Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 473: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KHÔNG CHỜ ĐƯỢC.
- Ai có thể nghĩ đến... Hắn cũng là Kim Y trong viện?
Triệu Đại thở dài nói:
- Nếu có người biết người nọ cũng là người trong viện chỉ sợ khiến sóng to gió lớn, cục diện hiện giờ nhìn thoáng thăng bằng nhưng trong triều đình sẽ loạn.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Đương nhiên là không thể để cho người khác biết đến, hắn ta cũng không thể chiếm được vị trí nào, với tính tình của hắn chỉ sợ bây giờ chỉ thích xa sự đời làm một gã Kim Y ở Viện giám sát. Sau này lại trưng cầu ý kiến của hắn, nếu hắn muốn ở lại nơi đó thì cũng không cần ở trong viện.
Triệu Đại nói:
- Hạ quan có thể luyến tiếc không?
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Có thể luyến tiếc nhưng chỉ giới hạn trong luyến tiếc thôi.
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên Hoa Linh từ bên ngoài tiến vào:
- Bẩm Vương gia, Da Luật Cực trước trận muốn nói chuyện cùng Vương gia.
Triệu Đại nhíu mày lẩm bẩm:
- Da Luật Cực? Hắn ta muốn làm gì?
Lưu Lăng nhìn Hoa Linh một cái rồi nói:
- Da Luật Cực ra khỏi thành rồi sao?
Hoa Linh gật gật đầu nói:
- Hôm nay thuộc hạ suất quân công thành, dùng hỏa dược xe ném đá ngăn chặn cung tiễn thủ trên thành, sau cho người đánh nghi binh nhưng cửa thành U Châu bỗng nhiên mở ra một đội kỵ binh che cho Da Luật Cực tự mình đi ra đứng trước trận kêu gọi đầu hàng, hắn bảo có chuyện quan trọng muốn nói với Vương gia, nên thuộc hạ liền chạy về bẩm báo.
Lưu Lăng ngẫm một chút nói:
- Nếu như thế thì cùng ta đi gặp hắn.
Triệu Đại lo lắng nói:
- Người Khiết Đan không phải có trò quỷ gì đó chứ, Vương gia không nên ra thì tốt hơn.
Lưu Lăng cười nói:
- Da Luật Cực còn không sợ ta thì sợ cái gì? Nếu trước trận ta gặp chuyện không may thì các ngươi cũng không thể mắc cỡ mà chết được.
Nói xong Lưu Lăng cũng không mặc áo giáp chỉ thay đổi thường phục màu đen, cũng không cưỡi hắc báo Phá Địch mà cưỡi Hồng Sư Tử cùng Hoa Linh ra trước hai quân. Hiện giờ cục diện điên đảo, hai mươi mấy ngày trước vẫn là Liêu quân Da Luật Cực vây khốn Lưu Lăng hiện tại đổi lại Lưu Lăng thống lĩnh đại quân bao vây Da Luật Cực. Vì thế có thể thấy được sự vô thường không ai có thể nói trước được rốt cuộc trong tương lai có chuyện gì xảy ra. Về phần Da Luật Cực muốn cùng hắn nói cái gì Lưu Lăng cũng có thể đoán ra được một ít nhưng Da Luật Cực tuyệt không phải là tới đầu hàng, cũng không ngốc đến độ muốn khuyên Lưu Lăng không tấn công mà lui binh.
Trung quân Lưu Lăng vây khốn cửa Nam U Châu, lúc này hai quân giằng co, quân Hán có hơn hai vạn nhân mã, quân số Liêu quân ra khỏi thành cũng không tương xứng với số lượng này. Lúc này thấy trong quân Khiết Đan mang đại kỳ đầu sói, tướng quân mặc kim giáp ngồi ngay ngắn trên ngựa, người này khoảng trên dưới ba mươi, da trắng, sắc mặt âm nhu ngưng trọng đúng là Nam diện cung Đại Liêu Đại Vương Da Luật Cực.
Lưu Lăng đến trước trận Hoa Linh lệnh hai mươi liên phát hỏa nỏ chuẩn bị sẵn sàng.
Thấy đại kỳ chữ Lưu giơ cao lên Da Luật Cực biết Hán Vương Lưu Lăng đến, gã quay lại phân phó vài câu chỉ dẫn theo bốn gã gia tướng hầu cận hướng trước trận mà đi. Một gã tướng quân Khiết Đan dẫn theo hai ngàn Lang kỵ Khiết Đan tinh nhuệ ở phía sau Da Luật Cực năm trăm mét mà đi. Lưu Lăng thấy Da Luật Cực biểu hiện khá can đảm, điều này thay đổi chút ấn tượng của hắn đối với gã. Theo Lưu Lăng thấy, một người đã quen dùng âm mưu quỷ kế rồi sẽ càng không dám tự thân xuất đầu lộ diện, lá gan vì thế càng ngày càng teo nhỏ.
Lưu Lăng giục ngựa đi lên phía trước, tên giám sát Kim y một tấc không rời Triệu Đại bỗng nhiên mở miệng nói:
- Thuộc hạ theo Vương gia đi.
Lưu Lăng quay đầu nhìn gã nói:
- Có Đông Phương ở đây, cô còn gì phải sợ?
Người Kim Y này tên là Đông Phương Bất Loạn, hắn ta là một Miểu nhân. Lúc trước gã nhập Viện giám sát không lâu sau khiến Lưu Lăng thật sự kinh ngạc. Một hiệp khách dạo chơi khắp thế gian sao có thể nguyện ý vào một nơi gò bó thế này? Nhưng sau đó vì Triệu Đại hay giữ gã bên người mang sự an toàn của mình giao cho Đông Phương Bất Loạn bảo hộ. Đông Phương Bất Loạn hay ở chỗ gã là một người tốt cũng là một người xấu.
Trước đó gã đã từng là một hòa thượng ở Ngũ Đài Sơn, ngày tụng kinh niệm phật tối đi ra ngoài trăm dặm giết người phóng hỏa, cướp nhà giàu chia cho nhà nghèo. Cũng không biết vì sao lại hoàn tục sau đó được Ninh Hoan dẫn tiến vào Viện giám sát. Còn Ninh Hoan cũng là một đạo nhân Long Hổ Sơn, hòa thượng và tu sĩ, đúng có nhiều nguồn gốc sâu xa....
Lưu Lăng chỉ dẫn theo một mình Đông Phương Bất Loạn, Hoa Linh dẫn hai ngàn tinh kỵ đi cách sau trăm mét đề phòng. Da Luật Cực mang theo bốn người hầu cận đứng chờ Lưu Lăng, thấy Lưu Lăng chỉ mang theo một tên tùy tùng trong lòng có chút buồn cười. Y nghĩ Lưu Lăng yên tâm có chỗ dựa vững chắc hay là hắn khinh thường y? Cũng có thể vì không sợ hãi mới khinh thường y ư? Nhưng dù có thế nào cũng không thể nghi ngờ một bá chủ Trung Nguyên Lưu Lăng chỉ mang theo một tùy tùng đến.
Lưu Lăng phát hiện Da Luật Cực cho người mang theo hai băng ghế cùng một bàn vuông nhỏ.
Bốn gia tướng của Da Luật Cực nhanh chóng mang bàn nhỏ cùng băng ghế để xuống sau đó để một bầu rượu cùng hai chén ngọc xinh đẹp.
- Nghe uy danh Hán Vương đã lâu không thể tưởng được hôm nay có thể gặp mặt được. Ta rất hân hạnh được gặp Hán Vương, có chỗ nào bất kinh xin Hán Vương thứ lỗi.
Da Luật Cực hơi khom người nói.
Không mất phần lễ nghĩa, tao nhã, thoạt nhìn y thật không giống một người lính chút nào, nếu cởi trường bào nhung trang thật sự không khác gì một thư sinh.
- Thái tử điện hạ khách khí rồi.
Lưu Lăng chắp tay nói.
- Mời Hán Vương ngồi.
Da Luật Cực đưa tay nói:
- Không biết... Hán Vương có sợ ta chuẩn bị rượu độc không?
Lưu Lăng tiếp nhận chén Da Luật Cực đưa đến nói:
- Sợ!
