ĐẮC KẾ
Liên tiếp ba ngày, Độc Cô Nhuệ Chí đều cách ngoài thành Lộ Châu không xa xem xét địch tình. May mắn, quân coi giữ Lộ Châu tuy rằng bây giờ còn không phải là một đội quân cô độc, nhưng hoàn cảnh cũng không khá hơn chút nào. Bọn họ chỉ có điều khốn thủ thành Lộ Châu, nên cũng không dám tùy ý đi ra đi lại. Đại quân Thần Phong doanh ngay tại Lộ Châu ngoài ba mươi dặm đóng quân, bởi vì Độc Cô Nhuệ Chí hạ lệnh không được chôn nồi nấu cơm, bọn lính chỉ ăn chút lương khô cho đầy bụng, đã không có khói bếp, trong thành quân coi giữ cũng không phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Quân coi giữ Lộ Châu hiện tại xem như cha không thương mẹ không yêu như đứa con bị vứt bỏ vậy, hoá ra phần lớn đại quân đều tại thời điểm Thành Đức quân xuôi nam bị điều động đi, nhưng Triệu Thiết Quải đã chết, Thành Đức quân hiện tại bị Định An quân của Bùi Chiến ngăn ở Ký Châu. Bởi vì lúc trước ủng hộ Triệu Thiết Quải, Bùi Chiến đối với quân coi giữ Lộ Châu không có thiện cảm gì. Binh lính Lộ Châu cũng sẽ không tùy tiện tuyên thề trung thành với Bùi Chiến, loạn thế như vậy, bọn họ vạn người này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta một ngụm nuốt sống, ngay cả bột phấn xương cốt đều không thừa.
Bọn họ chỉ có thể khổ sở tiêu hao ở trong thành, không dám đi ra, cũng không cho người khác tiến vào. Lộ Châu chính là căn cơ của bọn họ, khi mất đi Lộ Châu, bọn họ sẽ không nhà để về. May mắn là Lộ Châu từng là một trong những trọng trấn quân sự quan trọng nhất của Đại Chu, lương thảo dự trữ rất sung túc. Bên trong thành ba trăm ngàn dân chúng đại bộ phận đã thoát đi, chiến loạn khiến Đại Chu vỡ nát, mà đám dân chúng thì giữa các khe hở trong đống đổ nát ấy tìm kiếm nơi đặt chân cuối cùng. Phía bắc Hoàng Hà đang trong cảnh giao tranh rất rối loạn, ngược lại là Thấm Châu của Đại Hán quốc cách Lộ Châu không xa yên ổn hơn. Đại Hán đang thực hiện đồng đều điền chế, mỗi người được trồng trọt, hơn nữa Đại Hán mấy năm này rất thái bình không có chiến loạn. Cho nên, đám dân chúng Lộ Châu bắt đầu đại quy mô vượt biên, hơn hai trăm ngàn dân chạy nạn lựa chọn tiến vào trong Đại Hán quốc tìm kiếm sự che chở.
Thấm Châu, là một châu lớn nhất trực thuộc địa vực Đại Hán. Nơi này tuy rằng nhân khẩu không ít, nhưng ruộng đất cũng không ít, mặc dù nhóm dân chạy nạn đến phân chia bớt lượng lớn ruộng đất, nhưng triều đình Đại Hán cũng không cảm thấy nhóm dân chạy nạn này là sâu mọt. Đây là hai trăm ngàn lao động đấy, có thể khai khẩn ra bao nhiêu đất hoang đây? Chỉ cần cho bọn hắn mỗi ngày hai bữa cơm no là được, có thể cấp cho Đại Hán gia tăng hơn trăm ngàn mẫu ruộng tốt, cớ sao lại không tiếp nhận lấy.
Quân coi giữ Lộ Châu nuôi không nổi nhiều dân chúng như vậy, cho nên bọn họ đối với dân chúng đại quy mô trốn đi mở một con mắt nhắm một con mắt, căn bản là mặc kệ họ. Mà quân Hán Thấm Châu thì đối với rất nhiều dân chạy nạn tỏ vẻ ra rất hoan nghênh, chỉ cần các ngươi thành thành thật thật thủ quy định, cơm sẽ có đấy, đất vườn cũng sẽ có đấy. Thấm Châu không thể tiếp nhận nhiều dân chạy nạn như vậy, vậy thì phát cho bọn hắn lương khô để cho bọn họ đến Tấn Châu, Lạc Dương đi, nơi đó có chính là đất hoang cần người khai khẩn. Đại Hán hiện tại thiếu nhất chính là nhân khẩu, nhân khẩu càng nhiều, lực lượng mới có thể càng lớn. Hán công Đại Chu, kỳ thật chính là một ván bài con rắn nuốt con voi. May mắn, con rắn này cũng đủ cường tráng, và đang không ngừng cắn nuốt đã dài ra bốn cái đùi và một đôi chân, bay lên không lột xác thành con rồng.
Hiện giờ bên trong thành Lộ Châu, số lượng dân chúng đã không đủ ba mươi ngàn, còn không tới một phần mười lúc thời kỳ cường thịnh nhất. Mặc dù là như vậy, đại tướng quân coi giữ Lộ Châu - Túc Chân cũng là lo lắng rất lo lắng. Đám dân chúng không dám ra thành đi trồng trọt, kho lúa lương thực bên trong sớm muộn gì cũng có ngày ăn sạch hết. Đều là bà con Lộ Châu, Túc Chân cũng thật sự không đành lòng vứt bỏ dân chúng không quan tâm. Hắn cổ vũ đám dân chúng trốn đi địa phương khác mưu sinh, nhưng dân chúng lựa chọn ở lại trong thành hắn cũng không có thể dùng sức mạnh đuổi đi. Lưu ở trong thành đều là người thân của bọn lính, Túc Chân chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh lên bệnh chết già chết càng tốt.
Túc Chân không phải là một người không dám làm ra sự việc tàn nhẫn, đến ngày nào đó lương thảo báo nguy, hắn không ngại đem dân chúng này trước tiên đưa đi đầu thai. Hắn sở dĩ không có làm như vậy, là bởi vì vị trí đại tướng Lộ Châu này của hắn còn chưa ngồi chắc. Đại tướng Lộ Châu trước kia là Cao Nguyên bị Triệu Thiết Quải điều đi rồi chết trận ở bên sông Đại Thanh, hắn mới ngồi trên vị trí này không bao lâu. Nếu hắn giết dân chúng bên trong thành, đám binh sĩ thuộc hạ kia không tạo phản mới là lạ. Thậm chí, hắn dám khẳng định, chỉ cần mình hạ lệnh này, chỉ sợ sẽ là mình chết trước.
Hắn đang đợi, đợi ngày Đại Chu chấm dứt loạn thế. Bất kể là Bùi Chiến, là Tả Võ Vệ Hàn Dịch Chi, là Hữu Võ Vệ Lưu Cơ, là Tả Hữu Lĩnh Quân vệ Nhạc Lạc Mi Hoang, hay là cái tên khí thế hung hung Hán Vương Lưu Lăng, chỉ cần có người có thể chấm dứt loạn cục Đại Chu, nguy cơ Lộ Châu cũng sẽ chấm dứt. Túc Chân là một người rất tự biết mình, hắn biết dựa vào binh lực trong tay hắn là tuyệt đối không thể tham dự vào tranh giành Trung Nguyên, trò chơi chiến tranh tàn khốc kia. Hắn chỉ cần trước khi loạn thế chấm dứt đem Lộ Châu khống chế cho chặt chẽ, như vậy là đủ rồi.
Hắn chỉ muốn làm Đại tướng quân, không muốn làm Hoàng đế, hắn biết, chính mình không có cái mệnh kia. Nhưng, nếu là có người hiện tại muốn đánh chủ ý đến Lộ Châu của hắn, vậy hắn cũng quyết không đồng ý! Nơi này là ổ của hắn, là địa phương hắn sống yên phận. Hắn không phải không biết tầm quan trọng của Lộ Châu, cho nên sau khi biết được Hán Vương Lưu Lăng suất quân Bắc thượng hắn thật sự rất khẩn trương. May mắn, Lưu Lăng mang binh hướng về phía đông rồi, tựa hồ đối với Lộ Châu cũng không có gì hứng thú. Điều này làm cho Túc Chân hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cục có thể ngủ một giấc an ổn rồi.
Hắn có thể ngủ an ổn, Độc Cô Nhuệ Chí không thể.
Trải qua mấy ngày quan sát, đã tổng hợp mọi tình báo viện Giám sát cung cấp, Độc Cô Nhuệ Chí rốt cục nghĩ tới một biện pháp, mặc dù biện pháp này có chút mạo hiểm.
Ngay khi Thần Phong Doanh tới Lộ Châu ngày thứ mười, lang tướng thay phiên coi giữ bắc môn Lộ Châu tên là Hoàng Mộng Nhập, hắn mang theo thân binh của mình như theo thông lệ ở trên tường thành tuần tra một vòng, không có phát hiện cái gì dị thường sau đó tính đi xuống uống vài chén rượu, sau đó đi ngủ một giấc thật đã, đêm qua cái cô nàng phóng đãng ở Huệ Hồng Lâu thật biết giày vò người, đến nửa đêm cũng không ngừng nghỉ, hắn thật sự có chút buồn ngủ. Uống chút rượu, ngủ một giấc đã đời, sáng mai ca trực của mình coi như là gác xong rồi, rất đơn giản, thực nhẹ nhàng.
Ngay tại Hoàng Mộng Nhập còn đang mất hồn nhớ đến tư vị đêm hôm qua còn chưa hồi thần, bỗng nhiên thân binh dưới tay hắn thở hổn hển chạy tới báo cáo nói từ phương Bắc chạy đến đây rất nhiều người, tình huống không đúng!
Hoàng Mộng Nhập lúc ấy liền sợ tới mức run run, nhéo người binh lính kia hỏi: - Từ phương Bắc tới?
Khi nghe được câu trả lời khẳng định, Hoàng Mộng Nhập cảm giác trong lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi. Phương Bắc, là biên giới Đại Hán. Chẳng lẽ quân Hán rốt cục không kìm nổi muốn xuất thủ đối với Lộ Châu? Hắn lạnh run mạnh một cái, lập tức quát: - Mọi người lên thành tường, cung tiễn thủ chuẩn bị đi!
Nói xong, hắn mang theo thân binh vội vội vàng vàng hướng cửa thành lầu chạy tới. Lên chỗ cao, Hoàng Mộng Nhập lấy tay che nắng hướng xa xa nhìn. Quả nhiên, ở phía bắc xuất hiện một đám người đông nghìn nghịt. Xem ra, không dưới mấy nghìn người. Hoàng Mộng Nhập hơi sửng sốt, sao trận hình quân Hán lại tán loạn như thế? Nhân số lại ít như vậy? Chẳng lẽ quân Hán nghĩ chỉ cần mang theo ngàn người là có thể công phá Lộ Châu?
Hắn gọi qua một gã thân binh nói: - Nhanh chạy đến phủ Đại tướng quân thông báo!
Thân binh kia lên tiếng, vội vã hạ tường thành. Hoàng Mộng Nhập hạ lệnh bọn lính duy trì đề phòng, hơn mười cái nỏ lớn cũng nhắm ngay đám người đang di chuyển với tốc độ vô cùng chậm rãi kia. Hoàng Mộng Nhập càng xem càng nghi hoặc, thấy đám người kia như thế nào không giống như là quân đội. Và đám người kia chầm chậm cuối cùng đã tới mấy trăm mét ngoài cửa thành rồi. Lúc này, Hoàng Mộng Nhập mới nhìn rõ đám người kia là lai lịch gì. Hắn không khỏi nhíu mày, trong lòng nghi hoặc càng sâu.
Đi tới, không ngờ là hơn một ngàn người dân chạy nạn.
Mệnh lệnh bọn lính không được buông lỏng đề phòng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm những người dân chạy nạn này, xem có phải là quân Hán giả trang không. Hắn đương nhiên nhìn không ra, bởi vì dân chạy nạn đều là một kiểu. Vô cùng bẩn, lộn xộn, tử khí trầm nặng.
Đám dân chạy nạn kia đến mấy trăm mét ngoài cửa thành thì ngừng lại, bọn họ dường như là đang thảo luận cái gì. Một lát sau, mười mấy dân chạy nạn từ trong đám người chia ra hướng cửa thành đi tới. Một người dẫn đầu đám dân chạy nạn đến dưới thành quỳ xuống, những người đi theo phía sau hắn cũng đều ngã quỵ xuống đất.
- Tướng quân! Chúng ta đều là dân chúng trước đây trong thành Lộ Châu, chạy nạn đến Thấm Châu, nhưng vì Thấm Châu bên kia dân chạy nạn nhiều quá, triều đình Hán quốc đình chỉ phát lương thực, các nạn dân làm náo lên, nên quân đội Hán quốc bắt đầu giết người. Tướng quân, chúng ta muốn trở lại đây, về nhà, cầu xin tướng quân mở một mặt lưới, mở cửa thành ra cho chúng ta về nhà đi.
Người cầm đầu nọ một bên dập đầu một bên la lớn.
Hoàng Mộng Nhập hơi sửng sốt, Bắc Hán bên kia cũng bắt đầu sứt đầu mẻ trán rồi sao? Tuy nhiên ngẫm lại cũng phải thôi, mấy chục dân chạy nạn trốn qua đó, chính là lương thực núi vàng núi bạc cũng vô ích. Nhưng hắn vẫn không dám mở cửa thành, bởi vì hắn không xác định cái này có phải kế sách quân Hán hay không. Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, hắn không thể không cẩn thận.
- Ngươi nói ngươi là dân chúng Lộ Châu, ta tại sao không biết ngươi! Ngươi có bằng chứng gì không! Khẩn trương rời khỏi, bằng không đừng trách bản tướng quân hạ lệnh bắn tên!
Khi Hoàng Mộng Nhập đang do dự, đột nhiên nghe được phía sau có người nói chuyện lớn tiếng. Hắn vội vàng quay đầu nhìn theo, thấy Túc Chân đã chạy đến. Hoá ra Túc Chân vừa mới đi qua bắc môn, vừa lúc gặp được binh lính báo tin kia, vừa nghe nói bên ngoài Bắc môn có dị động, Túc Chân ngay lập tức dẫn người lên tường thành.
Hoàng Mộng Nhập vội vàng thi lễ, Túc Chân khoát tay đứng ở trên tường thành.
Dân chạy nạn cầm đầu kia ngẩng đầu lên nói: - Trên tường thành có phải là Túc Đại tướng quân không? Tôi là chưởng quầy Hương Viễn Lầu Lưu Tam Tài đây. Đại tướng quân còn tới tiệm nếm qua vài chén rượu đấy, tiểu nhân từng rót qua rượu cho Đại tướng quân. Đại tướng quân đã quên tiểu nhân sao?
Túc Chân sửng sốt, cúi đầu dò xét cẩn thận người quỳ dưới thành kia, cẩn thận phân biệt một phen, phát hiện không ngờ thật sự là chưởng quầy Hương Viễn Lầu, quán rượu lớn nhất trong thành Lộ Châu, Lưu Tam Tài.
- Lưu Tam Tài? Ngươi không phải đến Thấm Châu nương nhờ họ hàng sao?
- Thưa Đại tướng quân, tiểu nhân quả thật đi Thấm Châu, nhưng gã họ hàng của tiểu nhân làm lang tướng cho quân Hán lại tâm địa không tốt, hắn không chịu tiếp nhận tiểu nhân. Tiểu nhân bị quân Hán chộp tới đồn điền, nhưng người Hán ác độc không cho chúng tôi cơm ăn, còn động đến là đánh chửi, vài ngày trước quân Hán lại giết mấy trăm bà con, dân chạy nạn đại loạn, đều thoát đi, tiểu nhân cũng trốn thoát, đám người chúng tôi một đường chạy trối chết mới trở lại Lộ Châu được, cầu Đại tướng quân khai ân, cho chúng tôi vào thành.
Lúc này, một binh lính Chu quân thủ thành trên bắc môn bỗng nhiên hoảng sợ hô: - Nhị thúc, thúc tại sao cũng đã trở lại!
Một dân chạy nạn ngẩng đầu, dụi dụi mắt nhìn về phía người binh lính kia, bỗng nhiên đứng lên nói: - Là Nhị lang sao? Ta là Nhị thúc cháu đây, một lời khó nói hết, ta có thể còn sống trở về coi như là ông trời mở mắt, Nhị lang à, mau van xin Đại tướng quân mở cửa thành đi, các bà con đã vài ngày không có ăn cơm rồi, cầu Đại tướng quân từ bi đi!
Người binh lính kia nhìn về phía Túc Chân, lại không dám lên tiếng. Túc Chân cau mày hỏi: - Ngươi là binh lính thuộc hạ của ai? Người nọ ở ngoài thành là gì của ngươi?
Người binh lính kia bùm một tiếng quỳ xuống dập đầu nói: - Tiểu nhân là tân binh doanh chữ Phiến, mới nhập ngũ vài ngày. Ngoài thành là Nhị thúc trong tộc của tiểu nhân, tháng trước mới chạy nạn đi Thấm Châu.
Người binh lính kia kinh sợ nói, hắn cúi thấp đầu, không ai chú ý tới, có một tia tinh quang trong mắt hắn chợt lóe lướt qua.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận