BUÔNG ĐAO XUỐNG
Nửa năm trước Triệu Đại cũng đã phái một Kim Y thuộc viện Giám tiến vào Khai Phong, cái tên Kim Y này có nhiệm vụ chủ yếu là xác định sự sống chết của Sài Vinh. Nhưng Từ Trung Hòa và Bùi Viêm đều biết, cái chết của Sài Vinh được bọn họ giấu kĩ, sự việc này cực lớn, lớn đến mức có thể thay đổi vận mệnh của Đại Chu, cho nên để giữ được bí mật này, Hoàng cung Khai Phong được hai người họ phái người bảo hộ giống như thùng sắt, Kim Y kia dù mạnh như thế nào cùng với sự hiệp lực của mật điệp Tam xử của viện Giám sát cũng phải dùng nửa năm để tìm ra chân tướng sự thật.
Nửa năm, đối với Lưu Lăng mà nói cũng không phải rất dài. Chỉ cần thông tin này được chứng thực thì sẽ có tác dụng cực lớn, đợi hơn nửa năm thì có ngại gì. Không ngoài dự tính của Lưu Lăng, thông tin này vừa truyền ra lập tức gây nên sóng to gió lớn.
Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc trung thành tận tâm với Sài Vinh dẫn đầu làm khó dễ, dẫn bốn vạn nhân mã lục vệ cấm quân phát động đánh bắt ngờ, máu rửa thành Thái Nguyên, đem Từ gia, Bùi gia tại Khai Phong giết sạch. Ngay cả Hoàng hậu Từ Thị của Sài Vinh cũng khó thoát, bị La Húc hạ lệnh dùng lụa trắng giết chết. Ngay sau đó La Húc bắt đầu ở trong thành Khai Phong tiến hành diệt trừ vây cánh của Từ Trung Hòa và Bùi Viêm, chỉ trong mười lăm ngày ngoài cửa tây của Khai Phong đã chém chết hơn hai nghìn người.
Chỉ là chưa qua nhiều thời gian, Bùi Chiến suất lĩnh mười lăm vạn Định An quân Bắc thượng, La Húc che chở Minh Nguyên đế Sài Tông Huấn bỏ trốn. Bùi Chiến tiến vào chiếm giữ Khai Phong, lập Sài Tông Nhượng làm Hoàng đế, lấy hiệu là Hiển Nguyên. Nội trong ba ngày vây cánh cùng với gia quyến của La Húc hơn chín trăm người bị Bùi Chiến giết sạch. Có thể nói từ lúc tin tức Sài Vinh bệnh chết được truyền ra, Khai Phong liền biến thành địa ngục, mỗi ngày đều có vô số người bị giết, mọi người đều sống trong lo lắng run sợ, cho dù là quan viên hay là bách tính, đều sống trong khủng hoảng.
Vừa lúc này, một người xuất hiện.
Trong con mắt của bách tính Khai Phong, là một thần tiên từ cửu thiên xuống. Nàng nói với dân chúng Khai Phong, chỉ cần tín ngưỡng Di Lặc, thì có thể giải thoát tâm linh. Nàng nói với bách tính, muốn thoát khỏi khổ ải thì cần dựa vào giáo môn, một lòng hướng Phật mới có thể thoát khỏi khổ nhục trên đời, mới có thể được vui vẻ, thái bình. Nàng thánh khiết xuất trần, dung mạo như tiên, lời nói như mưa thấm, làm dịu chúng sinh.
Chỉ ngắn ngủn hai tháng, dân chúng Khai Phong tin tưởng Bạch Liên giáo nhiều không đếm xuể. Lúc họ mất đi hi vọng sống, nàng khai thông tâm hồn mở ra cửa sổ của tiên cảnh. Người không cảm thấy an toàn cuối cùng cũng tìm đến một loại gửi gắm, một phần tín ngưỡng, bọn họ sẽ không lại ngày ngày sống trong bàng hoàng, bọn họ như nhìn được một ngọn đèn thông đến thế giới cực lạc, chiếu sáng cuộc sống u ám này.
Đến tháng hai Đại Hán năm Đại Thống thứ ba số người tin vào Bạch Liên giáo đã vượt qua mười vạn, trong đó có quan quân tướng lĩnh. Lúc đó Bùi Chiến đang dẫn ba trăm ngàn đại quân giằng co ở Hoạt Châu cùng Triệu Thiết Quải, căn bản không có để ý đến Bạch Liên giáo này. Vì vậy, trên vùng đất phì nhiêu màu mỡ này, tốc độ mở rộng của Bạch Liên giáo vượt qua sức tưởng tượng. Đại bộ phận tướng lĩnh quân Định An đều ở Hoạt Châu, để lại các gia quyến nữ tử ở Khai Phong đơn độc hoảng sợ mà Bạch Liên giáo đối với bọn họ mở rộng cửa chính đón tiếp, nói với họ, chỉ cần gia nhập môn giáo có thể cầu nguyện, cảm động Di Lặc thì có thể bảo vệ bình an cho cả nhà.
Một số thế gia đại hộ may mắn không chết ở Khai Phong, đều lần lượt cống tiền cho Bạch Liên giáo, họ vì để được bình an đã đến nông nỗi hoảng hốt chạy bừa. Bọn họ không thể đem sinh mạng gửi gắm cho bất kỳ một cái quân phiệt nào chỉ có thể gửi gắm vào thần phật.
Loan Ảnh cũng thật không ngờ, chính mình đến Khai Phong lại có thành quả như vậy, ngày đó cô ấy quyết định rời khỏi Tấn Châu đến Khai Phong thật ra chỉ là nghĩ có thể tránh Lưu Lăng mà thôi, mặc dù cô ấy hoàn toàn không biết Lưu Lăng phát hiện cô ấy ở Tấn Châu, nhưng không biết tại sao, trong lòng cô ấy không muốn lại có bất kỳ quan hệ gì với Lưu Lăng. Nam nhân đó cứ thản nhiên cười mỉm làm cô ấy cảm thấy nguy hiểm, loại nguy hiểm này có lẽ liên quan đến tính mạng, nhưng loại cảm giác bất an đó ngày càng mãnh liệt hơn cho nên Loan Ảnh thương lượng với Diệp Tú Ninh một chút, lập tức mang theo mười mấy thành viên nòng cốt của Bạch Liên giáo đến Khai Phong.
Khai Phong quá hỗn loạn, Loan Ảnh nhạy bén nhận thức được ở Khai Phong Bạch Liên giáo có thể mọc rễ, nảy mầm, đơm hoa kết quả.
Vì thế thừa dịp Định An quân đang quy mô tiến bắc, chớp lấy cơ hội khi người Khai Phong hoảng loạn. Loan Ảnh phân mười mấy thủ hạ nòng cốt tản ra, mỗi người phụ trách một khu vực, tuyên truyền bốn phía việc tốt của Bạch Liên giáo. Cái gì mà tin Bạch Liên được sống mãi này, cái gì mà ăn tiên dược chữa được bách bệnh này, cái gì mà tin vào Di Lặc thì thoát khỏi nạn này, dù sao thì những người nòng cốt của Bách Liên giáo bịa đặt những lời nói dối như vậy mà mặt cũng không đỏ một chút nào, ngựa quen đường cũ liền phát triển nên lượng lớn tín đồ.
Nhất là những ngày đầu tháng ba, mấy nghìn người tín đồ Bạch Liên giáo tập hợp lại, Loan Ảnh mặc chiếc váy trắng, giống như tiên nữ hạ phàm xuất hiện còn chơi vài thủ đoạn nhỏ, lập tức được mấy người mới nhập giáo tôn sùng là tiên tử. Thánh nữ của Bạch Liên giáo nhất thời ở trong lòng của bách tính rốt cuộc trở nên quan trọng hơn cả Hoàng đế. Tiên tử thánh kiệt vô hạ, tiên tử pháp lực cao cường, tiên tử thật sự rất xính á.
Đặc biệt là Loan Ảnh có thể chữa bệnh cho mấy người bệnh hoạn ngay tại chỗ, có thể nói là diệu thủ hồi xuân thuốc đến bệnh trừ, đốt mấy lá bùa uống với nước, thì những người vốn mặt vàng như nến cắt không ra máu, xem ra ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời lập tức đứng dậy, như rồng như hổ, còn mạnh khỏe hơn so với trước khi có bệnh. Đây quả là kì tích, à không, là thần tích! Vì vậy lão bách tính thán phục quỳ sát đất.
Loan Ảnh chỉ dùng mấy thủ đoạn nhỏ đã khiến cho những người trong chiến loạn mất đi linh hồn tìm được tín ngưỡng, đơn giản như vậy đó là do Khai Phong đang trong thời kì hỗn loạn, hơn nữa có thể nói, đó là loạn thế, loạn cục làm cho cho Bạch Liên giáo điên cuồng phát triển địa bàn.
Từ đó, một số danh môn khuê tú, thê thiếp của các quan to chức trọng thường xuyên ra vào chỗ ở của Loan Ảnh, họ có thể nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thậm chí là tiểu Hoàng đế Sài Tông Nhượng trong hoàng cung Khai Phong đều mê say vị thánh nữ của Bạch Liên giáo, mặc dù tiểu Hoàng đế chưa có cơ hội gặp qua nhưng trong cung có một số thái giám cung nữ truyền lại sự thần kì của vị thánh nữ này. Những đứa trẻ rất tò mò những việc thần tiên quỷ quái, đặc biệt là càng có hứng thú với thần tiên tỉ tỉ có pháp lực vô biên, dung mạo như hoa.
Đoàn Dự đã lớn như vậy rồi, còn si mê với truyền thuyết thần tiên tỉ tỉ, như vậy có thể thấy trong lòng của nam tử đương thời khó mà tu hành đắc đạo từ bỏ dục vọng.
Điều không thể không nói là, không lâu sau Lưu Lăng tiến quân Khai Phong, cùng Loan Ảnh không thể tránh khỏi khúc mắc, đương nhiên đây là nói sau. Trước khi Định An quân của Bùi Chiến và Thành Đức quân của Triệu Thiết Quải không có phân ra thắng bại quyết định sinh tử, Lưu Lăng sẽ không đông tiến .
Nói đến tu hành đắc đạo cũng không thể không nói, Lưu Lăng phát hiện mình hiện tại lại có khuynh hướng yêu thích các cô gái có thân hình tiểu loli, loại thay đổi này phát xuất từ cái đứa nhiều chuyện nọ.
Sau khi Lưu Lăng tới Tấn Châu, vì Hoa Linh mang binh trấn thủ Đường Châu tiếp ứng đại quân đông chinh của Dương Nghiệp, không rảnh quan tâm đến cô muội muội không khiến người bớt lo của mình, cho nên nhờ Lưu Lăng dẫn nàng theo tới Tấn Châu. Sau khi Hoa Đóa Đóa tới Tấn Châu thì ở trong Vương phủ lâm thời của Lưu Lăng, rất nhanh hòa nhập với số nữ nhân trong Vương phủ. Bất kể là Lư Ngọc Châu Liễu Mi Nhi đã thành vợ người, hay là những người cùng tuổi như Mẫn Tuệ, Gia Nhi, Huân Nhi đều đối với cô nương nhỏ tuổi như con chim én nói líu ríu không ngừng này rất có thiện cảm. Chẳng mấy chốc, họ đã trở thành bạn tốt nói chuyện với nhau, đa số thời gian đều là Hoa Đóa Đóa nói còn họ nghe.
Còn mỗi khi Mẫn Tuệ, Gia Nhi, Huân Nhi, Hoa Đóa Đóa bốn thiếu nữ này dắt tay nhau du ngoạn đều lơ đãng xuất hiện trước tầm mắt của Lưu Lăng. Lưu Lăng phát hiện con mắt mình cũng không thể tự chủ được mà dừng lại trên thân thể của mấy thiếu nữ này, có lẽ tinh thần phấn chấn của mấy nàng cảm nhiễm hắn, có lẽ các nàng cố ý để lộ ra thanh xuân của mình đây.
Đừng quên Gia Nhi, Huân Nhi còn đánh cược, một cái cá cược làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, sau đó gia nhập cuộc đánh cá này còn có cô Mẫn Tuệ ngoan ngoãn cũng bị hai người họ dụ dỗ vào cuộc, ba người họ biết mình sớm hay muộn cũng sẽ theo Vương gia nên đánh cược chính là... ai sinh con trước...
Người không biết không sợ à nha.
Nếu là Lưu Lăng biết giữa bọn họ đặt cược, là nên cười, hay nên khóc đâu nhỉ?
Đương nhiên, Lưu Lăng bây giờ không có quá nhiều thời gian đi chú ý vài tiểu nha đầu nhảy múa như ong bướm trong phủ, ban ngày cần chú ý quân quốc đại sự, ban đêm chú ý nghiệp lớn song phi. Liễu Mi Nhi và Lư Ngọc Châu, bây giờ đã quen liên thủ nghênh chiến rồi, chủ yếu là công phu của Vương gia lợi hại quá, hai người họ nếu như đấu một người thì nhất định chịu không nổi.
Mấy ngày nay, Lưu Lăng sáng sớm luyện quyền, Hoa Đóa Đóa đúng giờ rời giường đã quấn lấy hắn, còn đến võ trường sớm hơn cả Lưu Lăng để chờ hắn. Lưu Lăng cũng sẽ không keo kiệt đem công phu mấy năm lĩnh ngộ được dốc túi truyền thụ. Nhưng công phu mà hắn được lĩnh ngộ rất mạnh so với công phu nhẹ nhàng mà Hoa Đóa Đóa học từ nhỏ lại không hợp nhau. Lưu Lăng có thể dạy tiểu võ si này chỉ có thể dựa vào phản ứng và một số kinh nghiệm.
Đối với sự trả giá của Lưu Lăng, hắn nhận được còn nhiều hơn nữa. Đừng nói gì khác, mỗi ngày đều có thể nhìn Hoa Đóa Đóa thi triển công phu nhẹ nhàng thu hút của nàng, hắn đúng là mở mang tầm mắt. Lưu Lăng luôn ngạc nhiên thán phục, eo của nữ tử có thể mềm như thế, quả thực không thể tưởng tưởng. So với kiếp trước xem xiếc nhu thân mà nói, thân thể của Hoa Đóa Đóa càng hoàn mĩ, cái eo nhỏ nhắn, cái đùi cuốn hút thật không thể tả xiết.
Còn làm Lưu Lăng thán phục nhất là tuyệt kĩ độc môn của Hoa Đóa Đóa, dưới lưỡi giấu đao!
Lưu Lăng thế nào cũng không nghĩ được, tiểu nha đầu ít nhất mỗi ngày nói tới nghìn câu, phía dưới đầu lưỡi không có lúc nào là không cất giấu một thanh đao sắc bén. Đó là bí mật lớn nhất của Hoa Đóa Đóa, biết được bí mật này chỉ có Hoa lão gia, Hoa Linh mà thôi, hiện tại thêm cả Lưu Lăng.
Nàng cũng không biết vì sao lại đem bí mật này nói cho Lưu Lăng. Đây là vũ khí cuối cùng của nàng, tuy nhiên vũ khí này không dùng để đối phó địch, mà là kết thúc chính mình. Khi đối diện với bước đường cùng, con đao này sẽ là vũ khí bảo vệ bản thân Hoa Đóa Đóa không bị xâm hại.
Nhưng lại dễ dàng nói cho Lưu Lăng biết, không hề phòng bị.
Hơn nữa, hơn nữa... cô ấy rốt cuộc nghe lời như vậy, lúc Lưu Lăng bảo cô ấy lấy đao nhỏ đó ra, đừng bao giờ đặt vào miệng nữa, cô ấy gật gật đầu.
Bởi vì, Lưu Lăng nói:
- Chỉ cần ta còn ở bên cạnh nàng thì mãi mãi không cần dùng cây đao này.
Có lẽ Lưu Lăng nói những lời này chỉ là không muốn Hoa Đóa Đóa bị tổn thương, không muốn để một tiểu cô nương mỗi ngày phải ngậm một cây đao nhỏ sẵn sàng tự sát bất cứ lúc nào, chỉ là xúc động với sự dũng cảm và dứt khoát của một tiểu cô nương. Nhưng Lưu Lăng lại không phát hiện, lúc hắn nói xong câu nói đó trong mắt của Hoa Đóa Đóa có một loại thần thái chợt lóe lướt qua.
Mấy năm trước Hoa Linh từng nói, muội muội, nếu như có một người có thể can tâm tình nguyện không để muội ngậm cái đao nhỏ này có lẽ người đó chính là hạnh phúc của muội.
Tuy rằng lúc đó Hoa Đóa hoàn toàn không hiểu hết ý nghĩa của câu nói này, nhưng cô ấy biết ca ca sẽ không lừa mình vì vậy khắc ghi trong lòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận