Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 615: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
HỦY ĐI
Ngày đó, được vinh dự treo tranh chân dung tại Lăng Yên các trên tầng hai đại điện Càn Vũ tổng cộng có mười sáu vị.
Gia Phong Dũng Quốc Công, Lưu Mậu.
Gia Phong Trung Quốc Công, Trần Viễn Sơn.
Gia Phong Lỗ Quốc Công, Hoa Linh.
Gia Phong Anh Quốc Công, Triệu Đại.
Gia Phong Vệ Quốc Công, Triệu Nhị.
Gia Phong Liêu Quốc Công, Dương Nghiệp.
Gia Phong Yến Quốc Công, La Húc.
Gia Phong Lai Quốc Công, Vương Bán Cân.
Gia Phong Tề Quốc Công, Mậu Nguyên.
Gia Phong Sở Quốc Công, Lạc Phó.
Gia Phong Viên Quốc Công, Chiêu Tiên.
Gia Phong Trịnh Quốc Công, Đỗ Nghĩa.
Gia Phong Lương Quốc Công, Trình Nghĩa Hậu.
Gia Phong Vũ Quốc Công, Thắng Đồ Dã Hồ.
Gia Phong Ngô Quốc Công, Độc Cô Nhuệ Chí.
Gia Phong Tấn Quốc Công, Chu Diên Công.
Gia Phong Việt Quốc Công, Từ Thắng.
Gia Phong Ngụy Quốc Công, Quý Thừa Vân.
Ngoài ra còn có hai mươi sáu người chờ được tiến tước.
Nếu có người phản đối rằng, mười tám vị Quốc công lại có một quan văn, thủ chính Quân Cơ xứ Đại học sĩ Chu Diên Công, là không hợp lý, như vậy người này ắt có không hiểu biết về quãng thời gian sóng gió của Đại Hán rồi. Chu Diên Công năm đó là người đi ra từ phủ Đại Tướng Quân Vương, chớ bàn đến sự vất vả khổ cực làm lụng suốt ngày đêm trong phòng Quân Cơ, y còn từng trải kinh nghiệm lĩnh quân chinh chiến sa trường. Có thể nói, trong các văn võ bá quan triều đình Đại Hán người đứng đầu văn võ song toàn chính là Chu Diên Công. Tuy y tay trói gà không chặt, song trong tâm lại có trăm vạn hùng binh.
Mười tám vị Quốc công được treo tranh chân dung ở Lăng Yên các, đây là vinh quang tuyệt đối.
Điều khiến người ta không khỏi sửng sốt là Triệu Đại vốn đã phú nhàn tại gia thế nhưng cũng đứng hàng Quốc công, sự việc này lập tức dập tắt mọi lời đồn đãi rằng Triệu Đại đánh mất sự tín nhiệm của Hán Vương. Mặc dù tên của y xếp sau Hoa Linh, song một điều không thể nghi ngờ chính là lòng tín nhiệm của Vương gia đối với y tựa hồ chưa bao giờ thuyên giảm. Huống hồ, trên Lăng Yên các căn bản không có cái gì gọi là thứ tự xếp hạng, đều là do mấy người thích ngồi lê đôi mách nói bậy nói bạ mà thôi. Luận về công lao, Quý Thừa Vân vượt xa Lưu Mậu và Trần Viễn Sơn, sở dĩ tên của Lưu Mậu và Trần Viễn Sơn xếp hàng trước nhất là vì sự kính trọng dành cho người đã khuất.
Sau khi phong thưởng quần thần ở đại điện Càn Vũ, Lưu Lăng quay về hành cung lâm thời của mình. Vì thân phận đã xác định, tiếp tục ở lại phủ nha U Châu là trái với thể lệ rồi. Bản thân Lưu Lăng dù không ngại nhưng văn võ cả triều sẽ không tán thành. Cung điện còn chưa được xây dựng xong, Lưu Lăng bèn đến Họa Uyển mà trước đây khi Da Luật Cực nhậm chức đóng giữ U Châu đã xây lên ở tạm. Họa Uyển là một tòa lâm viên chiếm diện tích rất lớn, tuy không u nhã thanh tao như lâm viên ở Giang Nam, nhưng lại có được sự tráng lệ của các nước phương Bắc.
Gia quyến Lưu Lăng đã trên đường lên bắc, Lư Ngọc Châu các nàng vẫn luôn ở tại Hàng Châu. Sau khi xác định U Châu là Quốc đô Lưu Lăng liền tính toán đón các nàng sang đây, song lại nghĩ tới các nàng qua rồi cũng chưa có chỗ ở ổn thỏa, chi bằng ở lại Hàng Châu phong cảnh tú mỹ thêm mấy ngày. Chỉ là đại điển đăng cơ đã được an bài một thời gian rồi, Lưu Lăng cũng phải đón các nàng qua để chuẩn bị.
Mười tám vị Quốc công cùng tiến tới Họa Uyển khấu tạ thiên ân, Lưu Lăng cùng bọn họ hàn huyên cho tới vào đêm. Hán Vương sai người sửa soạn tiệc tối, mười tám vị đại nhân vật vị cực nhân thần ngày đó có hơn phân nửa say bí tỉ, úp mặt trên mặt bàn.
Ngày này, mỗi người họ tựa hồ đều có chuyện nói không sao hết.
Màn đêm buông xuống, Lưu Lăng hạ chỉ, mười tám vị Quốc công không cần trở về dịch trạm nghỉ ngơi, cứ ở lại trong Họa Uyển.
Nhận lễ sắc phong rồi, mười tám người họ có không ít người muốn trở về trú địa của mình, chờ đến tháng mười sang năm tổ chức đại lễ đăng cơ của Lưu Lăng lại gấp rút quay về. Tuy rằng đi tới đi lui như vậy hành trình lặn lội khó nhọc, nhưng họ đều là người mang chức trách trong người, ai cũng không dám trì hoãn quá lâu ở U Châu. Trong mười tám vị Quốc công thì nơi đóng quân của Hoa Linh và La Húc là gần U Châu nhất, dù vậy hai người cũng không nán lại U Châu mấy ngày.
Người hầu dìu đỡ mười tám vị Quốc công uống say như chết trở về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Lăng.
Lưu Lăng nhìn nhóm mấy người Quốc công uống say mèm mà hành động càn rỡ làm lộn xộn rối tung cả khách phòng gần như không còn chỗ nào có thể đặt chân, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười. Hôm nay hắn cũng uống rất nhiều, đầu hơi váng, nhưng thần trí lại phá lệ tỉnh táo. Trở về phòng ngủ của mình, Trần Tử Ngư còn đang chờ hắn.
- Vương gia, thiếp nấu trà sâm, chàng uống một chén giải rượu đi.
Trần Tử Ngư giúp Lưu Lăng cởi áo ngoài, bưng chén trà sâm còn ấm đưa đến cho Lưu Lăng. Lưu Lăng nghiêng người tựa vào ghế dựa, vỗ nhẹ mu bàn tay Trần Tử Ngư bảo nàng ngồi xuống bên mình. Trần Tử Ngư tủm tỉm cười, kiều diễm như hoa. Nàng ngồi xuống bên người Lưu Lăng, để Lưu Lăng gối đầu lên đùi mình.
- Vương gia mệt mỏi rồi.
Trần Tử Ngư nhẹ giọng quan tâm.
- Đầu hơi choáng, nhưng chưa tới nỗi tay chân vô lực.
Lưu Lăng mỉm cười: - Còn mấy tên đó thì uống tới không biết trời trăng gì nữa rồi!
Trần Tử Ngư cũng cười: - Thiếp thấy Vương gia chưa về, bèn ra ngoài khách phòng trộm xem, nào ngờ chứng kiến được cảnh tượng mười mấy vị đại nhân vật thân vận bào phục Quốc công nhất phẩm, thêm cả một vị Hán Vương anh hùng cái thế uống say mèm, miệng nói mê sảng, thiếp ở bên ngoài nhìn lén mà không nhịn được cười.
Lưu Lăng giơ tay vỗ lên cặp mông Trần Tử Ngư, cười mắng:
- To gan! Nghe lén hội nghị quân sự cao cấp của Đại Hán, có biết tội gì không?
Trần Tử Ngư cười duyên nói: - Hội nghị quân sự tối cao ư? Thế nhưng thiếp lại chỉ nghe thấy, nào là "ngũ khôi thủ lục a lục (*)" này, rồi còn "đại cô nương mỹ đại cô nương lãng (**)" đồ, toàn là nói tầm bậy tầm bạ thôi, chắc chắn đều là Vương gia dạy cho họ rồi.
(*) trò chơi oẳn tù tì uống rượu (**) một bài hát kiểu Nhị Nhân chuyển, đậm chất đông bắc, được sáng tác vào cuối thập niên 80 thế kỷ 20.
Lưu Lăng bỗng nhiên thu về vẻ tươi cười, trong giọng nói hiển lộ thương cảm: - Nàng cũng biết, cơ hội thế này nói không chừng về sau sẽ không còn nữa rồi, cho nên tối nay ta buông thả bản thân càn quấy một phen, cũng bao dung cho bọn họ càn rỡ một hồi.
Lưu Lăng dừng lại một thoáng, dùng giọng tự giễu hiếm thấy nói: - Thật ra bọn họ đều biết, sau ngày hôm nay sẽ không thể nào cùng ta... thân cận như vậy nữa. Ta cũng biết, sau ngày hôm nay, giữa ta và họ còn muốn tề tụ một nhà, sợ là rất khó.
- Thiếp biết ạ.
Trần Tử Ngư nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân có hơi rã rời của Lưu Lăng: - Thật ra trong tâm họ cũng hiểu, vậy nên mới mượn rượu điên cuồng một trận... Tháng mười cử hành đại lễ, dù tất cả họ đều sẽ gấp gáp trở về tham dự, thế nhưng ngày sau, quân thần khác biệt, bọn họ sẽ không còn cơ hội náo loạn nữa. Họ đều là những người đi theo Vương gia nam chinh bắc chiến từ rất sớm, bây giờ ngẫm lại, thời gian trôi qua thật vui, từ khi biết Vương gia đến giờ cũng đã bảy năm rồi. Trong số họ như là Lỗ Quốc công, Anh Quốc công, cũng đã theo Vương gia mười mấy năm rồi đấy.
- Anh Quốc công? Ha ha, Triệu Đại, hắn và Triệu Nhị có thể xem là lớn lên cùng ta đấy. Để tính coi, Triệu Đại lớn hơn ta bảy tuổi, Triệu Nhị lại nhỏ hơn ta năm tuổi.
Lưu Lăng ngửa đầu, dường như nhớ lại chuyện trước đây.
- Hai người họ là con của nhũ mẫu ta, ba người chúng ta uống từ một nguồn sữa lớn lên.
Lời này trước kia Lưu Lăng chưa từng nhắc tới. Có lẽ vì chất cồn làm mê muội đầu óc, hoặc giả sâu nơi đáy lòng hắn muốn được dốc bầu tâm sự với một người. Tuy nhiên, đây chỉ là kể lại những gì còn sót trong ký ức thừa kế từ Lưu Lăng nguyên bản, khi Lưu Lăng thật sự biết Triệu Đại, năm đó hắn đã mười sáu tuổi, còn Triệu Đại hai mươi ba, Triệu Nhị mới là một đứa nhỏ mười một. Dù vậy, trong đầu Lưu Lăng vẫn thường xuyên tái hiện hình ảnh Triệu Đại bảo hộ trước người mình những khi mình bị Thái tử ức hiếp.
- Nhũ mất mất sớm.
Lưu Lăng tiếc nuối nói: - Ta đã quên mất dáng vẻ của bà rồi.
- Cho nên Vương gia mới an bài như thế?
Trần Tử Ngư nhẹ giọng hỏi.
Lưu Lăng ngơ ngác, hắn vươn tay xoa trán Trần Tử Ngư: - Nàng trách ta à?
Trần Tử Ngư ngóc cằm lên, kiên định lắc đầu: - Những gì Vương gia an bài, tuy rằng Tử Ngư không hiểu thấu được, nhưng Tử Ngư biết điều mình muốn nhất là gì, đó là được ở bên cạnh Vương gia mãi mãi, cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất kiếp này của Tử Ngư!
Lưu Lăng cảm động, cầm tay Trần Tử Ngư trong lòng bàn tay mình.
- Triệu Đại là người có thể gánh vác trọng trách, chỉ là tâm lý hắn quá thâm trầm hắc ám. Vài ngày trước đó ta đoạt về tất cả quyền hành trong Giám sát viện của hắn, cũng là vì muốn áp chế hắn. Hắn muốn giết chết Thiết Lão Lang, bề ngoài có vẻ như suy xét vì ta, trên thực tế lại là bởi sự đố kỵ dơ bẩn tồn tại trong tâm hắn. Tâm tư này nếu không buộc hắn chặt đứt, ta làm sao có thể sắp xếp chuyện về sau? Mấy ngày nay hắn ở yên trong nhà làm vườn nuôi chim, xem chừng cũng đã thấm thía suy nghĩ của ta rồi.
- Mấy người Hoa Linh, La Húc đi theo ta là vì tôn kính ta, chứ không phải vì cầu cho mình một tiền đồ. Triệu Đại là người theo ta sớm nhất, chút tâm tư này của hắn nào có thể giấu giếm ta?
- Từ nhỏ hắn đã là một nhà lý luận âm mưu.
Lưu Lăng nói ra một từ ngữ mà Trần Tử Ngư không hiểu cho lắm.
- Hắn làm Chỉ huy sứ thích hợp hơn nàng.
Lưu Lăng cười cười: - Cái bản tính âm trầm ấy có thể áp trụ được Viện. Nhưng cũng bởi lẽ làm việc trong Viện lâu dài khiến cho tâm hắn càng âm u hơn. Nếu ta không gõ cho hắn một cái, hắn sẽ không thoát ra được sự u tối nồng đặc đó.
- Viện...
Nhắc tới Viện giám sát, Trần Tử Ngư há miệng muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn nhịn xuống không hỏi ra vấn đề ray rứt mãi trong lòng mình, nàng biết đáp án, chỉ là rất không nỡ.
- Không nỡ sao?
Lưu Lăng nắm lấy tay Trần Tử Ngư:
- Viện đã quá lớn rồi.
Hắn dừng lại một hồi, sau lại nói tiếp: - Lớn đến mức uy hiếp sự an ổn của tương lai một quốc gia, nàng thử nghĩ xem, nếu về sau thiên hạ không còn chiến sự, cơ cấu Giám sát viện lại khổng lồ đến mức kinh hãi thế tục, tụ tập nhiều tinh anh các ngành nghề như vậy, vào thời đại thái bình bọn họ vô sự nhàn tản, khi đó Giám sát viện sẽ trở thành bộ dạng gì đây?
- Coi như người trong Viện vẫn một mực trung thành và tận tâm với ta, thì họ cũng sẽ trở thành cái đích cho nhiều người chỉ trích.
- Thiên hạ thái bình, các quan văn sẽ không chấp nhận một con quái vật lớn như vậy uy hiếp bọn họ. Bình thản lâu ngày cũng sẽ khiến người trong Viện mất đi ý chí chiến đấu, trở nên biến chất, sau đó sẽ nảy sinh ra tâm địa tà ác.
- Kỳ thật...
Lưu Lăng nhìn vào mắt Trần Tử Ngư và nói: - Từ ngày thành lập Viện, ta đã định sẵn sẽ có ngày chấm dứt sứ mệnh của nó. Trước tiên tiến hành giải thể từng chút một, chậm nhất vào ngày giờ này sang năm trên thế gian sẽ không còn nha môn Giám sát viện nữa. Về phần người trong Viện, một phần sắp xếp cho vào trong quân đội, một phần thì...
Lưu Lăng không nói tiếp câu kế, nhưng Trần Tử Ngư hiểu được.

Bình Luận

0 Thảo luận