ĐỢI LÂU
Triệu Châu, Triệu Châu hoang tàn khắp nơi.
Quân kỳ, quân kỳ hoang tàn khắp nơi.
Dưới quân kỳ, là một đám quân nhân khôi giáp cũ nát nhưng vẫn đứng thẳng tắp.
Triệu Châu không phải Thương Châu, Ly Yêu Na Nhan cũng không phải Da Luật Cực, cho nên nơi này bị bao vây giống như thùng sắt, ngay cả chim chóc có năng lực cũng có quyền lợi tự bay lượn trên bầu trời này cũng rời khỏi nơi đây, có lẽ là chúng sợ hãi mũi tên ác nghiệt, có lẽ chúng chịu không được mùi máu tanh dày đặc. Không phải chúng rời bỏ nhà của mình, mà là chúng tìm không ra nhà của mình, những chim chóc có lẽ không hiểu, tại sao đám người đứng trên tường thành kia không chịu rời khỏi nơi này?
Nếu chim chóc có thể hiểu tiếng người thì tốt rồi, như vậy, đám người trông nhếch nhác đứng trên tường thành kia sẽ nói với nó, tại sao chúng ta không rời khỏi? Bởi vì nơi đây là nhà của chúng ta.
Lưu Lăng dẫn theo kỵ binh Tu La doanh khi xuất hiện tại bên ngoài liên doanh vây thành của người Khiết Đan, kỵ binh của Tu La doanh đã chém đi mấy trăm cái đầu của người Khiết Đan. Những thám báo và du kỵ vòng ngoài, trước mặt kỵ binh Tu La doanh ngay cả tư cách bỏ chạy cũng không có. Nếu Lưu Lăng hạ lệnh, kỵ binh Tu La doanh sẽ không chút do dự thuận theo sườn núi cao lao xuống xé rách liên doanh của người Khiết Đan, sau đó cùng đồng đội trong thành gặp nhau.
Lúc Lang kỵ Khiết Đan bắt đầu điều chỉnh đội hình, Lưu Lăng vẫn không có hạ lệnh tiến công.
Đội ngũ không dưới hai vạn người tập kết lại, tuy không có phát động thế công kích với kỵ binh Tu La doanh, nhưng từ bộ dạng nghiêm trận chờ đợi của họ có thể nhìn ra, đây là một đội huấn luyện có tố chất quân đội. Thắng Đồ Dã Hồ thúc ngựa đi đến bên cạnh Lưu Lăng, chỉ đám kỵ binh đen nghìn nghịt phía dưới sườn núi nói: - Có tiến công vào không?
Lưu Lăng không có trả lời y, mà là nghiêng đầu nói với Tư Đồ Chinh Trình: - Đem đại kỳ của ta dựng thẳng lên, càng cao càng tốt.
- Vương gia!
Triệu Đại nói: - Không ổn! Bây giờ dựng thẳng đại kỳ của Vương gia, người Khiết Đan sẽ lập tức phát động cường công. Thành Đức quân của Chu Tam Thất còn chưa theo tới đây, nếu người Khiết Đan nổi cơn điên lên cục diện sẽ khó kiểm soát.
Lưu Lăng lắc lắc đầu, ngữ khí bình thản nhưng kiên định lạ thường nói: - Dựng cờ, các huynh đệ trên tường thành, đang nhìn!
Phần phật một tiếng, một lá chiến kỳ đỏ rực dựng đứng thẳng tắp đón gió. Đại tướng Tư Đồ Chinh Trình một tay vác lấy cán cờ cao ba mét, sau khi đưa ra mặt lá cờ có chữ Lưu liền dùng sức vung múa. Y thúc ngựa chạy lên sườn núi cao, hướng về phía thành Triệu Châu dùng hết sức hô to: - Đại Hán uy vũ!
Sau khi một tiếng hô to, tuy quân Hán trên tường thành không nghe thấy tiếng hô của y, nhưng có thể thấy được chiến kỳ đỏ rực một mặt đón gió bay phấp phới!
- Đại Hán uy vũ!
Trên tường thành đám sĩ binh vận y phục cũ nát đứng thẳng người, dùng hoành đao đã chém tới sứt mẻ trong tay đánh gõ vào thuẫn bài cao hô khẩu hiệu Đại Hán uy vũ. Trên mặt họ đều là vết máu và bụi bặm, nhưng lại không thể che đi nét mặt đầy kiên nghị của họ. Trong mắt họ đều là tơ máu, nhưng lại không thể che đi đôi mắt sáng ngời của họ. Khôi giáp của họ đã rách mướp, nhưng họ là một đội hùng sư ý chí chiến đấu sôi sục! Họ không hoảng sợ, bởi vì họ có tín ngưỡng!
Lưu Mậu đứng trên tường thành dùng thiên lý nhãn nhìn tấm đại kỳ phấp phới chữ Lưu, y kìm không nổi cười to lên, cười, rơi cả lệ, nước mặt chảy qua trên mặt để lại hai đường vết như giun bò, rửa đi bụi bậm trên mặt của y, nhưng trông y không mấy buồn cười, không buồn cười, ngược lại trong cái cười điên loạn lại lộ ra một sự kiên nghị khiến người ta kính ngưỡng.
- Các hài tử! Thấy được tấm đại kỳ không!
- Thấy được!
- Ta nói cho các ngươi biết, trên tấm đại kỳ kia viết là chữ gì! Là Lưu!
Khi Lưu Mậu hô ra cái chữ đó, trên tường thành bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Một lát sau, một trận tiếng hô tựa như núi thét sóng gầm vang lên trên tường thành, chấn động trời đất.
- Hán Vương uy vũ!
Lưu Mậu giơ cao cánh tay phải lên hô: - Các huynh đệ của Đại Hán ta, ngươi có thấy không, Hán Vương đến rồi!
- Đại Hán tất thắng!
Lưu Lăng đứng trên sườn núi cao, nhìn lấy, nghe lấy, sau đó chỉ vào thành Triệu Châu nói: - Các ngươi có thấy không? Những đồng bào bên trong thành máu đã nhuộm đỏ tường thành. Thi cốt của họ bị vó ngựa của người Khiết Đan giẫm lên, nhưng họ không lùi lại một bước, họ đang đợi các ngươi tới!
Hắn dang mạnh hai cánh tay nói: - Nói ta biết! Các ngươi cần phải làm như thế nào!
Sáu nghìn Tu La lần đầu tiên trên chiến trường phát ra tiếng hô khiến người kinh hãi: - Báo thù!
- Thắng Đồ Dã Hồ!
Lưu Lăng chỉ vào hai vạn Lang kỵ Khiết Đan đang nghiêm trận chờ đợi dưới sườn núi nói: - Đi! Dẫn theo người của ngươi, đem hai phương trận nhìn khiến người chán ghét kia đập nát cho ta!
Thắng Đồ Dã Hồ ánh mắt chợt sáng lên, thúc ngựa đi ra: - Doanh thứ nhất, bước ra khỏi hàng!
Từ sáu nghìn Tu La phân chia ra hai nghìn kỵ binh, nện bước chỉnh tề bước theo phía sau Thắng Đồ Dã Hồ từ từ chạy xuống hướng dưới sườn núi. Hai nghìn trọng kỵ Tu La doanh trong chiến giáp đen sẫm, giống như một áng mây đen dày đặc khiến người ta nghẹt thở ép sát về phía phương trận được tạo từ Lang kỵ Khiết Đan. Hai nghìn kỵ binh Tu La, giữ vững đội hình nghiêm chỉnh, động tác đều chỉnh tề đều nhau, trông như họ không phải hai nghìn người, mà là một chỉnh thể không hề có khe hở.
Sau khi trọng kỵ Tu La doanh thứ nhất tiến xuống sườn núi, Lưu Lăng ra lệnh với thân binh bên cạnh: - Nói với Chu Tam Thất, sau khi triển khai chém giết giữa Tu La doanh cùng người Khiết Đan, lập tức suất quân hướng phía Đông môn phát động tiến công! Không tiếc bất cứ giá nào, viện quân nhất định phải vào thành!
Thân binh đáp lại một tiếng, hướng về phía cánh của Thành Đức quân chạy như bay.
- Vương gia? Tại sao không trực tiếp xé mở liên doanh người Khiết Đan rồi tiến thành?
Tư Đồ Chinh Trình hỏi.
Lưu Lăng giọng điệu bình thản nói: - Ly Yêu Na Nhan biết ta ở bên ngoài thành, áp lực của thành Triệu Châu sẽ nhẹ đi rất nhiều. Dù sao thì, trong mắt bọn họ so với thành trì ta quan trọng hơn nhiều. Chỉ cần ta không tiến vào thành, Ly Yêu Na Nhan sẽ phải chia binh ra đây, sĩ binh trong thành có thể thở thêm được vài hơi.
- Nếu ta vào thành, Ly Yêu Na Nhan sẽ liều sạch hết mười vạn Lang kỵ dưới trướng y cũng phải ra sức công thành. Vả lại... lương thảo trong thành có thể duy trì bao lâu, ta không biết. Hơn hai vạn Thành Đức quân giết xuyên trận địch tiến vào Triệu Châu, về vấn đề phòng ngự cũng có thể giải quyết xong một chút. Ta ở ngoài thành, có tác dụng nhiều hơn so với trong thành. Về thuật thủ thành, ta vốn không mạnh bằng Lưu Mậu.
Nhìn đội người trên sườn núi cao vốn không nhiều kỵ binh, đại tướng Liêu Quốc Ly Yêu Na Nhan nhếch miệng cười.
- Muốn xé tan phòng ngự của ta?
Y lạnh lùng cười cười nói: - Đều nói Hán Vương dụng binh như thần, giờ đây xem ra cũng thường thôi. Mệnh lệnh, bất luận quân địch xông trận từ phương hướng nào có ý muốn vào Triệu Châu đều không ngăn cản, để bọn chúng tiến vào. Sau đó chia binh chặn lại thành môn Triệu Châu, để bọn chúng vào được không ra được!
Y xoay người nói với phó tướng Phổ Nhĩ Nô của mình: - Không tính hai vạn kỵ binh kia, ta cho thêm ngươi hai vạn người. Không cần lo những chuyện khác, ngươi chỉ cần hướng vào đội kỵ binh người Hán trên sườn núi phát động công kích. Chết bao nhiêu người không cần để ý, chỉ có một điểm ngươi phải ghi nhớ, cho dù giết không được Hán Vương Lưu Lăng, cũng phải đem tấm đại kỵ kia của Lưu Lăng chém xuống cho ta!
- Vâng!
Ly Yêu Na Nhân nhắc nhở nói: - Chia bốn đội vạn người, đợi sau khi viện quân quân Hán vào thành liền phong tỏa bốn cửa Triệu Châu. Bất kể quân Hán có giết ra ngoài mãnh liệt thế nào, cũng không thể để một người một ngựa ra ngoài! Ta phải xem xem, ta dùng sáu vạn Lang kỵ liều với mấy nghìn kỵ binh quân Hán, có thể đem danh tiếng hiển hách Hán Vương Lưu Lăng gỡ xuống hay không. Phổ Nhĩ Nô, ngươi phải ghi nhớ một chuyện, cho dù kỵ binh cho ngươi đều chết sạch, cũng đừng bận tâm ý niệm bảo tồn thực lực tấn công Triệu Châu. Nhiệm vụ của ngươi chỉ có một, đó chính là bất chấp giá nào xông kích chính diện vào đội kỵ binh quân Hán!
Ly Yêu Na Nhan cười cười nói: - Dùng thủ đoạn dựng đứng đại kỳ để kích thích sĩ khí của thủ quân trong thành, xem ra hiệu quả không tồi. Nhưng... Nếu đã đem thân phận của mình để lộ ra, ta sẽ còn nhắm vào Triệu Châu không buông sao? Bắt đầu từ hôm nay các ngươi đều nhớ rõ, mục tiêu không còn là thành Triệu Châu nữa. Các ngươi đều nhìn kỹ cho ta, đứng trước đại kỳ quân Hán là ai!
- Là Hán Vương Lưu Lăng! Giết đi hắn, Trung Nguyên sẽ nằm trong tay!
Phổ Nhĩ Nô dẫn đầu nói.
- Không không không...
Ly Yêu Na Nhan cười cười nói: - Dưới lá đại kỳ kia, là quan to lộc hậu, là phong thưởng cao nhất của bệ hạ, là mục tiêu cuối cùng quân nhân ta ngươi theo đuổi, tiêu diệt kẻ đế vương, còn có cái gì có sức hấp dẫn lớn hơn thế này nữa?
Triệu Đại nhìn mặt ngang sạch sẽ tuấn lãng của Lưu Lăng, có chút đau lòng nói: - Vương gia, cứ như thế liều mất Tu La doanh, rất đáng tiếc.
Lưu Lăng cười cười nói: - Tu La doanh là một tay ta tạo dựng nên đấy, làm sao ta nỡ liều mất chứ?
Hắn nhìn thoáng qua kỵ binh Tu La doanh sắp tiếp xúc cùng Lang kỵ Khiết Đan khuấy động một trận máu tanh tựa sóng triều nói: - Không lẽ ngươi cho rằng, kỵ binh Tu La doanh sẽ không chạy đi?
Hắn cười rất giảo hoạt: - Xuất hiện khoa trương như thế, kỳ thật là để chạy trốn càng khoa trương hơn. Chỉ cần Thành Đức quân của Chu Tam Thất tiến vào Triệu Châu, trận chiến ngày hôm nay sẽ tính là thắng. Về phần ta có vào thành Triệu Châu hay không, về phần Ly Yêu Na Nhan dùng bao nhiêu nhân mã để vây giết ta, thật sự không quan trọng.
- Vương gia! Có hai vạn người đang bọc đánh từ phía cánh!
- Vương gia, bên kia cũng có hai vạn người đang tập kết!
Người quan sát tình hình liên tục báo cáo điều động của người Khiết Đan.
Tuy Lưu Lăng đã đặt sẵn kế hoạch tác chiến tốt, nhưng vẫn có chút chấn động. Hắn không nghĩ tới Ly Yêu Na Nhan lại có quyết tâm lớn như vậy, triệu tập sáu vạn đại quân đến giết mình. Chẳng lẽ chỉ còn lại bốn vạn người vây thành. Y không sợ viện quân và thủ quân nội ứng ngoại hợp chặt đứt đường lui của y sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Lăng bỗng nhiên cả kinh!
- Cho Tu La doanh thứ nhất lập tức rút đi!
Tĩnh lặng như Lưu Lăng, cũng không khỏi sắc mặt thay đổi.
- Vương gia? Làm sao vậy?
Triệu Đại hỏi.
Lưu Lăng nói: - Ra lệnh nhân mã của Chu Tam Thất tạm thời đừng vào thành, rút lui theo đường cũ rồi hợp nhất với ta!
Hắn nhìn về hướng Triệu Châu cặp mày nhíu chặt lại: - Ly Yêu Na Nhan, tuyệt đối không chỉ có mười vạn nhân mã!
Vừa lúc đó, Ly Yêu Na Nhan cưỡi ở trên lưng ngựa quay người nói với thân binh: - Phát tín hiệu!
Tiếp đó một ngọn lửa đặc biệt bốc lên không trung, ý cười trên mặt Ly Yêu Na Nhanh trở nên càng lúc càng đậm. Y nhìn đội ngũ quân Hán đang giết tới từ phía đông, lại nhìn nhìn đội kỵ binh quân Hán trên sườn núi cao, đôi mắt vì vui sướng mà híp lại thành một đường chỉ, nhìn bọn kẻ địch tự chui đầu vô lưới, y lẩm bẩm nói: - Hán Vương bách chiến bách thắng... Ta đợi ngươi rất lâu rồi.
Tiếp đó ngọn lửa kia bốc lên trời, từ ba phương hướng, mấy vạn Lang kỵ Khiết Đan ẩn mình trong rừng rậm chen chúc hướng đến vị trí của Lưu Lăng. Còn trước đó sáu vạn Lang kỵ Khiết Đan đã làm ra tư thế công kích toàn lực với Tu La doanh của Lưu Lăng, đột nhiên chia ra phần lớn kỵ binh hướng đến đội ngũ của Chu Tam Thất giết tới.
Ly Yêu Na Nhan bắt đầu cười, thanh âm càng lúc càng lớn cười: - Hán Vương a, ngươi đã muốn dùng chính mình để cổ động sĩ khí của thủ quân, thế ta sẽ dùng cách giết ngươi để khiến sĩ khí của thủ quân Triệu Châu hoàn toàn bị tắt đi.
Lang kỵ Khiết Đan ba đường, nhân số ít nhất có bốn vạn trở lên. Cộng thêm quân đội Khiết Đan đang vây vòng chính diện, quân đội Khiết Đan bao vây Lưu Lăng vẫn không ít hơn sáu vạn người! Đây là một cái bẩy lớn, mà cái bẫy này là vì Lưu Lăng mà chuẩn bị riêng. Nếu Lưu Lăng không có dẫn binh đến cứu viện Triệu Châu, như vậy đội quân Ly Yêu Na Nhan mai phục sẽ không bao giờ được dùng tới. Nếu chỉ vì đánh chiếm Triệu Châu, y lại hà tất tốn thời gian lâu như vậy? Hai lần công phá được cửa thành hai lần bị giết ra lại, kỳ thật... là Ly Yêu Na Nhan không muốn hưởng thụ thắng lợi sớm như vậy.
Da Luật Cực ở Thương Châu đào hang muốn chôn Lưu Lăng, y ở Triệu Châu, sao lại không nghĩ thế chuẩn bị thế được?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận