Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 532: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
TA ĐẾN ĐÂY
Tướng quân Kim Lăng Vương Tiểu Ngưu suất lĩnh ba tiểu kỳ kỵ binh ra ngoài trăm dặm Kim Lăng nghênh đón Lưu Lăng, bị Lưu Lăng chửi mắng cho một trận té tát nhưng lại giống như được ăn mật đường, vui vui vẻ vẻ. Trái lại vị đại học sĩ Hầu Thân chuyên nghề vuốt mông ngựa bởi vì đang ở Vũ An xa xôi trấn an dân chúng nên không trở về được, điều này cũng không ngoài dự liệu của Lưu Lăng.
Quan viên văn võ Kim Lăng ra khỏi thành ba mươi dặm nghênh đón, Lưu Lăng có lệ nói vài câu sau đó để cho chúng nhân trở về với chức trách của mình. Dù sao lần này chỉ là dẫn gia quyến ra ngoài du ngoạn, bách quan hưng sư động chúng tới đón tiếp, với công việc hay với dân đều chẳng hay ho gì. Hoàng cung Kim Lăng vì Lưu Lăng và nhóm Lư Ngọc Châu vào ở mà trở nên náo nhiệt hẳn lên. Lưu Lăng dàn xếp cho người nhà xong, đi tìm lại không thấy bóng dáng Nhiếp Niếp.
Quan viên Giám sát viện giao cho Lưu Lăng phong thư mà Nhiếp Niếp trước khi rời đi để lại, Lưu Lăng vừa đọc liền mỉm cười toe toét. Hắn luôn coi Nhiếp Niếp như nhân vật Kiếm Tiên không tranh quyền thế, hóa ra nhân vật kinh thái tuyệt diễm như y cũng phải về nhà thành thân. Lưu Lăng từ xa đưa lễ vật chúc phúc đến tặng Nhiếp Niếp, thuận tiện có đôi phần tò mò về vị nữ tử xứng đôi với Nhiếp Niếp.
Chiêu Tiên cũng cùng theo Vương Tiểu Ngưu ra ngoài trăm dặm nghênh đón, Vương Tiểu Ngưu bị mắng tới thương tích đầy mình, còn Chiêu Tiên tuy không bị Lưu Lăng hung hăng thóa mạ, nhưng khó tránh môi hở răng lạnh... May là da mặt Vương Tiểu Ngưu đủ dày, gã trái một câu Vương gia, phải một câu Vương gia ngọt xớt, làm cho Lưu Lăng cũng khó lòng nổi cơn tam bành.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng hết cả, Lưu Lăng đến xem xét tình hình của thủy sư.
Lần này tập kết ở Kim Lăng gần như là toàn bộ hạm đội thủy sư Đại Hán, tổng số chiến thuyền lên đến hơn một nghìn ba trăm chiếc, một con số kinh người. Hạm đội khổng lồ sừng sững trên sông, cảnh tượng hùng vĩ xiết bao. Đây là lần đầu tiên Lưu Lăng kiểm duyệt đội ngũ thủy sư của mình, chính hắn cũng không kềm được mà bị hình ảnh hùng tráng trước mắt làm rung động. Chiến hạm nối tiếp nhau không dứt, giống như vô số con mãnh thú hồng hoang tụ tập, khiến người kinh sợ.
Nhất là chiếc chiến hạm mà xưởng tàu Hoạt Châu đặc biệt hao tốn hơn hai năm chế tạo ra vì Lưu Lăng, càng khiến tâm can Lưu Lăng chấn động dữ dội. Mặc dù hắn đã xem qua bản vẽ của chiếc chiến hạm khổng lồ này, song tranh vẽ trên giấy không thể nào so được với con quái vật ngay trước mắt hắn đây, quả là cách biệt như trời với đất.
Lưu Lăng đi lên chiếc chiến hạm khổng lồ gần trăm trượng, quan sát hơn ngàn cột buồm san sát nhau, trong lòng bỗng dấy lên hào tình tráng chí. Đây là cảm giác thành tựu tuyệt đối, một niềm tự hào rong đuổi thiên hạ. Lưu Lăng cũng không ngờ, xưởng đóng tàu Hoạt Châu thật sự có thể tạo ra chiếc bảo thuyền khổng lồ mà vốn nên xuất hiện vào triều Minh. Chiến hạm giống như một con cự long, bừng bừng uy lực xé rách trời cao.
Khiến Lưu Lăng xúc động phấn khích hơn nữa là, với thời gian năm năm và sự nỗ lực không ngừng nghỉ, Ngũ xử Giám sát viện và Thần Cơ doanh đã trang bị trên chiếc chiến hạm cực đại này những khẩu đại bác đầu tiên. Đại bác, dù rằng còn rất thô ráp, nhưng bất kể thế nào thì uy lực đều vượt xa xe ném đá hỏa dược trang bị của quân Hán. Nhìn thân pháo đen nhánh khi sờ vào thô ráp, rốt cục Lưu Lăng đã tìm được một cảm giác thân quen.
Tầm bắn của đại bác mạnh hơn chút ít so với xe ném đá đã qua cải tạo, tầm bắn lớn nhất chừng sáu trăm mét. Về phương diện uy lực thì lực sát thương không bằng xe ném đá hỏa dược, nhưng lực xuyên thấu và bùng nổ thì mạnh hơn nhiều lắm. Dùng trong công thành chiến, uy lực của đại bác vượt xa xe ném đá hỏa dược. Thời khắc này, Lưu Lăng không thể không kính nể trí tuệ của những con người cổ đại. Hắn chỉ đưa ra cấu tứ, vẽ ra một tấm sơ đồ phác thảo mơ mơ hồ hồ, vốn không mấy hy vọng nhưng không ngờ hắn lại thật sự chứng kiến được thời khắc lịch sử khiến người ta kích động này.
Tác dụng của đại bác không thể nghi ngờ là đã thúc đẩy tiến trình lịch sử.
Vào thời đại này, chiếc chiến hạm cự đại được trang bị đại bác đầu tiên này tương đương với một chiếc hàng không mẫu hạm (tàu sân bay)! Không, phải là tương đương với một "đoàn" hàng không mẫu hạm chiến đấu mới đúng!
Thử nghĩ xem, tại các quốc gia thời đại này chiến thuyền lớn nhất phổ biến không quá ba mươi trượng, vậy nên một chiếc chiến hạm cự đại được trang bị sáu mươi khẩu đại bác đích xác là không gì địch nổi.
Đứng trên boong thuyền, lắng nghe tiếng hô hào "vạn tuế" vang rền như núi thở sóng thần, trong lòng Lưu Lăng dậy sóng triều cuồn cuộn.
Giờ khắc này, hắn thậm chí không chờ đợi nổi háo hức muốn mang theo thủy sư của mình giương buồm phá sóng mà đi chinh phục từng quốc gia một. Có được một chiến chiến hạm trang bị đến tận răng như vậy, có được một hạm đội khổng lồ đến thế, chẳng khác nào đã thâu tóm toàn bộ hải dương. Mà có được hải dương không có nghĩa là chiếm được hết thảy thế giới, song lại tương đương với nắm giữ tài phú và quyền lực lớn nhất.
Một ngàn ba trăm chiến hạm, lớn nhất là soái hạm khổng lồ dài chín mươi chín trượng, đến các tàu chiến tiên phong chừng mười trượng, chi chít chen chúc nhau trên mặt sông kéo dài mấy dặm, đưa mắt dõi theo không thấy đâu là đầu cùng. Thủy điểu bay lượn giữa các cột buồm, chiến kỳ Đại Hán đỏ rừng rực như lửa phần phật lay động theo gió, binh sĩ thủy sư khoác giáp sáng lóa chói mắt. Đây, chính là hạm đội của ta!
Lưu Lăng thầm cảm thán trong lòng.
Hắn thành lập hạm đội có hai mục tiêu to lớn, rốt cục đã sắp đến lúc thực hiện rồi.
Một, chính là quét sạch mấy cái đảo quốc hèn mọn, khiến cho bọn người hèn hạ ấy cũng nếm thử tư vị bị tàn sát bị xâm lược. Nỗi hận này tuy không tính là vô duyên vô cớ song có phần cực đoan. Ở thời đại này người của những đảo quốc ấy còn chưa tạo thành sự uy hiếp đối với người Hán Trung Nguyên. Nhưng Lưu Lăng là một kẻ cố chấp, cũng bởi thế hắn mới bước từng bước tới được vị trí hiện tại. Hắn không cho rằng làm vậy là tàn khốc tàn nhẫn, chỉ là giải phóng những oán khí đè ép bấy lâu trong lòng mà thôi. Hắn không phải thánh nhân, mà là người có dối trá, có âm tàn, cho nên hắn không bị trói buộc bởi đạo đức gì hết.
Về phần mục tiêu thứ hai, đối với cá nhân Lưu Lăng mà nói còn vượt xa cả ý nghĩa mở ra thời đại hàng hải gì gì đó. Tới thời đại này lâu như vậy, điều hắn buồn bực nhất chính là không được ăn quả ớt, không được ăn món trứng xào cà chua. Kiếp trước, Lưu Lăng thích nhất là món thịt xào ớt xanh thái sợi, đối với cái món ăn này có một sự chấp nhất, ăn bao nhiêu cũng không ngán, lại nhớ tới món trứng rán cà chua, mỗi lần nghĩ đến là thèm chảy nước miếng.
Nói như vậy... Lưu Lăng nên tuyên ngôn thế nào với hạm đội?
Vì trứng rán cà chua anh dũng tiến lên phía trước sao?
- Vương gia, sau khi soái hạm hoàn công vận hành thử liền chạy thẳng tới từ Hoạt Châu, còn chưa kịp báo cáo với Vương gia, vả lại quan viên và các thợ thủ công tại xưởng đóng tàu Hoạt Châu cũng muốn dâng lên cho Vương gia một món lễ vật bất ngờ. Chiếc soái hạm này là do hơn ngàn thợ thủ công mất gần ba năm mới hoàn công chế tạo, bọn họ còn đang chờ Vương gia đặt tên cho chiếc soái hạm này!
Bấy giờ Đại Hán sở hữu ba xưởng đóng tàu quy mô tại Hoạt Châu, Đức Châu, Ngụy Châu. Còn xưởng đóng tàu ở các nơi Hàng Châu, Phúc Châu, Hưng Vương phủ hiện đang trong quá trình kiến thiết. Ba xưởng đóng tàu tốn thời gian bốn năm cuối cùng đã tạo ra được một hạm đội vô địch đương thời. Biết rõ tầm quan trọng của biển khơi, Lưu Lăng lại hạ lệnh xây dựng ba xưởng đóng tàu mới ở ba nơi Hàng Châu. Khống chế biển cả, chẳng khác nào khống chế mạch môn của cả thế giới.
Lưu Lăng cảm thấy có chút khó khăn, chiến hạm khí phách uy vũ nhường này thì nên đặt tên thế nào cho xứng? Thuyền cứu hộ Noah ư, cái tên quá tục không thể dùng. Thật ra Lưu Lăng muốn gọi nó là hàng không mẫu hạm, nhưng tàu mẹ thì đúng là có đấy, còn hàng không lại chẳng có một xu quan hệ.
Lưu Lăng ngửi thấy mùi gió sông, ngắm nhìn quân đội sĩ khí sục sôi, những cái tên lần lượt hiện ra trong đầu, sau đó đều bị hắn phủ định.
Cái tên gì mới xứng đây? Không thể phụ lòng nó được.
Suy nghĩ hồi lâu, Lưu Lăng hít vào một hơi thật sâu, xoay người lại đối mặt với Chiêu Tiên và các tướng lĩnh thủy sư, gằn từng chữ: - Gọi là ĐẾ TRỤ đi!
Soái hạm thủy sư, cự hạm ĐẾ TRỤ!
Đám người Chiêu Tiên chợt ngẩn ngơ, ở trong lòng mỗi người thầm lặp lại hai chữ này.
Việc tiếp đó Chiêu Tiên cần làm chính là treo lên trên cột buồm bên cạnh lá cờ chiến chữ Lưu một mặt cờ xí khác vẽ hai chữ "Đế Trụ". Chế tác cờ xí cần thời gian vài ngày, về phần cấp dưỡng đồ quân nhu trên cơ bản đều đã xoay sở đầy đủ. Chỉ chờ lá chiến kỳ kia chế tác hoàn thành, Vương gia ra lệnh một tiếng, thủy sư Đại Hán lập tức xuất phát viễn chinh!
Khi trở lại hoàng cung, sự kích động trong lòng Lưu Lăng hãy còn chưa bình phục. Hắn lập chí thành lập một đế quốc trên đại lục, cũng lập chí thành lập một đế quốc trên biển rộng bao la. Hoành đồ tráng chí của hắn hiện đang từng bước thực hiện, hắn sao có thể không kích động cho được?
Biết Lưu Lăng lại sắp đi xa, dù rằng Lư Ngọc Châu và các nàng đều lưu luyến không nỡ, nhưng họ không hề biểu lộ ra bất kỳ sự bất mãn nào, mà ngược lại còn cảm thấy rất thỏa mãn vì Lưu Lăng đã rút ra nhiều thời gian như vậy cùng các nàng du sơn ngoạn thủy. Bởi vì các nàng biết, người đàn ông của các nàng chính là người vĩ đại nhất trên thế giới này, cuối cùng sẽ đạt được hùng đồ phách nghiệp chí tôn. Các nàng không muốn trở thành gánh nặng của hắn. Kỳ thật các nàng là không biết nguyên nhân thật sự Lưu Lăng không ngừng chinh chiến, nếu biết được, có lẽ các nàng sẽ hạnh phúc đến rơi lệ mất thôi.
Mấy ngày nay, Lưu Lăng và các nàng Lư Ngọc Châu, Liễu Mi Nhi, Mẫn Tuệ đắm đuối triền miên. Lưu Lăng nói với các nàng, nếu ở Kim Lăng chán rồi thì hãy đến ở Hàng Châu mấy hôm. Cảnh hồ lâm viên Hàng Châu mỹ giáp thiên hạ, là một nơi ở rất tuyệt vời.
Một ngày trước khi Lưu Lăng suất lĩnh thủy sư xuất chinh, từ Tấn Châu phát tới hai bản tấu chương khá là quan trọng.
Một bản tấu chương là Chu Diên Công trình lên, y đã trở về từ Phủ Châu, tỉ mỉ thuật lại toàn bộ quá trình cuộc hội minh, mọi điều khoản hai bên đàm phán đều viết ra rõ ràng. Lưu Lăng cẩn thận xem qua, thấy gần như đều theo đúng yêu cầu của mình. Sau đó hắn tự tay viết một ý chỉ phái người đuổi tới Tấn Châu, trọng thưởng cho Chu Diên Công. Lại viết một lá thư tay gửi đến Ngôi Danh Nẵng Tiêu, để Chu Diên Công phái người đưa đến Hưng Khánh phủ của Tây Hạ.
Bản tấu thứ hai là văn võ bá quan mời Hán Vương sửa đổi niên hiệu. Niên hiệu hiện giờ vẫn là Đại Thống. Ngày nay Trung Nguyên đã thống nhất, người của Lễ bộ cho rằng nên sửa đổi niên hiệu nhằm chương hiển công tích vĩ đại của Hán Vương.
Lưu Lăng thoáng ngẫm nghĩ, viết xuống bên dưới bản tấu chương hai chữ "Đại Trị".
Từ đó, Đại Thống năm thứ bảy của Đại Hán, cải thành Đại Trị nguyên niên.
Ngày chín tháng tư năm đầu Đại Trị, đại cát.
Lưu Lăng bước lên chiến hạm Đế Trụ đích thân suất lĩnh một nghìn ba trăm thuyền chiến lớn nhỏ cùng với quan binh thủy sư tổng cộng sáu vạn tám ngàn người rời khỏi Kim Lăng, tiến bước đầu tiên trên hành trình chinh phục hải dương.
Đứng trên boong thuyền Đế Trụ, Lưu Lăng chắp tay sau lưng, đón gió mà đứng.
Đài Loan, ta đến rồi đây!

Bình Luận

0 Thảo luận