TA KHÔNG ĐI
Đại Đạo Trình
Thượng Đỉnh Thiên cất bước đi ra khỏi nơi được gọi là cung điện nhưng không hề rộng lớn tráng lệ, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn một ông lão mặc trang phục như thư sinh, nói:
- Nhị ca, nhà của huynh đúng là nghèo nàn quá đi, không lẽ huynh biết sớm muộn gì cũng sẽ bị đệ vây thành, nên không thèm xây cho đẹp luôn sao?
Thượng Đỉnh Thiên mới chưa đầy 40 tuổi, thân thể cao to, thân mặc áo bào màu vàng có thêu ngũ trảo kim long, chân mang đôi ủng vàng, chỉ là trên đầu không có vương miện tượng trưng cho Đế vị. Tướng mạo của y tuy không thể nói là anh tuấn tiêu sái, nhưng trông thần tình thì tràn đầy tự tin.
Ông lão đi phía sau y hừm một tiếng:
- Đại ca nói đúng, đối với dân chúng nên dùng nhân chính (nền chính trị nhân từ), xây dựng cung điện, hao tài tốn của, cho dù xây nên một cung điện nguy nga tráng lệ thì sao? Chẳng qua là làm khổ bá tánh thôi.
Người đang nói chính là Hoàng đế Sơn Bắc Quốc Thượng Chấn Viễn. Sơn Bắc Quốc của y vừa mới bị Thượng Đỉnh Thiên tiêu diệt vào một ngày trước, chỉ là trên mặt ông ta hoàn toàn không có sự hối hận bi phẫn. Ngược lại, còn có chút thư thái sau khi vứt được gánh nặng. Bản tính ông đạm bạc, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đặc biệt yêu thích âm luật, thường ngồi khoanh chân trên phiến đá cao đánh đàn, chẳng phải ông cố làm ra vẻ ta quá yên thâm những người xung quanh không ai hiểu ta đâu, chỉ là ông ta thích cái cảm giác ngồi trên đỉnh núi hay dưới bóng cây đánh một khúc đàn.
- Nhị ca, đại ca nói không sai. Nhưng nhị ca, không lẽ huynh không cảm thấy, thân là Đế vương nếu không có thủ đoạn thể hiện rõ địa vị của mình, bá tánh làm sao phục tùng huynh? Nhân chính? Nếu bá tánh bị nhân chính của nhị ca chiều chuộng tới mức quên đi phải tôn kính Hoàng đế, thì chẳng qua là huynh đang chiều ra một đám bạo dân thôi.
- Cưỡng từ đoạt lý!
Thượng Chấn Viễn tức giận nói:
- Đừng tưởng đệ thắng rồi có thể nói bậy nói bạ chê cười huynh, nói tới việc giành được tình cảm của bá tánh, đệ vĩnh viễn cũng không bằng đại ca, thậm chí còn không bằng huynh nữa!
Thượng Đỉnh Thiên cười:
- Bá tánh yêu thương đại ca? Đó là do nhị ca huynh chưa thấy qua Sơn Nam Quốc là thế nào thôi. Quân đội Sơn Nam Quốc của đại ca giao chiến với nhân mã dưới trướng đệ, đánh trận nào thua trận đó, vừa đánh đã tàn. Ai chẳng nói đại ca yếu đuối? Trước khi huynh ấy dẫn binh đánh trận, đều phải bói quẻ xem sao trước, sau đó dựa vào cái gì mà chỉ thị của trời mới chọn xuất binh hay không. Nếu bói ra quẻ đại hung, quân đội khó khăn lắm mới tập kết xong lập tức giải tán quay về đợi lệnh. Cứ thế này, quân đội lấy đâu ra sĩ khí?
- Lão tam, sự tinh nghiên của đại ca về tinh tượng đâu phải đệ có thể hiểu được? Học thức của Tiên sư quán triệt kim cổ, chỉ có đệ là chọn phải đạo binh thư này, mà không cầu phương pháp trị thế, ngược lại còn chọn loạn thế chi mưu này. Hồ đồ!
- Hồ đồ?
Thượng Đỉnh Thiên cười lạnh nói:
- Không lẽ nhị ca cảm thấy thế gian này sẽ không có chiến loạn hay sao?
Thượng Chấn Viễn nghiêm túc nói:
- Chính vì có loại người như đệ, nên mới phân tranh không ngừng!
- Nhị ca sai quá, hoàn toàn sai rồi!
Thượng Đỉnh Thiên dừng chân:
- Người chỉ cần trong lòng có dục vọng, thì sẽ có phân tranh. Không lẽ nhị ca tưởng ăn mặc ở đi lại của bá tánh đều không phải dục vọng? Người nghèo khổ, không gạo nấu cơm, bán con để lấy miếng ăn. Để no cái bụng của mình, ngay cả cốt nhục cũng có thể hi sinh, đây có phải dục vọng không? Thậm chí hại tới mạng người, đây không phải phân tranh? Vì tiền tài, vì quyền thế, vì người đẹp, thứ nào mà chẳng dẫn tới phân tranh?
Y mặt đầy nghiêm túc hỏi Thượng Chấn Viễn:
- Nhị ca, huynh nói thử xem, tim người màu gì?
- Đương nhiên màu đỏ rồi!
- Sai!
Thượng Đỉnh Thiên:
- Là màu đen!
- Thế gian này tự cổ chí kim, thậm chí là tương lai xa xôi, lòng người đều là màu đen. Thế gian nếu không có người, chỉ có dã thú hoang sơ, trật tự tự nhiên sẽ rất chặt chẽ, nai ăn cỏ, hổ ăn thịt, con nào tự có đạo của riêng nó. Nhưng con người, ăn cỏ, ăn thịt, thậm chí ăn cả người. Trông thì có vẻ như con người xây dựng trật tự, thực chất trật tự đều bị hỏng vì lòng người. Lòng người như hố đen, tiền của, quyền thế, địa vị, người đẹp, những thứ này đều đổ hết vào trong đó cũng không thể lấp kín! Chỉ cần có người... thì sẽ có phân tranh!
Thượng Chấn Viễn hỏi:
- Cầm thú hoang dại còn tốt hơn con người?
Thượng Đỉnh Thiên hỏi ngược lại:
- Hổ độc không ăn con, nhưng đừng nói là con, vì dục vọng trong lòng, họ có thể giết cả cha mẹ, giết cả huynh đệ. Còn có cái gì là con người làm không được nữa? Con người có tư cách gì khinh thường cầm thú?
Thượng Chấn Viễn thở dài:
- Cực đoan như vậy, thật không biết làm sao cứu đệ trở lại đây.
Thượng Đỉnh Thiên ngẩng cao đầu:
- Con người trên thế gian này, vì các loại dục vọng khác nhau mà phát động chiến tranh. Tiên sư nhìn thấu sự đen tối bên trong, nên mới để lại mấy quyển binh thư, chỉ là Tiên sư khiêm tốn khoan dung, chỉ thủ không công. Nhưng đó chẳng phải sẽ làm tăng thêm dũng khí của bọn ác nhân sao? Nếu muốn thế gian này không còn phân tranh nữa, cứ tử thủ đương nhiên không hợp lý. Người tới hiếp ta, ta sẽ đánh trả lại. Đánh cho hắn đau, hắn sợ, cho hắn không còn dám nghĩ tới chuyện đi ức hiếp kẻ khác. Đối với những người tự ý phát động chiến tranh đó, thì phải để chúng nếm mùi đau khổ của chiến tranh.
Thượng Đỉnh Thiên ngừng lại một cái, rồi nói:
- Để người đời cảm thấy đau đớn, cứ nghĩ tới chiến tranh là sẽ tâm kinh đảm chiến đêm ngủ không yên, không lẽ phải dùng tinh tượng toán thuật của đại ca, dựa vào sự khiêm tốn phong nhã của nhị ca cho chúng đau sao?
- Dám nghi ngờ Tiên sư! Lão tam, đệ hết thuốc chữa rồi!
Thượng Đỉnh Thiên quay đầu nhìn Thượng Chấn Viễn một cái đầy thâm ý, thở dài nói:
- Đó là chân lý của thế gian này, nhưng huynh lại không tin. Đương kim thiên hạ, có lẽ... chỉ có người đó có cùng suy nghĩ với đệ thôi.
- Người đó? Ai?
- Hán Vương Lưu Lăng!
Thượng Đỉnh Thiên hất cao cằm:
- Trận chiến ở Tuyền Châu tuy đại bại quay về, nhưng đệ lại nghe được một câu danh ngôn rất chí lý. Hán Vương từng nói, kết thúc loạn thế, không phải việc nhân giả thiện giả có thể làm, vẫn là để tên đồ phu là ta đây từng nhát từng nhát giết ra một thiên hạ thái bình.
Thượng Đỉnh Thiên cười đầy hứng khởi:
- Từng nhát từng nhát giết ra một thiên hạ thái bình! Tráng ý làm sao! Uy vũ làm sao!
Thượng Chấn Viễn lắc lắc đầu:
- Hán vương thực thi nhân chính. Không lẽ đệ không thấy sao? Nếu Hán vương chỉ biết hiếu chiến, bá tánh làm sao yêu thương tôn kính? Trận chiến ở Tuyền Châu, bá tánh đều cổ vũ đưa lương đưa nước cho Quân Hán, không lẽ đệ không thấy?
- Bạo trước nhân sau.
Thượng Đỉnh Thiên cười:
- Đây mới là trị thế chi đạo.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới. Thượng Đỉnh Thiên cau mày hỏi:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Một thân vệ vội chạy ra ngoài xem, rồi lại nhanh chân chạy về quỳ một gối xuống nói:
- Tâu Bệ hạ, có người sơn dã thô bỉ tùy tiện xông vào Hoàng cung, Cấm Vệ đã bắt giữ người đó rồi ạ, chỉ là người này hét lớn mình là thần tử của Bệ hạ, có việc quan trọng cần bẩm báo. Tướng quân Cấm Vệ đã phái người bắt hắn, nhưng người này rất dũng mãnh, đã đả thương mấy Cấm Vệ, bây giờ đã bị bắt, đang đem xuống hỏi tội.
Thượng Đỉnh Thiên cau mày nói:
- Hoàng cung trọng địa, lại có thể để người khác tùy tiện đi vào, Cấm Vệ làm việc thế nào vậy! Đi! Nói với Tướng quân Cấm Vệ, tự mình tới Hình Ban Ti lãnh 20 quân côn!
- Tuân lệnh!
Thân Vệ đó vâng một tiếng là đi ra ngoài, mới đi tới cửa chính đột nhiên bị Thượng Đỉnh Thiên gọi lại:
- Đem người đó vào đây đi, Trẫm muốn xem là ai to gan như vậy.
Thân Vệ vội đi ra ngoài, dặn người bên ngoài đem người vừa gây náo đi vào. Hai Cấm Vệ áp giải một người đàn ông cao ốm săn chắc đi vào cửa. Người đó vừa vào cửa nhìn thấy Thượng Đỉnh Thiên từ xa, là bắt đầu giẫy giụa như phát điên:
- Bệ hạ! Bệ hạ! Tiểu Hổ có quân tình quan trọng cần bẩm báo!
- Tiểu Hổ? Là ngươi thật sao? Mau thả hắn ra cho hắn qua đây!
Thượng Đỉnh Thiên nhận ra Tiểu Hổ lập tức bảo Cấm Vệ thả người.
Trên người Tiểu Hồ toàn là vết thương bị gai nhọn đâm, bụi bẩn trên mặt thì dày cộp, áo quần trên người rách rưới tả tơi. Trên hai cái chân toàn là máu, mỗi đi một bước đều để lại vết chân máu bắt mắt trên nền đá xanh. Y giãy giụa chạy được vài bước đột nhiên té phịch xuống đất, ngẩng đầu quát ầm lên:
- Bệ hạ mau chuẩn bị đi, mấy vạn đại quân của Đại Hán đã đổ bộ vào Bát Lý rồi!
Nói xong câu này, Tiểu Hổ ngất đi.
Thượng Đỉnh Thiên vừa nghe thì hết cả hồn, sau đó sắc mặt trở nên rất khó coi. Y cũng đoán được với tính cách bá đạo như Hán vương Lưu Lăng , sớm muộn cũng sẽ huấn luyện Thủy sư tiến đánh Lưu Cầu, chỉ là y tưởng rằng mình còn ít nhất cũng năm rưỡi thời gian. Y không ngờ Quân Hán lại tới nhanh như vậy! Mấy vạn Quân Hán, cần bao nhiêu tàu thuyền để vận chuyển? Triệu tập tàu thuyền, ngư dân, trù bị vật tư trang bị, làm thế nào mà Quân Hán có thể hoàn thành nhiều chuyện vụn vặt như thế trong thời gian ngắn thế này?
- Mau! Cứu hắn tỉnh dậy!
Thượng Chấn Viễn còn hoảng loạn hơn Thượng Đỉnh Thiên nhiều, ông ta chạy tới chỗ Tiểu Hổ đã ngất xỉu lớn tiếng ra lệnh.
Thượng Đỉnh Thiên lui về sau vài bước đầy suy sụp, nhìn trời thở dài.
- Người đâu, phái người tới Sơn Nam Quốc thông báo cho Sơn Nam Vương, nói Quân Hán tới rồi, lập tức triệu tập nhân mã cứu viện.
Thượng Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, dặn.
- Nhị ca... sau khi đại ca tới, hai huynh cứ tới chỗ chúng ta xây vào một năm trước đi.
Thượng Chấn Viễn ngẩn ra, hỏi theo bản năng:
- Còn đệ?
Thượng Đỉnh Thiên cười cười, từ từ ưỡn cao ngực mình:
- Đệ tinh nghiên binh pháp chiến trận hết nửa đời người, làm sao có thể không đánh mà chạy?
Cách đó 2 dặm, trên một ngọn đồi trong rừng rậm.
Địch Phù Chu quay lưng dặn dò:
- Vẽ lại những nơi mà ta đã đi qua và mang về đại doanh. Tôn Kim Mãn, ngươi và ta vào trong thành xem trước, có dám không?
Tôn Kim Mãn hừm một tiếng như không hề để tâm:
- Xem thường ta? Ta... không đi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận