
Đến giữa tháng 11 năm thứ 3 Gia Phong Đại Hán, Da Luật Hùng Cơ bất đắc dĩ để lại 100 ngàn đại quân đóng ở phía bắc núi Kỳ Liên, còn ông ta thì dẫn theo 100 ngàn Lang Kỵ quay về Thượng Kinh. Ngôi Danh Nẵng Tiêu thì để lại Trần Thâu Nhàn suất lĩnh 160 ngàn đại quân nghiêm trận chuẩn bị, chỉ đợi thời tiết hơi có chuyển biến tốt là lập tức phát động quyết chiến với quân Liêu. Bản thân Ngôi Danh Nẵng Tiêu thì đem theo mấy ngàn thân binh về Hưng Khánh Phủ, bắt đầu trù bị cho cuộc phản công Đại Liêu sắp tới.
Bị người ta chặn đánh trước cửa nhà mấy tháng, nếu không đánh vào nhà người ta, Ngôi Danh Nẵng Tiêu tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra, chỉ cần nhất cử kích bại 100 ngàn quân Liêu lưu thủ núi Kỳ Liên, y chẳng quan tâm đến khí trời rét lạnh có thích hợp xuất binh hay không, mà sẽ lập tức phát binh Bắc thượng tấn công vào Đại Liêu.
Và lúc này, trong đại doanh Kỵ Binh ở Thái Nguyên Phủ, sau mấy tháng nỗ lực, số chiến mã đã làm quen với thịt sống máu tươi đã gần 1700 con. 1300 con chiến mã thượng hạng vì không thích ứng với thức ăn có mùi màu đã bị chết vì đói. Số chiến mã sống sót, trước là làm quen với cỏ tươi được rưới máu, sau lại quen với việc ăn thịt sống.
Tới tháng chạp năm thứ 3 Gia Phong Đại Hán, 1500 con chiến mã được tuyển chọn kỹ lưỡng đã hoàn toàn thay đổi. Đâu còn nhìn thấy nét thuần phục nào của ngựa nữa, từng con chiến mã hung dữ thô bạo y như những con mãnh thú bị bỏ đói chạy xuống núi. Ngoại trừ những kỵ sĩ ngày đêm ở bên chúng ra, bất cứ ai cũng đừng hòng tới gần chúng.
Mà những kỵ binh bị Thắng Đồ Dã Hồ và Độc Cô Nhuệ Chí huấn luyện theo kiểu ma quỷ hết mấy tháng trời, ai ai cũng thay hình đổi dạng, sát khí đằng đằng.
Mà lúc này cách thời điểm cuối năm đã không tới nửa tháng. Thái Nguyên Phủ đã bắt đầu giăng đèn đón Tết, chỉ có cả vùng đất rộng lớn của đại doanh Kỵ Binh là vẫn nghiêm túc tĩnh lặng.
Mồng 23 tháng Chạp, tiễn Ông Táo.
Qua thời gian nửa năm, giáp trụ đặc chế cho 1500 kỵ binh này cuối cùng cũng hoàn thành, và được đưa tới đại doanh Kỵ Binh. Trọng giáp che toàn thân do Lưu Lăng thiết kế, tổng trọng lượng khoảng 30 kg, từ vật liệu tới thủ công đều yêu cầu lấy tinh không lấy kém, chỉ riêng số tiền chi cho 1500 bộ giáp này, cũng đủ cho cả trại binh Ứng Châu chi tiêu hết mùa đông rồi.
Ngay tại mùa đông lạnh tới mức nước nhỏ thành băng này, vào lúc đêm khuya ngày 23 tháng Chạp, Lưu Lăng đem theo 1500 kỵ binh được trang bị trọng giáp lặng lẽ rời khỏi Thái Nguyên Phủ. Không ai biết hắn đã đi đâu, thậm chí ngay cả đương kim Thiên tử Lưu Trác cũng chỉ biết Trung Vương rời Thái Nguyên Phủ đi luyện binh rồi, rốt cuộc là tới đâu thì y cũng không biết.
Còn phần lớn người thì, căn bản cũng chẳng biết đại doanh Kỵ Binh của Thái Nguyên Phủ đã trống mất rồi.
Sai dịch của Bát Môn Tuần Sát Ti mỗi ngày vẫn nghiêm mật tuần tra, không ai có thể tùy tiện đến gần khu vực đại doanh Kỵ Binh. Tầng bên trong, thân binh của Vương phủ Lưu Lăng cũng không có rời khỏi, vẫn duy trì thói quen vốn có tuần tra không sót một kẽ hở. Binh sĩ thủ thành chỉ biết có một đội quân mã rời thành, đội kỵ binh giương cờ của doanh Thần Chiến trong đêm tối, cũng không gây cho họ chú ý.
Trong làn tuyết bay phất phới, đội kỵ binh đã chính thức xác lập phiên hiệu là "Tu La" lặng lẽ đi xa.

Bình Luận

0 Thảo luận