Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 384: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
MÙI VỊ KHÁC THƯỜNG
Một lá thư của Lưu Lăng, đôi ba câu nói thì gần như chọc điên Bùi Chiến.
Theo lý thuyết, Lưu Lăng lúc này ở Hoạt Châu, cách Ký Châu không dưới ngàn dặm, quân Định An vây khốn Ký Châu đang đánh đến náo nhiệt, Lưu Lăng không cần phải viết một lá thư đi trêu chọc Bùi Chiến mới đúng. Nếu chọc tức Bùi Chiến, Bùi Chiến bỏ mặc Ký Châu không lo mà chỉ huy bốn mươi vạn đại quân ngược về nam, có lẽ Lưu Lăng cũng phải tạm tránh cơn gió này chăng? Thật ra thì không phải. Tuy Lưu Lăng và Bùi Chiến chưa từng gặp mặt, nhưng tư liệu chi tiết về con người Bùi Chiến này, Lưu Lăng đã xem không dưới ba lần.
Tuy rằng phân tích tính cách của một người từ mặt chữ thì khó tránh khỏi có chút sai lệch, có điều tâm lý của con người Bùi Chiến này Lưu Lăng ít nhiều cũng có chút nắm chắc có thể đoán ra được. Bùi Chiến đã vây khốn Ký Châu gần ba tháng, không nói đến đã hao phí bao nhiêu lương tiền, chỉ nói đã chiến đấu chết mấy vạn binh lính, cú thua đau đớn này nếu Bùi Chiến không đòi về được thì gã thề không bỏ qua. Hơn nữa, Ký Châu bình thì phương bắc bình, quân Thành Đức diệt thì phương bắc định. Bùi Chiến đã nhìn thấy ánh hào quang thắng lợi, gã sao nỡ vứt bỏ thắng lợi to lớn sắp đến tay mà dẫn quân về nam chứ?
Đương nhiên, điều này được xây dựng trên cơ sở hậu phương ổn định. Bây giờ quân Hán đang quấy rối đến long trời lở đất ở hậu phương quân Định An, hậu phương quân Định An không ổn định. Bùi Chiến là một Thống Soái xuất sắc, từ lộ tuyến công kích của quân Hán không khó để nhìn ra, quân Hán sắp cô lập được Khai Phong. Vệ Châu, Hoạt Châu phía bắc Đại Hà đã bị quân Hán chiếm cứ, trong vòng hai trăm dặm phía nam Khai Phong chính là khu vực khống chế của quân Hán. Nếu đợi khi quân Hán đánh một vòng lớn từ phía bắc sông Đại Thanh rồi giết về nữa, Khai Phong chắc chắn bốn bề thọ địch. Nếu Bùi Chiến có thể xác định mưu đồ của quân Hán, sao gã còn có thể an tâm ngây ngốc ở phía bắc được?
Khai Phong, Ký Châu, so sánh hai nơi mà nói, không nghi ngờ gì nơi trước quan trọng hơn. Là Đô thành Đại Chu, địa vị quan trọng của Khai Phong không thể nghi ngờ. Ai chiếm được Khai Phong thì chính là lấy được chính thống của Đại Chu. Nhạc Lạc và Mi Hoang Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ đang như hổ rình mồi bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị thay thế vị trí của Bùi Chiến, chỉ cần hai người này chiếm được Khai Phong, vậy Bùi Chiến đã mất đi chỗ dựa lớn nhất kia rồi.
Đương nhiên, Nếu quân Hán của Lưu Lăng chiếm được Khai Phong, về mặt dư luận có thể tuyên bố Đại Chu bị diệt quốc rồi.
Đây là chuyện Bùi Chiến không cho phép. Lưu Lăng nhận định, tuy rằng Bùi Chiến muốn Ký Châu, nhưng càng muốn bảo vệ Khai Phong. Lá thư mà hắn viết, thật ra không phải là kích thích Bùi Chiến để gã sớm ngày về nam, mà là kích thích Bùi Chiến để gã tiến công Ký Châu mạnh mẽ!
Bị phong thư này của Lưu Lăng kích thích, Bùi Chiến nhất định phải đánh hạ Ký Châu, đây chính là kiêu ngạo và khí phách của quân nhân. Nếu bị một phong thư của Lưu Lăng hù đến mức vội vàng chạy về, vậy mặt mũi của Bùi Chiến còn biết đặt ở đâu nữa chứ? Lúc này Bùi Chiến tức giận khó bình ổn lại, một mặt gã hạ lệnh đại quân tiến công Ký Châu mạnh mẽ, một mặt chia mười vạn binh, do đại tướng Khúc Thắng thống lĩnh quay về cứu viện Khai Phong, bản thân mình thì đích thân ra trận đốc chiến, cố gắng nhanh chóng công phá Ký Châu.
Chia binh, đây mới là kết cục mà Lưu Lăng muốn.
Bốn mươi vạn người, nuốt trọn một hơi sẽ bị nghẹn.
Bùi Chiến đích thân đứng đốc chiến ở trận tiền, phái đại tướng Khương Vĩnh Sinh thống lĩnh năm vạn nhân mã liên phiên tiến công thành Ký Châu. Các khí giới công trình có thể dùng được như xe bắn đá, chùy công thành, thậm chí là tiễn tháp cao đến mười mấy mét đều mang ra dùng. Đáng nhắc đến chính là, tiễn tháp này là biện pháp mà Bàng Chuẩn nghĩ ra. Cái gọi là tiễn tháp là một loại tiễn tháp có thể di chuyển, cao mười mấy mét, trên tiễn tháp có thể có mấy chục cung tiễn thủ đứng đó, như vậy, những cung tiễn thủ đứng trên tiễn tháp có thể đối xạ với cung tiễn thủ của quân Thành Đức mà không bị rơi xuống hạ phong. Mười mấy tiễn tháp có thể có tác dụng áp chế đối với binh lính thủ thành.
Đồng thời trên tiễn tháp còn trang bị thang, một khi tiễn tháp được đẩy áp sát tường thành thì có thể gác thang lên tường thành. Binh lính trên tiễn tháp có thể leo lên thang tiến công đầu thành. Loại khí giới công thành này tuy khổng lồ cồng kềnh, nhưng tác dụng còn lớn hơn so với thang rất nhiều. Thang cho dù gác lên đầu thành rồi thì cũng rất dễ dàng bị binh lính thủ thành đẩy ngã, mà binh lính công thành nếu trước tiên lên tiễn tháp rồi mới leo lên đầu thành thì thương vong sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Tiễn tháp này không phải do Bàng Chuẩn phát minh, cũng có hạn chế nhất định, không có nhân lực khổng lồ trợ giúp thì không thể chế tạo cũng không thể đẩy được khí giới công thành cực lớn này. Mà hạn chế này lại không có trong quân Định An, bởi vì thứ mà quân Định An có chính là người! Bốn mươi vạn đại quân, hùng tráng đến thế nào nha.
Sắc trời tờ mờ, quân Định An triển khai tiến công điên cuồng đối với Ký Châu. Mười mấy tiễn tháp, mỗi tiễn tháp đều cần bảy tám trăm binh lính mới có thể đẩy được. Mà theo sự tiếp cận dần dần của tiễn tháp, xe nỏ trên tường thành cũng bắt đầu phát uy. Trọng nỏ bắn ra những mũi tên cực lớn, dài ba mét, đường kính có đến mười mấy centimet, uy lực xung kích của nó gần như tương đương một quả pháo. Đương nhiên, là một quả pháo không nổ vang. Cho dù như vậy, lực công kích cực lớn như vậy phá hủy tiễn tháp tuy không phải chỉ một hai mũi tên là có thể giải quyết được, nhưng nếu tập trung lực lượng công kích thì có thể phá hủy được tiễn tháp. Phải biết là cửa thành nặng nề kiên cố đều có thể bị trọng nỏ bắn xuyên qua.
Chỉ là cửa thành là chết, không thể di động, nhưng tiễn tháp thì sống, đồng thời tiễn tháp được cấu tạo từ gỗ tròn, diện tích chịu lực nhỏ hơn cửa thành rất nhiều. Tuy trọng nỏ uy lực kinh người, nhưng đa phần đều xuyên qua khe hở của tiễn tháp. Nhìn thấy hiệu quả tiến công nhằm vào tiễn tháp cực kỳ nhỏ bé, binh lính quân Thành Đức thủ thành bèn thay đổi sách lược. Bọn họ nhắm trọng nỏ vào những cung tiễn thủ trên tiễn tháp, cố gắng bắn chết lượng lớn người trên đó. Một tiễn trọng nỏ có thể nhẹ nhàng xuyên năm sáu tên lính thành xâu mứt quả, không gian trên tiễn tháp nhỏ hẹp, mấy chục cung tiễn thủ đã chen lấn đầy rồi, tiễn trọng nỏ chỉ cần bắn tới là có thể ghim chết mấy tên lính xuống tiễn tháp.
Quân Định An có binh lực sung túc, cho nên cung tiễn thủ trên tiễn tháp tuy thương vong nghiêm trọng, nhưng bọn họ có đủ bộ đội dự bị lên tiễn tháp bổ sung binh lực. Khi tiễn tháp tiếp cận tường thành khoảng một trăm năm mươi bước, binh lính quân Thành Đức thao tác trọng nỏ trên tường thành liền biến thành đối tượng công kích trọng điểm của cung tiễn thủ trên tiễn tháp. Đối với quân Định An mà nói, trong vũ khí tầm xa, thương vong của trọng nỏ đối với bọn họ là lớn nhất. Bởi vì cồng kềnh mà hiệu suất thấp đồng thời trang bị trên tường thành rất khó nên phía thủ thành thông thường rất ít khi trang bị xe bắn đá.
Món đồ xe bắn đá này có ưu điểm là uy lực cực lớn, thoạt nhìn vô cùng chấn động, có tác dụng đả kích rất lớn về mặt tâm lý đối với kẻ địch. Nhưng cũng có một khuyết điểm chính là hình thể khổng lồ, nặng nề, không tiện vận chuyển. Xe bắn đá mà quân Chu hiện nay dùng, vẫn thao tác bằng nhân lực, tầm bắn ngắn, tỉ lệ bắn trúng cũng thấp. Điểm này không thể sánh bằng xe bắn đá đã cải tiến mà quân Hán của Lưu Lăng đang sử dụng. Xe bắn đá của quân Hán là dùng sức nặng bắn ra chứ không phải nhân lực, tầm bắn có thể đạt trên năm trăm mét, hơn nữa, thứ mà quân Hán bắn là bao hỏa dược uy lực cực lớn, sức sát thương của thứ này đối với binh lính không phải là thứ mà đá lớn có thể so sánh được.
Con pháo trong bàn cờ tướng Trung Quốc được viết thành pháo, thật ra chính là xe bắn đá, là lợi khí công thành thời cổ đại, được coi là vũ khí hạt nhân đương thời. Trong binh thư "Vũ kinh tổng yếu" thời Tống có nói, "Phàm là pháo đều là lợi khí trong quân, quân công thành đều hay sử dụng". Từ thời nhà Chu nước ta, xe bắn đá đã được ứng dụng trên chiến trường rồi. Lần đầu tiên ứng dụng quy mô lớn là những năm cuối thời kỳ Chiến Quốc, tướng Tần là Lý Tín dẫn theo hai mươi vạn quân Tần công Sở, danh tướng nước Sở Hạng Yến bí mật tập trung xe bắn đá, khi quân Tần qua sông thì đột nhiên phát động công kích, quân Tần lập tức tan tác. Đến thời kỳ Tam Quốc, trong trận chiến Quan Độ, Tào Tháo cũng sử dụng cái gọi là Phích lịch xa để đối phó với đội cung tiễn của Viên Thiệu (bởi vì thanh âm khi bắn ra giống như sét đánh, cho nên có tên như thế), tạo ra tác dụng thúc đẩy chiến cục. Những năm cuối Bắc Tống, quân Kim nam hạ tiến công Biện Kinh, trong một đêm tập kết mấy ngàn xe bắn đá dưới thành, sử dụng hết vật liệu đá và đá tảng xung quanh thành Đông Kinh, sau đó phát động tiến công, phá hủy sự bố trí của quân đội thủ thành. Tới những năm cuối Nam Tống, Mông Cổ công Tống, sau khi gặp cản trở ở Hợp Châu Tứ Xuyên, Hốt Tất Liệt tập trung binh lực tấn công Tương Dương, bởi vì Tương Dương kiên cố, sông hộ thành rộng, Mông Cổ đã làm ra được cái gọi là Hồi hồi pháo của Ả Rập, trang bị này không cần nhân lực thao tác, tính an toàn tốt, có thể bắn ra đá tảng hai ba trăm cân, hơn nữa tầm bắn xa, có thể đạt đến năm trăm mét. Khi đó, quả pháo đầu tiên đã phá hủy một góc lầu quan sát trong thành Tương Dương, sĩ khí thủ quân Tương Dương tụt dốc, sau đó bị bức mở cửa thành đầu hàng.
Xe bắn đá mà Lưu Lăng cải tiến, thật ra là tham khảo từ cái gọi là Hồi hồi pháo của Ả Rập.
Thứ mà quân Định An trang bị vẫn là xe bắn đá cần lượng lớn nhân lực thao tác. Tuy rằng độ chuẩn xác và tầm bắn đều thấp hơn một chút, nhưng lại hơn nhiều chỗ. Quân Định An vây công Ký Châu, tạo ra không dưới năm trăm xe bắn đá, khi tiến công giống như mưa đá đầy trời, đã tạo thành thương hại cực lớn đối với thủ quân trên tường thành. May là thủ quân đều lắp đặt trọng nỏ trong các lỗ châu mai, sự đả kích của xe bắn đá đối với trọng nỏ không phải là lớn lắm.
Khi tiễn tháp dần dần áp sát tường thành, xe bắn đá của quân Định An cũng dừng oanh kích. Cung tiễn thủ quân Thành Đức bị ép đến mức không xoay trở được bắt đầu phát uy, phối hợp với trọng nỏ, triển khai đả kích toàn diện đối với binh lính công thành và cung tiễn thủ trên tiễn tháp. Tên lông vũ dày đặc lui lui tới tới trên không, thậm chí có rất nhiều tên lông vũ đụng nhau giữa không trung, căn bản không bay đến được vị trí mà nó nên đến thì đã rớt xuống rồi.
Tiễn lông vũ dày đặc che kín bầu trời, các binh lính ngẩng đầu, thậm chí còn không cảm nhận được ánh mặt trời chói mắt nữa.
Trong vòng một trăm bước, quân Định An công thành trả một cái giá cực kỳ thảm thiết, sau khi thương vong mấy ngàn người, cuối cùng đội ngũ đã áp sát được tường thành. Từng cái từng cái thang công thành được dựng lên, binh lính quân Định An miệng ngậm hoành đao bắt đầu phấn đấu quên mình mà leo lên tường thành, mà thủ quân trên tường thành lại dùng móc câu đẩy ngã thang. Sở dĩ dùng món đồ này đẩy ngã thang là vì thang quá cao, nếu dùng tay đẩy thì không thể đẩy ngã thang được.
Đồng thời, lang nha phách uy lực cực lớn lại phóng ra từng đợt từng đợt. Mỗi lần đều có mấy người thậm chí là mười mấy người bị đập thành thịt nát. Nước phân đun sôi cũng được đổ từng nồi từng nồi xuống, làm cho binh lính quân Định An dưới thành bị phỏng đến gào khóc thảm thiết, có người đến đỡ đồng đội bị ngã, ra sức kéo kéo, lại kéo được một lớp da thịt.
Chiến tranh chính là thảm thiết như thế, mỗi một bước đều là máu chảy người chết.
Dân chúng tráng niên của Ký Châu cũng lên đầu thành hỗ trợ thủ thành. Bọn họ không có vũ khí, không có cung tiễn, nhưng bọn họ có thể đẩy đá tảng. Các dân chúng nâng tảng đá cao cao lên, sau đó hung hăng ném xuống binh lính dưới tường thành. Đá tảng nặng mấy chục cân rơi xuống từ độ cao mười mấy mét, có thể đập đầu người nát bét giống như trái dưa hấu vậy, mà những dân chúng không có y giáp bảo vệ thông thường vừa nâng tảng đá lên thì đã bị tiễn lông vũ bắn thành con nhím rồi. Hai bên đều trả cái giá cực lớn. Chỉ là tuy quân Định An xông đến trước thành rồi nhưng vẫn rất khó leo lên đầu thành như cũ. Cửa thành Ký Châu đã bị chặn chết, mặc cho chùy công thành có đụng thế nào đi nữa thì cũng không phá được cửa thành.
Trong lúc nhất thời, lại lâm vào cục diện bế tắc.
Chu Tam Thất đứng trên môn lầu trong thành, ánh mắt trấn định nhìn tình cảnh thảm thiết này. Trong lòng hắn cũng không còn kích động giống như lúc mới bắt đầu trận chiến nữa. Quân Chu tiến công mãnh liệt như vậy, trong hơn hai tháng qua hắn đâu chỉ trải qua một lần? Nhưng rất nhạy cảm, từ lần tiến công này hắn ngửi được chút mùi vị khác thường. Lúc trước, nếu thương vong thật sự cực lớn, quân Định An sẽ rút lui, nhưng lần này, những binh lính gào khóc kêu la kia phảng phất như bị cái gì bám vào vậy, căn bản không sợ thương vong. Chu Tam Thất cau mày lại, trong lòng không ngừng phỏng đoán biểu hiện không giống bình thường này của quân Định An.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện, một chuyện đối với quân Thành Đức mà nói là có lợi, sau đó, khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười.
Nhất định là hậu phương quân Định An đã xảy ra vấn đề rồi, bằng không Bùi Chiến sẽ không liều mạng như thế!

Bình Luận

0 Thảo luận