Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 289: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
TỪ NGẦM ĐẾN MINH
Hiện tại Giáng Châu có hơn sáu vạn quân Hán, Vương Bán Cân suất lĩnh binh mã Từ Châu sớm đã tới Giáng Châu rồi, hơn nữa cộng thêm từ Tấn Châu đã điều hết nhóm quân Hán xuôi nam đầu tiên đến, Giáng Châu nghiễm nhiên trở thành một tòa thành quân sự hóa. Trên đường thường xuyên có quân Hán tuần tra duy trì trị an, còn trong ngầm thì có người của ảnh vệ bảo hộ lấy, nên Lưu Lăng không cần lo sợ sự an nguy của mình.
Chỉ dẫn theo bốn năm vệ sĩ, Lưu Lăng thẳng đến đại doanh.
Đại doanh Giáng Châu không nằm ở trong nội thành, mà nằm ở trấn Hoa Gia ngoài thành năm dặm. Trong thành có không tới vạn người, phụ trách thủ thành và trị an hằng ngày. Châu phủ nha môn của Giáng Châu Lưu Lăng đã nhượng ra rồi, đề bạt một người mới ở địa phương trở thành Quận Thủ, nhưng rất nhiều việc còn chưa theo kịp. Đợi sau khi nha môn Giáng Châu ổn định, trị an hằng ngày sẽ giao cho nha dịch tam ban làm là được.
Đến cửa thành, có một chiếc xe ngựa màu đen thui đậu ngay ven đường, kéo xe là bốn con tuấn mã da lông màu đen như nhau. Xe ngựa đóng kín chặt chẽ, rèm xe buông xuống, nhìn không thấy người bên trong xe ngựa là ai. Bên cạnh xe ngựa, hai mươi người đàn ông mặc nguyên bộ màu đen sừng sững đứng đó, vô cùng hùng vũ. Trước sau xe ngựa, mỗi bên còn có hai người đàn ông mặc áo bào màu bạc, bên thắt lưng treo hoành đao bọc vỏ đao đen thui. Đây là một Giáng Châu được quân sự hóa, nên dân chúng đi ngang qua đều kinh ngạc là hạng người gì mà dám mang theo nhiều hộ vệ lộ liễu vậy trên đường phố. Nhìn cách ăn mặt của những người đó hẳn không phải là người của quân đội rồi, nhưng sát khí từ trên người của các hộ vệ phát ra rất là nồng nặc.
Người có con mắt tinh tường, đều thấy rõ bất kể là những người đàn ông mặc áo đen, hay là bốn võ sĩ mặc áo bạc kia, quần áo của họ vị trí bên ngực có thêu một hoa văn giống nhau, đó là một ngọn lửa hừng hực bùng cháy, như ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.
Cảm nhận được sát khí lạnh lùng trên người của các đàn ông, những người đi đường đều tự giác tránh xa ra, to gan một chút thì còn dám nhìn trộm xung quanh, nhát gan thì dứt khoát cúi đầu đi nhanh qua. Thùng xe ngựa cũng có vẽ một ngọn lửa bùng lên như vậy, trong ngọn lửa bốc lên, còn có thể nhìn thấy một thanh kiếm, một khối lá chắn.
Lưu Lăng vừa dẫn theo vệ sĩ đến trước cửa, khi thấy xe ngựa thì hắn ghìm chặt Hồng Sư Tử, khóe miệng nở một nụ cười.
Lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, Lưu Lăng bước nhanh đi tới xe ngựa đó. Vệ sĩ phía sau đều là hảo thủ trong quân đội, cũng không biết hình vẽ trên xe ngựa kia đại biểu cho ý nghĩa gì. Thấy các người áo đen xung quanh xe ngựa đều là dũng sĩ, các vệ sĩ cũng không dám khinh thường, nên theo sát phía sau Lưu Lăng.
Lúc này, phía sau xe ngựa rèm cửa được vén lên, hai võ sĩ áo bạc dắt một người nhìn rất là suy yếu, thời tiết đã ấm áp rồi, nhưng vẫn khoác trên người áo khoác thật dày cộm. Người này xem ra tuổi không lớn lắm, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Tuy thoạt nhìn có chút tuấn tú, nhưng trên người làm cho ta có cảm giác âm u lạnh lẽo hắc ám. Trên người của y dường như mang theo một hơi thở ma quỷ ác nghiệt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Thuộc hạ bái kiến Vương gia, nguyện Vương gia an khang.
Người này chính là Triệu Đại, thủ lĩnh ảnh vệ bí ẩn nhất dưới trướng Lưu Lăng, người nắm giữ nhiều bí mật nhất của thiên hạ, cũng là một người mà thiên hạ sợ nhất.
- Trong thư chỉ nói bị thương, sao mà bị thương đến nặng vậy.
Lưu Lăng nhíu mày, ra hiệu cho các ảnh vệ đang quỳ đó đứng lên, tự tay đỡ Triệu Đại lên. Hắn xua tay ra hiệu cho mấy vệ sĩ của mình không cần để ý, cho họ về vương phủ trước. Hắn vịn tay Triệu Đại, tuy cách quần áo thật dày nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo của thân thể đối phương.
- Bên Ung Châu đầm rồng hang hổ, tại thuộc hạ khinh thường, may mắn là còn sống để trở về gặp Vương gia.
Lưu Lăng cho Triệu Đại lên xe trước, sau đó cũng tự mình nhảy lên.
- Lần trở về đây, ta không có ý định cho ngươi núp trong bóng tối nữa, lúc đầu ta vốn cần ngươi giúp đỡ ta âm thầm giám sát tất cả, hiện tại, ta cần ngươi ra ngoài ánh sáng, nói cho những người có ý định nhỏ bé kia, có ngươi ở đây, ai cũng đừng hòng nghĩ sẽ giấu giếm được ta cái gì cả.
- Thuộc hạ vẫn cảm thấy trong bóng tối thoải mái hơn, bỗng nhiên xuất hiện dưới ánh mặt trời, quả thật có chút không thích ứng.
- Thế nào, cơ thể kiên trì được không?
- Không sao, khi trở về trên đường gặp một quý nhân, may mắn là gặp ông ta, bằng không thuộc hạ thật sự không thể trở về được.
- Hả, là ai vậy.
- Thần y, Ngô Bổn.
Lưu Lăng hơi sửng sốt cười nói: - Vận may của ngươi thật sự hên thiệt, có ông ấy trị thương cho ngươi, ngươi muốn chết cũng không chết được.
- Cũng không đúng, Ngô Bổn thần y nói, thuộc hạ bị thương kinh mạch nội tạng, sống không quá năm mươi tuổi.
Nét mặt Lưu Lăng thay đổi, vỗ vỗ bả vai Triều Đại.
Triệu Đại thật ra cũng không ngại: - Năm mươi hiểu rõ thiên mệnh, sống đến năm mươi tuổi đã không tệ. Thế gian này, những người có thể sống đến năm mươi tuổi không nhiều lắm. Thuộc hạ năm nay đã ba mươi mốt tuổi, được sống thêm mười chín năm. Không ngắn, không ngắn.
Lưu Lăng nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết tùy tiện đâu, ta sống thì ngươi sống.
Trong lòng Triệu Đại ấm áp, ngẫm nghĩ một chút nói: - Vương gia, Ung Châu, Vĩnh Hưng quân rất mạnh.
Lưu Lăng nói: - Ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện này để chờ về tới đại doanh ta mới nghị sự. Về sau có ngươi bên cạnh ta, dù sao cũng phải thể hiện ra chút thủ đoạn cho bọn họ thấy. Ta định chia ảnh vệ ra làm hai, ngoài ánh sáng ta gọi là viện Giám sát, do ngươi làn Chỉ huy sứ, chính nhị phẩm, hơn tụi họ một cái đầu, để tụi họ ghen tức chơi, còn trong bóng tối, ảnh vệ cũng do ngươi coi quản, nhưng có mấy tên Đương đầu, trọng trách trên ngươi cũng thoải mái hơn, có việc gì thì cứ thả lỏng tay chân để bọn họ đi làm, cũng không thể việc gì cũng để tự mình đi làm. Nếu huấn luyện thêm mấy người đắc lực, thì Ung Châu lần này sẽ không cần ngươi đích thân đi.
Triệu Đại cười cười nói: - Chuyện của Vương gia sắp xếp, thuộc hạ không yên tâm giao cho đám tiểu tử đó đi làm, thêm nữa, các việc này thuộc hạ đã nghiền rồi, ngồi không yên đâu.
Lưu Lăng cười cười, không nói gì thêm.
Triệu Đại ngồi bên người Lưu Lăng, tựa vào miếng đệm mềm ngủ thiếp đi. Từ lúc y làm chủ quản ảnh vệ, làm việc gì cũng lo lắng đề phòng, cũng không biết đã bao lâu rồi mới có thể ngủ yên giấc như vậy. Có lẽ, chỉ lúc có Vương gia bên người, y mới có thể thả lỏng sự đề phòng, thoải thoải mái mái ngủ một giấc.
Xe ngựa chạy không nhanh, lung la lung lay đến nổi Lưu Lăng cũng có chút buồn ngủ, hắn nhìn nhìn, trong xe ngựa có mấy chồng văn kiện chất thật đầy, xem ra trên dưới hơn ngàn phần, hắn tiện tay lấy phần thứ nhất lên, thật dày gần mấy chục trang. Hắn lật lật xem, trên đó ghi chú đều là các ngọn núi sông lớn, thôn trấn, huyện thành của lân cận Ung Châu, Hoa Châu. Trên đó ghi chú thật tỉ mỉ, trên đó có ghi số lượng quân thành coi giữ, nhân khẩu thôn trấn, chỗ nào thích hợp giao chiến chính diện, chỗ nào thích hợp ẩn binh mai phục, một nét một gạch, đều thể hiện rõ sự khổ tâm của người ghi chép này.
Lưu Lăng trong lòng cảm động, quay đầu lại nhìn Triệu Đại đang ngủ say, lúc này Triệu Đại, ngủ ngon đến nổi rất ngọt ngào, thật giống như một đứa con nít vậy, không có chút nào phòng bị.
Lưu Lăng ở trong lòng lặng nói, khổ cho ngươi, về sau, ta sẽ cho ngươi một tương lai to lớn sáng sủa, xem như ta bồi thường cho ngươi đi.
Lưu Lăng lại xem thêm mấy phần văn kiện khác, đều là các tin tức mà ảnh vệ từ các nơi đưa tới. Triệu Đại đã đem chúng chia ra, phân thành nặng nhẹ bốn loại hình. Những tin tình báo này gần như bao gồm thế gian muôn màu, ân tình ấm lạnh. Các tư liệu khổng lồ như vậy, nhưng Triệu Đại chỉ là có một ngày là phải xử lý, ngẫm lại xem, mấy năm nay các văn kiện qua tay y xử lý chỉ sợ có thể chất đầy mấy cỗ xe ngựa rồi. Việc làm buồn tẻ này, Lưu Lăng tự nhận là mình không thể làm được đấy, có Triệu Đại giúp hắn, là ông trời cho hắn hậu lễ.
Xe tới trước cửa đại doanh Giáng Châu thì bị ngăn lại, lính gác rất không khách sáo kêu xe ngựa rời khỏi, quân cơ trọng địa, người tự tiện xông vào giết không tha. Ảnh vệ ngoài xe ngựa, phải nói từ hôm nay trở đi, bọn họ này không cần núp trong một nơi bí mật nào đó làm việc nữa, hẳn được gọi là Giám sát vệ rồi. Giám sát vệ đều là người liều mạng trên đầu đao, đã trải qua bao chuyện mạo hiểm hung ác nhiều hơn so với các binh lính canh gác này rồi. Tự nhiên sẽ không bị mấy cái nhìn hung thần ác sát bình thường của lính gác mà sợ hãi, một cái liếc mắt thật lạnh nhìn bọn lính gác này, nhưng thật ra trong lòng của bọn lính gác này bị ánh mắt lạnh lùng của những Giám sát vệ kia, khiến chúng sợ tới mức toát lạnh cả người.
Lưu Lăng vén rèm lên nói với lính gác : - Cho đi đi, về sau chiếc xe ngựa này đến đâu, không được ngăn trở, như bổn vương đích thân đến.
Các lính gác này không ngờ người ngồi trong xe ngựa là Vương gia, vội vàng hành lễ, cho xe ngựa chạy vào, khi thả rèm xuống, họ thấy trong xe ngựa có ngồi một người đàn ông mặc áo đen, không ngờ ngồi ngủ say bên người Vương gia. Những hộ vệ này lập tức ngơ ngác nhìn nhau, đều đang suy đoán là ai, không ngờ có thể ngồi cùng một xe với Vương gia, hơn nữa còn ngông nghênh ngủ như vậy!
Bọn họ rất nhanh sẽ biết được người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt dọa người ngồi trong xe là ai, đồng thời cũng nhớ kỹ chiếc xe ngựa đen thùi, có vẽ ngọn lửa cháy bùng này. Cũng nhớ kỹ người ngồi trong xe ngựa kia, Chỉ huy sứ viện Giám sát, Triệu Đại.
Từ đó về sau, chiếc xe ngựa này đi đến đâu, không người nào dám ngăn trở. Từ hôm nay trở đi cho đến khi thống nhất Cửu Châu, chiếc xe ngựa này vẫn là Triệu Đại chuyên dụng, vẫn đại biểu cho một thân phận, một địa vị. Bên trong xe ngựa đen thui, đang ngồi một ác ma đến từ Địa ngục. Những lời này, bắt đầu lưu truyền ở toàn bộ Trung Nguyên thậm chí cả Tái Bắc Tây Cương.
Mãi cho đến khi thống nhất Cửu Châu, viện Giám sát mới dần dần biến mất trong ánh mắt của mọi người. Trước đó, bốn chữ này đồng nghĩa với Địa ngục. Bất kể là ngay trước mặt kẻ thù của quân Hán trên chiến trường, hoặc là ác nhân vi phạm pháp lệnh trong nội bộ, hay là tiểu nhân ăn cây táo, rào cây sung, khi gặp được Giám sát vệ, thân mặc chế phục màu đen, trên ngực thêu hình vẽ ngọn lửa bùng cháy, trong người đều phát ra sự run rẩy.
Xe ngựa mãi cho đến trước cửa lều lớn mới ngừng lại, hai Giám sát vệ dìu Triệu Đại đi xuống xe ngựa. Lưu Lăng theo sau đi xuống, tự mình buộc lại dây áo khoác cho Triệu Đại.
- Ngày mai ta cho người làm cho ngươi một chiếc ghế dựa có thể phụ giúp đi lại, trên người của ngươi tổn thương quá nặng, không thể đi lại nhiều.
Triệu Đại hơi hơi khom người lại:
- Đa tạ Vương gia, thuộc hạ sẽ không cự tuyệt.
Lưu Lăng cười, dẫn đầu hướng lều lớn đi tới. Triệu Đại đi sau một bước, ra hiệu Giám sát vệ không cần giúp đỡ mình, y đi rất chậm, nhưng vẫn chỉ sau Lưu Lăng một bước. Mọi người nhìn lại, hai người một trước một sau đi tới, không ngờ rất là hài hòa.
Các tướng quân đều đang chờ tại bên ngoài lều lớn, nhìn thấy Lưu Lăng đón xe đến lúc đó đã có chút kinh ngạc, nhìn nữa không ngờ thấy Lưu Lăng lại coi trọng cái người mặc áo bào đen ốm yếu kia như thế, trong lòng kinh ngạc không thôi. Chỉ có Triệu Nhị, khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo bào đen, lệ nóng lưng tròng.
- Nhớ kỹ hắn, hắn tên Triệu Đại, Chỉ huy sứ viện Giám sát, chính nhị phẩm, có quyền lợi đôn đốc lục quân, các quan viên dưới chính Tứ phẩm bị bắt giữ định tội, đều do hắn định đoạt.
Ở cửa lều lớn, Lưu Lăng chỉ chỉ Triệu Đại, nói với các vị tướng quân.
Triệu Đại hơi hơi khom người nói: - Như lời nói của Vương gia, mời chư vị tướng quân nhớ kỹ ta, ta tên là Triệu Đại. Không riêng gì bắt người định tội, rất nhiều việc, phải theo lời nói của ta.
Người đàn ông ba mươi mốt tuổi này, bệnh hoạn, gầy yếu, thoạt nhìn bước chân y phù phiếm, nhưng giống như cây thanh tùng đứng trên đỉnh núi gió lạnh ngạo nghễ, kiên định mà ác nghiệt.

Bình Luận

0 Thảo luận