KHÔNG THÍCH HỢP.
Đại Hán Đại Trị năm thứ hai, đầu tháng ba.
Lưu Lăng dẫn đầu sáu vạn tinh nhuệ rời khỏi U Châu, một đường chậm rãi tới Thượng Kinh Lâm Hoàng Phủ của Liêu quốc. Sau khi ra đến phía Bắc Trường Thành đã thấy mấy chỗ cảnh tượng vô cùng thê thảm. Đại hỏa năm trước đã khiến thảo nguyên mất đi sức sống, hai trận tuyết lớn sau khi bắt đầu mùa đông càng như xát muối vào vết thương nơi này.
Lưu Lăng biết sách lược của hắn đối phó với người Khiết Đan có chút hơi độc ác quá, nhưng nếu không làm như vậy, đế quốc Đại Liêu hùng mạnh như thế không thể nói suy bại là có thể suy bại nhanh như vậy. Nếu người Khiết Đan không chết nhiều như vậy, sau khi đông sơn tái khởi sẽ càng thêm uy hiếp.
Nếu chỉ là khiến Liêu quốc diệt vong, mà không phải khiến bộ tộc Khiết Đan suy bại đi xuống, thì khi đã không còn hoàng quyền, nhân dân sẽ trở nên tán loạn điên cuồng, hoang dã, vì sống sót, vì làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, người Khiết Đan sẽ như châu chấu lướt qua phía Bắc Trường Thành, gặm trụi lủi một mảnh vùng đất phía Bắc Trung Nguyên.
Nhưng bất kể nói thế nào.
Quả thật hơi âm độc quá.
Nhìn ven đường không ngừng xuất hiện xác chết, người có, gia súc có, trong lòng Lưu Lăng cũng mơ hồ có tia áy náy. Ở mặt ngoài chỉ thấy được đó là cái xác chết, có lẽ phía sau mỗi cái xác ấy lại chứa đựng một câu chuyện thê lương, đổi con lấy cái ăn, cắt thịt cho mẹ, càng suy nghĩ, càng cảm thấy như con dao nhỏ hung hăng đâm vào trong lồng ngực, đâm ngang đâm dọc khắp nơi máu đầm đìa chảy thành sông.
Người đã chết, dê bò chết, chiến mã chết, nuôi cho mập sói đất, nuôi cho mập chó hoang, nuôi cho mập ưng trọc.
Có thể nhìn thấy loài ác điểu đang từng chút từng chút một mổ lên những thi cốt, dường như có thể nhìn thấy từng đám xương trắng lấp ló sau đám thịt nát đầm đìa máu tươi được kéo xuống. Ăn thịt người suốt mùa đông, đám sói đất chó hoang và ưng trọc nhìn thấy người cũng sẽ không còn có e ngại, mặc dù là nhân mã quân Hán, ánh mắt đám súc sinh này nhìn binh lính quân Hán cũng lóe tinh quang, thậm chí còn lộ ra ý đồ đánh giết sinh mạng tươi sống từ trong đại quân này.
Quân Hán dùng cung tiễn nói cho đám súc sinh này biết đạo lý cá lớn nuốt cá bé, chúng nó nhào đầu về phía trước, bất quá cũng chỉ cho binh lính quân Hán thêm thịt ăn thôi. Chỉ có điều, sau khi xuất quan hơn mười ngày, mỗi ngày đều có người vì không kìm được cảnh ượng thảm thiết trước mặt mà nôn mửa không ngừng. Quân y tùy quân chế ra một lượng thuốc lớn cho tất cả binh lính quân Hán, bởi vì không ai biết có phải ôn dịch đã bắt đầu lan tràn hay không.
Cảnh tượng thê thảm làm cho người ta không nỡ nhìn, những cái xương trắng kia chẳng bao lâu nữa sẽ hóa vào trong đất, thành dinh dưỡng cho một đám cỏ nuôi súc vật, tương lai thởi điểm dê bò gặm cỏ dại, có thể hay không nhai ra một miệng máu loãng.
May mắn, mùa xuân vẫn sắp tới rồi.
Mặc dù khí trời Tái Bắc lạnh khủng khiếp, nhưng đầu tháng ba, cả vùng đất đã có vài đốm màu xanh lục nhú đầu. Tro tàn mùa thu năm trước sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho năm nay, làm cho cỏ nuôi súc vật càng trở nên tươi tốt. Đợi mùa hè đến, hẳn sẽ là cảnh tượng đồng cỏ xanh ngắt trải rộng vô bờ vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều, trên thảo nguyên có nước, đất đai tơi xốp, cây cỏ đang mọc, dê bò lại thiếu. Có lẽ trong vòng trăm dặm, khó có thể nhìn thấy được người đàn ông thảo nguyên quơ roi nuôi thả ngựa chăn dê.
Vì đạt được mục đích của bản thân, trực tiếp gián tiếp giết chết trên trăm vạn người, điều này chẳng nhẽ lại đúng sao, không cần cảm thấy áy náy sao?
Lưu Lăng không biết, hắn chỉ biết, tim của hắn vào cái năm huynh đệ của hắn giơ dao lên chém hắn đã biến thành một khối đá cự thạch rồi. Tảng đá kia có thời điểm hừng hực như lửa, nhưng không phải ở trên chiến trường. Chuyện liên quan đến thành bại, tảng đá kia chẳng những cứng rắn, hơn nữa còn kết lên một tầng sương lạnh.
Nếu đốt thêm vài năm nữa, chỉ sợ trên thảo nguyên ngay cả cảnh gió thổi cây lay cũng không còn nữa.
Lưu Lăng cười cười, phát hiện mình thật sự thay đổi.
Đại quân xuất quan từ Ngư Dương, đi hơn hai trăm dặm mới gặp được một bộ lạc thảo nguyên quy mô nhỏ thậm chí không thể tính là một thôn. Tất cả nhân khẩu không đến hai trăm người, đại bộ phận trong đó là đàn bà, người già và vài đứa trẻ nhỏ. Thời điểm thám báo phát hiện bộ lạc nho nhỏ kia, bên cạnh lều trướng vô cùng bẩn, vài cô gái tộc Khiết Đan đang cẩn thận đào cỏ vừa mới ló trên mặt đất, sau đó đút cho bảy tám con dê gầy trơ xương so với lều trướng còn bẩn hơn. Thời điểm các nàng nuôi nấng vẻ mặt trang nghiêm y như đi vào triều diện thánh, hoặc như nuôi con của mình.
Một bộ lạc nhỏ hơn hai trăm người, chỉ có hai con ngựa, tám con dê, một con trâu, sau khi thấy binh lính quân Hán mấy trăm cặp mắt ấy chỉ hoảng sợ bối rối, trong ánh mắt không có cả thù hận. Nhóm đàn bà con gái vừa gầy vừa đen y như bộ xương khô chui từ trong nấm mồ ra, bọn họ gắt gao đem gia sức che chở phía sau người. Không ai hoài nghi, chỉ cần có người động vào gia súc của bọn họ, các nàng sẽ giống như những con sói cái giương nanh cắn xé kẻ thù.
Chuyện này không liên quan gì đến thù hận, mà chỉ liên quan đến hy vọng sinh tồn.
Thám báo quân Hán không có tiến vào bộ lạc, nhìn đám người địa phương này từ phía xa đã khiến lòng người chua xót, sau đó quay đầu trở về. Nhìn trên sườn núi cao, mười mấy binh lính mặc khôi giáp rời khỏi, nhóm đàn bà con gái mới chậm rãi buông lỏng nắm tay, một khắc này, thậm chí có người vô lực ngã xuống mặt đất.
Chỉ có điều, tiếng nói ở cổ họng còn chưa có phát ra, vài chiến kỳ hồng sắc đón gió bay phất phới lại hiện ra ở trên triền núi xa. Không đợi người Khiết Đan phát ra tiếng kêu hoảng sợ, mấy trăm thiết kỵ trên sườn núi vồ xuống, giống như nước ao Hắc Thủy tạt xuống cây cỏ sườn núi từ trên cao, bao trùm lên những đốm xanh vừa mới nhú. Tinh kỳ phấp phới, mặt trên còn có thần long bay lượn, trong mắt người Khiết Đan nó còn là một con rồng há cái mồm to cắn nuốt tất cả đầu lâu.
Đám người bắt đầu chạy tứ tán, vẫn không quên ôm theo mấy con dê.
Các nàng cho dù không đói khát, không sợ hãi, nhưng vẫn không chạy qua được chiến mã quân Hán. Mấy trăm thiết kỵ tách ra giống như hai cánh tay hữu lực đem những người Khiết Đan còn sót hơi tàn này lượm về một chỗ.
- Đừng chạy, bọn ta sẽ không làm tổn thương các ngươi.
Có binh lính tinh thông tiếng Khiết Đan lớn tiếng la lên, vỗ bộ ngực cam đoan chính mình cũng không có ác ý.
Lưu Lăng giục ngựa lên phía trước, yên lặng nhìn dân du mục ngoan cường y nhưng những cọng cỏ nơi đây. Lúc trước hắn nhìn, thời điểm bỏ chạy thục mạng, nhìn như lộn xộn, kỳ thật dân du mục Khiết Đan vẫn luôn duy trì một loại trận hình làm cho lòng người chua xót. Người già tự giác ở lại sau cùng, cầm cây gỗ và dao găm ý đồ ngăn trở kỵ binh. Những người con gái và đứa nhỏ khỏe mạnh nhất ôm dê chạy trước tiên, không ngừng có những cô gái tay không chạy khỏi đội ngũ, chạy thẳng về nơi khác, làm như vậy có thể hấp dẫn kỵ binh đuổi theo các nàng.
Thám báo quân Hán lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy dầu bao, mở ra, mùi thơm theo từng cơn gió xuân mát lạnh truyền vào lỗ mũi mỗi người Khiết Đan. Đó là một khối thịt bò kho lớn, suốt ba tháng các nàng chưa được thấy thứ này rồi.
Đem thịt bò nhét vào trong ngực đứa bé nhất, thám báo quân Hán cười nói: - Ta chỉ là muốn hỏi một chút, nơi này còn cách Lâm Hoàng Phủ xa lắm không?
Đứa nhỏ chảy nước miếng, nhìn chằm chằm mỹ thực ở trong tay, không ngăn cẳn nổi sức hấp dẫn của thịt bò kho, nó cúi đầu cắn xé như điên miếng thịt bò cứng nhắc. Một người phụ nữ trong tộc Khiết Đan xông ra, đoạt lấy thịt bò vứt lên mặt đất, đem đứa nhỏ gắt gao ôm vào trong ngực khàn khàn cổ họng hô: - Mời ngươi rời khỏi! Không nên thương tổn con của chúng ta!
Nàng nói rất đúng chúng ta, không phải ta.
Binh lính quân Hán vẫn duy trì giọng điệu hết sức ôn hòa, đem hoành đao bỏ về phía sau ra hiệu chính mình không có chút ác ý nào. Những nữ nhân Khiết Đan dơ bẩn này lại lộ ra cỗ tình thương mẫu tử thần thánh, tay nắm chặt quay mấy đứa nhỏ vào giữa. Trên mặt các nàng là sợ hãi không thể che giấu, nhưng cũng toát lên sự kiên cường không dễ khuất phục.
- Từ nơi này chạy về phía Đông Bắc, nếu là ngựa các ngươi chạy thì khoảng bảy tám ngày là có thể trông thấy tường thành Lâm Hoàng Phủ, ta van cầu các ngươi, khẩn trương rời khỏi nơi này đi.
Một lão phụ nhân tóc trắng xóa phủ phục dưới chân thám báo quân Hán, hôn hít lên đôi giày lấm bẩn của binh lính người Hán.
Lưu Lăng mang người rời khỏi thôn xóm nhỏ kia, ngoài trừ khối thịt bò kho rơi trên mặt đất cái gì cũng không lưu lại. Cũng không phải Lưu Lăng tàn nhẫn không có tâm thông cảm, lưu lại mấy trăm cân lương thực có thể giúp dân du mục vượt qua mùa xuân thời kì giáp hạt (dễ gây đói kém) kỳ thật không coi vào đâu, nhưng Lưu Lăng không có ý định làm như vậy, cũng không ai biết quân Hán có thể theo dự tính thuận lợi hay không, lưu cho người Khiết Đan mấy trăm cân lương thực, có lẽ thời khắc cuối cùng cũng là lương thực cứu mạng binh lính quân Hán.
Đây không phải một lựa chọn tàn nhẫn, cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng Lưu Lăng.
Hắn nhìn ra, đám dân du mục kia đáng thương, cũng không thể quan trọng bằng binh lính dưới trướng của mình. Hắn không phải người lương thiện, không phải vĩ nhân, có thể nói hắn thậm chí rất hẹp hòi, rất đê tiện. Bởi vì, nếu nhìn thấy nạn dân ở nơi khác, ở Hà Bắc, ở Giang Nam, lựa chọn của Lưu Lăng vẫn là không giống như hôm nay.
Theo như lời lão phụ nhân kia, nếu ngựa chạy mau, chỉ bảy tám ngày là tới Lâm Hoàng Phủ.
Lần này Lưu Lăng mang tới sáu vạn quân tinh nhuệ, tuy rằng không phải tất cả là kỵ binh, nhưng mỗi người đều có ngựa. Như trọng kỵ Tu La, trọng giáp Cuồng Đồ tinh nhuệ, mỗi người thậm chí có ba con ngựa. Nhưng đại quân tiến lên không phải một mình cưỡi ngựa chạy như điên, cho nên dựa theo phỏng đoán, ít thì mười hai ngày nhiều thì nửa tháng nữa mới có thể tới Thượng Kinh Liêu quốc. Cho nên, Lưu Lăng không hề có cảm giác tàn nhẫn khi không để lại lương thực, từ U Châu tới Thượng Kinh phải đi mất hai tháng, lương thảo cho dù đủ cũng phải tính kế dùng cẩn thận, bởi vì không ai biết được trên thảo nguyên mờ mịt này sẽ có nguy hiểm gì.
Sáu vạn đại quân, một vạn phụ binh, hơn một ngàn chiếc xe ngựa, còn có hơn bảy vạn ngựa thồ chở lương thực, là ba tháng tiếp tế cho bảy vạn người.
Cứ như vậy, lại đi mười ngày. Lưu Lăng hạ lệnh đại quân đóng quân, sau đó phái Từ Tuyên dẫn theo một tiểu kỳ kỵ binh về phía trước dò đường. Thảo nguyên mờ mịt, thoạt nhìn đều giống nhau, mặc dù có dẫn đường, ven đường gặp người Khiết Đan còn sống có thể hỏi đường, nhưng Lưu Lăng cũng không muốn xuất hiện chuyện mấy vạn đại quân lạc đường rồi dồn nhau vào tử lộ. Đây là lần đầu tiên quân Hán bước chân vào thảo nguyên, Lưu Lăng không muốn xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Đây là lần đầu tiên quân Hán xuất quan chiến đấu, về sau, có lẽ sẽ bởi vì lần xuất quan này, người Hán sẽ có lòng tin tuyệt đối mỗi khi xuất quan.
Đại quân hạ trại và nghỉ ngơi tại chỗ và chỉnh đốn, bốn ngày sau, thám báo Từ Tuyên phái ra phong trần mệt mỏi về tới đại doanh.
Lâm Hoàng Phủ không còn xa nữa, đi về phía Đông Bắc hai trăm dặm nữa là Thượng Kinh Đại Liêu. Từ Tuyên tướng quân nhìn thấy cờ sói Khiết Đan tung bay trên tường thành mới phái người quay về, chỉ có điều, Lâm Hoàng Phủ có chút không đúng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận