MAI PHỤC
Số lượng thi thể nhiều tới mức mắt đếm không xuể, gần như chặn đứt con suối nhỏ không hề rộng rãi đó. Đếm một cách sơ lược, thì thấy số binh sĩ Sơn Nam Quốc chết trong khe sâu này không dưới vạn người! Đây đã là toàn bộ binh sĩ mà Sơn Nam Quốc có thể triệu tập được, nhưng lại toàn bộ tử chiến bên trong cái khe sâu vô danh này. Họ không thấy bất cứ cái xác nào của kẻ địch cả, có nghĩa là kẻ địch đã dọn dẹp chiến trường rồi. Đối với hành vi tàn nhẫn như vậy, khiến cho mỗi người ở đây đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Đội ngũ hơn vạn người, lại bị tiêu diệt hoàn toàn như thế ở đây.
Muốn giết sạch một đội đại quân quy mô như thế, cho dù Quân Hán mai phục cũng phải điều tới đội quân có quân số tương đương. Nhưng, ở trên địa bàn của chính họ, Quân Hán làm sao có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở đây? Quân Hán nếu không có người dẫn đường, tuyệt đối không thể rành đường xuất hiện ở vị trí thích hợp mai phục nhất như vậy. Thay vì nói đây là một trận chiến, chẳng thà nói là một trận đồ sát trắng trợn.
Lúc binh sĩ Trung Sơn Quốc dọn chiến trường, tìm thấy một số binh khí bị gãy. Trong số bọn họ có một số lão binh nhận ra, đây là hoành đao của quân đội Hán Quốc Trung Nguyên, rất nhiều lưỡi dao bén nhọn mà rắn chắc của hoàng đao đã bị mẻ không ít chỗ, đó rõ ràng là do xương của đồng bào họ làm mẻ mà.
Phải giết bao nhiêu người, mới có thể làm gãy hoành đao được tôi luyện công phu của Quân Hán?
Binh sĩ Trung Sơn Quốc yên lặng đứng nguyên tại chỗ, trong sơn cốc yên lặng tới đáng sợ.
- Đi tìm! Đi tìm xem có thi thể của Hoàng đế Sơn Nam Quốc không!
Thượng Đỉnh Thiên run giọng ra lệnh.
Các tướng lĩnh và các binh sĩ lau đi nước mắt trong khoang mắt, bắt đầu từ từ đi vào trong sơn cốc cố gắng tìm kiếm đồng bào còn sống sót. Một binh sĩ Trung Sơn Quốc lật ngược trở lại một thi thể đã lạnh băng, phát hiện trên yết hầu của đồng bào đã chết này bị rạch một vệt đầy máu, máu đã đông lại trên cổ, nhưng vẫn còn nhìn thấy xương vụn bị chém gãy. Y run tay sờ vào vết thương đó, ngón tay vừa chạm vào cổ, một ngụm máu đen phun ra từ vết thương.
Binh sĩ Trung Sơn Quốc giật mình té luôn xuống đất, y muốn đứng dậy rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này theo bản năng, tay đụng phải tay của một xác chết bên cạnh, y lại giật mình lần nữa, hét to một tiếng đứng dậy muốn trốn thoát khỏi chỗ này. Nhưng mới chạy được một bước thì đột nhiên ý thức được mình vừa bỏ lỡ cái gì. Y dừng bước, nhìn cái xác mà mình không cần thận đụng phải tay, cau mày, trong lòng dường như lóe lên cái gì, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Do dự một hồi, y chợt phản ứng trở lại!
Là thân nhiệt!
"Cái xác" mà y không cẩn thận đụng phải tay vẫn còn mang nhiệt độ! Có nghĩa là... người này có thể vẫn còn sống!
Binh sĩ Trung Sơn Quốc đó phản ứng trở lại, lập tức nhanh chân quay trở lại. Ngồi xuống bên cạnh "thi thể" đó, đưa tay định ôm binh sĩ Sơn Nam Quốc đó lên. Nhưng tay chỉ vừa chạm tới lưng của người đó, thì thần tình của y đột nhiên khựng lại! Một cảm giác mát mẻ rõ ràng truyền tới từ vị trí tim của y, giống như cảm giác bị một vật lành lạnh nào đó trực tiếp đâm xuyên qua tim vậy. Y từ từ cúi đầu xuống, nhìn thấy nửa khúc dao trước ngực mình; nửa khúc còn lại, ở bên trong ngực của y, máu chảy ra theo đường mũi dao, giống hệt như con suối màu đỏ trong sơn cốc vậy.
