Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 310: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
HÓA RA CŨNG KHÔNG THÔNG MINH
Tiểu Hoàng đế Lưu Lập đang đọc sách, thoạt nhìn đang rất nghiêm túc đọc sách. Dáng vẻ tiểu hài tử thông minh này khiến cho người khác có chút sợ hãi, luôn luôn thành thục biểu hiện ra một loại bộ dạng khiến cho người ta lo lắng. Có lẽ, biểu hiện này là hoàn toàn ngây thơ đi.
Khi Trần Tử Ngư nhìn thấy cậu, cậu đang yên tĩnh xem một quyển Xuân Thu mà ở độ tuổi của cậu vẫn chưa thể hiểu thông suốt được.
- Ngươi là ai? Vì sao ngươi gặp Trẫm không quỳ?
Tiểu Hoàng đế cao đến bả vai Trần Tử Ngư nhíu mày, lạnh lùng hỏi. Cậu có chút tức giận, thứ nhất, nữ nhân này thoạt nhìn rất xinh đẹp lại không biết tôn ti. Thứ hai, nữ nhân này không hiểu quy củ phá hoại tâm tình đọc sách của mình. Thứ ba, cậu không thích người lạ có thể tùy tiện xuất hiện trước mắt mình. Bởi vì như vậy, cậu sẽ có một loại cảm giác rất không an toàn.
- Bọn thị vệ đi đâu cả rồi? Chẳng lẽ đều chết hết rồi sao? Từ khi nào Hoàng cung này đã trở thành phố xá náo nhiệt, bất kỳ ai cũng có thể ra vào vậy?
Mặt cậu ta cau có, muốn biểu hiện ra một cỗ khí thế uy nghiêm. Nhưng cậu lại thất vọng phát hiện, người phụ nữ thoạt nhìn xinh đẹp có thể mang lại tai họa này không có hứng thú đối với uy nghiêm của cậu. Mà nhóm thị vệ đại nội này, cũng không biết trốn đi nơi nào rồi. Tiểu Hoàng đế Lưu Lập ngẫm nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ràng. Ở Đại Hán, có thể tùy tiện xuất hiện trước mặt mình, chỉ có hai loại người. Loại thứ nhất, là Mẫu hậu Tô Tiên Lê, một loại khác, chính là người thúc phụ của cậu mà cậu không hề thích, Lưu Lăng. Rất hiển nhiên, cậu đối với người sau cực kỳ bài xích.
- Cút ra ngoài!
Cậu ta gần như gào rít.
Trần Tử Ngư không để ý đến đứa trẻ điên này, mà lại rất tự nhiên ngồi xuống một cái ghế. Nhìn sắc mặt không tốt của tiểu Hoàng đế, nghe cậu ta gào rít.
- Lại dám ngồi trước mặt Trẫm? Ai bảo ngươi ngồi xuống đấy! Người đâu! Đem ả đàn bà này ném ra ngoài cho Trẫm! Kéo đến cửa cung chém!
Tiểu Hoàng đế vỗ mạnh xuống bàn một cái rồi đứng lên, tức giận quát. Chỉ có điều cậu ta mới tám tuổi, điệu bộ rống giận khó có thể che giấu được vẻ non nớt.
Trần Tử Ngư thở dài nói:
- Bệ hạ của ta, xem ra người cũng không thông minh như trong truyền thuyết!
Tiểu Hoàng đế hơi sửng sốt, lạnh lùng nhìn Trần Tử Ngư mà hỏi: - Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù Trẫm bị Mẫu hậu cấm túc ở trong này, nhưng ngươi cũng có thể hiểu được, Đại Hán này vẫn là Đại Hán của Trẫm!
Trần Tử Ngư thản nhiên nói: - Đại Hán này đích thực là Đại Hán của Bệ hạ, không ai phủ nhận điều này, Bệ hạ không cần cường điệu. Nếu một ngày Đại Hán này không còn là Đại Hán của Bệ hạ nữa, đó cũng chỉ có thể nói, chính Bệ hạ buộc mình rời khỏi chỗ ngồi kia thôi.
Nàng dang tay ra, bắt chước động tác của Lưu Lăng: - Thật đáng tiếc, từ biểu hiện trước mắt của Bệ hạ nhìn đến, ngày đó dường như cũng không còn xa vời.
- Rốt cục ngươi tới làm gì?
Tiểu Hoàng đế lớn tiếng hỏi.
Trần Tử Ngư nâng lông mi xinh đẹp lên, khóe miệng nhíu nhíu, gợi lên chút đường cong rung động lòng người: - Đến nói với Bệ hạ một chút chuyện xưa.
Nàng cười cười, nhìn tiểu Hoàng đế có chút kinh ngạc nói: - Trước đây, có một quốc gia rất hùng mạnh. Hoàng đế là một vị quân chủ vô cùng tài đức và sáng suốt, là một vị minh quân văn võ hiếm có. Khi vị Hoàng đế này còn tại thế, trong nước phát triển trồng trọt buôn bán, giúp cho ngân khố quốc gia tăng rất nhiều so với năm trước, dân chúng năm sau giàu hơn năm trước. Đối với bên ngoài thì mở mang bờ cõi, lần lượt đánh bại kẻ thù, tiêu diệt tất cả những quốc gia đối địch với quốc gia của ông ấy.
- Vị Hoàng đế này có mười người con, từng người từng người đều ưu tú. Cho nên vị Hoàng đế càng già lại càng trở nên mâu thuẫn, bởi vì ông không biết chọn người con nào là người tiếp tục kế vị ngôi Hoàng đế. Cuối cùng mãi cho đến khi lâm chung mới có thể xác định được người trở thành tân Hoàng đế, đó chính là người con thứ tư của ông. Nhưng, một người con khác của ông là Lão Bát đã sớm có lực lượng lớn mạnh, khống chế quân đội, đã sớm khống chế văn võ bá quan trong triều, đã định ra mưu kế, một khi không phải do mình đăng cơ, như vậy bất kể là ai đăng cơ, Lão Bát đều sẽ cho quân đội xông vào Hoàng cung đại khai sát giới, sau đó Lão Bát sẽ lên làm Hoàng đế.
- Lão Tứ biết mình không có thực lực chống lại Bát đệ của mình, vì thế kiên quyết không chịu kế thừa đế vị mà đem nó tặng cho Lão Bát. Và toàn lực phụ tá Lão Bát đăng cơ, toàn tâm toàn ý vì Lão Bát ổn định giang sơn. Rốt cục, hắn dùng thời gian mười năm, khiến cho Lão Bát hoàn toàn tin tưởng mình. Vì thế, khi hắn đã khống chế toàn bộ văn võ bá quan trong triều, sau khi đã khống chế quân đội, hắn dứt khoát phát động chính biến, giết chết Lão Bát, sau đó tự mình đăng cơ lên làm Vua, rốt cục trở thành một quân chủ vĩ đại không thua cha mình.
Không đợi tiểu Hoàng đế nói chuyện, Trần Tử Ngư lại nói tiếp: - Còn có một chuyện xưa nữa. Cũng nói về một quốc gia hùng mạnh, cũng là một Hoàng đế thánh minh, khác nhau duy nhất chính là, từ rất sớm ông ấy đã xác định người nối nghiệp mình. Bởi vì lúc ấy ông chỉ có một người con, mới vừa vặn tám tuổi. Hoàng đế trước bệnh nặng, trước khi lâm chung dùng vài vị đại thần có năng lực làm cố mệnh đại thần, phụ giúp người con thơ khi ấy mới tám tuổi đăng cơ. Nhưng Hoàng đế không nghĩ tới, người mà ông dùng làm cố mệnh đại thần là một người có dã tâm rất lớn, chỉ trong một năm đã đem quyền lực toàn bộ nắm chặt trong tay.
- Vị đại thần này ngang ngược càn rỡ, căn bản cũng không để vị tiểu Hoàng đế kia vào mắt. Xe hắn đi ra vào giống như của Đế vương, nữ nhân của hắn so với Hoàng đế còn nhiều hơn. Hắn nắm giữ tất cả sinh tử của văn võ bá quan, một câu nói liền có thể giết chết một gia tộc lâu đời. Vị đại thần này vẫn muốn phế bỏ tiểu Hoàng đế để tự mình lên làm Hoàng đế, nhưng lại do dự. Vị tiểu Hoàng đế kia mới tám tuổi cũng hiểu được đại thần kia có dã tâm, nhưng cậu ta không có thực lực chống lại vị đại thần kia, vì thế cậu ta cố tình tỏ ra rất yếu đuối, rất ham chơi.
- Cậu ta dùng bốn năm, lặng lẽ huấn luyện một đám sĩ tử, cuối cùng, năm cậu mười hai tuổi, cậu nắm được một cơ hội. Đám sĩ tử trong Hoàng cung đem vị cố mệnh đại thần đánh chết, sau đó cậu ta tự mình chấp chính, từng chút từng chút mang quyền Hoàng đế trở lại tay mình, cuối cùng cậu ta cũng trở thành một vị minh quân có đức.
Nghe xong hai chuyện cổ này, ánh mắt vị tiểu Hoàng đế Lưu Lập bỗng trở lên sáng lạ thường. Cậu ta kìm nén tâm tình kích động, đi nhanh vài bước tới trước mặt Trần Tử Ngư nói: - Ngươi...Ngươi đến là để dạy Trẫm đấy sao? Ngươi kể chuyện xưa hay lắm, tỏ ra yếu kém với địch, sau đó từ từ tích lũy lực lượng để phát triển, mới có thể thành công! Cảm ơn ngươi! Không cần biết ngươi là ai ta đều phải cảm ơn ngươi! Ngươi đã dạy cho Trẫm một đạo lý, một đạo lý lớn!
Trần Tử Ngư ánh mắt đáng thương nhìn qua tiểu Hoàng đế, sâu kín nói: - Bệ hạ của ta, người sai lầm rồi.
Nàng nhìn khuôn mặt tràn đầy hi vọng của tiểu Hoàng đế Lưu Lập kia nói: - Không phải ta đến dạy người, mà là muốn nói cho Bệ hạ biết, Bệ hạ của ta, người không còn có cơ hội như nhân vật chính trong chuyện cổ nữa.
Nhìn bộ dạng bỗng nhiên ngây ra như phỗng của tiểu Hoàng đế, Trần Tử Ngư nói từng chữ từng chữ: - Ngày mai ta sẽ giết người, giết vài người rất quan trọng đối với Hoàng đế Bệ hạ. Là người mà một năm qua Hoàng đế Bệ hạ đã rất nể trọng, bọn họ đều là những người có chút địa vị trong triều đình.
Nàng dừng lại một chút nói: - Những người này chỉ cần an phận thủ thường, vốn đã có một tiền đồ sáng lạng rồi. Mặc dù không thể phong hầu bái tướng, tương lai vợ con vẫn có cơ hội hưởng đặc quyền. Nhưng ngày mai bọn họ sẽ phải chết, thật đáng tiếc, Bệ hạ của ta, là người từng bước từng bước đưa họ vào chỗ chết đấy. Bệ hạ, ta chỉ muốn nói cho người biết, bởi vì sự lỗ mãng của người, sẽ có rất nhiều người bị mất mạng đấy.
Trần Tử Ngư đứng lên, phát hiện vị tiểu Hoàng đế thoạt nhìn rất thông minh khuôn mặt đã rơi đầy lệ.
- Không cần giết bọn họ, là lỗi của ta. Ta van cầu ngươi, không cần giết người.
Tiểu Hoàng đế vừa khóc vừa cầu xin, vừa đi lên phía trước, cố gắng đến gần Trần Tử Ngư để được thương hại. Nhưng, lời nói lạnh như băng của Trần Tử Ngư khiến cậu ta ngay lập tức đứng lại bất động tại chỗ.
- Thu hồi vẻ giả vờ đáng thương của người đi, Bệ hạ của ta, dao găm người giấu trong tay áo không giết được ta, hơn nữa, người có năng lực như thế nào để giết ta? Nếu như người thật sự đủ thông minh, ta không cần phải kể hai chuyện cổ kia cho người nghe. Đương nhiên, đương nhiên mẫu hậu của người cũng không cần phải nghĩ mọi cách để cứu người.
Sắc mặt tiểu Hoàng đế trở lên trắng bệch, một tiếng vang, dao găm có độc dược trong cổ tay áo cậu rơi trên mặt đất, một âm thanh bén nhọn vang lên.
Trần Tử Ngư thở dài nói: - Yên tâm đi, người vẫn sẽ tiếp tục làm Hoàng đế của người. Bởi vì ngài ấy không nghĩ đến giết người, mà ta lại không muốn làm cho ngài ấy tức giận, cho nên người chỉ có thể sống tiếp, tuy rằng, đó cũng không phải kết cục mà ta muốn. Tuy nhiên có một điều người phải nhớ kỹ, Bệ hạ của ta, nếu như người còn nghĩ đến mưu đồ mưu phản, ngàn vạn lần nhớ kỹ hai câu chuyện cổ ta vừa kể. Nói cách khác, tuy rằng ta không thể giết người, nhưng lại có thể đem tất cả những kẻ giúp người chuẩn bị từng tên từng tên một giết không còn một mảnh. Nói không chừng, còn bao gồm cả mẫu hậu của người?
Bịch một cái, rốt cục tiểu Hoàng đế Lưu Lập không đứng thẳng được nữa xụi lơ trên mặt đất. Cậu ta thật giống như một quả bóng cao su bị rút hết khí, nho nhỏ tuổi, lại trở thành suy sụp tinh thần như thế.
- Thuận tiện nói cho người biết, Bệ hạ, Bùi Hạo đã chết.
Nói xong, Trần Tử Ngư xoay người rời khỏi thư phòng này, đây là nơi Thái Hậu Tô Tiên Lê giam lỏng con mình. Tiểu Hoàng đế Lưu Lập nhìn bóng lưng Trần Tử Ngư lập lờ càng lúc càng xa, bỗng nhiên đứng dậy điên cuồng lao ra ngoài. Chỉ có điều, không biết từ khi nào, đám thị vệ đại nội vốn đang trực ngoài cửa thư phòng đã không thấy đâu, thay vào đó là một loạt Giám sát vệ mặc chế phục màu đen.
Mà lúc này, Triệu Đại đang ngồi trên xe lăn, cùng Thái hậu Tô Tiên Lê trò chuyện vui vẻ.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi những vị đại nhân vào cửa cung để hầu buổi triều sớm, bỗng phát hiện có mười mấy người mình quen biết, là quan đồng liêu, hai tay bị trói quỳ ở cửa cung. Hai hàng Giám sát vệ áo đen sát khí dày đặc tay mang hoành đao sáng choang như tuyết đứng phía sau bọn họ, con ngươi lạnh băng nhìn chằm chằm thẳng vào cổ những người đó. Theo mệnh lệnh của thủ lĩnh Giám sát vệ, những Giám sát vệ máu lạnh vô tình vung đao chém ra. Hơn mười cái đầu người nhày nhụa máu me rơi xuống đất, hơn mười dòng máu như suối phun trào, khiến cho bên ngoài cửa cung trở thành một bức tranh nhuộm màu máu tanh đầy khủng khiếp.
Sau đó, những Giám sát vệ mặt không thay đổi đem thi thể lên một chiếc xe ngựa, đầu thi thể giống như tiền ném vào trong túi sau đó ném lên xe ngựa lôi đi. Máu từ xe ngựa chảy xuống, làm cho màu xanh trên đường đá điểm thêm một đường màu hoa mai đẹp đẽ. Lại tiếp đó, vô số tiểu thái giám từ trong cung mang những thùng nước ra bắt đầu dọn dẹp mặt đường dưới cái nhìn chăm chú của những vị đại nhân, rất nhanh, trước cửa cung đã được rửa sạch sẽ, nhìn không thấy một giọt máu nào. Thật giống như, nơi này vốn chưa từng xảy ra chuyện giết người vậy.
Cửa cung thoạt nhìn vẫn rộng lớn nghiêm túc như cũ, chỉ có điều bắt đầu từ ngày này, khi những vị đại nhân vào triều, trong lòng mỗi người đều không khống chế được nỗi sợ hãi lan tràn. Máu của bọn họ vẫn thuận chiều, chảy khắp cơ thể.

Bình Luận

0 Thảo luận