Da Luật Cực hơi sửng sốt, y không ngờ Lưu Lăng lại trực tiếp nói thẳng như thế, dựa theo ý nghĩ của y thì hẳn Lưu Lăng phải hào khí ngất trời nói không sợ mới đúng, chỉ có điều y ngạc nhiên khi thấy Lưu Lăng thành thực nói như thế, cũng không có gì xấu hổ, y liền bưng ly rượu của mình nói:
- Ta uống trước một chén xem như thành ý.
Lưu Lăng nói một câu khiến Da Luật Cực có chút mờ mịt.
- Thái tử điện hạ không cần khách khí như thế, ngươi cứ đưa chén kia cho ta là được rồi.
Da Luật Cực ngượng ngùng cười cười đưa chén rượu của mình cho Lưu Lăng nói:
- Hán Vương uy danh hiển hách hôm nay gặp được quả nhiên...
Lưu Lăng lấy cớ nói:
- Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt ư?
Hắn cười cười nói:
- Thái tử điện hạ tín nhiệm ta sao?
Da Luật Cực lại xấu hổ, muốn nói tín nhiệm lại không nói nên lời. Thật ra y không ngại tin tưởng Lưu Lăng, nếu Lưu Lăng cho sáu trăm ngàn đại quân rút quân khỏi U Châu.
- Thái tử điện hạ không tín nhiệm ta ta cũng mặc, tội gì phải làm bộ làm tịch?
Lưu Lăng khẽ cười nói:
- Điện hạ lịch sự nhã nhặn, trước trận tiếp khách còn chuẩn bị rượu ngon nhưng Lưu Lăng bất quá cũng chỉ là một kẻ võ phu nhưng tính lịch sự tao nhã cũng học được một chút, mặc dù ta không phải là người mê rượu nhưng nhìn điện hạ chuẩn bị rượu ngon Tây Vực cũng không tiện nói thẳng không uống. "Có lời gì cứ nói, có rắm thì cứ thả", những lời thô tục này tự nhiên khó nói ra miệng rồi, ai bảo điện hạ là một người phong nhã đâu.
Da Luật Cực lại xấu hổ, định cùng Lưu Lăng nói chuyện phiếm vài câu nhưng hình tượng hắn không giống như những gì Da Luật Cực nghĩ, thậm chí kế tiếp nên nói gì Da Luật Cực cũng không biết. Theo lý thuyết Lưu Lăng ăn nói ngông cuồng thì y phải răn dạy một chút mới tốt nhưng cũng kỳ quái những lời thô tục mà Lưu Lăng nói ra cũng không khiến người ta ghét.
Da Luật Cực ngẫm nghĩ một chút nói:
- Hán Vương nói lời thật lòng như thế thật khiến cô mặc cảm.
- Mời.
Y nâng chén lên.
Lưu Lăng nâng chén rượu lên nhẹ nhàng chậm rãi thưởng thức một ngụm, mang rượu nhâm nhi có chút tán thán nói:
- Nếu ta đoán không sai rượu này làm mười năm trở lên, rượu Tây Vực ngon như thế cũng không có nhiều, Thái tử điện hạ quả nhiên lịch sự tao nhã.
Da Luật Cực sửng sốt nói:
- Hán Vương quả nhiên không giống người thường, xem tư thế mà Hán Vương uống rượu, phẩm rượu lão đạo, sao Hán Vương khiêm tốn nói mình là kẻ vũ phu? Tính tình Hán Vương thật khiến cô khâm phục.
Lưu Lăng thầm nghĩ uống rượu nho đời sau này mới gọi là phong thái đỉnh cao, dựa theo điện ảnh, kịch trên truyền hình vốn nên là uống một ngụm rồi tự tin mỉm cười nói Bordeaux Pháp sản xuất 1982 mới khiến người ta kiêu ngạo. Đáng tiếc chỉ sợ Da Luật Cực nghe không hiểu lại hỏi hắn nước Pháp là vật gì? Lưu Lăng thật sự không thể giải thích được.
- Làm gì có, Thái tử điện hạ quá khen.
Lưu Lăng tao nhã buông chén rượu ra nói:
- Uống rượu ngon như thế thì dùng chén dạ quang mới tính là cực nhã, ta xem Thái tử mang hai chén ngọc dù là thượng phẩm nhưng không thích hợp với rượu ngon này. Đúng lúc trong tay ta có chén rượu trong suốt kia không sử dụng khi nào trở về ta cho người mang một xe qua cho Thái tử?
Lời nói đơn thuần chỉ là lời khoác lác, bấy giờ Lưu Lăng lấy đâu ra ly thủy tinh chân đế cao.
Da Luật Cực xuất mồ hôi trán, y thật sự không hiểu Lưu Lăng rốt cuộc là người thế nào. Trước đó thì nói lời thô tục có rắm cứ phóng liền xem Lưu Lăng đơn giản chỉ là binh lính càn quáy mà thôi. Nhưng sau lại tao nhã bình phẩm rượu nho niên kỷ, điều này nếu không phải một người phong nhã thì không làm được nhưng sau lại nói chở một xe cho Thái tử, thì có phải là dáng vẻ quê mùa của một nhà giàu mới nổi không?
- Rượu cũng đã uống, Thái tử điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng ta chăm chú lắng nghe.
Da Luật Cực đặt chén rượu xuống thở dài nói:
- Cô ngưỡng mộ Hán Vương đã lâu cho nên muốn một ngày có thể cùng nhân vật như Hán Vương nâng cốc nói chuyện. Hôm nay trước trận mời được Vương gia uống rượu như thế cô đã giải quyết được một nguyện vọng trong lòng. Phong thái Vương gia vô song hôm nay vừa gặp cô cũng thấy được chuyến đi này không tệ....
Y chưa nói xong Lưu Lăng trực tiếp khoát tay:
- Nói sự tình chính đi.
Da Luật Cực cười cười nói:
- Nếu đã vậy cô....
Lưu Lăng lại xen lời:
- Trước mặt ta đừng nói cô này cô nọ được không, ta nghe không được tự nhiên, ta còn không xưng cô thì ngươi sao có thể tự xưng cô chứ?
- Lớn mật!
Bốn gia tướng phía sau Da Luật Cực không nhịn được, thấy Lưu Lăng ngông cuồng như thế liền giận dữ rút đao. Đông Phương Bất Loạn ngẩng đầu liếc mắt nhìn bốn người bình thản nói:
- Ai rút đao, sẽ chết.
Da Luật Cực răn dạy các gia tướng dưới trướng:
- Làm càn, thu đao lại đừng để Hán Vương chê cười.
Bốn người kia bị ánh mắt Đông Phương Bất Loạn dọa, trong bất chợt từ người Đông Phương Bất Loạn như toát ra phần sát khí như mùi máu tươi khiến bốn người nọ không thích ứng được. Bị Da Luật Cực mắng hai câu bốn người nọ đành nén giận thu hồi đao lại, Da Luật Cực nhìn Lưu Lăng cười cười xin lỗi:
- Khiến Hán Vương chê cười rồi.
Lưu Lăng nghiêm trang nói:
- Ta không cười, ngươi nói đi.
Da Luật Cực bị một câu nói của Lưu Lăng không còn khí thế chỉ thở dài nói:
- Hôm nay gặp Hán Vương thật ra là cô... Là ta muốn cầu xin Hán Vương, người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, nếu Hán Vương vui vẻ ta cũng không nhỏ mọn. Ta muốn nhờ Hán Vương giúp ta thành đại sự, nếu Hán Vương nguyện ý tương trợ sau khi đại sự ta thành ta nguyện ý tặng U Châu cho Hán Vương.
- Lấy U Châu tạ lễ?
Lưu Lăng cười cười hỏi.
Da Luật Cực ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nếu Hán Vương cảm thấy chưa đủ thì ta còn có thể mang Tây Kinh trả lại cho Hán Vương.
Lưu Lăng thở dài nói:
- Chung quy ngươi là một người lòng dạ ác độc, lấy hai tòa thành hùng tráng đổi lấy một cái ghế kia, ngươi mua bán như thế không cảm thấy bị lỗ sao, ta thật sự có chút kỳ quái vì sao ngươi không chờ được?

Bình Luận

0 Thảo luận