Cảnh vật trước mặt y tối sầm lại, nỗi sợ hãi vô biên lập tức bao trùm lấy lòng y.
Đau!
Cảm giác này sao mà tới trễ vậy!
Đột nhiên thi thể vẫn còn mang thân nhiệt bất ngờ bò từ dưới đất lên, một chân đá vào ngực của binh sĩ Trung Sơn Quốc đó vừa thuận thế rút thanh hoành đao sắc nhọn ra.
- Giết!
"Thi thể" đó giơ cao tay hô lên!
Dị biến bất ngờ xảy ra!
Vô số thi thể bò từ dưới đất lên, vung đao chém chết các binh sĩ Trung Sơn Quốc đã bỏ vũ khí xuống đang tìm kiến Hoàng đế Sơn Nam Quốc. Từng binh sĩ quân Hán mặc trang phục của người đảo Lưu Cầu đột nhiên tấn công, hơn ngàn binh sĩ Trung Sơn Quốc vừa tiến vào trong khe lập tức bị đồ sát sạch sẽ! Hơn 3000 binh sĩ Quân Hán giả dạng làm tử thi giấu hoành đao bên dưới mình, đợi các binh sĩ Trung Sơn Quốc tới gần rồi mới nổi dậy giết người!
Hơn ngàn người, gần như bị giết sạch sẽ chỉ trong vòng 10 phút!
Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên trong cốc, mà binh sĩ Trung Sơn Quốc đứng ngoài cửa khe lập tức bị đả kích tới quá đột ngột này làm cho giật mình tới ngẩn ra!
Đột nhiên, hơn trăm túi hỏa dược được ném xuống núi từ hai bên, ngòi lửa vẫn còn lẹt xẹt bốc khói, hỏa dược đã được tính toán cự li từ trước rơi xuống đất rồi mới nổ tung. Người trong quân đội Trung Sơn Quốc lập tức trở nên rối loạn, vô số binh sĩ bị loại hỏa dược có sức sát thương kinh người này nổ lăn ra dưới đất, không ít người ôm mắt rên rỉ một cách đau khổ, và còn đinh sắt bị nổ bay tứ tung, đã giết và làm bị thương hơn ngàn binh sĩ Trung Sơn Quốc!
Khi nhìn thấy túi hỏa dược bị kích nổ đầu tiên, Quan Chỉ Huy Cấm Vệ của Thượng Đỉnh Thiên đã xông tới đè Thượng Đỉnh Thiên dưới thân mình. Bọn họ đã từng thấy qua loại đại sát khí có uy lực kinh người này của Quân Hán lúc còn ở Tuyền Châu, cái uy lực khủng khiếp tuyệt đối đó đã trở thành cơn ác mộng của họ!
Thượng Đỉnh Thiên giãy giụa đứng lên, đẩy đẩy tướng lĩnh Cấm Vệ trung thành với mình, nhưng người nọ lại không nhúc nhích chút nào. Thượng Đỉnh Thiên nhìn thấy máu tươi trên tay mình, lúc này mới phát hiện ít nhất có 2 cây đinh sắt cắm vào sau gáy của tướng lĩnh Cấm Vệ. Chỉ một chiêu vậy thôi, Cấm Vệ bên cạnh y đã bị chết và bị thương gần nửa số người!
Ngay sau khi tiếng nổ vừa ngừng lại, các binh sĩ Quân Hán giả làm người chết đã hò hét giết tới.
Các tướng lĩnh của quân đội Trung Sơn Quốc lớn tiếng ra lệnh, lệnh cho các binh sĩ kết trận phòng ngự. Nhưng một trận nổ đó đã làm cho các binh sĩ Trung Sơn Quốc hoàn toàn thất hồn lạc phách, bọn họ ôm đầu chạy tứ tung căn bản không thể tập hợp lại. Thê đội thứ nhất hơn 300 quân Hán đã giết tới trước mặt, hai bên vừa chạm mặt nhau, binh sĩ Quân Hán kiêu dũng thiện chiến đã cho quân đội Trung Sơn Quốc một cú đả kích nghiêm trọng, xé rách từng lớp từng lớp binh sĩ Trung Sơn Quốc một cách dữ dằn.
Hoành đao 3 thước, lưỡi đao dài hơn 70cm, một nhát bổ xuống dễ dàng chém đầu một người ra làm đôi.
Một Thống Đới Quân Hán dùng một nhát chém chết một binh sĩ Trung Sơn Quốc, sau đó nghiêng người né qua cây xiên sắt do kẻ địch đâm tới, hoành đao trắng xóa chém xéo qua bổ một nhát vào lồng ngực của binh sĩ Trung Sơn Quốc đó. Hoành đao dễ dàng rạch nát y phục của binh sĩ đó như cắt một tờ giấy vậy, còn ngực của y, vết thương kéo dài từ phần bụng lên ngực, da bụng bị xẻ toạc lộn ngược ra hai bên, một đống nội tạng máu me ào cái rớt ra bên ngoài hết.
Mặc kệ tiếng hét đau đớn của binh sĩ Trung Sơn Quốc đó, Thống Đới Quân Hán chỉ đao về phía trước, các quân Hán sau lưng y lập tức xông vào quân đội Trung Sơn Quốc như những con sói hoang, một đàn sói xông vào một đàn cừu đang lúng túng và ngơ ngác, rất nhanh họ đã xé rách một đường máu từ đội hình của địch, hàng phòng ngự vốn không chắc chắn sau khi bị cắt ra, đại đội quân Hán với những chiếc khăn đỏ buộc chặt trên cánh tay tràn vào trong trận địa của người Lưu Cầu. Chiến trường không ngừng mở rộng, binh sĩ Quân Hán dùng hoành đao xẻ 6, 7 ngàn binh sĩ Trung Sơn Quốc ra làm hai.
- Đừng có lui! Kết trận phòng ngự! Kết trận phòng ngự! Năm người một nhóm! Đao trận! Đao trận!
Thượng Đỉnh Thiên đã khôi phục thần trí lập tức hạ lệnh. Các binh sĩ Trung Sơn Quốc do đích thân y huấn luyện sau khi nghe được giọng của y trở nên trấn tĩnh đôi chút, bắt đầu tìm kiếm đồng đội của mình kết thành trận thế phòng ngự. Chỉ là những hàng binh Sơn Bắc Quốc đó căn bàn chẳng có kinh nghiệm chiến đấu gì cả, chợt bị đả kích lớn như vậy sớm đã rối tung lên rồi. Bọn họ bỏ chạy tán loạn, thậm chí còn làm vỡ đội hình phòng ngự của Trung Sơn Quốc đang dần thành hình.
- Ai bỏ chạy thì chém đầu người đó!
Thượng Đỉnh Thiên rút bảo đao của mình ra chém một nhát vào một binh sĩ đang bỏ chạy và hét lớn.
Các tướng lĩnh được lệnh hạ lệnh cho các binh sĩ giết chết những binh sĩ Sơn Bắc Quốc đang bỏ chạy tán loạn. Những người Lưu Cầu bị máu gột rửa cho sáng mắt ra và cũng sáng lòng ra, từ từ tập họp lại dưới sự chỉ huy của Thượng Đỉnh Thiên. Đột ngột bị đả kích, không có rối loạn hoàn toàn mà dần dần trấn tĩnh trở lại, đây là tố chất mà chỉ tinh binh mới có, từ đó có thể thấy Thượng Đỉnh Thiên luyện binh vẫn rất bài bản.
Sau khi tổn thất hơn 3000 người, trận hình phòng ngự của người Lưu Cầu cuối cùng cũng dần dần thành hình. Lang Tướng chỉ huy quân Hán xung kích đem quân ra sức xông sát mấy hồi, tuy giết không ít người Lưu Cầu nhưng vẫn không thể lần nữa xé rách trận hình của đối phương. Có khoảng 4000 binh sĩ Lưu Cầu tập kết xung quanh Thượng Đỉnh Thiên thành một hình tròn, mà một đội gồm khoảng 1000 quân Lưu Cầu trước đó bị phân tách ra lại bị quân Hán bao vây lại giết chết như chặt rau vậy.
Sau khi quân Hán giết sạch những người Lưu Cầu bị bao vây, viên Lang Tướng đó vừa định hạ lệnh cho quân đội tiếp tục xung kích, thì đột nhiên nghe một tiếng kèn rất to vang lên. Viên Lang Tướng đó quả quyết lệnh cho binh sĩ nhanh chóng rút lui. Sau đó quân Hán rút xuống như thủy triều, áp lực của quân Lưu Cầu lập tức nhẹ hẳn ra. Khi nghe tiếng kèn vang lên, sắc mặt của Thượng Đỉnh Thiên đột nhiên đại biến. Y đột nhiên hét lớn:
- Đuổi theo. Áp sát vào Quân Hán! Giơ khiên lên, giơ khiên lên!
Chỉ là lệnh của y có vẻ hơi chậm trễ, tốc độ rút lui của Quân Hán nhanh vô cùng. Binh sĩ Lưu Cầu vừa mới phản ứng trở lại xông lên trước, thì binh sĩ Quân Hán đã lui ra ngoài được 30 bước.
Vù!
Sau một tiếng động như thế, bầu trời bỗng tối sầm lại.
Vô số mũi tên bắn ra từ rừng rậm của hai bên khe, tên nhiều tới mức che lấp cả ánh mặt trời, những mũi tên chi chít giống hệt như trận mưa đá rơi từ trên trời xuống, đập mạnh vào trận hình của người Lưu Cầu. Mặc dù họ đã giơ khiên lên, nhưng vẫn có vô số binh sĩ Lưu Cầu bị bắn phải, còn chưa đợi người Lưu Cầu tựa vào nhau để hình thành khiên trận, đợt mưa tên thứ hai lại che lấp bầu trời giáng xuống, tiếng lộp lộp bộp bộp vang lên không ngừng, trên mặt khiên mà người Lưu Cầu giơ lên lập tức mọc đầy "cỏ dại" trên đó.
Lại một tiếng kèn nữa vang lên, một đội quân Hán giáp trụ đẹp mắt giết từ khu rừng bên hông ra, một đội quân Hán khác xông từ đối diện ra hình thành cục diện bao vây, họ định chặn đứt đường lui của quân đội Lưu Cầu.
- Bệ hạ mau chạy đi!
Một tướng lĩnh trong quân đội Trung Sơn Quốc hô lớn một tiếng, y đẩy mạnh Thượng Đỉnh Thiên một cái và hô to:
- Người đâu! Bảo vệ Bệ hạ xông ra ngoài!
Nói xong, viên tướng lĩnh đó ra hiệu cho binh sĩ dưới trướng mình, gào rú xông tới đội quân Hán đang đi tới phong tỏa đường lui. Trong lúc nguy cấp, dưới trướng y chỉ có hơn 300 người đi theo, đối mặt với đội quân hơn 2000 người của Quân Hán, đối mặt với những cỗ máy giết chóc có sức chiến đấu vượt xa họ, họ như những con thiêu thân lao vào lửa, biết rõ là sẽ chết, nhưng vẫn xông lên mà không chút do dự.
Hơn 300 binh sĩ Lưu Cầu này va chạm mạnh với quân Hán, nhưng lại như một dòng suối đâm vào một tảng núi đá vậy, bọt nước bắn lên tung tóe, chỉ là bọt nước đó... rực rỡ màu đỏ tươi.
Bệ hạ mau chạy!
Mấy chục Cấm Vệ bảo vệ Thượng Đỉnh Thiên rút lui về sau, mấy trăm binh sĩ Lưu Cầu lần nữa tổ chức thành trận hình công kích, giết về đội quân phong tỏa của Quân Hán.
Máu trong lúc này trở thành thứ không đáng tiền nhất, nhuộm đỏ cả nền cỏ xanh.
Bao nhiêu người, bị chôn thây nơi hoang dã?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận