LY GIÁN RÕ RÀNG
Bởi vì thân thể Trần Tử Ngư 'không được khỏe' nên hành trình gia quyến của Lưu Lăng rời Giáng Châu chậm lại vài ngày, còn Lưu Lăng trong ngày hôm sau phải dẫn tám vạn binh với khí thế hùng hậu giết về hướng Giải Châu. Thật ra Lưu Lăng vốn muốn đợi sức khỏe Trần Tử Ngư hồi phục rồi nhìn họ quay về Tấn Châu nhưng gần mười vạn đại quân tập kết, Lưu Lăng không thể vì chuyện của gia đình mà làm lỡ hành trình đã định ra của đại quân. Dù sao mười vạn đại quân ở lại Giáng Châu thêm một ngày, lương thực sẽ tiêu hao một số lượng đáng kể.
Nhưng điều khiến người ta yên tâm đó là dưới sự bảo hộ của hai nghìn tinh binh và lượng lớn Giám Sát vệ, gia quyến của Lưu Lăng trong hành trình năm ngày thì chỉ mất có bốn ngày đã đến được Tấn Châu. Mậu Nguyên đã nhận được lệnh của Lưu Lăng, tự mình dẫn hai vạn kỵ binh và bộ binh đến Tấn Châu. Như vậy, Tấn Châu có gần bốn vạn binh mã, một tòa thành vững chắc, hơn nữa lại có binh lực hùng mạnh như vậy, cho dù Đại Chu phái đến mười vạn đại quân bao vây, không có nội ứng thì cũng khó mà phá được. Tất nhiên, triều đình Đại Chu hiện giờ cũng không điều động được đội quân mười vạn người như vậy.
Giải Châu sau khi bị Hôi Y quân chiếm đóng thì không có thay đổi gì. Binh mã lục lâm dù sao cũng không phải chính thống, Đại tướng quân Chu Bình của Hôi Y quân trấn thủ Giải Châu không phải là người có cái nhìn đại cục và có những tính toán lâu dài, vì vậy đến tường thành bị phá hư cũng không kịp thời tu sửa. Hai vạn Hôi Y quân đóng ở trong thành Giải Châu nhàn hạ giống như đang trong chế độ nghỉ phép của thời nay. Mặc dù có người hàng xóm hùng mạnh như Lưu Lăng ở phía bắc nhưng Hôi Y quân rõ ràng là không nghiêm túc ứng phó.
Thật không ngờ Hôi Y quân giữ thành lại đợi đội quân hùng mạnh của Đại Hán xuất hiện trong tầm mắt mới kinh ngạc phát hiện địch đã đánh đến 'cửa nhà' rồi. Trong lúc hành quân tác chiến, những binh lục lâm rất ít có thói quen thiết lập thám báo chứ đừng nói là thủ thành. Có lẽ bọn họ vẫn chưa đủ giác ngộ để hiểu được tầm quan trọng của tình báo đối với trận chiến.
Vì vậy, khi đội hình quân Hán nghiêm chỉnh chạy đến dưới thành Giải Châu thì Chu Bình đang ngủ trên giường cùng với một cô gái mười bốn tuổi mới nhận được quân tình. Y chật vật nhấc quần lên chạy đến dưới tường thành. Bất luận thế nào, y cũng phải trước tiên điều động lượng lớn các binh sĩ trong thành lên tường thành tăng cường lực lượng phòng vệ, sau đó bắt đầu điều động triệu tập mũi tên, cây lăn, lôi thạch, bắc nồi lớn đốt lửa đun dầu sôi trên tường thành.
Có thể nói, phản ứng của Chu Bình mặc dù là hỗn loạn nhưng chỉ huy phòng thủ vẫn rất có quy củ. Dù sao y cũng là người đánh trận mấy năm rồi, "chưa từng ăn thịt lợn tất nhiên cũng thấy lợn đi đường", gặp nhiều thủ đoạn thủ thành của quân Hán nên chuyện này đối với y cũng không quá khó.
Nhưng quân Hán với khí thế hung hăng cũng không lập tức tấn công thành, đại quân theo thứ tự xây dựng cơ sở tạm thời ở ngoài thành, phân ra năm nghìn nhân mã canh chừng thành Giải Châu đề phòng Hôi Y quân đột kích, các nhân mã khác đều có người quản rồi. Rất nhanh, một đại doanh dài liên miên mười mấy dặm đã xây dựng xong. Chu Bình từ trên tường thành nhìn xuống rất rõ ràng, quân Hán nhiều như kiến chuyển nhà khiến y cảm thấy đầu óc tê buốt. Quân đội chính thống như vậy, Chu Bình vẫn là lần đầu tiên độc lập chỉ huy nhân mã đối mặt, y đã từng nghe đến sức chiến đấu của quân Hán, đến cả Hữu Uy Vệ và Tả Úy Vệ ngạo mạn vô cùng, dưới sự uy võ của quân Hán vẫn là bên bị diệt bên đầu hàng. Y lại đi so sánh với hai vạn binh già nua yếu ớt của mình thì trong lòng thấy bồn chồn.
May mắn thay, quân Hán không có dự định lập tức tấn công thành, điều này khiến Chu Bình cũng thở phào nhẹ nhõm được phần nào. Y vừa phái người tăng cường chuẩn bị đề phòng vừa gọi một thân binh đến bảo người đó khẩn trương cưỡi ngựa đến Bồ Châu cứu viện. Hai vạn binh ở Giải Châu thật sự quá yếu, quá mỏng, y chỉ tin rằng có thể giữ vững được ba ngày, và ba ngày cũng là giới hạn cực độ mà quân mã Bồ Châu bay đến.
Chỉ có điều thân tín của y vẫn chưa ra khỏi thành thì một tướng quân Hán phi ngựa tới, bắn một lang nha tiễn buộc một lá thư trên đó lên đầu thành. Binh sĩ nhặt được mũi tên đó là người đen đủi mà cũng may mắn. Đen đủi là mũi tên đó giống như mọc thêm mắt mà trực tiếp bay lại chỗ hắn, nhưng may mắn là hắn tránh kịp. Tránh được đầu nhưng không tránh được mông, binh sĩ này quay người chạy rồi nhưng ngây thơ không thể ngờ rằng tránh trái tránh phải thật ra hiệu quả tốt hơn. Kết quả là sau ba bước mũi tên đó nhắm chuẩn vào mông của hắn, làm cho mông hắn rách thành một miếng to.
Lá thư mang theo máu kia rất nhanh đã được giao đến tay Chu Bình. Chu Bình bịt mũi nhìn, vẫn may phần lớn chữ y đều nhìn ra. Thật ra bức thư này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Chỉ là nói cho những tướng lĩnh thủ thành là quân Hán lần này đến không có ý định tấn công Giải Châu, chỉ có điều đi ngang qua, xin các huynh đệ Hôi Y quân trong thành cứ yên tâm. Đồng thời hy vọng các huynh đệ Hôi Y quân có thể gom góp một phần lương thảo tiếp tế quân Hán, rồi nói là ngày nào đó nhất định sẽ hoàn trả.
Nửa sau bức thư này khiến Chu Bình cảm thấy buồn bực nhất, đại ý là có một chuyện quan trọng muốn thảo luận với tướng quân Chu Bình, chữ ở mặt sau đã bị xóa đi cũng không nhìn ra là viết cái gì, sau đó nữa là một câu nói rất khó hiểu: "Hy vọng tướng quân Chu Bình suy nghĩ kỹ, không nên hiểu nhầm người, hiểu nhầm mình".
Bức thư này khiến Chu Bình vô cùng ảo não. Y không hiểu tại sao vị tướng lĩnh viết bức thư này lại bắn nó đến cho mình, lẽ nào không thể viết sạch sẽ chỉn chu một chút sao? Hay là quân Hán hiện giờ thiếu quân nhu nên đến tấm vải trắng cũng không nỡ dùng?
Y rất thích câu chuyện thế chân vạc thời Tam quốc cuối thời Đông Hán, những dũng tướng vang danh như sấm dậy bên tai, y đều thuộc như lòng bàn tay. Nhưng y quên mất, bức thư như này thời Tam Quốc Tào Tháo đã từng viết và viết cho Tây Lương Hàn Toại.
Mặc dù y không hiểu quân Hán thương lượng gì với mình nhưng để kéo dài quân Hán tấn công thành, y vẫn tự tay viết một hồi thư cử một thân binh bạo dạn dùng giỏ treo đưa đến dưới cổng thành, sau đó đưa thư đến đại doanh quân Hán. Tiếp đó, y phái người cưỡi khoái mã đến Bồ Châu xin chi viện, hai tay chuẩn bị đều không nhầm.
Ngày hôm sau, thân binh đưa thư đó mới quay về. Chu Bình hỏi thân binh đó là, quân Hán ứng xử thế nào thì thân binh kia rất cảm xúc nói là quá thần kỳ. Vừa nghe nói là hắn thay Chu tướng quân đến đưa thư, quân Hán không hề làm khó hắn mà chiêu đãi một bữa tiệc rượu. Sau đó đợi đến buổi tối, chủ soái quân Hán Hán Trung Vương giết người như Ma Vương trong truyền thuyết lại tự mình đến gặp hắn. Trước tiên là thiết yến khoản đãi, sau đó trịnh trọng bảo hắn mang một câu nói về cho Chu tướng quân.
Chu Bình nhau mày, hỏi: - Câu gì?
Thân binh kia cẩn thận ngẫm nghĩ một chút nói:
- Hán Trung Vương Lưu Lăng nói: "Ngươi quay về nói với tướng quân nhà ngươi, không được quên ước hẹn ngày hôm nay. Ngày khác gặp lại, nhất định sẽ không quên ân nghĩa cao vời của tướng quân."
Lời này khiến Chu Bình cảm thấy mơ hồ, trong lòng y rõ ràng từ chối khéo léo yêu cầu quân Hán muốn lương thảo nhưng sao tên Hán Trung Vương kia lại không tức giận chút nào mà còn nhắn lại lời nhắn khiến người ta khó đoán như vậy? Nhưng vẫn là một phụ tá đã nhìn ra ý đồ của quân Hán, sợ hãi nói: - Tướng quân! Quân Hán muốn ly gián sự tín nhiệm của Đại Vương đối với tướng quân đó!
Chu Bình vô cùng kinh ngạc, y không hiểu sao ở đây lại là kế ly gián?
Sau khi Từ Thắng Trị chiếm cứ Bồ Châu đã xưng vương, tự xưng là Ân Đức Vương. Chỉ có điều tên này từ trước đến nay mắc bệnh đa nghi rất nặng, luôn hà khắc với đám thuộc hạ, đâu có dáng dấp của một người ân đức, rõ ràng là một tên ác nhân giết người không chớp mắt mà thôi!
Ba địa điểm Bồ Châu, Giải Châu, Đồng Châu cách nhau rất gần, một mình cưỡi ngựa một ngày có thể từ Giải Châu đuổi tới Bồ Châu. Thân binh của Chu Bình không dám trì hoãn, đến cơm cũng không ăn, không nghỉ ngơi một ngày, dẫn theo hai con ngựa chạy thì bị hỏng mất một con, cuối cùng cũng đến được ngoài thành Bồ Châu. Vì quân tình mà hắn mang đến quá quan trọng nên rất nhanh, thân tín này đã được trực tiếp đưa đến vương cung của Ân Đức Vương. Cái được gọi là 'vương cung' kia thật ra là phủ đệ của Đại tướng quân Tả Úy Vệ ban đầu.
Đây là lần đầu tiên thân binh này đối mặt với Ân Đức Vương Từ Thắng Trị ở khoảng cách gần như vậy. Biết được hung danh Đại Vương nhà mình nên mặc dù rất mệt nhưng hắn vẫn giữ vững tinh thần, cố gắng không để mình thể hiện ra sự kém cỏi.
Từ Thắng Trị năm nay năm mươi tuổi, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất mà gã sốt ruột xưng vương. Gã lớn hơn Tiêu Phá Quân hai mươi tuổi, lớn hơn Lưu Sát Lang ba mươi tuổi. Tiêu Phá Quân đã chết, gã không biết mình còn có thể sống được bao lâu. Vì vậy trong những năm tháng gã còn sống thì gã nhất định phải xưng vương. Còn có một nguyên nhân nữa là cha của Từ Thắng Trị đã từng làm Tiết Độ Sứ- nhân vật phái thực quyền, chỉ có điều sau này Quách Uy khởi binh tạo phản, diệt Hậu Hán, đổi tên thành Đại Chu. Cha của gã từng tử chiến với Quách Uy, vì vậy sau khi Quách Uy thắng lợi đã gần như giết sạch sẽ Từ gia.
Năm Từ Thắng Trị ba mươi tuổi, gã đã chạy trốn khỏi miệng hùm, mai danh ẩn tích để tồn tại qua ngày. Gã từng hưởng thụ qua vinh hoa phú quý, cũng vẫn luôn cho rằng mình là con của võ tướng nên kể cả sau đó làm giặc cướp, gã vẫn kiên quyết bắt đám thuộc hạ xưng mình làm Đại tướng quân chứ không phải Đại đương gia. Mắt thấy mình ngày càng già đi, Từ Thắng Trị không đợi được đến ngày triều đình sửa lại án sai cho gia đình gã. Vì vậy gã xưng vương, dùng cách này để lấy lại thậm chí làm tăng thêm sự huy hoàng của Từ gia của gã.
- Ngươi nói cái gì? Quân Hán vây khốn Giải Châu?
Từ Thắng Trị từ chiếc ghế rộng thoải mái kia đứng phắt dậy, đi nhanh vài bước nắm cổ áo thân binh kia hỏi: - Có bao nhiêu nhân mã đến? Là ai làm tướng?
- Bộ kỵ binh tổng cộng không dưới mười vạn, nhìn cờ hiệu thì đó là Hán Trung Vương Lưu Lăng tự mình lãnh binh!
Thân binh kia trả lời.
Từ Thắng Trị nhanh chóng hỏi: - Có tấn công thành không?
- Cũng không phải là tấn công thành mà chỉ là bắn lên thành một bức thư thôi ạ!
- Trong thư viết những gì?
- Ty chức không biết, nhưng Chu tướng quân viết thư rồi phái người đưa đến đại doanh quân Hán.
Thân binh kia thành thật trả lời.
Từ Thắng Trị nhau mày, nắm chặt tay đi tới đi lui, trầm ngâm trong chốc lát hỏi: - Là phái người đến đại doanh quân Hán chứ không phải là buộc tiễn bắn đến đó sao?
- Đại doanh quân Hán cách thành trì quá xa, tiễn bắn không đến, cho nên Chu tướng quân mới phái người đưa thư đến đại doanh quân Hán.
- Lưu Lăng có giết người đưa thư của Chu tướng quân không?
- Không ạ! Theo như người này quay về nói thì họ đãi cơm ngon, Hán Trung Vương Lưu Lăng còn tự mình tiếp kiến hắn. Sau đó còn tự mình tiễn hắn ra đại doanh, đến khi người đưa thư quay về đến đầu thành mới quay về.
Từ Thắng Trị nhau mày, trong ánh mắt lóe ra một tia âm u lạnh lẽo.
- Được rồi! Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!
Từ Thắng Trị khoát tay áo, đợi sau khi thân binh kia lui ra thì gã vỗ bàn mạnh một cái rồi quát: - Được lắm Chu Bình! Nếu như ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa! Ngô Hạo! Ngươi mang ba trăm chấp pháp đến Giải Châu trước, xem Chu Bình có thật sự thông đồng với quân Hán không. Nếu như nắm được chứng cớ rõ ràng thì chém đầu y cho ta!
Đại tướng Ngô Hạo đáp lại rồi xoay người rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận